[Tô Lan Đồng Nhân] Sát Tính Đại Phát

Chương 39



“Lan Sinh?”

Phong Tình Tuyết mặc dù ngây thơ nhưng thính lực cực kì tốt, đi một mình trên đường phố nàng rất nhanh nghe thấy có người đi ngay sau mình, vì vậy ở khúc quanh đột ngột quay đầu, liền đụng ngay Phương Lan Sinh.

Không khỏi buông lỏng cảnh giác, “Sao cậu lại theo ta?”

Phương Lan Sinh nhìn bộ dạng rất khó coi, vẫn giơ tay giúp Phong Tình Tuyết xoa chỗ đụng trúng phải mình, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng.

Cô gái này biết võ công.

Phương Lan Sinh nhìn nàng tươi cười, bàn tay nắm chuôi đao bên hông nhẹ buông lỏng, mím môi hỏi, “Một mình ra ngoài không sợ gặp nguy hiểm ư?”

Phong Tình Tuyết vẻ mặt cực kì kinh ngạc, “Lan Sinh… sao đột nhiên quan tâm đến ta vậy…” Trong giọng đột nhiên cao vút lên như vui vẻ, “…Nhưng mà Cầm Xuyên nhiều người như vậy, có thể gặp nguy hiểm gì chứ.”

Phương Lan Sinh không nghe câu sau của nàng, trái lại đặc biệt lưu tâm câu nói đầu tiên, cười hỏi, “Vậy ta nên quan tâm ai mới đúng?”

Phong Tình Tuyết chắp tay sau lưng, suy nghĩ một lát, “Ừm… Tương Linh?”

Phương Lan Sinh làm bộ cười ngượng ngùng, kì thực hắn không biết Tương Linh là ai, Phong Tình Tuyết nhìn thấy lại cho rằng y đang xấu hổ.

Nàng nói khi mới quen Phương Lan Sinh, cả nàng và Hồng Ngọc đều cho rằng Phương Lan Sinh rất quý Tương Linh, dọc đường luôn chiếu cố Tương Linh, mà hai người ở chung một chỗ chơi với nhau cũng rất vui vẻ.

“Chơi cùng…” Phương Lan Sinh nghe thế, khóe miệng hơi giương như tươi cười nhưng lông mi lại nhíu.

“Nhưng sau đó… quan hệ của Lan Sinh với Tô Tô trở nên rất tốt, hình như còn tốt hơn cả với Tương Linh…” Phong Tình Tuyết nói một hồi, nửa sau đã chuyển sang Bách Lý Đồ Tô như thế nào. Phương Lan Sinh cũng không biết Tô Tô là ai, nhưng mà chuyện hắn muốn biết hắn cũng đã biết được như ý.

Hắn không có nhiều thời gian lắm, nên mượn cớ từ biệt Phong Tình Tuyết rồi rời đi, để Phong Tình Tuyết đứng một mình tại chỗ.

Hắn đi không xa khách điếm, vòng qua cửa khách điếm tới một đình nghỉ chân phía tây hơi dừng lại ngắm nhìn khách điếm, sau đó Phương Lan Sinh mang theo đao tùy thân, đi thẳng tới trước Tôn gia, gia nhân vào thông báo không lâu sau thì trở ra mời Phương Lan Sinh đi vào.

Tôn tiểu thư sửa soạn xong xuôi, đối với việc Phương Lan Sinh đột nhiên đến thăm thì cực kì kinh ngạc, suy nghĩ còn đang hỗn loạn thì thấy Phương Lan Sinh ân cần hỏi thăm bệnh tình của mình, bà vú Tôn gia đứng ngoài cửa nghe thấy thì hừ một tiếng.

“Coi như tiểu tử thối nhà ngươi biết điều.”

Hoàng hôn buông xuống, Tương Linh đang ngồi trong phòng tự mình thắt tóc bím, bên ngoài có người gõ cửa. Nàng đứng dậy mở cửa, ra là tiểu nhị khách điếm.

