Tình Yêu Và Trói Buộc

Chương 18: Giận nhau



Tô An Hạ chạy tới chỗ Vương Thiên Tử rồi nhảy bổ vào người, Vương Thiên Tử thấy thế lập tức dang tay ra vì sợ Tô An Hạ ngã và đương nhiên Tô An Hạ biết Vương Thiên Tử sẽ đỡ mình nên mới làm như vậy, lập tức nhào vào vòng tay của Vương Thiên Tử.

Vương Thiên Tử ôm được Tô An Hạ lập tức thở phào nhẹ nhõm, may mà không sao, Tô An Hạ ngước lên rồi cười tươi rói, Vương Thiên Tử thấy vậy cũng bất lực lắm chứ biết làm được gì bây giờ. Tô An Hạ suy cho cùng vẫn là một đứa trẻ cần được yêu thương mà, cứ vui vẻ như thế này là tốt rồi.

Vương Thiên Tử hỏi thăm xem Tô An Hạ xem có bị thương hay không, may mắn là không sao, Tô An Hạ ngồi trong lòng Vương Thiên Tử rồi kể vừa nãy mình đã luyện tập những cái gì.

Phấn khích như một đứa trẻ con rồi thuật lại một vài động tác cho Vương Thiên Tử xem, Vương Thiên Tử bảo mình cũng nhìn thấy rồi và khen Tô An Hạ làm tốt lắm, lần sau cứ như thế mà phát huy.

Điều này khiến Tô An Hạ vui vẻ vô cùng, hai má bánh bao kia đỏ ửng lên nhìn rất đáng yêu, nhìn là muốn véo cho cái

- “Em đói chưa? Muốn ăn gì không?”

- “Dạ thôi ạ, tý nữa luyện tập xong rồi ăn một thể luôn cho nó ngon”

- “Đội trưởng có làm gì khó em không?”

- “Dạ không đâu ạ. Đội trưởng rất kiên nhẫn chỉ cho em luôn, mặc dù em vẫn hơi lóng ngóng nhưng không sao cả”

- “Nếu mệt quá thì có thể xin đội trưởng nghỉ, đừng luyện tập quá sức đấy nhé”

- “Dạ em biết rồi ạ. Thôi em ra tập tiếp đây~ Hẹn gặp lại chàng nha”

- “Ừm, chạy cẩn thận đấy không lại ngã bây giờ”

Tô An Hạ tiếp tục đi ra luyện tập, đội trưởng sau khi hướng dẫn xong thì cũng đi ra chỗ Vương Thiên Tử ngồi rồi nhận xét về Tô An Hạ, đội trưởng nói rằng tuy là lần đầu tiên tập nhưng Tô An Hạ không màng tới danh phận mà tập chung với các binh sĩ ở đây, bảo đội trưởng đối xử với mình như một tân binh thực sự chứ không phải một tiêu thư gì cả.

Trong lúc luyện tập tuy vẫn có hơi lóng ngóng, chỉ cần đội trưởng điều chỉnh cho một vài lần là có thể tự luyện tập rồi, nhìn tưởng khó gần ai ngờ rất hòa đồng, ngoan ngoãn, lễ phép nên đội trưởng cảnh vệ rất thích.

Đặc biệt đội trưởng ấn tượng với đôi mắt và mái tóc bạch kim ấy, lần đầu tiên đội trưởng thấy có người đẹp đến như thế, nhất là khi cười lên.

Vương Thiên Tử nghe vậy cũng gật gù đồng ý nhưng hình như có cái gì đó sai sai, cái tên đội trưởng này không ngừng khen Tô An Hạ từ nãy giờ, vừa nói, nhìn Tô An Hạ không rời mắt rồi còn vừa cười một mình nữa.

Trong lòng Vương Thiên Tử cảm thấy khó chịu rồi lườm cho đội trưởng đội cảnh vệ một cái khiến đội trường phải thu lại tầm mắt.

Không chỉ có đội trưởng mà còn có các binh lính, cảnh vệ cũng nhìn Tô An Hạ chằm chằm

- *Không được rồi!! Em ấy cứ như thế này thì còn thu hút ong bướm nhiều lắm! Không được rồi! Em ấy là người yêu của mình mà, tại sao mọi người cứ nhìn với em ấy với ánh mắt kiểu đấy vậy? Phải quán triệt mới được!*

Giờ ăn trưa

- “Hạ Hạ à, ta nghĩ em nên để ý mình hơn một chút, dạo này có nhiều người để ý tới em lắm đấy”

- “D-Dạ? Chàng nói gì cơ ạ? Sao lại nhiều người để ý?”

