[Tô Lan Đồng Nhân] Sát Tính Đại Phát

Chương 17



Phương Lan Sinh cảm thấy cả người mệt mỏi, vì hôm qua nghỉ ngơi không được tốt, hôm nay lại đi nhiều nên rất mệt. Bách Lý Đồ Tô một mình ở xưởng đóng tàu nói chuyện với Hướng lão bản, còn những người khác về khách điếm ăn cơm. Phương Lan Sinh không thấy đói, cởi xuống túi thư rồi leo lên giường ngủ mất.

Để khối gỗ ở dưới giường, Phương Lan Sinh định bao giờ đi Tiên sơn về xong sẽ mang về cho Thiếu Cung. Y mặc cả quần áo như thế mà ngủ, đến ban đêm có người lôi kéo hết lớp y phục xuống, hai mắt chưa kịp mở môi đã bị hôn chặn.

Là đầu gỗ…

Phương Lan Sinh trong lòng suy đoán, cả người trên giường thắt lưng bị người nâng lên, hai chân tách xa nhau, nơi tư mật nhất sớm bị đối phương đi vào, vốn cứng ngắc dần dần trở nên mềm mại ẩm ướt. Động tác của đầu gỗ không quá mạnh, hắn luồn tay vào bên trong áo Phương Lan Sinh, chậm chạp nhẹ nhàng như chắc từng bước. Mắt thấy Phương Lan Sinh hô hấp ngày càng loạn, gương mặt ngày càng hồng, đầu gỗ cúi xuống hôn lên cổ y, lúc này mới bắt đầu dùng sức chuyển động.

Thấu hiểu cơ thể Phương Lan Sinh, hắn tự nhiên biết làm thế nào để người dưới thân có phản ứng mạnh nhất. Phương Lan Sinh nhanh bị hắn đùa mà bắn ra, nằm ở giường không ngừng thở dốc, phía trước bắn ra đằng sau đồng thời siết chặt cắn nuốt vật thể nóng hổi trong cơ thể, đầu gỗ càng không kiềm chế được, giương cao hai chân y chuyển động càng lúc càng nhanh.

Không lâu sau hắn cũng phát tiết trong người Phương Lan Sinh, y mất nước nằm trên giường, giây sau đã bị Bách Lý Đồ Tô kéo tay ôm dậy để hai người ngồi đối diện nhau, hạ thân Phương Lan Sinh còn cọ vào nơi nào đó trên cơ thể đầu gỗ, từng chút một do ma sát bắt đầu hưng phấn ngẩng lên.

Phương Lan Sinh dần dần cảm thấy không ổn, dường như mấy tháng này cơ thể y bắt đầu thích ứng hoàn toàn. Vì sao càng ngày càng không thấy đau, cũng không thấy khổ, trái lại… cảm giác kì quái ngày càng… Bách Lý Đồ Tô dùng sức ra vào trong cơ thể Phương Lan Sinh, y chỉ nằm im hai chân trần truồng gác trên thắt lưng đối phương, áo ngoài cùng đồ dùng tuột xuống đầu vai, chỉ còn lý y dính sát cơ thể phập phồng liên tục. Chân mày nhíu lại, cặp mắt ướt át mờ mịt mở hờ, gương mặt y đỏ bừng, tóc tai rũ rượi, dây cột tóc thanh lam còn ở trên đầu, chuyển động theo cả người Phương Lan Sinh.

Viền môi bị cắn đến sưng đỏ không ngừng thở dốc, chốc chốc Bách Lý Đồ Tô lại cúi đầu hôn xuống. Phương Lan Sinh rất nhanh không chịu được cả người mềm nhũn dựa trên vai đầu gỗ, hạ thân đằng trước nhanh bị trêu chọc xuất ra.

Dịch thể trắng đục chảy xuôi theo hai chân, Phương Lan Sinh không nhịn được há miệng thở lớn vì dường như cùng lúc đó đầu gỗ đột nhiên bắn vào người y, Phương Lan Sinh nằm ngửa, đùi bị Bách Lý Đồ Tô chế trụ, phơi bày huyệt động đang cắn nuốt hạ thân hắn ra bên ngoài.

Đầu gỗ cúi đầu nhìn, nhất thời như mất không chế dùng sức mạnh tiến sâu vào giữa hai chân Phương Lan Sinh.

