Tô Lị Và Rượu

Chương 10



Tiểu Vĩ thu dọn xong bàn ăn, đi tới nhìn Trần Tửu, hỏi anh lần nữa: “Ơ lão Trần, sao anh lại quay lại?”

Trần Tửu vờ như không có việc gì, đi vào trong quầy bar: “Cậu có thấy điện thoại của tôi ở đâu không?”

“Anh để quên điện thoại à? Chắc ở trong quầy đấy ạ.” Tiểu Vĩ nháy mắt với Tô Lị: “Lão Trần, vẫn còn chị Lị ở đây, em đi trước nha, hai người cứ tìm đi, hẹn mai gặp lại ạ.”

“Ừ.”

“Tạm biệt.” Tô Lị nhìn Trần Tửu lục tung quầy bar lên tìm, cô lấy điện thoại gọi vào số của anh, tiếng chuông từ trong túi của anh phát ra.

Ơ……

Bầu không khí dần trở nên lúng túng.

Trần Tửu lấy điện thoại ra, lập tức cúp máy, bình tĩnh nói: “Anh cứ tưởng quên không mang theo, hai ngày nay uống nhiều quá, váng hết cả đầu.”

“À dạ.”

“Trong bếp còn ai không?”

“Hình như dì Dương vẫn còn ở đó đấy.”

“Ừ.” Anh đi ra khỏi quầy: “Nếu không còn việc gì nữa thì anh về đây, em cũng về đi.”

“Vâng.”

Trần Tửu vừa bước ra ngoài vừa nghĩ thầm, sao lại thế, tình huống như thế này chẳng phải cô ấy sẽ yêu cầu đi cùng mình sao?

Vì sao hôm nay lại khác thường như vậy?

Đang buồn bực, chợt chạm mặt một cặp đôi đang định bước vào quán, anh kiềm chế nỗi kích động trong lòng, bình tĩnh quay đầu lại: “Có khách tới kìa.”

“Anh không đi nữa hả?”

“Anh về rồi em có chiến đấu một mình được không?”

“Em không.”

“Thế còn phải hỏi.” Trần Tửu đi vào quầy bar: “Nào, em lấy tạp dề ra đây giúp anh.”

“Hai người kia đi rồi.”

“Hử?”

“Bọn họ vừa mới đứng ngoài nhìn một lát rồi lại đi rồi.”

“……” Trần Tửu gãi gãi gáy: “Thế thì tốt, chúng ta về thôi.”

“Vâng.”

Tô Lị cầm túi xách, mặc áo khoác, đi bên cạnh anh, hôm nay cô mặc một chiếc áo ren đen, cùng một cái váy dài màu đỏ tươi, chân đi giày cao gót, trông vô cùng xinh đẹp, Trần Tửu nhìn phong cách mặc của cô: “Em vừa đi dự tiệc về à?”

“Anh cứ coi là thế đi.” Tô Lị thở dài một hơi: “Rất nhàm chán.”

“Uống nhiều quá hả?”

“Anh trông bộ dáng của em có giống uống nhiều rượu không?”

Anh không trả lời: “Em lạnh không?”

“Không lạnh.”

Hai người cùng im lặng, bỗng nhiên, Tô Lị liếc anh nói một câu: “Hôm nay anh kỳ lạ thật đấy.”

“Thế ư?”

“Nhớ em à?”

Đang bước xuống cầu thang, Trần Tửu suýt nữa bước hụt.

“Nhớ em thì cứ nói thẳng ra đi, rõ ràng anh nhìn thấy em đăng trên vòng bạn bè nên mới cố tình chạy tới, cần gì phải lấy lí do quên điện thoại ngốc nghếch đó.”

“……”

“Em đăng tấm ảnh kia lên chính là cố ý cho anh xem đấy.”

“……”

Đi vào màn mưa, Trần Tửu giương ô che.

Giẫm lên lá xanh mỏng manh, hai người cùng đi về phía trước dưới ánh đèn đường.

“Chỉ có điều em không ngờ anh sẽ tới đây tìm em, haiz, thời tiết chết tiệt.”

“Rượu của em uống cũng được đúng không.”

“Anh nói mà chẳng giữ lời gì cả, em học được cách pha chế rượu rồi, cũng biết pha cà phê, anh…” Đầu vai chợt bị siết chặt, anh ôm vai cô: “……”

“Em lại gần thêm chút nữa đi, đừng để mưa xối vào người.” Mắt Trần Tửu nhìn thẳng phía trước, giọng nói dịu dàng.

