[Tô Lan Đồng Nhân] Sát Tính Đại Phát

Chương 50



Tỉnh lại giữa ngổn ngang tâm sự, Bách Lý Đồ Tô mở mắt vừa vặn nhìn thấy đôi mắt Phương Lan Sinh trước mặt mình. Nhưng hắn không còn cảm thấy khẩn trương hay mất tự nhiên nữa, bởi vì Phương Lan Sinh đang nhắm mắt, mà cho dù có tỉnh, Phương Lan Sinh cũng sẽ không mở mắt.

Không nhìn thấy bông băng trên mắt, có lẽ là ban đêm Phương Lan Sinh ngủ lăn lộn làm băng gạc bị tuột. Bách Lý Đồ Tô ngồi dậy, vụng về bôi thuốc mỡ rồi ngồi bên mép giường giúp y quấn lại băng gạc.

Cẩn thận nâng đầu Phương Lan Sinh dậy, giữ băng gạc vụng về quấn, kỳ thực Bách Lý Đồ Tô chưa từng làm việc này. Trước kia việc này đều là do Hồng Ngọc và Tương Linh làm, nhưng bây giờ hắn cần phải đi, mà không biết còn có cơ hội gặp lại Phương Lan Sinh một lần.

Dù đã hẹn Tương Linh và Duẫn Thiên Thương gặp lại ở Thanh Long trấn, nhưng Bách Lý Đồ Tô không có dự định sẽ về đó thật. Hắn cũng đã nói lại với Hồng Ngọc, tuy nàng không đồng ý nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nghe theo.

Đến Bồng Lai, Phương Lan Sinh không thể đi được, y đã như vậy đến đó không có người trông coi sợ rằng gặp họa. Tương Linh ban đầu muốn tìm mẹ mình, nàng tuổi còn nhỏ cũng không nên dính tới chuyện này. Còn những người còn lại, ba ngày sau tất gặp lại ở Bồng Lai tiên đảo.

Chuyến đi này, ai đi chết đi sống Bách Lý Đồ Tô đều tính toán cả rồi. Hắn ôm đầu Phương Lan Sinh, thắt một nút đơn giản cho băng gạc đằng sau đầu. Hắn ngồi dậy, ngón tay dừng trên tóc Phương Lan Sinh, vuốt dần từ tóc mai xuống gò má, chạm vào làn da y thì có điểm run rẩy.

“Đầu gỗ…?”

Khóe môi Phương Lan Sinh giật giật, nhẹ giọng hỏi. Bàn tay trong chăn vươn ra mò nắm lấy cánh tay Bách Lý Đồ Tô.

“Ngươi phải đi rồi? Định đến Thiên Dung thành.”

Không nghe thấy hắn trả lời, Phương Lan Sinh lại tiếp tục hỏi, “Vậy bao giờ ngươi mới về?”

“…Nếu sư tôn có dạy cho ngươi chiêu thức lợi hại phân thắng bại nào đó, ngươi dạy lại ta được không… Nhiều người biết càng tốt, nói không chừng ta có thể giúp mọi người chiến thắng!”

“Sao ngươi lại không nói gì, mà không phải sư tôn đã trục xuất ngươi khỏi sư môn rồi ư… có thể trở về đó không…”

Giọng y tuy yếu nhưng kéo mãi không ngừng, cánh môi trắng bệch hơi giương. Mới một ngày đêm trước, y còn khóc lóc mãi không yên, vậy mà giờ đây lại ra vẻ bình thản như không có chuyện gì.

Mũi Phương Lan Sinh còn đỏ, gương mặt cũng thoảng màu hồng, là vì trời nóng chăng. Bách Lý Đồ Tô cúi đầu nhìn gương mặt Phương Lan Sinh, trong lúc nhất thời có điểm mơ hồ.

Bất tri bất giác cúi người xuống, ánh mắt hắn rơi trên đôi môi Phương Lan Sinh, mà đối phương cũng dường như cảm nhận được không gian vắng vẻ, đột nhiên ngậm miệng lại.

Bách Lý Đồ Tô, ngươi đang nghĩ cái gì vậy.

Đã đến lúc phải đi, còn muốn làm chuyện dư thừa, làm lòng khó tiếp tục quyết đoán.

Huống hồ, người này đã nói “Không thích ngươi”.

Bách Lý Đồ Tô hít một hơi thật sâu, một tay lấy khăn mặt lau mặt, một tay nắm tay Phương Lan Sinh.

“Sư tôn nhân từ, sẽ không bỏ mặc mọi người.” Hắn thấp giọng đáp.

Phương Lan Sinh chậm rì “Ừm” một tiếng.

Bách Lý Đồ Tô từ giường đứng lên, thay Phương Lan Sinh giém lại chăn, đắp lại cẩn thận.

“Ta đi đây.” Hắn đứng ở cửa, cúi đầu nhìn Phương Lan Sinh chôn người trong chăn, “Ngươi phải dưỡng bệnh cho tốt… nghe lời Hồng Ngọc.”

