Tô Đường Công Tử

Chương 10



Tô Thảng suy nghĩ trong đầu lát nữa phải pha nước ấm mà tắm. Nhưng lại nghĩ sâu hơn một chút, không ổn! Nàng đặt thịt này ở trên tay hắn, chẳng lẽ là muốn…

Lư Tú Nhi giơ tay chém xuống, lưỡi dao tung bay trên cánh tay hắn như một con bướm Tinh nghịch, bay lên bay xuống, lúc thì chém thẳng lúc thì chém ngang, khi thì nghiêng qua một chút, khi thì thái lát, khi thì băm vằm. Tô Thảng lúc này đã không thể thu tay lại chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé. May mắn là mọi sự cảm giác hơi ngứa ngáy thì hắn tạm thời không nhận thấy được bất kỳ sự uy hiếp nào khác, hắn nín thở không dám lên tiếng, một chút cử động nho nhỏ cũng không dám phát ra chỉ im lặng mà nhìn Lư Tú Nhi thi triển dao pháp.

Thời gian khoảng nửa chung trà nhỏ trôi qua, hai cân thịt kia đã bị băm thành một đống bùn nhão, Lư Tú Nhi đặt con dao nằm ngang, quét một đường hứng lấy toàn bộ số thịt bỏ vào trong chiếc đĩa đã chuẩn bị sẵn bên cạnh. Nàng đặt dao xuống, vỗ vỗ hai tay, cực kỳ dứt khoát và lưu loát.

Trên cánh tay tô thẳng lúc này ngay cả một dấu trầy da cũng không có, chỉ dính dầu mỡ nhiều hơn mà thôi.

Cả phòng bếp đều vỗ tay như sấm dậy.

Tô Thảng may mắn không hoảng sợ đến ngất xỉu, thần trí vẫn còn tỉnh táo bảo vệ được khí khái đại trượng phu của một nam nhi. Hắn chỉ vào đĩa thịt bằm kia: “Cái này nhất định phải nấu cho ta ăn.”

Nói gì đi nữa thì cũng nhất định phải ăn mớ thịt này cho bằng hết, chẳng phải suýt chút nữa thì đã biến thành thịt của hắn hay sao… Nha đầu này quá to gan.

Nhưng mà nói một cách công tâm thì tài nghệ của nàng quả thật là đăng phong tạo cực, phàm là chuyện nấu bếp, không gì có thể làm khó được nàng. Khó trách nàng có thể tự tin như vậy, dám lấy cánh tay của hắn làm mẫu. Nhưng dù sao đây cũng là cánh tay của hắn lỡ như không cẩn thận bị chặt đi, hắn chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã rùng mình.

Tô Thảng cúi đầu, nhìn cánh tay đầy dầu mỡ mà nhíu mày. Chuyện thay quần áo là không thể tránh khỏi, nhưng chỉ sợ đi ra ngoài thì đám người Hoàn Lãng Tình sẽ lại chê cười khinh bỉ hắn. Tuy rằng hắn rất muốn thể hiện trước mặt nàng.

“Ở đây có bồn tắm không?” Lư Tú Nhi vừa hỏi, đầu bếp bên cạnh đã vội vàng mang tới. Đây vốn là thứ đồ xa xỉ, nhưng khách nhân lui tới Thúy Vi Cư đa số đều là người quyền quý cao sang, bản tính đã thích sạch sẽ, cho nên bọn họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

Tô Thảng thấy nàng tỉ mỉ săn sóc cho mình như vậy trong lòng hết sức vui vẻ lập tức xoay đầu lại, liền nhìn thấy bóng Thành Mính chợt lóe qua, vội vàng gọi một tiếng.

Lư Tú Nhi chấn động, quay đầu lại nhanh như một tia chớp, Thành Mính chậm rãi xuất hiện đi vào nhà bếp.

Tô Thảng vội vàng đứng lên, hai tay lặng lẽ giấu ra sau lưng. Đây là bí mật giữa hắn và Lư Tú Nhi, hắn không muốn chia sẻ với những người khác. Thành Mính lại không hiểu tâm ý của hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào Lư Tú Nhi.