“Có chuyện gì?” Tương Linh chớp mắt hỏi.

“Phương thiếu gia ở dưới lầu nói có việc tìm cô nương, bảo tiểu nhân tới đưa lời.”

Tương Linh cau mày như suy nghĩ, đương nhiên không hiểu có chuyện gì, bí đao sao không đến tìm thẳng mình lại còn phải cho người đi thông báo. Nàng cảm ơn tiểu nhị một tiếng, xoay người đóng cửa phòng tung tăng vui vẻ xuống dưới lầu.

Phương Lan Sinh đang đứng ở ngoài cửa chờ nàng, mặt trời đã sớm khuất, sạp hàng rong trên đường bắt đầu lũ lượt chong đèn, Tương Linh chạy ra khỏi khách điếm nhìn hắn hỏi, “Bí đao?”

Thì ra nàng chính là Tương Linh. Phương Lan Sinh cười thầm trong lòng.

Bảo sao lại gọi y là “bí đao”.

“Bí đao, ngươi có việc gì? Còn phải nhờ người…”

Tương Linh vẫn nghĩ Phương Lan Sinh có chuyện gì quan trọng tìm mình, lại còn cố làm ra vẻ thần thần bí bí, nên thấp giọng hỏi. Phương Lan Sinh lại bình tĩnh đáp, “Cầm Xuyên là nhà ta, Tương Linh từ xa tới làm khách, ta muốn mang muội đi dạo phố, có chịu không?”

Có lẽ là bình thường Phương Lan Sinh không hay hỏi phản vấn kiểu này nên Tương Linh thấy không quen, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều mà vui vẻ đáp lại, “Bí đao muốn đưa Tương Linh đi chơi, được thôi!”

Nàng vừa nói vừa vỗ tay, “Tương Linh muốn gọi cả Hồng Ngọc tỷ tỷ đi cùng, không biết tỷ tỷ có ở khách điếm không…”

Phương Lan Sinh mím môi, vội nói Hồng Ngọc vừa ra khỏi cửa, nếu muốn đợi sợ là hôm nay không ra ngoài chơi được nữa.

Tương Linh một bên đấu tranh tư tưởng, Phương Lan Sinh đứng một bên cũng không thúc giục ngay. Tương Linh là là kiểu người ham chơi, Phương Lan Sinh nhìn qua có thể đánh giá được, hắn hơi nắm chuôi đao bên hông, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt.

“Vậy được rồi… chúng ta đi trước, nửa đường có gặp Hồng Ngọc tỷ tỷ chúng ta gọi tỷ tỷ đi cùng.”

Tương Linh dường như không được vui như trước, rầu rĩ nói với Phương Lan Sinh.

Phương Lan Sinh mỉm cười nhìn chuông nhỏ kêu đinh đang trên đầu nàng, gật đầu đồng ý.

Buổi tối ở Cầm Xuyên, bảy con sông như bảy sợi dây cầm gợn sóng lăn tăn lấp lánh ánh trăng, Phương Lan Sinh dẫn Tương Linh đi dọc đoạn đường náo nhiệt rộn ràng, qua cửa thành đi tới con đường nhỏ dọc bờ sông liễu rủ, lúc đầu hắn còn một hai câu gật gù nói chuyện cùng Tương Linh, đi càng xa khu náo nhiệt, hắn ngày càng trở nên trầm mặc.

Một thân thư sinh khoác y phục bị gió bay thổi phần phật, dường như dung nhập vào trong bóng đêm đen, liễu rủ ven đường lả lướt như bóng ma du nhập sau lưng y phục xanh nhàn nhạt, làm người bên ngoài có cảm giác mơ hồ nhìn không rõ dáng dấp hắn. Phương Lan Sinh vội vã đi về phía trước, Tương Linh đi sát đằng sau bắt đầu cảm thấy sợ. Trời đã tối đen, bí đao lại dẫn nàng đi trên đường một bóng người cũng không thấy, đã thế suốt đoạn đường chẳng nói câu nào….

