Titan Arum

Chương 4



"Thứ tùy tiện." - Nhân cách của Hiên Cảnh trong lòng Tần Hiểu rơi chạm đáy. Trong lòng lo lắng cho Chu Tiểu Bạch.

Khi đi ra, nhìn thấy Hiên Cảnh đi lấy rượu, Tần Hiểu đặt mông ngồi cạnh Chu Tiểu Bạch, nhìn chằm chằm cậu ấy, nói từng chữ: "Chu Tiểu Bạch, cậu thích cô ấy sao?"

Chu Tiểu Bạch bị hỏi thì sửng sờ, có chút lúng túng nhìn về phía Hiên Cảnh, thấy cô ấy vẫn chưa quay lại, liều quay đầu nói với Tần Hiểu: "Cũng khó nói lắm! Dù sao thời gian quá ngắn.....Nhưng mình cảm thấy, hẹn hò với cô ấy cũng không tệ." - Nói xong lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Tần Hiểu nhìn thấy nu cười ấm áp của Chu Tiểu Bạch, Tần Hiểu lại cảm thấy đau khổ chua xót trong lòng. Suy nghĩ một chút, cho dù Hiên Cảnh có tính cách tùy tiện, nói không chừng cô ấy cũng thật lòng quen với Tiểu Bạch! Nàng lo lắng hơi nhiều rồi! Nhưng nhìn thế nào, Hiên Cảnh cũng chẳng đáng tin.

Năm người uống rượu chơi game, đến hơn 11 giờ mới ra khỏi PAPPER. Chu Tiểu Bạch đi trước gọi taxi, bốn người đứa bên đường chờ. Tiểu A ôm Tiểu An, tình chàng ý thiếp, Tần Hiểu với Hiên Cảnh đứng im lặng.

Tần Hiểu đột nhiên hỏi: "Cô thật lòng muốn hẹn hò với Tiểu Bạch sao?"

Hiên Cảnh không hề cảm xúc, vẫn nhìn về trước, nói một cách lạnh lùng: "Mắc mớ gì đến cô."

Tần Hiểu cảm thấy, người này đầu óc có vấn đề phải không. Lúc hai người trong nhà vệ sinh, người này dùng đủ cách để trêu chọc nàng. Bây giờ hỏi có một câu, lại đưa ra bộ dáng sống không bằng chết.

Tần Hiểu giận không chỗ phát tiết: "Tất nhiên liên quan đến tôi, Tiểu Bạch là bạn tốt của tôi, tôi không cho phép người khác bắt nạt cậu ấy."

Hiên Cảnh lạnh lùng "hừ" một tiếng, nói: "Tinh thần trượng nghĩa nhỉ, chỉ là bạn bè thôi mà, có cần kích động vậy không?"

"Tất nhiên!!" - Tần Hiểu mỉa mai đáp lại: "Cái loại máu lạnh như cô, làm sao hiểu được tình cảm của người bình thường."

"Phải, tôi không hiểu. Vì tôi không có bạn." - Hiên Cảnh lạnh nhạt nói.

Tần Hiểu sững sờ, định nói: "Người như cô, không có bạn là chuyện bình thường". Nhưng câu nói này cứ quanh quẩn trong đầu, cảm giác sao nàng lại ác miệng như vậy? Dưới bóng đêm, nhìn nét mặt khó hiểu của Hiên Cảnh đang nhìn xa xa, dáng vẻ đơn độc mảnh mai, thậm chí có một cảm giác cô đơn không diễn tả được. Làm Tần Hiểu thấy xúc động, trong lòng đau xót, buột miệng nói:

"Tôi sẽ làm bạn của cô."

Hiên Cảnh nghe thế, quay đầu nhìn Tần Hiểu, đôi mắt đẹp có vẻ lười biếng phía dưới chân mày nhìn thật kỹ Tần Hiểu. Vừa đối diện với ánh mắt của cô, tim Tần Hiểu lại đập thình thịch. Nghĩ đến lời vừa nói, mặt bất giác nóng bừng.

"Ha!" - Hiên Cảnh cười to, lộ ra cái răng nanh bên trái rất đáng êu, khuôn mặt ngây thơ hơn. Tần Hiểu vừa cảm thấy nhẹ nhõm, thì giây sau đã nghe Hiên Cảnh nói:

"Tôi mới không cần một người bạn xấu như vậy."

Tần Hiểu lửa giận công tâm, nếu như ở thời cổ đại nói như vậy, nhất định sẽ làm người tập võ tẩu hỏa nhập ma, máu phun khắp nơi. Còn hiện đại thì là, giết người không dao.

Khi Tần Hiểu bình tĩnh lại, thấy Hiên Cảnh đã lên xe taxi cùng Chu Tiểu Bạch đi xem phim. Chu Tiểu Bạch phất tay với họ hẹn gặp lại, Hiên Cảnh liếc nhìn Tần Hiểu một chút, rồi dựa vào người Chu Tiểu Bạch.

Tần Hiểu đá về hướng cái xe đang chạy, trong lòng hét: Mẹ nó, chờ Chu Tiểu Bạch xxx cô đi!!!