Lư Tú Nhi cũng ngơ ngác nhìn Thành Mính, mà không hề nhúc nhích.

Tô Thảng cuối cùng cũng phát hiện ra điều bất ổn. Ánh mắt của hai người này chính là đã quen nhau từ lâu! Trong lòng hắn bỗng dưng cảm thấy chua xót, hoảng sợ phát hiện ra những sự thật trong mắt nàng.

“Tô huynh, có thể cho phép ta nói chuyện riêng với Lư tiểu thư mấy câu không?” Thành Mính chậm rãi mở miệng.

Tô Thảng biết mình không thể ngăn cản, cho dù hắn rất muốn làm chuyện này.

Hậu viện Thúy Vi Cư có một hồ nước, hai người đứng đối diện nhau dưới một gốc liễu, chỉ nhìn nhau cũng đã tốn thời gian một chung trà nhỏ. Trong khi đó Tô Thảng đứng trong một góc tối xa xa trên lầu, thấp thỏm lấm lét nhìn trộm bọn họ.

Hừ! Lư Tú Nhi này đã quen biết với Thành Mính từ lúc nào, mà tên ranh Thành Mính Kiệt trước nay cũng chưa từng nói tới... Khoan đã, dường như hắn ta đã từng nói, Tô Thảng hoảng hốt toát mồ hôi lạnh, chẳng phải hắn ta đã từng nói mình gặp được một nữ tử ở hội hoa đăng Nguyên Tiêu, nhưng lại quên hỏi tên họ hay sao...

Ông trời ạ, người đó không phải chính là Lư Tú Nhi chứ?! Đang êm đang đẹp nàng đi dạo hội hoa đăng làm gì?!

Tô Thảng còn đang âm thầm mắng chửi thì liền phát hiện một bàn tay đặt lên trên vai mình. Hắn quay đầu lại, Hoàn Lãng Tình cười một cách hiểu rõ, nói với hắn: “Ta đã tống cổ ba nàng kia về trước rồi...”

Tô Thảng còn lâu mới quan tâm đến chuyện này, vội đẩy Hoàn Lãng Tình ra: “Ngươi tới đây làm cái gì?” Ánh mắt như hung thần vẫn dính vào khóm liễu kia. Aha, tìm chỗ nào nói chuyện không tìm, dương liễu lả lướt, thật sự là đang nói lời âu yếm sao? Tô Thảng chỉ cảm thấy có muôn vàn con sâu đang gặm cắn trái tim mình.

Nhưng Hoàn Lãng Tình lại thở dài một cách không hề thức thời: “Trai tài gái sắc, không ngờ hai người bọn họ càng nhìn càng xứng đôi như vậy! Đáng tiếc, lúc trước là ta nhìn nhầm.”

Tô Thảng hừ lạnh một tiếng, không phục. Hắn Tô Thảng có chỗ nào không bằng Thành Mính? Ngoại trừ… Hắn không làm quan, nhưng cũng rất tiêu dao tự tại mà… học vấn của hắn bình thường, nhưng cũng không phải là quá tệ… Ôi! Hắn suy nghĩ một cách dữ dội, dường như ngoại trừ việc hắn cao hơn so với Thành Mính một chút, giàu có hơn một chút ra, thì không có gì tốt hơn Thành Mính.

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi ủ rũ.

Không ổn, tại sao hắn phải ủ rũ khẩn trương như vậy làm gì? Lư Tú Nhi chẳng phải chính là nửa đầu bếp mà hắn chán ghét nhất sao? Phụ thân hắn một lòng sắp xếp cho bọn họ xem mắt, cũng đã bị hắn một tay phá hỏng. Là chính hắn đã đẩy cô nương tốt này ra ngoài.