“Bí đao…” Tương Linh sợ sệt gọi, nàng nhìn bóng lưng Phương Lan Sinh trước mặt, tới khi hơi cúi đầu mới phát hiện túi thư mà đối phương vẫn luôn đeo không rời, hôm nay lại không thấy đâu.

Bên hông trước kia là túi thư, giờ treo một thanh đao đen bóng, Phương Lan Sinh vẫn đi nhanh về phía trước. Hắn đi qua một cây cầu, cắm đầu đi thẳng vào sâu rừng trúc trước mặt, Tương Linh lại gọi hắn một tiếng.

“Bí đao, ở đây tối, Tương Linh sợ!”

Phương Lan Sinh bỗng dừng bước quay đầu lại, đôi mắt đen láy ôn nhuận thường ngày dường như phát sáng lấp lánh hưng phấn.

Tương Linh vẫn đi ngay phía sau hắn.

“Đừng sợ.”

Phương Lan Sinh nói, cây đao vốn bên hông đột nhiên đâm xuống bụng Tương Linh.

Tiếng da thịt xé rách bị âm hưởng của lá cây xào xạc che lấp, Tương Linh trợn tròn đôi mắt to, con ngươi thoáng hiện lên kim quang rồi tắt.

Phương Lan Sinh thuần thục rút đao, như thể động tác này hắn đã làm vô số lần. Cô nương tên Tương Linh đã chết ngay trước mặt hắn, tảng đá lớn dưới thân nàng bị máu nhuộm đỏ, Phương Lan Sinh cúi mắt lạnh nhạt quan sát nàng, không vui cũng không buồn.

Tiện tay lấy lá trúc lau thân đao dính máu, Phương Lan Sinh bước qua xác Tương Linh đi tiếp trên con đường dang dở, lá trúc đầy máu trên đao theo tay hắn rơi xuống, gió thổi đưa đẩy trôi trên mặt sông. Mà bên kia bờ sông, Bách Lý Đồ Tô đứng nơi không người lặng mắt dõi theo thân ảnh hắn.

Bách Lý Đồ Tô mở trừng mắt, nhìn Phương Lan Sinh đang đi tới chỗ mình.

Phương Lan Sinh vừa rời khỏi Tôn gia, Hồng Ngọc vừa vặn đến trước cửa thăm hỏi. Bà vú Tôn dường như chưa từng thấy cô nương nào khí khái bất phàm như Hồng Ngọc, nếu là cô nương khác đến bà có lẽ sẽ cho rằng người này là nữ nhân bên ngoài mà Phương Lan Sinh tư tình, nhưng Hồng Ngọc thì…

Con đê dài ngút mắt chặn ngang bờ sông Cầm Xuyên, Bách Lý Đồ Tô tay cầm trường kiếm, hướng thẳng ngực Phương Lan Sinh.

“Ngươi rốt cuộc là người phương nào?”

Hắn sắc mặt lãnh đạm, dường như không quan tâm tới kiếm mình có thể gây thương tổn cho Phương Lan Sinh. Mà Phương Lan Sinh trước mặt bị kiếm chĩa vào người vẫn kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn hắn. Đối phương thong thả rút đao bên hông ra, bên trong đáy mắt ngập tràn khiêu khích.

“Ngươi thấy rồi?”

Phương Lan Sinh có thể cảm giác được Bách Lý Đồ Tô trước mắt và Bách Lý Đồ Tô đêm qua không quá giống nhau, đêm qua như thể một ngọn lửa hung tàn, hôm này thì dường như là một ngọn lửa lớn nhưng bị lớp băng bên ngoài chôn giấu che lấp. Phương Lan Sinh híp mắt, nắm đao tiến lên trước, ngực tự động lấp khoảng cách giữa mình và kiếm Bách Lý Đồ Tô. Mũi kiếm chưa kịp xuyên qua quần áo đã thấy Bách Lý Đồ Tô biến sắc, ngay lập tức rụt tay thu kiếm lại.