Tức giận Hiên Cảnh đến mất ngủ, nửa đêm Tần Hiểu bò dậy đi tới tủ lạnh uống hết một chai nước lớn, sau đó thì lảo đảo ngã chổng vó trên salong trong phòng khách, mơ màng còn nhìn thấy cái gương mặt muốn đấm của Hiên Cảnh. Ngày hôm sau, mẹ nói không biết trong phòng khách có thứ gì cứ rên rỉ, sợ đến mức không dám ra ngoài uống nước.

Tần Hiểu lại bắt đầu lên mạng tìm việc làm, nàng cảm thấy không thể ở nhà làm con mọt gạo được. Nhưng tìm cả buổi vẫn không được gì, có vài việc yêu cầu dán ảnh vào sơ yếu lý lịch. Tần Hiểu cảm thấy mấy ông chủ thật nhàm chán, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi. Cái bụng có chút đói, ba mẹ đi làm chưa về, Tần Hiểu khoác áo chuẩn bị ra siêu thị mua chút đồ ăn.

Cầm bánh mì rồi đặt xuống, bánh mì hiệu đó rất ngon, nhưng Tần Hiểu nghĩ đến lượng calo trong bánh mì, rồi nhìn thân hình mập mạp của mình trong gương, thở dài, đặt bánh mì vào chỗ cũ. Rời khỏi khu đồ ngọt, nơi mà sẽ làm nàng tăng hai cân, Tần Hiểu chuẩn bị đi mua chút trái cây. Đi tới cứ cảm thấy là lạ, cảm giác ai đó theo nàng, quay đầu nhìn lại, sợ hết hồn. Hóa ra là Kỷ Nam mà lúc trước Chu Tiểu Bạch đưa tới.

"A, chào." - Kỷ Nam có chút lúng túng lên tiếng chào hỏi, hơi ngượng sờ sờ đầu.

"Xin chào." - Tần Hiểu hơi ngạc nhiên khi gặp cô ở đây.

"Ừ, nhà cô cũng ở gần đây." - Kỷ Nam đẩy xe mua sắm đến cạnh Tần Hiểu, dáng vẻ dự định nói thêm vài câu. Tần Hiểu thấy cô cười mặt đỏ chót, đôi mắt híp lại thành một cái khe. Thật sự không phải một khuôn mặt, mà mọi người sẵn sàng nhìn lâu.

"Ừ, phía sau dãy phố kia." - Tần Hiểu thuận miệng đáp.

Trả tiền, Kỷ Nam tiện tay cầm đồ giúp Tần Hiểu, bên trong toàn đồ uống với trái cây, thật sự không hề nhẹ.

Tần Hiểu liền vội vàng nói: "Tôi tự làm, tôi tự làm."

Kỷ Nam cười ha ha, nói: "Không sao, nhìn tay chân cô bé như vậy làm gì có sức. Tôi mang giùm."

Hai người đi tới dưới nhà Tần Hiểu, Kỷ Nam đưa túi đồ cho Tần Hiểu. Hai người chào tạm biệt, Tần Hiểu liền đi lên lầu.

Đi được nửa đường, Tần Hiểu dừng lại, nhìn xuống lầu, thấy bóng dáng cao lớn của Kỷ Nam đang chậm rãi đi trong màn đêm, dần dần biến thành một chấm đen, biến mất khỏi tầm mắt của Tần Hiểu. Túi mua sắm nặng trịch, khiến tay Tần Hiểu đau.

Về đến nhà, dáng vẻ của Hiên Cảnh và Kỷ Nam đồng thời xuất hiện trong đầu Tần Hiểu. Một người xinh đẹp nhưng tính tình nham hiểm, một người bề ngoài hơi khó coi nhưng tính cách dịu dàng đáng tin. Hai người có độ tương phản rất lớn, nếu hỏi Tần Hiểu có hảo cảm với ai nhất, thì tất nhiên là Kỷ Nam.

Một người không thể lựa chọn ngoại hình, nhưng có thể lựa chọn sẽ trở thành người như thế nào. Vẻ đẹp sẽ thay đổi theo thời gian, khi thanh xuân qua đi những nếp nhăn sẽ phủ đầy khuôn mặt, dù lúc đầu có đẹp đẽ đến đâu, cũng chẳng còn nữa. Nhưng nội tâm sẽ không thay đổi, một người dịu dàng và ân cần, thì qua bao lâu vẫn sẽ làm người ta thấy ấm áp.

Nghĩ như vậy, có một lần Kỷ Nam hẹn Tần Hiểu ra ngoài, Tần Hiểu cũng cùng cô ra ngoài.

Đi chơi vài lần, Tần Hiểu có thể cảm nhận rõ Kỷ Nam đối với nàng rất tốt, cho nên khi Kỷ Nam bày tỏ với Tần Hiểu muốn hẹn hò, Tần Hiểu cũng không ngạc nhiên, chỉ nói là cần thời gian suy nghĩ.

Kỷ Nam vẫn trước sau như một cười nhẹ, khẽ ngật đầu, nói: "Được, mình chờ cậu trả lời."