Hắn nói mấy câu chẳng khác gì trưởng bối dặn dò, Phương Lan Sinh hơi nhăn mày, “Đầu gỗ, ngươi nói bậy gì thế.”

Bách Lý Đồ Tô mím môi đẩy cửa đi ra ngoài, lại vững vàng tự tay đóng cửa phòng lại.

Phương Lan Sinh, ta nhất định… không để ngươi gặp chuyện gì…

Bách Lý Đồ Tô thầm nghĩ, mắt nhìn cảnh tượng náo nhiệt dưới lầu, cúi đầu ho khan một tiếng. Hắn nắm kiếm, không còn một chút do dự, đi xuống cầu thang.

Thiên Dung thành, Côn Lôn sơn, nơi tụ hội thanh khí thiên hạ, cực gần bầu trời, quanh năm sương mù bao phủ đỉnh núi không tiêu tan.

Hồng Ngọc vì thân phận kiếm linh đặc thù, không thể cùng Bách Lý Đồ Tô lên núi đã cáo từ đi trước, bỏ lại mình Bách Lý Đồ Tô dưới chân núi. Hắn ngẩng đầu nhìn đại môn Thiên Dung thành, chậm rãi leo từng bậc thang tưởng như vô tận…

Môn nhân đứng ngoài thông báo, Tử Dận chân nhân đang ở bên trong đợi hắn.

Ngoài cửa Bạch Đế thành,

“Chúng ta… định đi đâu?” Phương Lan Sinh trên mắt đeo băng gạc, được Tương Linh nắm tay dẫn lên một chiếc xe ngựa, an ổn ngồi một bên.

Duẫn Thiên Thương ngồi bên ngoài xe ngựa, giơ chân đạp mông con ngựa, trong tay vung roi, trong miệng còn ngậm một ngọn cỏ khô.

“Tới Thanh Long trấn.” Duẫn Thiên Thương cười đáp.

Phương Lan Sinh sửng sốt, “Ngồi xe ngựa ư?”

Mọi người đều học Đằng tường thuật, khi đi lại rất ít khi đi đường bộ, càng đừng nói tới việc ngồi xe ngựa. Tương Linh nệm thêm rơm rạ ngồi xuống cạnh y, từ trong ngực lấy ra một cái bánh bao thịt nhét vào tay Phương Lan Sinh, “Bí đao không thấy đường nên chúng ta ngồi xe ngựa. Thiên Thương ca ca nói càng có thời gian ngắm phong cảnh.”

Phương Lan Sinh hồi lâu khong nói chuyện, miệng cắn bánh bao áy náy, “Xin lỗi… tại ta liên lụy mọi người.”

Phương Lan Sinh nói xong cũng là lúc Duẫn Thiên Thương đạp một cái nữa vào mông con ngựa, vung roi cho ngựa chạy càng nhanh.

Bánh xe lăn qua đường thành ghồ ghề, trong xe cũng lung lay dữ dội.

Tương Linh lắc đầu, ý thức được Phương Lan Sinh bây giờ không thấy gì thì vội nắm tay Phương Lan Sinh, “Bí đao đừng như thế, Tương Linh thích ngồi xe ngựa.”

Phương Lan Sinh cúi đầu, không nói gì thêm.

“Hai vị, nhớ phải ngồi vững.” Duẫn Thiên Thương uống một hớp rượu, cười nhìn người trong xe nói. Hắn vung roi lên, hét lớn, “Nào!”

***

Giải phong ấn?

Tử Dận chân nhân đứng dưới Kiếm Tháp, đưa lưng về phía Bách Lý Đồ Tô đang quỳ.

“Giải phong ấn hồn sẽ tán, hôi phi yên diệt, ngươi cũng muốn?”

“Nếu vì bảo hộ thiên hạ, ta có thể báo cáo chưởng môn, tập hợp lực lượng Thiên Dung thành tới Bồng Lai quyết chiến, sao phải đi tới bước này?”

Bách Lý Đồ Tô vẻ mặt khó xử, quỳ một chân dưới đất, hơi rũ mi.

“…Đệ tử… đa tạ tình cảm của sư tôn.”

“Nhưng Thiên Dung thành… là chốn tập trung thanh khí thiên hạ, yêu ma ngày đêm thèm thuồng, nếu giờ tập trung lực lượng quyết chiến, chỉ sợ yêu ma thừa dịp nhảy vào, sẽ tạo nên thế cục không thể khống chế.”

Bách Lý Đồ Tô thanh âm trấn định, có lẽ trước khi quyết định đến đây, hắn cũng đã từng cân nhắc vô vàn phương pháp khác. Tử Dận trầm mặc không nói, vì Bách Lý Đồ Tô nói không sai.

“Trong lòng đệ tử cũng không mong mình sẽ gặp may. Âu Dương Thiếu Cung người này tiên thuật độc pháp thông thuộc, dịch bệnh tai ương cũng tinh thông, thủ đoạn lại khó lường. Vì Giang Nam trước mắt, đệ tử không dám mạo hiểm tìm người tương trợ.”