Tô Lị nhìn bàn tay đặt trên vai mình, này này này…… Thật hay giả đấy?

Xuất hiện ảo giác ư?

Gặp phải quỷ chăng?

Cô khẽ lẩm bầm: “Trần Tửu.”

“Em làm bạn gái anh đi.”

Tô Lị ngây ngẩn cả người, bước chân cũng ngừng lại, mưa nhỏ lất phất dưới ánh đèn đường giống như những mũi tên tình yêu tí hon rơi xuống thẳng tắp, đập vào mặt ô tí tách, cùng với tiếng bật thốt đầy sự khó tin của cô: “Dạ?”

“Làm bạn gái anh.” Anh nhìn vào mắt cô, chân thành nói: “Có được không?”

Đùa gì vậy?

Anh lặp lại lần nữa xem?

“Tô Lị?” Anh vẫy tay: “Em đang nghĩ gì thế?”

“Đừng nói là anh đang đùa em nhé?” Tô Lị nhíu mày, vẻ mặt hoài nghi: “Anh đùa em à?”

“……” Trần Tửu bất đắc dĩ bật cười, thẳng mặt, lại quay sang nhìn cô: “Anh không đùa em, cũng chẳng trêu em, nghiêm túc đấy.”

“Trời ạ.”

Đừng bất ngờ như vậy được không.

“Trời cái gì mà trời, em phản ứng dữ dội thế, theo đuổi anh bao lâu chẳng phải chỉ chờ đến ngày này thôi sao.”

Tô Lị ngậm miệng, nhất thời chưa tiếp nhận được thông tin.

Cốt truyện ngoài tầm kiểm soát rồi!

“Anh đã suy nghĩ rất lâu.” Anh bỗng nghiêm mặt nói: “Anh cảm thấy những chuyện như thế này nên để đàn ông chủ động thì hơn.”

“Mấy ngày nay em không ở đây, ngày nào anh cũng nghĩ đến em, muốn chủ động liên lạc với em nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.”

“Anh nghĩ có lẽ anh đã thích em mất rồi.”

“Lần đầu tiên tỏ tình, cũng đã lâu không yêu đương, chẳng biết phải bày tỏ lòng mình ra sao.”

Tô Lị vẫn đang trong trạng thái im lặng.

“Em sao thế? Anh dọa em à?” Anh vươn tay, nhéo mặt cô: “Này, em nói gì đi chứ.”

“Sao em cứ cảm thấy anh đang đùa em thế nhỉ.”

“……”

Tô Lị quan sát anh từ trên xuống dưới: “Anh đánh cược với ai đấy? Hay là lương tâm cắn rứt? Bị em làm rung động rồi? Không phải, hay cuối cùng cũng nhận ra sức hấp dẫn của em?”

Trần Tửu giữ chặt gáy cô, đột nhiên đặt một nụ hôn xuống trán cô.

Đầu óc Tô Lị lập tức trống rỗng, một luồng hơi nóng dâng lên, mặt đỏ ửng.

Trần Tửu buông cô ra: “Bình thường anh thấy em bạo dạn lắm mà, hóa ra chỉ là hổ giấy, vừa chạm vào mà đã đỏ mặt thế kia?”

“Anh bảo ai là hổ giấy cơ.” Tô Lị đẩy anh ra, lùi về sau một bước, đầu óc rối loạn, tiến lên một bước nắm tay đấm anh một cái: “Em còn phải làm bài tập nữa, em đi đây.”

“Hơn nửa đêm rồi em còn làm bài tập gì vậy?” Vừa nói, người đã đi xa.

Trần Tửu nhìn người đi giày cao gót dưới mưa phùn ở đằng trước, mỉm cười đuổi theo, giơ ô che cho cô.

“Trời đang mưa kìa.” Anh bắt lấy tay cô, nắm đi: “Để anh đưa em về.”

Tô Lị im lặng đi theo anh, cô nhìn người bên cạnh, đúng vậy, theo đuổi bao lâu cuối cùng cũng thành công rồi, vì sao lại có phản ứng này?

Thật là mất mặt!

Tô Lị túm chặt tay anh đứng lại.

Trời mưa lớn, thấm ướt mái tóc đen của anh, trên đường bỗng có bóng xe chạy ngang qua.

Trần Tửu quay đầu lại nhìn cô: “Em sao vậy?”