Ý thức hoàn toàn bị đánh bay, khi đầu gỗ bắn vào cơ thể y lần thứ hai, cả người Phương Lan Sinh tê dại không nhúc nhích nổi, để mặc đầu gỗ ôm lên tẩy trừ. Xong xuôi, hắn theo thường lệ nằm bên cạnh y, như sư tử cất giấu thức ăn ôm y sâu trong lồng ngực, rồi mới nhắm mắt đi ngủ.

Phương Lan Sinh đói bụng kêu ồn ào, hơn nữa đã ngủ từ sớm nên giờ cũng không buồn ngủ nữa. Nhìn thấy đầu gỗ đã ngủ say, y len lén ngồi dậy, vịn tay vào đầu giường đứng lên. Thân thể sau dư chấn vẫn còn cảm giác kì quái đáng sợ, y mặc quần áo qua loa rồi ra khỏi phòng tìm đồ để ăn.

Người trong Thanh Long trấn không nhiều lắm, cả khách điếm cũng chỉ có một tiểu nhị, nhưng hình như đã đi ngủ. Phương Lan Sinh đi loanh quanh ở sân sau khách điếm hồi lâu mới tìm thấy nhà bếp, mở lò ra chỉ thấy một cái bánh bao đã nguội, trong nhà bếp cũng chẳng còn nguyên liệu gì ngoài một vại gạo nhìn cả thấy đáy.

Phương Lan Sinh lấy mấy đồng tiền bên hông đặt ở cạnh bếp lò, an tâm dùng gạo trong vại nấu cháo. Khi y mang cháo cùng bánh bao trở lại phòng, đầu gỗ vẫn còn đang ngủ say.

Y rón rén đi vào, ngồi đưa lưng về phía đầu gỗ húp cháo, uống được vài ngụm lại cắn một miếng bánh bao. Ăn rất vui vẻ không hề phát hiện người nằm đằng sau đã tỉnh, ngồi dậy từ bao giờ.

Phương Lan Sinh uống hết hơn nửa bát cháo, trong tay cầm nửa cái bánh bao định vừa nằm vừa ăn, không ngờ vừa xoay người cái trán đã đập vào người phía sau.

Phương Lan Sinh ngẩng đầu nhìn, thấy đầu gỗ cúi đầu nhìn mình, con ngươi màu đỏ nhìn chằm chằm nửa bát cháo trong tay mình.

Hôm nay Bách Lý Đồ Tô cũng không ăn cơm, hắn ngồi ở xưởng đóng tàu đến đêm mới về, bụng đói đến nỗi da bụng dán vào da lưng. Phương Lan Sinh nhìn thấy cau mày.

Đến cơm tối cũng giành với ta…

Y cúi đầu húp thêm một ngụm, nghĩ thầm bản thiếu gia là đang thương hại ngươi. Sau đó, giơ tay đưa bát cháo tới trước mặt đầu gỗ, định để hắn tự cầm mà uống.

Bàn tay nóng hổi bất ngờ cầm chặt mu bàn tay Phương Lan Sinh, Bách Lý Đồ Tô cúi đầu, đặt môi tại miệng bát cháo. Hắn cúi đầu uống một ngụm, bàn tay thông qua mu bàn tay Phương Lan Sinh cầm chặt bát cháo, Phương Lan Sinh không ngờ tới hắn lại hành động thế này, nhìn mình đang cầm bát cháo chẳng khác nào đang tự tay đút cho hắn ăn.

“Ngươi, bỏ ra!” Phương Lan Sinh quát nhỏ, đầu gỗ lại chẳng để tâm, chỉ ngước đôi mắt màu máu lên nhìn phản ứng Phương Lan Sinh.

Sợ rụt tay về thì bát cháo sẽ rơi mất, nên Phương Lan Sinh cũng không rút tay lại được.

Đầu gỗ hắn, da mặt thật dày! Phương Lan Sinh cố gắng chịu đứng tới khi hắn uống xong cháo mới rút tay về, mạnh tay đặt bát cháo ở bàn, y quay đầu nhìn Bách Lý Đồ Tô vẫn ngồi im tại chỗ.

“No chưa? No rồi thì đi ngủ!”

Y nói rồi định đi tới giường, không ngờ Bách Lý Đồ Tô nhào đến ôm hông y, dễ dàng đè y ngã tới trên bàn.