“Huống hồ, việc này bắt nguồn từ việc hồn phách thái tử Trường Cầm bị chia cắt… đệ tử cùng Âu Dương Thiếu Cung, chung quy vẫn phải có một kết cục rõ ràng. Đệ tử tự biết mình thọ không cao, nếu có thể trước khi chết chặt đứt hết mọi tiền căn hậu quả, chính tay giết cừu nhân, đệ tử… không còn cầu mong gì hơn, mong sư tôn minh giám!”

Hắn nói rõ ràng rành mạch, sợ là từ lâu đã có suy nghĩ mới ra quyết định quyết tuyệt nhường này. Tử Dận quay người lại, cúi đầu nhìn Bách Lý Đồ Tô ngẩng đầu chống lại nhìn mình.

Trong suốt, chân thành, không khác gì so với chín năm về trước.

Hung khí trong người tuy cường liệt, nhưng tâm tính hắn vững như đá, thời gian chỉ càng tôi luyện bản thân thêm kiên nghị chính khí, sắc bén không ai bằng.

Tiểu đồ năm đó mình nhặt dưới chân núi, hôm nay đã trở thành niên thiếu đủ sức gánh cả sứ mệnh bảo vệ thiên hạ. Tử Dận cúi đầu nhìn hắn, nét mặt lạnh lùng, “Lần này, đã nghĩ kĩ càng?”

“Liên quan đến tính mạng, đệ tử một lời không dám đùa.” Bách Lý Đồ Tô từ dưới đất đứng lên, nhìn thẳng sư tôn, “Tâm đã quyết, không hối hận, việc đã cầu cầu được, tuyệt không oán không than.”

Ban đêm thì đoàn người Phương Lan Sinh đến Thanh Long trấn, cũng chẳng biết Duẫn Thiên Thương làm thế nào, xe ngựa đi như bay vậy mà xóc nảy trên đường không có mấy.

Tương Linh đỡ Phương Lan Sinh xuống xe, Hướng lão bản và Diên Mai đã đứng chờ sẵn.

Duẫn Thiên Thương vừa thấy Hướng lão bản thì vui hẳn lên, hai kẻ bợm rượu hô to gọi nhỏ vài câu, Diên Mai thì tới chỗ Phương Lan Sinh, kinh ngạc nhìn băng gạc trên mắt y rồi quay đầu nhìn Tương Linh.

Tương Linh nhăn mi lại, nhìn Diên Mai lắc đầu, “…Mắt bí đao tạm thời không nhìn thấy đường.”

“Đã tìm đại phu nhưng đại phu cũng không chữa được.”

Tương Linh vẫn còn trẻ con, trong giọng còn mang chút tức giận khi nhắc tới đại phu. Phương Lan Sinh lúc này mới ý thực được có người ở trước mặt mình, y mờ mịt nhìn bốn phía chợt nghe có tiếng cười, “Là thế ư… tuy Thanh Long trấn không có đại phu giỏi, nhưng ta và đại ca đã chuẩn bị sẵn giường chiếu giúp mọi người thoải mái nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi tốt rồi lại đi tìm đại phu.”

Phương Lan Sinh nghe những lời này, vội cản lại lắc đầu, “Không cần để ý tới ta! Chúng ta không phải tới để chữa bệnh! Ta… chúng ta tới đây là để chờ ngày hội họp cùng đầu gỗ… đánh Âu Dương Thiếu Cung mới là chuyện chính!”

Duẫn Thiên Thương nhìn Hướng lão bản gật đầu, “Đúng đúng đúng, là việc chính, là việc chính trước tiên cũng cần uống miệng rượu chứ. Nếu không đến khí lực để đi đánh cũng không có đâu.”

“Ai, tiểu huynh đệ, mắt làm sao thế?” Hướng lão bản rít thuốc, lúc này mới chú ý tới mắt của Phương Lan Sinh.

Phương Lan Sinh định quay mặt đi nhưng nghĩ đằng nào mọi người cũng thấy băng gạc trên mặt, vì vậy thôi mà nói, “Mắt ta không có sao!”

“Mắt có vấn đề? Còn nghĩ tới chuyện ra trận?” Hướng lão bản cười nói.

Phương Lan Sinh nhăn mi lại, “Sao không thể, bản thiếu gia dù nhắm hai mắt cũng có thể vung quyền.”

Hướng lão bản ha ha cười hai tiếng, tám phần mười là nghĩ tiểu thư sinh trước mắt dáng người nhỏ nhưng khẩu khí lớn, “Có thể có thể, Thiên Thương huynh đệ, chúng ta uống trước một chén.”

Đêm đó trong xưởng đóng tàu Hướng gia vô cùng náo nhiệt, Duẫn Thiên Thương cùng Hướng Thiên Tiếu và một đám công nhân đi uống rượu suốt đêm, trên bàn rượu ngồi trong góc là Tương Linh và Phương Lan Sinh, Diên Mai thỉnh thoảng lại gắp thức ăn vào bát y, “Phương công tử, nếm thử con cá này đi, nó là cá đại ca mới câu được, còn tươi ngon!”