“Chân em đau lắm, anh cõng em đi.”

Anh ngồi xổm xuống, cởi giày cao gót rồi cầm trong tay, quay người: “Em lên đi.”

Tô Lị túm váy, vui vẻ bò lên tấm lưng vững chãi mà ấm áp của anh.

“Ôm chặt chưa?”

“Nhanh nào.” Tô Lị giơ ô, gác cằm lên đỉnh đầu anh: “Đây đâu phải lần đầu tiên anh cõng em đâu.”

“Hình như em nặng lên rồi.”

“Thế ạ?” Tô Lị lắc lắc chân, cong ngón chân cái: “Anh bảo anh thích béo mà.”

“Ừ ừ ừ, em béo hay gầy đều đẹp.”

“Tối nay em không về nhà đâu, trời mưa to, cũng muộn thế này rồi, không bằng…”

Không bằng, về nhà anh đi.

Trần Tửu ngẫm nghĩ: “Chúng mình đi xem phim nhé.”

Tô Lị: “……”

“Gần đây có rạp chiếu phim đấy.” Trần Tửu thấy cô không nói gì, bổ sung thêm: “Có một bộ phim ma vừa mới công chiếu, anh nghe người ta nói rằng không tệ lắm, tên là 1.59, em xem chưa?”

“Em chưa ạ.”

“Anh cũng vậy, không có thời gian để đi.” Trần Tửu càng nói càng kích động: “Hiệu ứng tuyệt lắm, hôm trước anh xem trailer thấy có ma nữ đấy.”

“Vậy thì mình đi xem thôi.” Tô Lị cắt ngang lời anh.

Trần Tửu thoáng khựng lại: “Ngày mai em có tiết không?”

“Buổi chiều em mới có.”

“Thế thì tốt rồi, ngày mai em có thể ngủ cả buổi sáng.”

“……”

Trần Tửu đi hơi nhanh, làm cô phải đuổi theo: “Em có đói không?”

“Hơi đói ạ.”

“Chúng mình đi ăn trước một chút gì đó nhé.”

“Không cần đâu ạ, lát nữa xem phim ăn tạm bỏng ngô gì đó thôi.”

“Cũng được.”

Tô Lị nhìn đỉnh đầu anh, có phần nghi ngờ cuộc sống, mình không có sức hấp dẫn ư? Hay do ám chỉ không đúng chỗ nhỉ?

“Mình ngồi hàng thứ tám được không em?”

“Chúng mình ngồi hàng mười đi ạ, em thích ngồi sau hơn.”

“Được.”

Vì thế, ngày hẹn hò lãng mạn của hai người lại thành tay ôm bỏng ngô tay cầm Coca đi vào rạp chiếu phim, điều duy nhất đáng mừng chính là toàn bộ phòng chiếu chỉ có hai người họ.

Cũng coi như là đặt bao hết.

Tô Lị từng qua lại với rất nhiều người bạn trai, không kịp tiến triển thêm, chỉ mấy ngày đã chẳng chịu nổi, nhưng người không hiểu phong tình nhất lại là tên đầu gỗ bên cạnh, ngay cả khi con ma nữ nhảy ra dọa cũng chẳng ôm cô lấy một cái. Một bộ phim kết thúc, Coca uống chưa hết, bỏng ngô cũng chẳng ăn xong, lời nói cũng không quá hai câu.

Sau khi xem xong, Trần Tửu đưa cô về trường, cả đường chỉ nói đến con ma nữ, không có ôm, cũng chẳng có hôn.



Về đến nhà, Trần Tửu không ngủ, lăn qua lộn lại một lúc đã đến 9 rưỡi. Tuy mất ngủ, song tinh thần của anh lại rất tốt, đúng giờ tới quán, tâm trạng vui vẻ, ngay cả Tiểu Vĩ cũng phải hỏi anh: “Anh có chuyện vui gì ạ?”

“Tôi yêu rồi.”

“Đờ mờ, tối qua chị Lị của em thành công rồi ư?”

“……” Trần Tửu mỉm cười.

“Úi úi, tối qua em cũng cảm thấy có triển vọng, đúng là thành rồi.” Tiểu Vĩ không nhịn được tò mò: “Tối qua sau khi em đi hai người có làm gì không?”

“Chẳng làm gì cả.” Trần Tửu cầm lấy một cái cốc chuẩn bị pha cà phê: “Trẻ con hỏi nhiều như vậy làm gì.”