Tô Thảng giận dỗi nghĩ, bỏ đi, ở lại nơi này chỉ khiến mọi người chê cười… Hắn nghĩ thông suốt mọi chuyện liền rầu rĩ không vui mà quay đầu, bỏ lại một câu cho Hoàn Lãng Tình: “ta đi đây, ngươi cứ bảo nàng ấy nấu cho hắn ta ăn là được.”

Hoàn Lãng Tình nhẹ nhàng nhíu mày, nhìn theo bóng dáng uể oải nhưng vẫn kiêu ngạo của hắn, thản nhiên mỉm cười: “Đúng là không có kiên nhẫn…”

Một lúc sau, Thành Mính và Lư Tú Nhi cùng nhau quay lại. Thành Mính nhìn thấy Hoàn Lãng Tình, liền ôm quyền, nói: “Hôm nay ta có chút mệt mỏi, hôm khác lại gặp”, sau đó thong thả bỏ đi dường như không hề chú ý rằng Tô Thảng đã không còn ở đó, nhưng cũng có thể là trong lòng đã biết nhưng không muốn nói ra.

Lư Tú Nhi chậm rãi đi đến trước mặt Hoàn Lãng Tình, màu đỏ ửng đã biến mất, nhưng sự vui sướng thì có thể nhìn thấy rất rõ ràng, cả người trở nên quyến rũ hơn rất nhiều.

“Ôi, hôm nay là ta sắp xếp không chu đáo!” Hoàn Lãng Tình ôm cánh tay than một hơi, nghiêng đầu nói, “Tên tiểu tử Thành Mính kia trước này luôn lãnh đạm với nữ nhân, vậy mà lại có chuyện để nói với Lư tiểu thư.” Hắn thấy khoảng cách đã khá gần mới tỏ vẻ cợt nhả: “Có thể nói riêng cho ta biết, hắn đã nói gì với nàng không?”

“Không thể.” Lư Tú Nhi nhịn cười, khuôn mặt tỏa sáng, có thể nói là tâm trạng rất tốt. Nàng nhìn xung quanh một chút, hỏi: “Tô Thảng đâu?”

Hoàn Lãng Tình gãi đầu: “Có lẽ bàn tiệc hôm nay, chỉ có một mình ta là có lộc ăn.”

Lư Tú Nhi hơi hơi thất vọng, nhưng sự thất vọng này nhanh chóng bị vui sướng lấp đầy, nàng cười tủm tỉm, nói: “Không sao, để ta làm cho Quận vương gia một bàn mỹ vị tuyệt thế vô song trên đời.”

Hoàn Lãng Tình thấy nàng vui vẻ quay trở lại nhà bếp, không hề có cảm giác vui mừng vì sắp được ăn ngon chút nào, hắn đau đầu nghĩ, nếu là Tô Thảng không động lòng thì mọi thứ sẽ rất dễ xử lý.

Nhưng người kia, rốt cuộc có động lòng hay không?

=========================

Tô Thảng vẫn luôn vùi đầu ở nhà mà ngủ.

Thực ra thì ăn uống là đam mê của hắn, có thể vì tình cảm quá chân thành cho nên vẫn chưa tìm thấy tình yêu thật sự đối với một món ăn. Trong số vô tận các món ngon, có thể khiến anh ăn lần thứ hai đã là quá ít.

Trong những lúc nhàm chán như vậy, thì ngủ là cách giết thời gian hiệu quả nhất. Hơn nữa hắn còn ngủ rất say, rất ít khi nằm mộng, không lo không nghĩ chỉ cần ngã đầu xuống gối là có thể ngủ được, cho dù có người đốt pháo khua chiêng gõ trống cũng sẽ không tỉnh. Cho nên, ngủ chính là cách tốt nhất để hắn có thể phóng túng bản thân, cũng không gây họa không tiêu tiền không mắc bệnh không làm tổn hại cơ thể lại có thể quên đi những sự việc không cần nhớ, đạt được hiệu quả giải ngàn sầu tốt nhất.

Thậm chí, ngủ nhiều thì có thể ăn ít cơm, đói bụng thì chỉ cần uống mấy cốc sữa đậu nành là có thể đi ngủ tiếp.