Phương Lan Sinh tay cầm bát cơm, bên trong đầy thức ăn do Tương Linh và Diên Mai gắp cho, y thoáng cau mày vội nói, “Đừng đừng gắp, mọi người không cần để ý tới ta, ta cũng ăn không hết!”

Diên Mai lén nói với Tương Linh, Phương công tử thật tốt, mắt không nhìn thấy vậy mà tâm tình không bị ảnh hưởng.

Tương Linh lắc đầu, mới ngày đầu nàng thấy bí đao dường như vô cùng hoảng sợ khi gặp chuyện này. Vậy mà chẳng biết vì sao, tới giờ lại hành xử như thể mình không có việc gì.

Từ nhỏ tới lớn, nàng chưa từng biết chăm sóc bất kì ai. Cả khi ở Ô Mông Linh Cốc, Đồ Tô ca ca gặp chuyện đều là Hồng Ngọc tỷ tỷ và bí đao quán xuyến mọi chuyện.

Nhưng bây giờ… Đồ Tô ca ca và Hồng Ngọc tỷ tỷ đã đi, Tình Tuyết cũng không có, người bên cạnh bí đao giờ chỉ còn mình nàng.

Tương Linh cắn môi dưới, từ biệt Diên Mai rồi chạy đến trước cửa phòng Phương Lan Sinh, gõ cửa một cái.

Trong phòng không thắp nến, Phương Lan Sinh ngồi trên giường vươn tay nắm châu bội bên hông, miệng lẩm bẩm gì đó. Tiếng đập cửa vang lên, Phương Lan Sinh theo phản xạ buông tay, châu bội cũng rơi xuống một bên.

Hai tay y nhất thời không biết để ở đâu lên tiếng hỏi, “Ai đó?”

“Bí đao, là Tương Linh!” Tương Linh khẽ đẩy cửa, lộ cái đầu vào trong nhìn thấy Phương Lan Sinh đang ngồi trên giường, “Tương Linh có thể vào không?”

Phương Lan Sinh quay mặt về hướng Tương Linh, nhếch môi cười, “Tương Linh.”

“Bí đao, ngươi có sợ không?” Tương Linh ngồi cạnh Phương Lan Sinh, học theo Phương Lan Sinh tựa đầu gối mép giường, tung tẩy hai chân giữa không trung.

“Sợ?” Phương Lan Sinh thấp giọng, tựa hồ như thế giúp mình có thêm can đảm, “Có gì phải sợ.”

“Chẳng lẽ Tương Linh… muội thấy sợ…”

“Ừm.” Tương Linh gật đầu, cùi đầu nhìn bím tóc mình thả ngang vai thì lấy tay cuốn lấy nó, “Đồ Tô ca ca muốn… Tương Linh rất sợ…”

Phương Lan Sinh ngẩn ra.

“Không phải hai ngày nữa là đầu gỗ sẽ đến đây ư?”

Tương Linh nhớ kĩ, Hồng Ngọc tỷ tỷ nói bí đao không biết chuyện Đồ Tô ca ca muốn đi cởi phong ấn. Hồng Ngọc tỷ tỷ còn nói, nếu không thực sự cần thiết, không cần phải nói chuyện này với bí đao.

“Ừm…” Tương Linh buồn rầu trong lòng, hít mũi một cái, “Thế nhưng…”

“Không nhưng nhị gì cả! Còn… còn có ta mà!” Phương Lan Sinh nói, tuy trong lòng có điểm bất an vẫn tiếp tục, “Tuy ta không nhìn thấy gì, nhưng… ta nhất định sẽ bảo vệ muội.”

Tương Linh nghiêng đầu nhìn y, bí đao tuy rằng mắt không thấy gì, nhưng Tương Linh có cảm giác y không nói dối.

Tương Linh mới gặp Phương Lan Sinh lần đầu, cho rằng người này vừa lùn vừa ngốc, luôn miệng gọi y là “bí đao”, sau đó y sẽ cuống lên phân trần nói, “Không được gọi ta là bí đao.”

Lấy trái cây đánh y y cũng không đánh lại, đại ưng ngậm tóc y y cũng chỉ biết né, công phu không lợi hại, đấu võ mồm cũng không bằng ai. Lấy ra so sánh với Bách Lý Đồ Tô, đúng là quá thiệt thòi cho hắn.

Nhưng Tương Linh lại cảm thấy, bí đao là người cực kì tốt.

“Tương Linh, muội đi nghỉ đi, đừng sợ, đầu gỗ sẽ tới sớm thôi.” Phương Lan Sinh quay mặt nhìn không khí nói.

Tương Linh ngồi bên nhìn y, nắm tay Phương Lan Sinh.

“Vậy Tương Linh đi, gặp lại sau bí đao.”

Phương Lan Sinh gật gù, “Ừ, hẹn gặp lại.”