- “Không có gì hết. Nói chung là em hãy cẩn thận vào vì có mấy tên không tốt lành gì đang nhắm tới em đó”

- “À, dạ vâng, em biết rồi ạ”

Tô An Hạ nghe thấy Vương Thiên Tử nói như vậy thì liền ngơ ngác ra, tại sao lại bảo là nhiều người để ý ta?

Tô An Hạ lúc nào chả có người để ý, biết người nào ra người nào cơ chứ?

Nhìn Vương Thiên Tử vẫn đang tập trung ăn như vậy, Tô An Hạ cũng không muốn hỏi thêm mà cũng không hiểu được ngầm ý của Vương Thiên Tử đang nói.

Thôi thì kệ vậy, cứ nghe lời trước đã rồi khi nào xảy ra chuyện rồi tính sau vậy. Vương Thiên Tử cũng không hiểu mình bị làm sao nữa, tự nhiên cái bực ngang xong, nói một tràng với Tô An Hạ xong rồi lại im im, không nói gì nữa.

Từ lúc ăn cho đến lúc về phòng, Vương Thiên Tử không nói một câu nào cả khiến Tô An Hạ lo lắng, không hiểu mình đã làm sai chuyện gì mà Vương Thiên Tử lại giận như vậy.

Chứ bình thường luôn là người bắt chuyện trước, còn bây giờ cứ im lặng khiến Tô An Hạ vô cùng bối rối, không rõ lý do tại sao lại như vậy.

Mà Tô An Hạ cũng vì thế mà tâm trạng không được tốt cho lắm, cảm thấy cứ buồn buồn thế nào ý, ngoài mặt vẫn vui vẻ, hòa đồng với mọi người chứ không có tâm trạng nên cũng chán chả muốn làm gì cả, kể cả việc đi tìm cách mở khóa cửa phòng kia để lấy thanh kiếm ngọc lục bảo.

Mà hai người cứ như vậy, không nói bất cứ câu nào với nhau, người lo lắng nhất lại chính là các nô bộc trong cung vì người chịu ảnh hưởng trực tiếp là bọn họ, chủ nhân khó chịu thì bọn họ cũng chả được yên ổn đâu

- “Trời ạ, rốt cuộc hai người bị sao đây trời. Nhìn mặt chủ nhân hầm hầm là đã thấy sợ lắm rồi”

- “Đúng đó, hai người rồi cuộc bị sao vậy chứ?”

Hai người cứ im im như vậy, không nói một câu gì với nhau, tình hình cực kì căng thẳng, đám nô bộc trong phủ cũng căng thẳng không kém, tâm trạng chủ nhân không tốt thì làm sao mà bọn họ được yên chứ.

Tô An Hạ thì không nói gì mà cũng chẳng làm gì cả, cứ im im, lặng lẽ tự mình làm mọi thứ, được như vậy cũng tốt, Vương Thiên Tử thì chắc chắn là căng hơn rồi, ai ai đi qua thì cũng thấy sắc mặt của Vương Thiên Tử hầm hầm, lạnh lùng đến lạnh cả sống lưng, cả ngày vùi đầu vào công việc nên tính tình cũng gắt gỏng hơn rất nhiều.

Mà tính tình cũng cáu gắt hơn, bọn họ đã đối mặt không biết bao nhiên lần Vương Thiên Tử tức giận rồi, đã rất đáng sợ rồi nhưng chính khoảnh khắc này, Vương Thiên Tử còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần, chỉ cần sơ hở là trừ lương mà vừa mới nói là được tăng lương cách đây không lâu, giờ còn bị trừ còn nhiều hơn cả tăng.

Đám nô bộc đang rất đau khổ, mong rằng hai người nhanh làm lành đi không người chịu thiệt nhất đó chính là những người làm ở đây.

Tô An Hạ cũng đang chán nản, ngồi ở trong thư phòng đọc nốt quyền truyện kia, Tô An Hạ rất mê câu chuyện này, bình thường đọc thì rất phấn khích nhưng bây giờ đọc lại cảm thấy nó rất là chán, chán vô cùng, cũng không hiểu sao nữa.

Đóng quyển sách lại, Tô An Hạ nằm ườn xuống bàn rồi thở dài một hơi

- “Haiz...”

- *Tại sao chán thế không biết. Rõ ràng cái cuốn sách này mình đọc rất thích mà. Tại sao bây giờ đọc lại chán đến như vậy chứ?*

- *Mà tại sao Thiên Tử lại giận mình ta? Mình đã làm gì sai sao? Nhưng mình có đâu nói gì hay làm gì ảnh hưởng tới ngài ấy đâu ta? Người gì đâu mà lạ thật đó*_Tô An Hạ nghĩ

- “Ờm...Tô tiểu thư à, muộn rồi. Chúng ta đi về ăn tối nhé không kẻo chủ nhân lại đợi”

- “Ừm, ta biết rồi”

Tô An Hạ cùng với người hầu cận mới đi về, vì sự việc vừa rồi, Vương Thiên Tử không cho hầu cận của Tô An Hạ là nữ nữa mà thay thành nam cho dễ nói chuyện cũng như dễ bảo hơn.