Đáng tiếc chính là, mặc kệ có ngủ lâu và ngủ sâu đến mức nào thì cũng đều phải có lúc tỉnh dậy, dù sao cũng không phải là hôn mê!

Tô Thảng đã ở nhà ngủ suốt ba ngày, mặc kệ người của Thượng Thực Cục vài lần đến mời cũng không đi. Chỉ cần hắn tỉnh giấc thì bất kỳ lúc nào cũng sẽ nghĩ đến hình ảnh đáng ghét ở dưới khóm liễu kia.

Chán ghét, thật là quá chán ghét. Chẳng phải Lư Tú Nhi kia cho đến nay, dường như cũng chưa từng thực sự làm một món ăn nào dụng tâm cho hắn hay sao? Vì sao hắn lại phải nhớ mãi không quên như vậy?

Lúc dự định tiếp tục đi ngủ thì đã không thể ngủ được nữa. Ngủ liên tục ba ngày cũng giống như đã ăn no nê, bây giờ hắn đã không còn muốn ăn uống cũng không muốn ngủ nữa.

Cuối cùng khi bữa tối giờ dậu canh ba vừa qua khỏi, hắn đã chạy đến Thượng Thực Cục. Lúc này chính là thời gian rảnh rỗi nhất trong một ngày của những người ở đây, đại đa số các đầu bếp đều đã về phòng nghỉ ngơi.

Nhưng Lư Tú Nhi vẫn chưa đi, ắt hẳn là nàng còn đang bận rộn với thực đơn của tiệc chúc thọ. Vốn dĩ đã nói hai người sẽ cùng nhau thương lượng, nhưng Tô Thảng lại không có tâm trạng này, hắn chỉ có thể đóng cửa thanh tĩnh mấy ngày, mong rằng thời gian có thể giúp cho mọi thứ phai nhạt.

Chỉ là cuối cùng vẫn phải đối diện. Hắn đi đến trước cửa Hương Ảnh Cư, bên ngoài rèm che có thể thấy ánh đèn mờ nhạt, đúng vậy, nàng còn đang nghiên cứu thực đơn. Gió thổi qua, quyển sách có hơi rung lên một chút, Tô Thảng rón rén mà nhìn vào, quả nhiên tất cả những thứ lờ mờ kia đều là sách. Ôi, nha đầu ngốc này, cho dù có là hết tất cả các thực đơn cũ, cũng chưa chắc có thể làm được những món ăn xuất sắc hơn so với các món cung đình đã từng có.

Hoàng Thượng từ lâu đã đến hết tất cả các món ngon trong thiên hạ, những thứ có ở trong sách này, ông ta càng hiểu biết nhiều hơn người bình thường. Chỉ có biển sâu thăm thẳm núi cao vời vợi mới có thể chiếm được tình cảm của ông ta. Đạo lý này, Tô Thảng rất muốn nói với Lư Tú Nhi.

Đắn đo một lúc, hắn mới kinh ngạc phát hiện vì sao mình phải bất an như vậy. Hắn muốn gặp nàng, lại sợ nàng căn bản không muốn nhìn thấy hắn. Người trong lòng nàng chính là Thành Mính, sao hắn phải ra nông nỗi này, tự mình chạy đến bên ngoài phòng của nàng để ăn canh bế môn…

Tô Thảng à Tô Thảng, hắn âm thầm cười nhạo bản thân mình, người đã biến thành người hèn kém như vậy từ lúc nào?

Cũng không biết là nản lòng đối với bản thân hay là nản lòng đối với nàng, hắn quyết định xoay người bỏ đi.

“Dường như bên ngoài có người.” Đoan Mộc Lương ôm một quyển sách, mở miệng nói.

Lư Tú Nhi cũng không ngẩng đầu lên, cây bút trên tay bài múa trích lục ghi chú lại tất cả những gì mà mình tìm được trong sách sử, tạp bút, bút ký… bất cứ một chi tiết nào cũng không bỏ qua. Nàng đã bận rộn mấy ngày hôm nay, giống như một con quay hình người liên tục xoay chuyển, không có lúc nào ngừng nghỉ, ngoại trừ thỉnh thoảng nghĩ đến Tô Thảng làm việc không có trách nhiệm, thì sẽ có chút tức giận mà thôi.