Tương Linh đi ra ngoài đóng cửa lại, Phương Lan Sinh ngồi một mình trong bóng tối, cúi đầu ngây ngô một lát lại sờ châu bội bên hông.

Phương Lan Sinh nắm nó thật chặt, như thể chỉ cần cầm nó thì sẽ thấy được ánh sáng. Y xoay người nằm lên giường, đắp chăn.

Thì ra thế giới của kẻ mù là như vậy.

Cuộc sống vĩnh viễn chìm trong bóng tối, chỉ có thể dựa vào người khác để đoán biết thời gian. Sợ người khác đụng vào mình, nhưng ở một mình bị kìm sâu trong bóng tối lại sợ hãi không thể kiềm chế.

Đêm nay đầu gỗ không tới, Phương Lan Sinh đột nhiên cảm thấy nhớ hắn. Y co mình lại trong chăn, không thể nào ngủ được, mà không ngủ được đầu óc lại bắt đầu nghĩ linh tinh.

Bóng tối như con dã thú cắn nuốt mọi thứ, ánh sáng, hi vọng, thậm chí là cả dũng khí sinh tồn… Phương Lan Sinh nắm chặt châu bội hít sâu một hơi, cảm nhận sương đêm và vị mặn từ biển tiến nhập khoang mũi, Phương Lan Sinh chỉ có thể nỗ lực kiên trì chống trọi với bóng đêm.

Chính vào thời khắc này, y mới ý thức được mình có bao nhiêu vô dụng…

“Đầu gỗ…” Phương Lan Sinh khẽ thì thầm, như thể gọi cái tên này một lần, mình sẽ có thêm một ít dũng khí.

***

Ban đêm Bách Lý Đồ Tô gặp Lăng Việt và Phù Cừ, một người là đại sư huynh, một người là tiểu sư muội. Ở Thiên Dung thành, ngoài sư tôn ra thì hai người này là thân nhân duy nhất của hắn.

Lăng Việt nói với Bách Lý Đồ Tô, giờ thìn ngày mai sư tôn đợi hắn trên tế đàn Thiên Dung thành. Ngụ ý là đã đáp ứng giúp hắn cởi phong ấn.

Phù Cừ nghe không hiểu, nhìn Bách Lý Đồ Tô cau mày, “Đồ Tô ca ca, muội nghe sư phụ nói huynh đã bị Chấp Kiếm trưởng lão trục… trục xuất khỏi sư môn. Là thật ư?”

Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, “Không phải là ý của sư tôn, là ta cố chấp không chịu quay về Côn Lôn.”

Lời hắn nhẹ nhàng trầm tĩnh, Lăng Việt nghe thế lại nhăn mày.

Phù Cư lại hỏi, “Đại sư huynh cũng nói, Đồ Tô sư huynh trở về lần này sẽ lại đi tới một nơi rất ra, cực kì xa. Vậy rốt cuộc có xa lắm không?”

Bách Lý Đồ Tô nghe thế thì quay đầu nhìn đại sư huynh, còn chưa trả lời Phù Cừ lại hỏi tiếp, “Sư phụ… người muốn truyền chức Chưởng môn cho đại sư huynh, ba năm sau sẽ cử hành nghi thức… Ba năm sau, Đồ Tô sư huynh đã quay về chưa? Huynh nhất định sẽ về, có đúng không?”

Bách Lý Đồ Tô ngạc nhiên, rồi nháy mắt như hiểu ra quay về nhìn Lăng Việt. Từ ngày gặp nhau ở Thiết Trụ quan, hắn chưa từng gặp lại đại sư huynh.

“Chúc mừng đại sư huynh.” Hắn cười nói, dù nụ cười rất mỏng nhưng là thật tâm.

Lăng Việt lại cười không nổi, “Có gì đáng chúc mừng?”

Bách Lý Đồ Tô như thể đứa nhỏ làm sai bị mắng, không cười không đáp. Phù Cừ nhìn hắn, thầm nghĩ mọi người trong sư môn nói không sai, Đồ Tô ca ca không biết sợ ai, duy chỉ sợ Chấp kiếm trưởng lão cùng đại sư huynh.

Lăng Việt gương mặt ngày càng túc mục.

“Ta từng bại dưới kiếm của đệ, từ nay về sau sợ là không còn dịp so tài. Dù trong lòng còn tiếc nuối, nhưng ta thua tâm phục khẩu phục.”

“Sư tôn cũng đã nói với ta, sẽ không tiếp tục ở cương vị Chấp kiếm trưởng lão… Nếu có một ngày ta thật sự chấp chưởng môn phải, trong lòng đã quyết, chờ đệ về giữ cương vị Chấp kiếm trưởng lão.”

Anh nhìn Bách Lý Đồ Tô, lặng lẽ thở dài.

“Đệ… dù ở xa, chức vị này còn mãi chờ đệ…”

Bách Lý Đồ Tô trừng mắt khó tin nhìn, văng vẳng nghe lời đại sư huynh bên tai, “Chờ đến một ngày… đệ trở về nhận nó.”