“Hỗn đản! Ngươi lại…” Phương Lan Sinh tức đến đỏ mặt giậm chân, định giơ chân đá hắn thì hai bắp đùi đã nằm trong tầm kiểm soát của Bách Lý Đồ Tô. Thân thể trên bàn mặc cho người xỏ xiên, một bên mặt dán lên trên mặt bàn, hai chân y vòng qua hông đầu gỗ, quần bị lột xuống đã rơi một góc trên mặt đất.

Hai tay gắt gao nắm mặt bàn, không chịu đựng được động tác của đầu gỗ mà phát ra tiếng động, Bách Lý Đồ Tô dò tay vào trong vạt áo Phương Lan Sinh mày mò, Phương Lan Sinh cố cắn chặt môi nhưng vô ích ngăn lại những tiếc nức nở từ trong cổ họng.

Đầu gỗ dường như tìm ra một chuyện, tìm ra được nơi nào đó trong cơ thể Phương Lan Sinh, mỗi lần hắn đánh tới người này sẽ phản ứng đặc biệt mãnh liệt. Đầu gỗ cố tình nhấn đến, Phương Lan Sinh sẽ càng co quắp cắn nuốt hạ thân hắn, gương mặt y hồng hào, ngón tay cứng rắn bám trên mặt bàn, hai chân vô thức quấn càng chặt hông Bách Lý Đồ Tô.

Phương Lan Sinh càng như thế, Bách Lý Đồ Tô càng khó kiềm chế. Hắn cúi đầu kéo hai tay Phương Lan Sinh dậy, để miệng huyệt phía dưới dựng thẳng, trực tiếp tiếp nhận tất cả của mình.

“A a…” Phương Lan Sinh không chịu được mà thét lên, lúc sau chỉ biết cố sức mà kìm lại, thân thể trên không trung chuyển động nhịp nhàng cùng cử động của đầu gỗ hắn, hai chấn quấn chặt thắt lưng hắn. Vật nóng hổi cắm thật sâu trong người mình, Phương Lan Sinh ngửa cổ, từ cổ họng nức nở thành tiếng cầu xin, “Dừng… dừng lại… đầu gỗ…!”

Bát cháo trên bàn cuối cùng bị động rơi xuống đất, tạo thành tiếng động chói tai. Bách Lý Đồ Tô không để ý đến y, đẩy nhanh tốc độ, hắn cúi đầu ôm lấy thân thể Phương Lan Sinh, cố định thân thể y trên bàn, hạ thân dùng sức chuyển động hết tốc lực ma sát với miệng huyệt mềm mại sưng đỏ.

Phương Lan Sinh giãy dụa đến phát mệt, hai tay bấu víu lấy lưng Bách Lý Đồ Tô, đôi mắt mờ mịt ướt át, hô hấp ngày càng loạn vì động tác ngày một nhanh của đầu gỗ. Bách Lý Đồ Tô vẫn không thèm để ý, dường như mỗi lần Phương Lan Sinh cho hắn uống cháo, hắn lại càng như con sư tử thoát khỏi gông cùm xiềng xích.

Hắn bắn một lần vào người Phương Lan Sinh, đang lúc Phương Lan Sinh thả lỏng người tham lam hớp từng ngụm khí, Bách Lý Đồ Tô đột ngột kéo hai chân y bế lên.

Miệng huyệt vừa được bôi trơn tiếp tục chăm chú ôm lấy hạ thân Bách Lý Đồ Tô, vì bị hắn bế lên, chỉ cần động đậy thân thể, hạ thân hắn lại được thể chôn càng sâu trong người.

Dịch thể của Bách Lý Đồ Tô từ người Phương Lan Sinh chảy xuống, Phương Lan Sinh bị hắn đẩy dựa vào tường, nâng hai cánh mông y nhẹ nhàng chuyển động. Phương Lan Sinh mặt mày nhợt nhạt, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn mê man, hai tay mất lực rủ trên đầu vai Bách Lý Đồ Tô, hai chân vô thức kẹp chặt hông hắn, lay động từng hồi theo cử động của hắn.