Hai người cùng đi về chỗ phòng ăn, nhưng trên đường đi, Tô An Hạ dường như thấy có ai đó đang đi trên mái nhà, cái bóng đen đó cứ đi theo Tô An Hạ mãi thôi, cảm giác không ổn, Tô An Hạ lập tức chạy về chỗ phòng ăn.

Hầu cận thấy vậy cũng chạy theo luôn, Tô An Hạ vừa chạy vừa nhìn theo cái bóng đen đó, đúng là đang đi theo mình thật, vậy là có kẻ đang theo dõi rồi.

Tô An Hạ cố chạy thật nhanh, luồn lách xung quanh để cái tên ám vệ đó không nhìn thấy, cái bóng đen ngày càng tiến gần, Tô An Hạ càng nhanh chân chạy hơn, biết tính mạng của mình đang gặp nguy hiểm nên cứ thục mạng mà chạy.

Bỗng Tô An Hạ nghe thấy tiếng kêu của hầu cận mình, quay qua thì thấy đã bị trúng thuốc mê mà ngất đi, bây giờ chỉ còn mỗi Tô An Hạ mà thôi.

Sau đó là rất nhiều mũi tên nhỏ tẩm thuốc mê lao xuống chỗ Tô An Hạ, Tô An Hạ phải vừa chạy vừa né tránh để cho không trúng mũi tên đó nhưng thật không may, một mũi tên đã trúng vào cánh tay Tô An Hạ và thuốc mê bắt đầu ngấm vào trong người

- “AH!!”

- “Chết tiệt...Hah Ha...Thiên Tử...VƯƠNG THIÊN TỬ!! CỨU EM! ƯMMM!!”

Tô An Hạ vừa kịp kêu lên một tiếng thì đã bị không chỉ một mà tận ba tên ám vệ lao tới rồi chuốc thêm thuốc mê để cho Tô An Hạ ngất hoàn toàn đi, lúc đấy bọn chúng mới đem Tô An Hạ rời đi chỗ khác.

Cứ như vậy, Tô An Hạ bị bắt cóc đi ngay trong buổi tối luôn mà đúng thời điểm Vương Thiên Tử và Tô An Hạ đang giận nhau nữa chứ.

...Bên chỗ Vương Thiên Tử...

Vương Thiên Tử đang ngồi làm việc với một tâm trạng cực kì không tốt chút nào, cả ngày hôm nay cả mấy ngày trước cũng chẳng nói chuyện gì với Tô An Hạ, mà Tô An Hạ cũng chẳng hỏi thăm Vương Thiên Tử luôn, hai người cứ như vậy mà tạo ra khoảnh cách dành cho nhau.

Vương Thiên Tử sau một ngày vùi đầu vào công việc thì bâu giờ mới ngưng tay, không thể để tình trạng này diễn ra mãi được nữa, mà trong lòng cứ cảm thấy bồn chồn thế nào ý, Vương Thiên Tử có dự cảm không lành, trong bữa ăn tối nay phải làm lành mới được.

Đang định đi ra tìm Tô An Hạ thì bỗng thuộc hạ nói với Vương Thiên Tử rằng Tô An Hạ đã bị bắt cóc rồi, người hầu cận đi bên cạnh cũng bị chuốc thuốc mê rồi bị bỏ vào bụi cây gần đó.

Nghe vậy cả người Vương Thiên Tử đơ ra, tim chợt thắt lại, trong đầu nghĩ ngay đến một người sau đó mặt tối sầm lại rồi rút thanh kiếm ở chỗ cửa và đi tìm ngay lập tức.

Dám động vào người của Vương Thiên Tử ư?

Cái tên đó chết chắc rồi!

- “Triệu tập 100 binh lính cho ta! Đến phủ của đại hoàng tử! Phá tan hết cho ta!! Phá không còn một cái gì cả”

- “Để cho cái tên đấy biết dám động vào người của ta sẽ nhận lấy hậu quả như thế nào”

- “Dạ! Thuộc đã đã rõ thư tứ hoàng tử!!”

- *Biết ngay mà! Cảm giác mình không hề sai, cái tên hoàng huynh đáng chết đó bỏ qua lời cảnh cáo của mình thì mình sẽ cho biết thế nào là lễ độ*

- *Hạ Hạ à, đợi ta. Ta đến cứu em đây*_Vương Thiên Tử nghĩ