Đối với Bách Lý Đồ Tô mà nói, năm tháng ở Thiên Dung thành là kí ức không thể phai nhạt trong cuộc đời hắn, mà sư tôn cũng là người quan trọng trong cuộc đời của Bách Lý Đồ Tô từ khi biết nhận thức.

“Được.” Hắn gật đầu đáp ứng.

“Lần này từ biệt, sư huynh cùng Phù Cừ đều phải bảo trọng.”

Phù Cừ cười hì hì phất tay chào tạm biệt hắn, nhưng viền mắt đã không khống chế được đỏ lên, Lăng Việt so ra bình tĩnh trầm ổn hơn nhiều. Bách Lý Đồ Tô nhìn bóng lưng họ khuất dần, thầm nghĩ mình cũng cần nghỉ ngơi.

Ngày mai, cần phải cởi phong ấn. Qua ngày mai, cuộc sống của hắn cũng chỉ còn ba ngày.

Bách Lý Đồ Tô nằm trong phòng mình, đây là phòng hắn vẫn ở khi còn ở Thiên Dung thành. Lâu như vậy không trở về, căn phòng này vẫn chưa có ai tới thay thế.

Bách Lý Đồ Tô nhắm mắt lại, hai tay đặt sau gáy, đầu óc trống rỗng.

Giải phong ấn, tới Bồng Lai, đánh Âu Dương Thiếu Cung —— đây là ba việc chính cuối cùng hắn cần làm trước khi biến mất. Bách Lý Đồ Tô biết rõ, hắn không có nhiều thời gian, không có cơ hội có thể làm chuyện khác, gặp người khác. Hắn đột nhiên trở mình, mở mắt giữa màn đêm.

Tay phải dùng lực siết lại, mới buổi sáng ngày hôm nay, hắn còn dùng nó mơn trớn gương mặt người nọ.

Tóc y rất mềm, trên người có mùi đàn hương thoang thoảng. Mấy hôm nay gương mặt gầy hẳn đi, sờ thấy cả xương… Bách Lý Đồ Tô nhìn bàn tay mình, mở nó ra nhìn nó chăm chú như thể muốn nhớ lại cảm giác sờ gương mặt đối phương, ngửi mùi hương trên người y.

Hầu hắn giật giật, rốt cuộc nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn an tĩnh ngủ. Thiên Dung thành tràn ngập thanh khí, đè nén sát khí trong người hắn. Mà hết đêm này, sát khí trong người hắn cũng biến mất.

Phương Lan Sinh ngủ mơ rất nhiều, khi Tương Linh chạy vào gọi y thì phát hiện người y đang run lên.

Trong mộng y gặp nhị tỷ, mặc cho Phương Lan Sinh gọi thế nào nhị tỷ cũng không trả lời. Y không còn cách nào khác bèn chạy tới gần, lại có người ở đằng sau kéo y lại. Chính là đầu gỗ.

“Nhị tỷ ngươi chết rồi.” Đầu gỗ cau mày nói với y.

Phương Lan Sinh không tin, ngẩng đầu mắng hắn, “Ngươi dựa vào đâu mà nói như vậy!”

Đầu gỗ nghiêm túc nhìn hắn, giọng nói rõ ràng, “Bởi vì ta cũng…”

Phương Lan Sinh thấy đầu mình váng lên, nhìn đầu gỗ mắng, “Ngươi lại nói bậy gì đó!”

Đầu gỗ nhìn y lộ ra tươi cười, cả đời này Phương Lan Sinh chưa từng thấy hắn cười qua với mình.

“Ngươi luyến tiếc ta?”

Phương Lan Sinh bĩu môi cãi lại, “Ai, ai thèm!”

“Nhưng ta luyến tiếc.” Bách Lý Đồ Tô cúi đầu, nhìn y nói.

Phương Lan Sinh nhất thời không biết nói gì.

“Ta đến để nói lời từ biệt.” Bách Lý Đồ Tô vươn tay sờ đầu Phương Lan Sinh, “Ngươi phải dưỡng bệnh cho tốt… nghe lời Hồng Ngọc.”

Phương Lan Sinh lăng lăng nhìn hắn.

“Ngươi phải dưỡng bệnh cho tốt… nghe lời Hồng Ngọc.”

“Ngươi phải dưỡng bệnh cho tốt… nghe lời Hồng Ngọc.”

“Ngươi phải dưỡng bệnh cho tốt… nghe lời Hồng Ngọc.”



Phương Lan Sinh giật mình từ mộng tỉnh lại, cả người toát mồ hôi lạnh, thở hổn hển.

“Bí đao, bí đao ngươi làm sao vậy!” Tương Linh ngồi ở đầu giường hỏi, nhưng Phương Lan Sinh không nhìn thấy nàng.

“Đầu gỗ… đã chết!” Phương Lan Sinh thất thần, nửa ngày mới bình tĩnh lại.

“…Là, là mơ.”

Diên Mai dậy từ sớm, lắc đầu ra khỏi phòng, liếc mắt nhìn thấy ngoài hành lang phòng đối diện, một thân ảnh màu lam đang vung tay tập quyền.