Nơi giao hợp có điểm đau đớn, nhiều hơn là khoái cảm kì lạ, Phương Lan Sinh cảm thấy mình như con thuyền nhỏ lạc hướng, giữa biển khơi bị sóng đánh như sắp sửa lật thuyền. Hạ thân đầu gỗ nhanh thâm nhập vào sâu thân thể, tựa như muốn xé rách cả người y. Phương Lan Sinh không mở miệng nói lời nào, cánh môi hơi giương run rẩy, vì cử động của Bách Lý Đồ Tô mà sau gáy ma sát không ngừng với mặt tường.

Đầu gỗ hắn… rõ là muốn giày vò người khác đến chết mới bằng lòng…

Ta còn… còn nhường nửa bát cháo cho hắn… Tên khốn vô lương tâm…

Phương Lan Sinh thét lên một tiếng đau đớn xuất ra ngoài, điều này làm cả người y phát run, hai tay càng cố sức ôm chặt đầu vai đầu gỗ.

Thân thể neo lấy đối phương, Bách Lý Đồ Tô mỗi lần tiến nhập đều sâu vô cùng. Phương Lan Sinh lại bị kéo về trên bàn, hai tay buông thõng ở mép bàn, nhìn qua y chẳng khác gì một thi thể. Nhưng giữa hai chân miệng huyệt non mềm ẩm ướt lại đỏ ửng mê người, rất có sức sống, như thể lưu giữ cả linh hồn của chủ nhân, ra sức cắn nuốt hạ thân Bách Lý Đồ Tô.

Bách Lý Đồ Tô vẫn không thỏa mãn, giày vò tới nỗi Phương Lan Sinh cả người đau đớn cứng ngắc, há miệng thở dốc cũng khó khăn, y nhíu chặt lông mày mở to đôi mắt ngập nước mất tiêu cự, trước ngực vì hô hấp mà phập phồng.

Y cảm giác mình sắp chết đến nơi, sau đó trực tiếp ngất đi. Bách Lý Đồ Tô sau cùng bắn vào, dịch thể nóng hổi lấp đầy thông đạo ẩm ướt, Phương Lan Sinh cả người run rẩy trong vô thức nhưng mắt đã nhắm nghiền.

Đầu gỗ tẩy trừ thân thể giúp y, nhớ tới bộ dạng cả người bị chăn bao lấy của y ngày đó, đầu gỗ lại dùng chăn quấn chặt Phương Lan Sinh lại, sau đó ôm vào lòng.

Phương Lan Sinh hoàn toàn không biết gì hết, y đã ngất từ lâu, trên mặt vẫn luôn đỏ ửng. Đầu gỗ cúi đầu cẩn thận nhìn gương mặt y, nhìn khóe mắt còn lưu lại bọt nước, không nhịn được lại cúi đầu hôn.

Ngày hôm sau Bách Lý Đồ Tô tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng thế này, Phương Lan Sinh nhăn mày ngủ bên cạnh mình, trên người bị chăn quấn kín, còn mình thì đang vòng tay cách qua lớp chăn, ôm lấy hông y.

Bách Lý Đồ Tô ngơ ngác một lúc, cúi đầu chỉ nhìn thấy mỗi đỉnh đầu Phương Lan Sinh lộ ra ngoài chăn, tóc đen mềm mại rủ xuống mặt gối, cũng là cái gối mình đang nằm… Phương Lan Sinh quấn chăn thành một cục nằm trong lồng ngực hắn, Bách Lý Đồ Tô bình tĩnh giơ cánh tay đang ôm chăn lên nhìn…

Đầu óc Bách Lý Đồ Tô trống rỗng, cứng ngắc. Hắn bật ngồi dậy, cúi đầu nhìn Phương Lan Sinh cả người bị quấn thành cái kén, chỉ có một tay vươn ra ngoài, còn đang nắm hờ không ra hình dạng gì. Cả mặt bị chăn hun nóng đỏ bừng, ngay cả vệt sẹo cũng chuyển thành màu đỏ, cánh môi hơi giương, khóe mắt nhắm nghiền cũng sưng đỏ, như cả đêm hôm qua vừa mới khóc. Cả người trong chăn càng hồng hào, nhưng đương nhiên là đã bị chăn che không thấy gì. Nếu là người thông mình đương nhiên đoán ra bộ dạng này là vì trải qua đêm xuân quá độ, đáng tiếc Bách Lý Đồ Tô lại không biết. Hắn cúi đầu nhìn Phương Lan Sinh như vậy, chẳng hiểu sao tâm khẽ động, nháy mắt liên hồi rồi vội ngoảnh mặt đi.

