Tình Yêu Và Trói Buộc

Chương 2: 2000 lượng vàng



- “Ưm...Đầu mình...”

Tô An Hạ tỉnh dậy thì thấy mình đang bị trói ở trong một lồng giam, biết là mình đã bị bán vào trong đây rồi.

Hoá ra cái tên hoàng đế chết tiệt kia lơi dụng chuyện này để dụ dỗ Tô An Hạ và bán vào trong chợ đêm như thế này.

Nhìn xung quanh đâu đâu cùng là nô lệ từ da đen đến da trắng đều bị bán ở đây, trên người bọn họ chi chít những vết thương từ lớn đến bé, khuôn mặt hốc hạc, gầy sộp đi nhìn trông rất đáng sợ.

Những nô lệ sẽ bị trói thành từng chùm, từng chúm, có vài tên nô lệ nhìn có vẻ đẹp hơn, nhìn đầy đặn, ưa nhìn sẽ nhốt trong một cái lồng giam nhỏ và Tô An Hạ là một trong số đó.

Xung quanh không có ai, Tô An Hạ muốn thoát ra ngoài nhưng không thể mở khoá lồng được, vũ khí trên người bị lấy đi hết, có làm thế nào cũng không mở ra.

Bỗng, có một người bước vào, nhìn người đó ăn mặc khá là đẹp, Tô An Hạ đoán chắc hẳn là ông chủ của chợ đêm.

Ông ta bước vào, nhìn con mồi mới vừa được bán, đó là một cậu trai với mái tóc bạch kim thẳng dài, khuôn mặt sắc sảo, thanh tú, làn da trắng trẻo, mịn màng, đặc biệt là đôi mắt cũng có màu bạch kim hiếm thấy, đây có vẻ là một món hàng tốt đây~

Ông chủ nhìn Tô An Hạ với một ánh mắt đầu sự thoả mãn, hài lòng, thầm nghĩ nếu bán ra chắc chắn sẽ được rất nhiều lời cho mà xem

- “Chà chà, nhìn ngươi đẹp phết đấy. Lần đầu tiên ta thấy một người nào mà có mái tóc với đôi mắt như ngươi. Chắc chắn là ngươi bán rất là được giá đây~”

- “Mau thả ta ra!! Ta không bị bán vào đây! Các ngươi bắt nhầm người rồi! Thả ra!!”

Tô An Hạ nhìn ông chủ chợ đen với ánh mắt lạnh lùng, đầy sát khí, liên tục tung ra những lời chửi bới.

Nhưng nó chẳng hề có tác dụng đâu bởi vì ông chủ chợ đen đã gặp nhiều trường hợp như vậy rồi nên với thể loại người như thế này thì cứ giam vào cái lồng sắt là được rồi.

Sắp tới chuẩn bị có buổi đấu giá, nhân tiện có “hàng mới” sẽ khiến cho buổi đấu giá vui lắm đây~

- “Ngươi không thoát được đâu nên cứ ngồi đấy mà mơ. Ngươi sẽ bán đắt giá lắm đây, thật mong chờ. Hahaha!”

- “Ông...Mau thả ta ra!! Cái ông già chết tiệt này! Á!!”

- “Ngươi dám nói ta như vậy ư?! Ngươi là người mới đến chắc không biết luật lệ ở đây rôi. Nếu những tên nô lệ xúc phạm ta thì sẽ bị đánh”_Ông chủ chợ đen nghe vậy liền đen mặt, đạp mạnh vào cái lồng sắt

- “Chắc ta phải dạy dỗ ngươi một trận thì ngươi mới ngoan ngoãn nghe lời nhỉ?”

- “Còn lâu ta mới chịu khuất phục trước những người dơ bẩn như ông! Không bao giờ!!”

Ông chủ chợ đen khi nghe Tô An Hạ nói như vậy, mặt tối sấm lại, lấy roi được làm bằng dây thừng của mình ra rồi không kiêng nể gì cả, quất mạnh vào người của Tô An Hạ.

Dây thừng chà xát làn da của Tô An Hạ khiến cho chảy cả máu ra, những vết trầy, vết dây đỏ ửng hiện lên, vết roi này đè lên vết roi kia tạo thành những vệt máu chảy dài, dù nhìn rất đau đớn như vậy nhưng Tô An Hạ nhất quyết không hé ra nửa lời, nhất quyết chịu đau.

Đánh mãi cũng chán, ông chủ chợ đen không còn sức để đánh nữa, cái con người này đúng là cứng đầu mà, ông ta lập tức sai người đưa Tô An Hạ đưa tới chỗ sâu nhất và tối nhất để trừng phạt và cũng đem ra đấu giá ngay trong buổi tối hôm nay luôn, không cho ăn uống gì cả.