“Phương công tử mới sáng sớm đã tập võ, thật là có tinh thần!”

Phương Lan Sinh gãi đầu ngượng ngùng, “Không còn cách nào, phải nhân lúc này luyện tập nhiều một chút… Ta không muốn, kéo mọi người lại.”

Diên Mai gật gù, giờ mới nhớ ra Phương Lan Sinh không nhìn thấy gì bèn nở nụ cười, “Phải, Phương công tử luyện cho giỏi! Có chuyện gì cứ gọi, ta ở ngay bên cạnh sẽ tới liền.”

Sáng sớm Bách Lý Đồ Tô tỉnh dậy, có đệ tử đợi ngoài cửa nói Chưởng môn và các trưởng lão đang chờ ở tế đàn. Bách Lý Đồ Tô lên tiếng như đã biết, vội sửa lại quần áo, đeo kiếm đi ra ngoài.

Hắn chạy nhanh một đường từ kiếm tháp tới tế đàn, trong đầu hắn giờ chỉ có cởi phong ấn, xuống núi, tới Bồng Lai. Ngay cả việc chịu ảnh hưởng gì sau khi giải phong ấn, hắn cũng không có thời gian suy xét đến.

Bách Lý Đồ Tô đi hết các bậc thang vào tới tế đàn, lặng lẽ ngồi xuống nhìn thấy bốn vị trưởng lão đã an vị nhắm mắt điều khí, Hàm Tố chân nhân cảm nhận thấy hắn thì mở mắt nhìn.

“Bách Lý Đồ Tô…”

“Lắng tâm bình ý, phòng thủ trước nhất, nên nhớ không được phân tâm.”

Bách Lý Đồ Tô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

“Tuân mệnh.”

Phương pháp cởi phong ấn Thiên Dung thành, nổi tiếng thiên hạ, nhưng người chịu đựng được trận pháp này lại không có mấy ai.

Bốn vị trưởng lão vận mạch triển khai, thanh khí từ trong núi tụ tập lại, chỉ trong nháy mắt một trận pháp lớn xuất hiện vận hành ngay dưới thân Bách Lý Đồ Tô.

Sát khí màu đen từ trong cơ thể Bách Lý Đồ Tô bốc ra, hắn không hề cảm thấy gì bất thường chỉ trầm mặc ngồi tại chỗ, nỗ lực tập trung tinh thần.

Cho tới khi bên tai đột ngột nghe thấy tạp âm.

Lúc đầu chỉ là những tiếng nói nhỏ, dần dần như bị phóng đại hết cỡ, ồ ạt tràn ngập tâm trí hắn.

“Đây… đây là cái gì! Sao lại đưa ta! Ta với người thân thuộc lắm à?”

“Đầu gỗ… ngươi dám đánh lén! Có phải hảo hán không! Có bản lĩnh chúng ta trực tiếp so đao!!”

“Đầu… đầu gỗ…”

“Đau.. A ——”

Bách Lý Đồ Tô mở bừng mắt, con người lóe lên màu đỏ như máu, sát khí nháy mắt như phình lên bao trùm quanh thân!

Vô số tiếng nói như nước lũ chui vào đầu hắn ——

Có ai đang nói, ở Giang Đô, Thanh Long trấn, Lôi Vân hải…

“Đầu gỗ… chúng, chúng ta… nắm tay… nắm tay nhau…”

“Đầu gỗ… đừng… đừng mà!”

Bách Lý Đồ Tô cảm giác đầu mình như muốn nổ tung, hắn trừng lớn hai mắt lại như không có tiêu cự nhìn ra bốn phía tế đàn. Nhất thời, không khí cũng như ngưng trệ lại.

Tiếng cầu xin, tiếng nức nở, tiếng mắng chửi, thậm chí là tiếng khóc… Các loại âm thanh như vỡ bờ tràn vào lỗ tai Bách Lý Đồ Tô.



Thanh khí trong Côn Lôn sơn bấy giờ bao trùm tận trời, khi tất cả tán đi, nghi thức cởi phong ấn cũng tới lúc hoàn thành. Bốn vị trưởng lão được các đệ tử đỡ lấy rời đi, để mình Bách Lý Đồ Tô một mình ngồi tại chỗ, dường như hắn vẫn không ý thức được mọi chuyện xung quanh.

Hắn duy trì tư thế ngồi ngay ngắn, đôi mắt lại trừng lớn như rớt tròng, kinh ngạc nhìn tế đàn giờ đây đã chẳng còn bóng người, gương mặt suy sụp ——

“Gỗ gì… ta không phải đầu gỗ… ta là Phương Lan Sinh..”

“Đầu.. đầu gỗ… dừng, dừng lại…”

“Hỗn đản… bản thiếu gia.. có lòng tốt cứu, cứu ngươi… ngươi lại.. bắt nạt ta…”

Là ai…

Ai đang khóc,

đang kêu…

Bách Lý Đồ Tô run rẩy hít sâu một hơi, trên mặt trắng bệch như không còn giọt máu nào.