Nhưng tuy rằng phải nỗ lực vất vả như vậy, nhưng nàng dần dần phát hiện niềm vui và thích thú trong chuyện nấu nướng. Nhìn thấy những sáng tạo của tiền nhân đi trước, nàng sẽ cảm thấy ngứa ngáy tay chân, chạy đến nhà bếp dùng dao mổ trâu để cắt tiết gà. Có đôi khi nàng cảm thấy rất vui mừng vì có thể làm ra món ăn tươi ngon hơn so với những gì mà tiền nhân đã làm, có đôi khi lại vì không thể tái hiện trình độ của các món ăn đã được miêu tả trong sách mà vùi đầu nghiên cứu.

Sau ba ngày như vậy, Lư Tú Nhi đã đắm chìm trong sự vui vẻ vì được sáng tạo, lần đầu tiên nàng cảm thấy may mắn vì mình có năng khiếu trong phương diện này. Lúc trước, nàng chỉ là đắc ý và muốn phô trương khả năng của mình, hoặc muốn có được sự công nhận của người khác đối với Lư gia mà thôi.

“Ta vẫn luôn tìm nàng.”

Chính giờ những lời nói này của Thành Mính, đã khơi dậy sự ngọt ngào và hạnh phúc trong lòng. Nàng đã đợi thật lâu, cuối cùng cũng đã chờ được, là Thành Mính chứ không phải ai khác nói với nàng câu này.

Tô Thảng về đến nhà trằn trọc khó ngủ, Tất nhiên một phần cũng là vì mấy hôm nay đã ngủ quá nhiều, suốt cả một đêm này hắn đều mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, sắp xếp tất cả các manh mối lộn xộn trong lòng lại một lần.

Trời còn chưa sáng, hắn đã nhảy xuống giường, chạy vào viện của Tô Mị Nương.

Tô Mị Nương có thói quen vậy rất sớm lúc này còn đang tu bổ hoa cỏ trong sân vườn, nhìn thấy hắn không khỏi hốt hoảng. Tô đại công tử chịu dậy sớm như vậy từ bao giờ?

“Mị di nương, chào buổi sáng!” Tô Thảng ân cần mỉm cười.

Dậy sớm như vậy tuyệt đối không phải chỉ để chào hỏi một câu đơn giản, Tô Mị Nương cười cười, ra vẻ thấu hiểu: “Có tâm sự à?”

Tô Thảng đỏ mặt, chần chờ một lát mới xoa xoa mũi, nói: “Ta… Có phải rất khiến người khác chán ghét không?”

Hôm nay nhất định là mặt trời sẽ mọc ra từ hướng Tây! Tô Mị Nương xoa xoa tóc mái, có thể thay đổi tâm thái như vậy, hắn thật sự đã trưởng thành không ít. Nhưng nguyên nhân của sự lột xác này là gì? Tô Mị Nương vui sướng nghĩ, tên nhãi ranh tự cao tự đại ngày trước bây giờ đã chịu hạ mình thỉnh giáo nàng ta, chính là một sự bắt đầu tốt đẹp.

“Thực ra thì ngươi cũng không khiến người khác chán ghét cho lắm.” Tô Mị Nương chậm rãi nói. Tô Thảng còn chưa kịp vui vẻ thì đã nghe thấy nàng ta bổ sung thêm: “Nhưng cả nhà đều sợ ngươi.”

“Ta…” Rất nhiều đầu bếp sợ hãi thì hợp lý, nhưng vì sao cả nhà cũng sợ?

“Tính tình của ngươi quá dữ dội, nói chuyện không biết lựa lời, thường xuyên bắt bẻ người khác, nói cho chính xác thì rất khó chung sống.” Tô Mị Nương nói thẳng không kiêng kỵ.