Phương Lan Sinh nhanh nhạy bắt được phản ứng này.

Thì ra cho dù là ban đêm hay ban ngày, cũng chỉ là một kẻ không dám ra tay. Bách Lý Đồ Tô lui về sau một bước mới nâng kiếm, lập tức nghiêng người tránh một đao Phương Lan Sinh quét tới, đao phong chệch hướng vung một đường cung xuống đất.

“Ngươi là ai!!” Bách Lý Đồ Tô tiếp tục tra hỏi, Phương Lan Sinh lại không hề trả lời. Hắn lấy đà nhảy lên không trung, vung đao đâm từ trên xuống, Bách Lý Đồ Tô ngẩng lên, nhìn thấy đôi mắt Phương Lan Sinh đỏ ngầu tràn ngập sát ý.

Còn hắn, hắn không hề muốn giao chiến chút nào.

Vô thức giơ kiếm đỡ một đòn của đối phương, Bách Lý Đồ Tô không khống chế được lui lại phía sau, đã lui từ khi bắt đầu giao chiến tới giờ, nếu lùi thêm nữa, hiển nhiên hắn sẽ đạp hụt rơi xuống sông.

“Ngươi vẫn muốn tránh?” Phương Lan Sinh lạnh lùng nói, hắn quơ đao đâm tới ngực Bách Lý Đồ Tô, Bách Lý Đồ Tô vội lộn vòng trên không trung bay qua đỉnh đầu Phương Lan Sinh, rơi xuống phía sau hắn. Phương Lan Sinh dường như đã sớm đoán được, đao phong như gió quay lại đâm về phía sau, lạnh lẽo cắt một đường trên cánh tay phải Bách Lý Đồ Tô.

Máu chảy dọc thân Bách Thắng đao, Bách Lý Đồ Tô nâng kiếm tránh, Phương Lan Sinh biết hắn không dám ra tay tiếp tục xông lên, đâm đao về phía trước.

“Ngươi tên là gì?” Phương Lan Sinh ngẩng đầu nhìn hắn, dường như vừa nhớ ra tiểu cô nương tên Tương Linh gọi Bách Lý Đồ Tô là cái gì.

“Đồ Tô ca ca?”

Bách Lý Đồ Tô mím môi, vội lui về sau tránh một đao hắn đâm tới.

Với Tấn Lỗi mà nói, Bách Lý Đồ Tô ban ngày đúng là có điểm phiền phức. Tuy hắn không ra tay đánh, nhưng tránh trái tránh phải đặc biệt phiền.

Người chịu thiên hồn thuật tiêu hao thể lực cực nhanh, ngươi bình thường cùng lắm cũng chỉ chịu được hai ngày. Phương Lan Sinh dù có chút công phu, nhưng cũng chỉ là “có chút”, Tấn Lỗi ước chừng Phương Lan Sinh cũng chỉ có thể chống đỡ được ba ngày là cùng.

Thời gian còn lại của Tấn Lỗi không nhiều, những chuyện có thể làm cũng bị hạn chế. Ban ngày đi thăm sư muội, hẹn nàng ngày mai chơi cờ. Nếu ngày hôm nay mọi chuyện thuận lời, ngày mai hắn cùng nàng chơi cờ, lại có thể để Phương Lan Sinh để tâm đến nàng. Người hắn cần loại bỏ đã loại bỏ, Phương Lan Sinh có thương tâm hay khổ sở thì cũng sẽ có một ngày chuyện thành quá khứ, y cuối cũng cũng chỉ có thể cưới sư muội hắn.

Huống hồ vốn đã có hôn ước, chẳng lẽ có thể dễ dàng từ chối. Tấn Lỗi vốn dĩ không quan tâm Phương Lan Sinh sau này thế nào, hắn chỉ có một chấp niệm là cưới được sư muội, hắn dốc hết sức hoàn thành nó, những chuyện khác hắn không bận tâm.

