Tô Hàng Hướng Nam

Chương 61



Edit & Beta: Hann

Lúc xe lái vào thành phố S đã là rạng sáng, thành phố có chút tuyết rơi, bên đường toàn một mảng trắng xóa. Trên đường không có một bóng người, cả thành phố đều đang chìm sâu vào trong giấc mộng. Hệ thống sưởi trong xe rất vừa phải, ấm áp và khô ráo. Vì đã ngồi lái xe cả ngày nên đầu Hàng Chính hơi nhức, đây là phản ứng bình thường khi tập trung cao độ một việc gì đó trong thời gian dài rồi thả lỏng. Hàng Chính đạp chân ga giảm tốc độ xe, sau đó dùng sức đẩy Cố Quyền Đông ngồi ở ghế phụ lái bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Cậu đi đâu đây?”

Cố Quyền Đông lập tức thức dậy, mơ màng nhìn Hàng Chính giống như chưa kịp phản ứng lại vậy, một lúc lâu sau mới nói: “Đại đội trưởng, hôm nay giường không bị thổi bay à? Sao anh lại tự mình đến gọi em rồi?”

“…”

“Aiza… Không đúng.” Cố Quyền Đông vỗ vỗ đầu của mình: “Ngủ mê quá nên em cho rằng mình vẫn còn ở trong quân đội. Đại đội trưởng, anh vừa mới hỏi cái gì vậy?”

“Cậu đi đâu đây?”

“Mấy giờ rồi?” Cố Quyền Đông móc điện thoại di động ra rồi ấn nút mở khóa nhưng điện thoại không sáng.

“Hết pin…” Cố Quyền Đông bỏ điện thoại vào lại túi áo của Hàng Chính rồi cười ha ha: “Đại đội trưởng, trễ như vậy rồi em không có nơi để đi. Em ở cục cảnh sát, bây giờ về thì nhất định đám người kia sẽ ăn tươi em, cho nên…”

“Cho nên?”

“Cho em ở ké chỗ anh một đêm đi!!”

“…”

Kết quả là Cố Quyền Đông thành công vào ở nhà Hàng Chính nhưng kẻ độc thân như anh ta lại trở thành một chiếc cẩu bị ngược. Chuyện là vầy, sau khi đậu xe ở dưới lầu, Hàng Chính ném chìa khóa xe cho anh ta rồi mặc áo khoác xuống xe mở cửa sau ra. Anh dùng chăn bọc thật kỹ Tô Nam đang ngủ say rồi bế thật cẩn thận, cuối cùng chỉ để lại một câu nói rồi lên lầu.

“Đông Tử, khóa cửa, đỗ xe xong rồi lên lầu. 302, anh để cửa cho cậu.”

Cố Quyền Đông nắm chìa khóa xe nhìn bóng lưng Hàng Chính dần khuất mất ở hành lang, cảm thấy bản thân bị bóc lột!!

Coi thường cẩu độc thân hả!!

Nhưng khi Cố Quyền Đông dừng xe rồi lên lầu, Hàng Chính đang chuẩn bị chăn đệm ở phòng khách cho anh ta. Không hiểu sao điều này khiến anh ta cảm thấy rất cảm động, thế nhưng lúc Hàng Chính cởi quần áo rồi cũng nằm trên chiếc giường xếp nhỏ hẹp kia, Cố Quyền Đông không còn cảm thấy xúc động nữa.

“Đại ca, anh ngủ ở đây sao?”

Cố Quyền Đông chỉ chỉ vào cái giường xếp, nghi ngờ hỏi.

“Không thì ngủ ở đâu? Dưới đất à?”

Hàng Chính nằm trên giường tìm một tư thế thoải mái rồi chuẩn bị nhắm mắt lại.

“Còn em ngủ ở đâu?”

Cố Quyền Đông chỉ chỉ vào mình, nghi ngờ hỏi.

“À, đúng rồi, anh quên mất cậu. Trong phòng khách có hai cái sô pha dành cho người lười, cậu cứ ghép nó lại đỡ rồi ngủ tối nay đi, tự lấy chăn trong tủ quần áo. Chỉ có một cái chăn thôi, cậu chấp nhận đi.”

Quả thực Cố Quyền Đông muốn hộc máu rồi chết luôn cho rồi, đây thật sự là đại ca của anh ta sao? Đây là Hoàng Thế Nhân đấy chứ, địa chủ bóc lột vô sản à. Cho anh ta ngủ ở sô pha thì không nói, còn là sô pha dành cho người lười. Sô pha dành cho người lười thì cũng thôi đi, vậy mà còn bảo chỉ có một cái chăn, đang trong mùa đông đấy, đại ca muốn anh ta lạnh chết hay sao thế. Cố Quyền Đông suy nghĩ cho sự an toàn của tính mạng mình, anh ta quyết định vùng vẫy giãy giụa một chút.

“Đại ca, anh có thể ngủ cùng Nam Nam.”

Nghe xong câu này, Hàng Chính lập tức bật dậy khỏi chiếc giường, gật đầu nói: “Cậu nghĩ ra cách này cũng tốt đấy, vậy cậu ngủ ở đây, anh ngủ với Nam Nam.”