Quay đầu nhìn xuống sàn nhà mà tim đập thình thịch loạn nhịp, Bách Lý Đồ Tô vẫn chưa bình tĩnh lại.

Lẽ nào… lại ngất xỉu… lại…

Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, hắn phát hiện mình gần đây càng ngày càng kì lạ, cứ dính đến những chuyện liên quan tới Phương Lan Sinh là tâm thần bất ổn.

Từ trên giường đứng lên, Bách Lý Đồ Tô do dự, cuối cùng xoay người vươn tay kéo chăn đắp lại lên cánh tay hở ra ngoài của Phương Lan Sinh.

Từ trong người móc ra một bình sức, bên ngoài bình trắng như tuyết, nhẹ đặt cạnh gối đầu Phương Lan Sinh. Trước đó thuốc bị hắn làm vỡ, Bách Lý Đồ Tô sợ vào Thanh Long trấn không kiếm được, nên mới chạy đi tìm. /Ai còn nhớ trước ẻm Tô ẻm đến Thanh Long trấn sau cùng hông, vì đi kiếm thuốc đọa/

Phương Lan Sinh vẫn ngủ trên giường, vốn dĩ chẳng biết chuyện gì đang diễn ra. Bách Lý Đồ Tô muốn đi, lơ đãng liếc gương mặt đỏ bừng lộ ra trên giường, cước bộ nháy mắt ngừng lại.

Trong phòng im lặng dọa người, Bách Lý Đồ Tô có điểm mê muội.

Hắn đoán là do mình ngủ không ngon.

Nhanh đi thôi, không đi y lại tỉnh mất.

Bách Lý Đồ Tô không muốn nói chuyện với Phương Lan Sinh lúc này, nhất là sau khi thấy hai người ngủ cùng giường đến sáng. Tuy nói hắn cảm thấy hai đại nam nhân chẳng sao, nhưng lại không biết tại sao không biết đối mặt với Phương Lan Sinh như thế nào.

Nghĩ thế, Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, xoay người đi ra cửa, mới đi được hai bước thì ngừng lại, như thể ý thức được có gì đó không ổn.

Chậm rãi cúi đầu, động tác cứng ngắc như đang đẩy một tảng đá lớn, cần mấy nghìn năm mới có thể di chuyển khối đá, chỉ còn kém một khắc là có thể đẩy hòn đá vỡ nát.

Mà hôm nay, chính là thời khắc đẩy được hòn đá vỡ nát.

Sắc mặt hắn xanh mét, hoài nghi mình hình như nhìn lầm rồi.

Miễn cưỡng bình tĩnh xốc lại quần mình, Bách Lý Đồ Tô cúi đầu, nhìn chằm chằm vạt áo xộc xệch, thắt lưng lỏng lẻo, bên trong còn có…

Cửa phòng vẫn còn mở, Bách Lý Đồ Tô buổi đêm tới tìm cũng không hề đóng cửa. Bình thường Phương Lan Sinh luôn thức dậy trước, còn hôm qua bị Bách Lý Đồ Tô hành cho mất nửa cái mạng, giờ vẫn còn ngủ li bì chưa thấy tỉnh. Bách Lý Đồ Tô đứng bất động trước cửa phòng, Phong Tình Tuyết ôm liêm đao từ phòng bên cạnh đi tới, lập tức nhìn thấy bóng người trong phòng Phương Lan Sinh, nàng nhìn kĩ còn không phải Bách Lý Đồ Tô thì là ai.

“A, Tô Tô?” Phong Tình Tuyết hưng phấn gọi, nàng thấy Bách Lý Đồ Tô cúi đầu không biết là đang nhìn gì.

Mà nghe thấy tiếng nàng, Bách Lý Đồ Tô ngẩng đầu, ánh mắt nhìn nàng như thể thấy quỷ.

Phong Tình Tuyết sửng sốt, “Huynh sao vậy Tô Tô ——”

Mới nói được một nửa, cửa gỗ đánh Rầm một tiếng bị đóng lại. Bách Lý thiếu hiệp dựa lưng vào cửa ngăn lại, không đoái hoài gì tới y phục không chỉnh tề của mình mà trừng trừng nhìn vào không khí trong phòng.