Tô An Hạ nhất quyết không nói ra dù chỉ nửa lời mặc dù trên da vẫn đang đau rát vô cùng, rất nhiều vết thương ứa máu ra nhưng Tô An Hạ nào quan tâm tới chúng, cái Tô An Hạ quan tâm đó chính là làm sao để thoát ra khỏi đây

- *Làm sao đây, cái khóa này làm bằng thứ gì không biết nữa. Mình không thể tháo nó ra được! Mình phải đi tìm cái tên tứ hoàng tử đó để cứu lấy người của mình. Chứ không thể cứ kẹt mãi ở đây được*

Nhưng Tô An Hạ có làm như thế nào đi nữa thì cũng không thể thoát nổi cái lồng giam chết tiệt này, máu vẫn không ngừng chảy xuống, nhuộm đỏ cả lớp y phục bên ngoài, Tô An Hạ bắt đầu mất ý thức, dù đã cố gắng chống cự thêm một thời gian nhưng vì đói quá nhiều ngày kèm theo mất máu nên Tô An Hạ ngất đi trong cái lồng giam chật hẹp ấy

...*---------------------------*...

- “Đầu tiên, chúng ta đến với món hàng mới của chúng tôi, đó là một cậu bé...”

- *Gì mà ồn ào vậy nhỉ?*

Tô An Hạ tỉnh dậy thì thấy mình đang bị đưa ra trước mặt bao nhiêu người, tất cả người này đều là những quan chức hoặc những thương nhân có tiền đến đây để đấu giá những đồ vật cổ hay là những người nô lệ mà bọn họ nhắm trúng.

Tô An Hạ vừa mới mở mắt ra đã không biết bao nhiêu người ồ hay hú hét lên vì nhan sắc này của mình khiến Tô An Hạ chỉ thấy ghê tởm, không thèm nhìn bọn họ một chút.

Khi người dẫn bắt đầu ra giá với hơn 200 lượng vàng, không ít người đã bắt đầu ra giá để có được bảo vật đặc biệt này, nhìn những tên háo sắc không ngừng nhìn Tô An Hạ với vẻ mặt thèm thuồng khiến Tô An Hạ muốn nôn ra ngay lập tức.

Bỗng, Tô An Hạ thấy tên dẫn buổi đấu giá này đang từ từ tiến lại gần mà không để ý, chùm chìa khóa ở ngay trước mặt rồi, chắc chắn sẽ có một trong số đó mở được cái lồng giam này.

Đợi cho đến khi cái tên đó lại gần, Tô An Hạ lập tức nhanh tay dựt lấy chùm chìa khóa, điều này khiến tất cả người ngồi dưới khán đài sửng sốt, bàng hoàng.

Mấy tên lính canh thấy vậy lập tức lao vào để giữ cái lồng lại, Tô An Hạ có được vũ khí lập tức dùng chìm chìa khoá kia đâm vào tay của bọn chúng khiến bọn chúng đau đớn hét lên, không ai có thể động vào Tô An Hạ cả. Tô An Hạ nhân lúc đó liền cạy khoá ra, định chạy thoát

- “Mau giữ cái tên kia lại nhanh lên!! Đừng để nó chạy thoát!!”

Tô An Hạ cứ tưởng rằng mình đã thoát được rồi nhưng không, nhiều lính canh vây quanh Tô An Hạ rồi cùng nhào vào bắt. Tuy rằng Tô An Hạ tránh được lúc đầu nhưng không tránh được lúc sau và đã bị bọn chúng tóm được

- “Mau thả ta ra!! Mấy tên khốn kiếp này!! Mau thả ta ra!!”

- “Ngồi im đấy! Ngươi muốn chết hay gì? Dám cả gan trốn ra! Ta phải đánh ngươi cho ngươi nhớ mặt mới được!!”

- “2000 lượng vàng! Mau đưa cậu nhóc đó cho ta”

- “Dạ? 2000 lượng vàng ạ? C-Chúng tôi sẽ đưa ngay đây ạ. Để bọn tôi khống chế cậu ta đã. Ngài chờ một chút nhé”

- “2000 lượng vàng á? Lần đầu tiên ta thấy một số tiền lớn như thế này đó. Hôm nay chúng ta được hời rồi”

- “Nói nhỏ thôi. Mau khống chế cậu ta để đưa cho ngài ấy nhanh lên!!”

Mấy tên lính làm việc ở trong chợ đêm đều ồ lên, lần đầu tiên có người dám chi ra một khoản tiền lớn như vậy để chuộc một nô lệ.

Không hiểu đó là ai mà lại hào phóng đến như vậy?

Tô An Hạ cũng khá bất ngờ, không ngờ được rằng sẽ có người mua mình nhanh đến như vậy, còn chưa lập xong kế hoạch để trốn thoát mà tại sao lại có người mua rồi.

Sau đó người mua Tô An Hạ cũng đứng dậy, đi lên để nhận người mà mình mua về.

Tô An Hạ thấy người này có dáng người khá to lớn, trang phục khoác trên người có vẻ khá sang trọng, vàng đeo đầy người, cả trên cái mũ đội cũng có gắn vài trang sức bằng vàng, kim cương, đoán chắc là người có quyền thế trong kinh thành, làn da màu đồng chắc khoẻ nhưng mặt lại bị bịt kín, chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm màu đen tuyền, nhìn có mang một sắc thái biết là người có quyền, có tiền ngay lập tức.