Cố Quyền Đông suýt chút nữa phun ra máu, phun cho anh chết luôn cho rồi nhưng anh ta không dám. Thế nên anh ta chỉ dám nuốt xuống cơn tức giận đang trào dâng, sau đó che ngực nhìn Hàng Chính đi vào phòng. Mười giây đồng hồ sau, anh ta nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng cửa ở cách vách, anh ta lặng lẽ oán thầm trong lòng…

Hàng Chính à Hàng Chính, anh chắc chắn là nhân vật không biết xấu hổ nhất năm nay, không ai sánh bằng.

Thật ra không phải anh không muốn ngủ chung với Tô Nam, chỉ là vì cái giường này thực sự quá nhỏ, giường nhỏ dễ gây nên mấy chuyện không hay ho cho lắm. Thế nhưng Hàng Chính vẫn không muốn bắt đầu chuyện này sớm như vậy, mặc dù lúc ở Lệ Giang cũng suýt chọc thủng lớp giấy cửa sổ kia rồi nhưng anh cảm thấy loại chuyện như vậy để đến đêm tân hôn thì tốt hơn, có cảm giác mới mẻ và vui vẻ hơn.

Thế nhưng thế nhưng… Con quái thú nhỏ trong lòng anh vẫn đang rục rịch ngóc đầu dậy, rất mong được trải nghiệm cảm giác vui vẻ mới mẻ ấy càng sớm càng tốt.

Mà thôi mà thôi! Dày vò một vạn năm mà!

Đi vào giấc mơ đẹp cũng được. Hai người ôm nhau ngủ trong đêm đông là điều ấm áp nhất rồi, chiến thắng tất cả các loại hình sưởi ấm. Vậy nên tối đó, Tô Nam ở trong lòng Hàng Chính ngủ rất ngon, mà Hàng Chính cũng ôm Tô Nam ngủ rất thoải mái.

Tất nhiên Cố Quyền Đông càng thoải mái hơn. Ngày hôm sau, đến buổi trưa, Tô Nam và Hàng Chính đã chen chúc nhau để đánh răng trước bồn rửa mặt trong phòng vệ sinh rồi mà Cố Quyến Đông kia vẫn còn đang ngáy. Cặp tình nhân nhỏ nhìn nhau trong gương rồi cười, bọt kem đánh răng màu trắng dính ở bên khóe miệng, trong không khí thoang thoảng hương bạc hà mát lạnh. Mái tóc dài của cô gái đang đong đưa theo động tác của cô, vô cùng xinh đẹp.

“Hàng Chính.” Tô Nam đang đánh răng nên nói không rõ lời lắm: “Chừng nào thì anh hết nghỉ?”

“Ngày mốt.” Hàng Chính nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, sau đó súc thật sạch bọt kem còn dư lại trong miệng bằng nước sạch rồi mới trả lời.

Cô gật đầu, cũng nhổ ra bọt kem đánh răng, súc miệng, kết thúc đánh răng.

“Hôm nay chúng ta đi mua một ít đồ đi?”

“Mua gì vậy?’

“Mua chút đồ ăn.”

“Anh cảm thấy chúng ta nên mua cái giường.”

“Mua giường để làm gì?”

“Em không cảm thấy cái giường này quá nhỏ sao?”

“Em cảm thấy rất vừa vặn mà, em không cần phải ngủ giường lớn.”

“Anh cần! Nếu không thì lúc nào ngủ anh cũng bị em chen hết. Lúc ngủ em thích nhúc nhích khắp nơi, lần nào cũng suýt đẩy anh rơi xuống, không được không được, phải đổi một cái lớn hơn.”

“Nhưng anh không ở đây thường xuyên mà…”

“Đổi cái giường lớn hơn để lần sau hành hạ em!!”

“Trời ơi Hàng Chính này, anh lưu manh thế.”

“…”

Một ngày vui vẻ của Hàng Chính bắt đầu bằng việc đánh răng, kết thúc bằng việc đi dạo phố.

Đặc biệt lúc ở trong siêu thị, khi Tô Nam nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn muốn mua muốn cầm, anh quả thực bị cô bức điên luôn rồi. Anh nắm chặt tay Tô Nam đang định hướng đến khoai tây chiên, có chút kinh sợ nhìn một xe đầy đồ ăn vặt, sau đó nghiêm túc nói với cô: “Được rồi, Nam Nam, em mua nhiều đồ như vậy để làm gì? Em ăn hết sao?”

“Ai nói em ăn hết mấy thứ chứ.”

“Em tuổi chuột sao?”

“Ừ, Hàng Chính à, nếu như anh tự thừa nhận mình là chuột thì em cũng không có ý kiến gì.” Cô híp mắt nhìn anh, tiếp tục nói: “Bởi vì em mua mấy cái này cho anh.”

“… Anh không thích đồ ăn vặt.”

“Anh không ăn thì anh Đối Đối không ăn à? Anh Trần Ngũ không ăn luôn sao? Cho dù bọn họ đều không ăn thì em tin chắc anh Trịnh Trực cũng sẽ ăn. Hàng Chính, anh là đội trưởng mà đừng nhỏ mọn như thế được không, mua chút đồ ăn vặt rồi chia nhau cũng tốt lắm mà? Sao lại phải cứng nhắc như vậy.”

Thật ra Hàng Chính rất muốn nói cho Tô Nam biết chỉ cần anh không đồng ý thì bọn họ cũng sẽ không dám ăn đồ ăn vặt. Nhưng cô đã có ý tốt như vậy rồi thì anh cũng phá lệ một lần, để cho bọn họ ăn đủ.