Tô Thảng ủ rũ cụp đuôi, hắn thật sự kém cỏi như vậy sao? Khó trách Lư Tú Nhi lại thích Thành Mính chứ không phải hắn, dù sao đi nữa, Thành Mính cũng là con trai của Lễ Bộ thị lang, giỏi nhất chính là hiểu biết lễ phép từ nhỏ.

“Chẳng lẽ ta không có chút sở trường nào sao?” Tô Thảng gần như rên rỉ, sự tự tin của hắn bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Ôi, nếu cứ tiếp tục như vậy hắn làm sao có can đảm đối diện với Lư Tú Nhi một lần nữa.

“Có chứ. Người có tình cảm với món ăn còn tốt hơn cả con người.” Tô Mị Nương nói, “Lúc ngươi còn rất nhỏ phụ thân ngươi đã phát hiện ra điểm này, người đặc biệt có tình cảm với các món ăn, cho nên mới không hề dễ dãi. Lúc đầu khi nghe việc này ta đã cảm thấy rất buồn cười, nhưng sau đó mới chậm rãi phát hiện, sự khó tính của người cũng có lý do.”

Trong ánh mắt Tô Thảng tràn đầy cảm động, người hiểu hắn nhất từ trước đến nay vẫn luôn là phụ thân của hắn, lại nghĩ đến phụ thân đã vì hôn nhân đại sự của hắn mà lo lắng như thế nào, còn phải bận rộn trong ngoài nối dây tơ hồng cho hắn, kết quả chỉ là một bên tình nguyện. Khi đó phụ thân hắn ôn theo tiếc nuối một lần nữa ra ngoài vận chuyển kinh doanh có lẽ là không cam lòng...

Nếu không phải tuổi của Mị di nương quá nhỏ, hắn thật sự rất muốn ôm nàng ta một cái.

“Nhưng mà biết nhìn lại mình thì vẫn còn có thể cứu chữa.” Tô Mị Nương mỉm cười, “Thảng Nhi, ngươi đúng là đứa trẻ đáng yêu.”

Tô Thảng VÀ cười ha hả: “Làm ơn đi, tuổi i Mị di nương cũng không chênh lệch với ta là bao đâu... Nói như vậy nghe thật là kỳ lạ."

“Đúng vậy, nhưng mà ta gả cho phụ thân ngươi xét thân phận thì cao hơn người rất nhiều. Quy tắc lễ nghĩa này, ngươi không thể bỏ qua. Ta quả là có tư cách gọi ngươi là đứa trẻ.” Tô Mị Nương mở to một đôi mắt sáng ngời, bướng bỉnh nói.

“Đúng rồi, Mị di nương có đánh giá gì đối với phụ thân ta?” Tô Thảng bỗng nhiên rất tò mò, bọn họ kém mau ba mươi tuổi, nếu nói nàng ta vì tiền tài mà gả vào Tô gia, nàng ta lại vô cùng có bản lĩnh, có thể trở thành trợ thủ đắc lực cho Tô Hằng Chu. Chỉ trong một hai năm đã có thể giúp Tô Hằng Chu tăng thêm tài phú đến mấy vạn, thay ông ta kết giao với các nhân sĩ đủ khắp thành phần, xây dựng cơ sở kiên cố giữa hắc bạch lưỡng đạo cho Tô gia.

“Bởi vì phụ thân ngươi, là người mà ta ngưỡng mộ nhất.” Nói đến Tô Hằng Chu, hai mắt nàng ta thật sự nhấp nháy những tia sáng kỳ lạ, “Ông ấy chỉ nhờ vào hai bàn tay trắng mà gây dựng ngàn hạ cho Tô gia như hôm nay, ngươi cho rằng ông ấy chỉ là một ông lão thương nhân to béo tầm thường thật sao? Ôi, ta chính là thích bộ dạng mập mạp của ông ấy. Năm ta mười tuổi thì đã thích ông ấy, khi đó ông ấy khí phách hăng hái, vừa bàn việc kinh doanh hàng da với nhà ta thành công.”