Bọn lính đang khống chế Tô An Hạ khi thấy dáng vẻ của người đó thì lập tức nhận ra, thủ thỉ với nhau đó là tứ hoàng tử của nước kế bên, là một người vô cùng thông minh, nắm bắt tâm lý đối phương cực tốt và lươn lẹo bậc nhất nên hầu như ai cũng sợ hãi khi tiếp xúc với vị tứ hoàng tử này.

Tô An Hạ nghe được như vớ phải châu báu, hai mắt sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào người đang đứng trước mặt mình, đánh giá từ trên xuống dưới. Nhìn có vẻ không dễ đối phó rồi

- *Nhìn cũng không phải dạng vừa đâu. Nhìn mặt kia chắc hẳn phải lên kế hoạch gì đó rồi*

- “Ông chủ của các ngươi đâu? Ta cần gặp để nói một vài chuyện”

- “Dạ, để tôi gọi ra cho ngài ạ. Ngài đợi một chút nhé”

Tên dẫn chương trình đi gọi ông chủ của mình với một niềm vui sướng vô cùng, ông chủ chợ đêm khi nghe tới số tiền thì hai mắt sáng bừng lên, hớn hở đi ra nhưng khi nhắc đến thân phận của người mua thì sắc mặt lập tức đen lại.

Bây giờ không muốn gặp cũng phải gặp, không muốn bán cũng phải bán bởi vì nếu vô lễ thì cái chợ đêm này đảm bảo bị quét sạch không còn dấu vết gì cả.

Ông chủ chợ đêm đi ra gặp tứ hoàng tử với tâm trạng lo lắng, sợ hãi, tứ hoàng tử chưa từng mua bất cứ cái gì ở đây nhưng nghe thông tin từ những tên thương lái khác, ông chủ cũng đã hiểu được tứ hoàng thử này gian manh như thế nào rồi.

- “Ta muốn mua người này với giá 2000 lượng vàng. Ông chủ thấy sao?”

- “Dạ, quá tốt rồi ạ. Thế thì chốt luôn đi ạ. Tôi sẽ cho người khoá chặt cậu ta lại và đưa cho ngài nhé”

- “Nhưng mà...Ta muốn những món hàng ta mua phải sạch sẽ, không vết trầy xước nào cả. Nhưng ngươi nhìn xem, cả người bị những vết trầy xước, bầm tím như thế. Ta nghĩ ta không thể trả đủ số tiền đó được, ít nhất phải giảm xuống, đền bù thiệu hại chứ nhỉ”

- “C-Chuyện này...Nhưng mà rõ ràng ngài đã ra giá rồi mà. Làm sao có thể...”

- “Thôi nào, nếu ngươi đã đấu giá một món đồ thì phải giữ nó nguyên vẹn chứ. Mà ngươi nhìn xem, trên người toàn những vết trầy xước như thế, ta lại phải trị thương cho cậu nhóc này. Thế là không được rồi”

Một loạt những lý lẽ sắc bén được đưa ra khiến cho ông chủ đổ mồ hôi hột, không tài nào phản kháng lại hay cãi lại được.

Tứ hoàng tử nhìn ông chủ với vẻ mặt đắc ý, nắm chắc trong tay phần thắng cho mình và bắt đầu ra giá

- “Vì chỗ ngươi có một món hàng đẹp như thế, lần đầu tiên ta nhìn thấy nhưng lại bị ngươi làm xước xát, vậy thì giảm xuống còn 1000 lượng vàng được không?”

- “Không...Không được đâu ạ. Thế thì chúng tôi lỗ mất. Chúng tôi vất vả lắm mới bắt được tên nhóc này”

- “Hmm, vậy thì 1600 lượng vàng nhé. Nếu không thì ta sẽ trả lại, ta không mua nữa vì không hài lòng. Thật đáng tiếc cho một mỹ nhân đẹp như thế này mà lại bị đối xử tàn nhẫn như thế”

- “Được được được ạ, 1600 lượng vàng là quá đủ rồi ạ. Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài nhiều lắm”

- “Vậy chốt như vậy nhé. Thuộc hạ của ta đang đi lấy vàng, ngươi cứ đợi một lúc. Ta sẽ đưa cậu nhóc này đi trước”

Không thể để vụt mất khoản ngân lượng khổng lồ như vậy, ông chủ chợ đêm buộc phải đồng ý ngay lập tức không thì sẽ mất mất.

Tứ hoàng tử sau khi đã trả giá xong thì đắc ý, lại gần tới Tô An Hạ, không nói gì mà một phát bế lên luôn.

Tất cả mọi người ở đó đều ngỡ ngàng, bàng hoàng trước cảnh tượng vừa rồi, cậu nhóc đó rất hung dữ vậy mà tứ hoàng tử không sợ, cứ bế thẳng lên như vậy rồi đi ra ngoài ngay cả Tô An Hạ cũng sửng sốt trước hành động này.

Hai người rời đi trước sự ngỡ ngàng, ngơ ngác của tất cả mọi người....