…Phương Lan Sinh…

Phương Lan Sinh sợ hãi trốn ở góc tường, Phương Lan Sinh cả người bị trói trong sơn động, Phương Lan Sinh chỉ mặc lý y mỏng manh ngồi uống cháo, Phương Lan Sinh nằm trên giường run rẩy, Phương Lan Sinh nhăn mày bị đè trên cầu thang, Phương Lan Sinh khóc không thành tiếng vùi mặt vào lồng ngực hắn…

Tiếng y phục bị xé, cửa gỗ bị đạp, còn có tiếng đối phương không ngừng van khóc, hay tiếng thở dốc lẫn tiếng nức nở không kìm lại được.

Y gọi đầu gỗ.

Đầu gỗ,

Đầu gỗ…

Bách Lý Đồ Tô ngây người trên tế đàn như kẻ ngốc, dùng sức ôm lấy đầu như muốn trốn tránh tất cả âm thanh dồn dập trong đầu.

Bừng tỉnh là lúc, Phương Lan Sinh ngồi trên mặt đất nhìn hắn, “Không… không có chuyện gì xảy ra cả…”

Trong mắt y toàn là khiếp nhược, căng thẳng, lẫn chút khẩn trương vì nói dối. Vậy sao khi đó Bách Lý Đồ Tô lại không phát hiện ra.

Vô vàn buổi bình minh, Phương Lan Sinh đều tỉnh lại bên cạnh hắn, hoặc là quần áo xộc xệch, hoặc là tệ hơn bị xé rách chật vật khốn đốn. Y lúc nào cũng chậm chạp trên đường, thân thể luôn không khỏe, lúc nào cũng rớt lại sau cùng, khiến Bách Lý Đồ Tô tâm phiền ý loạn, thậm chí còn có lúc nghĩ mang y theo là một phiền phức lớn.

“Ngươi có bao giờ cảm thấy, có một đoạn thời gian vô tri không có kí ức…”

“Sát khí trong người ngươi sản sinh ra hồn mới, nó ngủ đông đã lâu… chỉ đợi một ngày nuốt chửng lấy ngươi.”

Lời Khan Du văng vẳng bên tai, Bách Lý Đồ Tô cúi đầu kinh ngạc nhìn tay mình.

Hắn rốt cuộc… ở những lúc vô thức.. đã làm những gì…

Trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Phương Lan Sinh, trần trụi, chật vật, thẹn thùng, khóc than… Vô vàn buổi đêm, vô vàn địa điểm khác nhau, duy chỉ có Phương Lan Sinh là không đổi, y phục không chỉnh tế, hai chân bị tách xa nhau, bọn họ ôm, hôn, làm những việc thân mật nhất có thể. Nhưng toàn bộ quá trình, Phương Lan Sinh là bị cưỡng ép.

Ai ép? Là Bách Lý Đồ Tô… Khi thần trí bị tước đoạt, sát khí trong người hắn khống chế thân thể, không chỉ một lần làm ra những chuyện không thể vãn hồi.

Mà Phương Lan Sinh, vẫn cắn răng không nói nửa lời. Bí mật này, cư nhiên đã giấu tới mấy tháng.

Vì sao?

Bách Lý Đồ Tô nghiến răng nghiến lợi nghĩ, đây là điều mà hắn thấy khó hiểu nhất…

Phương Lan Sinh… vì sao!!!

Bọn họ chẳng thân quen, thậm chí nói quan hệ xấu cũng không sai…

Nhưng dần về sau, Bách Lý Đồ Tô động tâm, mà tâm ý mình cũng đã tuyền đạt lại.

Phương Lan Sinh lại nói, ngươi thích ta nhưng ta không thích ngươi. Ban ngày y luôn không được tự nhiên đối mặt với hắn, cùng hắn đầu võ mồm, sinh khí, thậm chí là ngó lơ. Ban đêm, lại nhẫn nhịn chịu đau vì Bách Lý Đồ Tô bị sát khí…

Cầu thang trước cửa Thiên Dung thành rất dài.

Bách Lý Đồ Tô chậm rãi đi xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm chân núi phía xa ——

Hắn đã giải phong ấn, ba ngày sau sẽ chết. Mới vài canh giờ trước, hắn vẫn nghĩ mình chẳng còn gì hối hận. Hắn từ bỏ mọi thứ, để giết chết Âu Dương Thiếu Cung, hắn bỏ rơi tất cả!

Nhưng hiện giờ ——

Hắn đã biết toàn bộ sự thật.

Đã biết toàn bộ sự thật… Hắn sao có thể bỏ xuống được Phương Lan Sinh.

Phương Lan Sinh…

Hắn đã làm bao chuyện với Phương Lan Sinh…

Bách Lý Đồ Tô thất thần ngã ngồi trên một bậc thang, đôi mắt ngày thường lãnh tĩnh như rơi vào lo sợ mờ mịt.

Đã biết tất cả… hắn sao có thể bỏ lại một mình Phương Lan Sinh ở nơi này…