Đáng tiếc, chuyện trên đời đâu có dễ dàng theo ý hắn như thế.

“Đồ Tô ca ca?” Tấn Lỗi cười nhạo thốt lên thành tiếng.

Mà cái tên này từ miệng hắn nói ra, như thể tiếng sét giữa trời quang thức tỉnh Phương Lan Sinh đang ngủ say.

Ai đang gọi đầu gỗ…

Đột nhiên phá giấc ngủ người ta. Phương Lan Sinh nhẹ giọng lẩm bẩm như ca thán, giọng y tuy nhẹ nhưng len lỏi vào từng tế bào trên người như báo hiệu cho Tấn Lỗi biết Phương Lan Sinh tỉnh. Bách Lý Đồ Tô bị Tấn Lỗi dồn đành nhảy tới bên cây liễu cạnh bờ, bỗng nhiên thấy tay Phương Lan Sinh cầm đao run lên.

Nếu Tấn Lỗi mà biết câu nói đùa của mình vừa nãy chính là nguyên nhân đánh thức Phương Lan Sinh, hắn nhất định đang hận không thể một đao rạch cái mõm này đi. Nhưng bây giờ Phương Lan Sinh đã triệt để tỉnh táo, nếu y bây giờ chỉ cần vận chưởng từ bên trong, Tấn Lỗi lập tức tán hồn là điều không cần nghi ngờ.

“Phương Lan Sinh?” Tấn Lỗi đi đầu hỏi, lời này xuất hiện trong ý nghĩ Tấn Lỗi nhưng Phương Lan Sinh có thể nghe được, còn Bách Lý Đồ Tô bên ngoài lại hoàn toàn không biết gì. Hắn hiện chỉ đang tìm cách tránh đao phong của Tấn Lỗi, còn muốn tìm cách đuổi Tấn Lỗi ra khỏi cơ thể Phương Lan Sinh.

“Ngươi là ai?” Phương Lan Sinh đứng trong quang cảnh mờ ảo hư không, nhìn quanh bốn phía sương mù dày đặc hỏi.

“Ta là kiếp trước của ngươi, Tấn Lỗi.”

Kiếp trước? Phương Lan Sinh chớp chớp mắt, vội đánh một cái vào đầu mình, đau đến nỗi hét to một tiếng.

“Ta không phải đang nằm mơ, kiếp trước?”

Bách Lý Đồ Tô nhảy lui về sau né đao của Tấn Lỗi, lạnh giọng hỏi, “Ngươi muốn dây dưa tới bao giờ?”

Tấn Lỗi cười đáp, “Tới khi ngươi chết!”

Phương Lan Sinh cảm giác có gì không đúng, ở chỗ này một bóng người đều không nhìn thấy, “Ngươi, ngươi đang nói chuện với ai?”

“Ngươi nghe thấy được?” Tấn Lỗi nở nụ cười, “Cùng một bằng hữu của ngươi.”

“Ai? Với đầu gỗ??”

Tấn Lỗi nghe thế, trong lòng như ngộ ra cái gì. Hắn ngẩng đầu nhìn Bách Lý Đồ Tô, nhếch mép mỉm cười ôn nhuận.

“Đầu gỗ, sao ngươi còn chưa chịu chết?”

Quả nhiên Bách Lý Đồ Tô thất kinh, vì lời này mà không kịp phản ứng, đao của Tấn Lỗi đã nhanh đâm vào bụng hắn.

“Sao ngươi còn chưa chịu chết?”

“Sao ngươi còn chưa chịu chết?”

Giọng nói của Tấn Lỗi tràn vào vây hãm Phương Lan Sinh, y chỉ mong mình đang nghe lầm.

“Ngươi rốt cuộc là ai, ngươi muốn làm gì?” Phương Lan Sinh nhìn trời hô lớn.

Trong đầu nghe thấy một tiếng cười dài lạnh lẽo.

“Ta là Tấn Lỗi.” thanh âm dừng một chút, vì Bách Lý Đồ Tô lại tránh thoát đao của hắn, “Ta là tới giúp ngươi.”

“Giúp ta? Giúp ta làm gì?”

Tấn Lỗi hướng đao về trước, đao phong xuyên qua quần áo Bách Lý Đồ Tô, máu trên đao theo quán tính văng ra tung tóe, Bách Lý Đồ Tô chỉ lui về tránh không đỡ, một tay che vết thương, lui mạnh về sau một bước, đập lưng trên mặt tường.

Không ngờ cũng đến lúc, Tấn Lỗi dồn Bách Lý Đồ Tô vào đường cùng không còn đường lui. Hắn biết Bách Lý Đồ Tô sẽ không ra tay với mình, mà với thân thủ của hắn, tuyệt không để Bách Lý Đồ Tô có thể thoát thân trong tình huống này.

“Giúp ngươi, cưới Nguyệt Ngôn.”

“Nguyệt Ngôn?” Phương Lan Sinh thấy chết không sờn hỏi tiếp, “Nguyệt Ngôn là ai?”

Tấn Lỗi dường như đã tức giận, hắn bỏ đao xuống, giương mắt nhìn chằm chằm Bách Lý Đồ Tô.

Nam nhân trước mặt thở dốc, kiếm trong tay nắm chặt nhưng lại không ra tay đánh.

“Nguyệt Ngôn là thê tử ngươi, là sư muội ta.”

“Thê tử ta? Ta còn chưa đón dâu ——”

“Ngươi đã có hôn ước với nàng.”

Phương Lan Sinh suy nghĩ một hồi, mãi sau mới kinh hãi thốt lên, “Người ngươi nói, là Tôn tiểu thư?”

Đoạn gãi đầu, “Ta không thích Tôn tiểu thư, ta chưa từng nhìn thấy tiểu thư, sao có thể cưới được.”

“Chưa thấy thì đi gặp.” Tấn Lỗi dường như rất chán ghét y dong dài.

“Ta không đi.” Phương Lan Sinh chắc nịch nói, “Ta sẽ không cưới nàng ấy.”

Bách Lý Đồ Tô giương mắt nhìn chằm chằm, hắn không hiểu Phương Lan Sinh vừa rồi còn truy sát hắn không ngừng, tới lúc này lại đột nhiên ngừng tay.

Hắn không rõ xảy ra chuyện gì, chỉ cảnh giác quan sát, tay phía sau âm thầm tích tụ sức mạnh.

Hắn muốn tìm đối phương sơ hở, một chiêu đánh ngất Phương Lan Sinh. Nhưng không ngờ đối phương đao pháp cực kì sắc bén, hơn mười chiêu tung ra đều cẩn thận không sơ hở, không cho Bách Lý Đồ Tô chút cơ hội nào.

Bách Lý Đồ Tô không những không giành được thế chủ động, còn bị đánh thảm.

Còn có giọng nói trêu đùa kia, “Đồ Tô ca ca”…

Tâm trạng hắn nhất thời buồn phiền, tay sau lưng nắm chặt thành quyền, nếu có người nào trong tay hắn sợ rằng đã bị bóp chết tức tưởi.

“Vì sao?” Tấn Lỗi lạnh giọng hỏi.

“Không, không có vì sao cả.” Phương Lan Sinh cố chấp nói, “Ngươi đang làm gì, ta đang ở đâu?” Phương Lan Sinh nhìn sương mù bốn phía thì hỏi, “Chẳng lẽ… ta chết rồi?”

“Ngươi không chết.” Tấn Lỗi đáp, “Ta đang sử dụng ngươi, để giết người.”

“Ngươi…” Phương Lan Sinh giật mình, “Ngươi muốn giết ai?”

Tấn Lỗi chưa kịp trả lời, Phương Lan Sinh nhớ lại những lời Tấn Lỗi vừa nói, trong đầu như nổ bùm một cái.

“Đầu gỗ ư…”

“Ngươi muốn làm gì đầu gỗ, ngươi sao đánh lại hắn.” Phương Lan Sinh nói.

Tấn Lỗi cau mày, nhìn Bách Lý Đồ Tô toàn thân vấy máu, “Đúng là trò cười.”

“Sao ngươi muốn giết hắn? Ngươi… rốt cuộc là ai?”

“Ta là kiếp trước của ngươi, Tấn Lỗi.’’ Tấn Lỗi không nhịn được lặp lại lần nữa. Nếu không phải không thể, hắn đã sớm một đao giết chết Phương Lan Sinh.

“Kiếp trước của ta… vậy là ngươi đã chết rồi? Ngươi còn muốn giết đầu gỗ làm gì?”

“Vì hắn cản đường ta.”

Phương Lan Sinh nghe đến choáng váng, còn tưởng đối phương đang trêu chọc mình, muốn giết đầu gỗ? Đầu óc bị hỏng rồi hả?

“Ngươi…”

“Phương Lan Sinh, vì sao ngươi không cưới Nguyệt Ngôn?”

Tấn Lỗi đột nhiên hỏi, Phương Lan Sinh há miệng đáp, “Không cưới chính là không cưới, ta không có cảm giác gì với Tôn ——”

“Ngươi có người trong lòng, là tiểu cô nương Tương Linh?”

Phương Lan Sinh chớp mắt, “Tương Linh? Sao có thể, ta chỉ coi Tương Linh là ——”

“Đầu gỗ?”

Phương Lan Sinh nháy mắt im bặt, sau đó cuống quýt lắp bắp, “Mới, mới không phải…” nói phân nửa đột nhiên đổi giọng, “…Sao ngươi dám gọi hắn là đầu gỗ giống ta.”

Tấn Lỗi mím môi, như thể cố kiềm chế khi nghe được sự thật này.

“Ngươi, thích nam nhân.”

Hắn nói, trong giọng còn có châm biếm.

Phương Lan Sinh cau mày, “Ai nói vậy!”

“Tốt nhất là không phải vậy.” Tấn Lỗi cúi đầu lau đao trong tay, dùng chính tay Phương Lan Sinh lau, “Cưới Tôn tiểu thư mới là chuyện ngươi nên làm.”

“Cái, cái gì mà ta nên làm.” Phương Lan Sinh phản bác, “Dựa vào cái gì ——”

“Dựa vào cái gì?” Tấn Lỗi hừ lạnh lặp lại.

“Dựa vào trên đỉnh mệnh bàn của Phương Lan Sinh ngươi, có khắc tên ta và Văn Quân.”

“Mệnh bàn?”

Tấn Lỗi nghĩ là Phương Lan Sinh nghe không hiểu, hắn dùng tay Phương Lan Sinh lau máu trên thân đao, rồi đột nhiên dùng sức siết tay nắm chặt đao, có máu từ trên thân đao lại chảy ra.

“Phương Lan Sinh, mạng của ngươi tức là mạng của ta, đường ta muốn ngươi đi, ngươi phải đi.”

Hắn nói, ngẩng đầu nhìn Bách Lý Đồ Tô đang trợn mắt khiếp sợ nhìn tay mình… chính xác là tay Phương Lan Sinh.

Tấn Lỗi lâu lắm mới cảm thấy biết đau, hắn đã chết bao nhiêu năm rồi, cảm giác này vừa lạ, lại quen thuộc đến thế.

“Ta không muốn lãng phí thêm thời gian nữa.”

“Nhưng ta không thích Tôn tiểu thư, ta không muốn…”

“Ta thích.” Tấn Lỗi nói, đáy mắt đỏ ngầu lên, tay trái càng cố sức chảy máu, từng giọt tụ lại trên thân Bách Thắng đao rồi rơi xuống đất.