“Có chuyện rồi?” Tiểu Vĩ tiện thò đầu tới: “Chuyện trẻ con chúng em không nên biết ư?”

Trần Tửu giữ đầu đẩy người cậu ấy ra: “Chúng tôi đi xem phim.”

“Sau đó thì sao ạ.”

“Ai về nhà nấy.”

“Đệch, anh à, sao anh kém thế.” Tiểu Vĩ chỉ biết hận sắt không thành thép: “Anh có phải đàn ông không đấy?”

“Cậu nói lắm thế, con nít con nôi, đi, lấy ba hộp sữa lại đây cho tôi.”

“Đồ đàn ông ngốc nghếch.”

“Cậu nói lại thử xem.”

“Thôi ạ thôi ạ.” Tiểu Vĩ chạy ra ngoài.

Trần Tửu xay hạt cà phê, chờ Tiểu Vĩ lấy sữa tới, nhân lúc rảnh lấy điện thoại ra, nhìn trạng thái cô đăng đến ngẩn người.

Đang ngẩn người, Tiểu Vĩ lại chạy tới: “Đây ạ!”

Trần Tửu giật bắn cả mình: “Sao cậu phải hét to thế.”

“Anh nhớ chị Lị đấy à?”

“……”

“Nhanh ý mà, người ta sắp đến rồi, còn…” Tiểu Vĩ xem đồng hồ: “Còn bảy tiếng nữa thôi.”

“Tôi phát hiện ra hôm nay cậu nói nhiều lắm nhé.”

Tiểu Vĩ che miệng lại: “Em không nói, không nói nữa.” Cậu đi ra ngoài: “Anh à, anh cứ tiếp tục nhớ người ta đi nhá.”

“……”



Tô Lị bị hội chị em thẩm vấn suốt một buổi trưa, đi làm còn đến muộn, từ 5 giờ Trần Tửu đã bắt đầu mong ngóng, mong đến 5 giờ 35 người trong lòng mới tới.

Anh đã pha rượu ngon chờ cô, là một ly cocktail màu trắng ngà mà Tô Lị chưa nhìn thấy bao giờ, trong đó pha rất nhiều thứ lạ, có hạt ngũ cốc, có vải, bơ, còn có một nhánh lá trông như thảo dược.

Tô Lị vừa uống vừa hỏi anh: “Anh dùng đồ của ông chủ không sợ bị phê bình hả?”

“Anh kiếm tiền cho ông chủ, thử rượu mới cũng là một phần của công việc, hơn nữa pha một ly cocktail tốn bao nhiêu nguyên liệu em cũng biết mà.”

“Được rồi.” Tô Lị chu môi, tiếp tục uống: “Ly cocktail này có tên là gì thế ạ?”

“Ngải viên (1).”

Tô Lị nháy mắt với anh: “Tự dưng anh nói thẳng ra thế, làm người ta ngượng chết đi à.”

“Ngải trong ngải cứu, viên trong lúa mạch.”

Cô nhìn chăm chú vào Trần Tửu: “Em cho anh ba giây đấy.”

“Anh yêu em, Tô Lị.”

Tô Lị hừ ra một tiếng từ xoang mũi: “Phải thế chứ.” Cô lại hút một ngụm: “Mùi rượu này lạ thật.”

“Không ngon ư?”

“Ngon ạ, dư vị rất đậm.”

“Anh mới thử sáng nay, vì em mà pha chế ra đấy.”

Tô Lị quỳ trên ghế cao, vươn người tới gần mặt anh: “Wow, anh tốt ghê.”

“Ừ, mệt chết đi được.”

“Thế em mời anh đi ăn khuya nhé.”

“Không cần đâu.”

“Hay em hôn anh một cái?”

“Ảnh hưởng không tốt.”

“Hôn lén thôi.”

“Có camera kìa.”

“Mình vào phòng chưa đồ.”

“…… Không đi”

“Rốt cuộc anh muốn thế nào hả?”

Trần Tửu nhìn chăm chú vào mặt cô, sau khi im lặng thật lâu, đột nhiên gõ xuống bàn: “Vào đây rửa cốc cho anh.”

“……” Tô Lị trừng anh một cái, chậm chạp bước xuống ghế: “Anh có phải là người không đấy?”

Trần Tửu nhịn cười, nhìn cô phồng má đi tới bồn rửa, vén tay áo định rửa cốc, anh ôm lấy cô từ phía sau, trực tiếp bế người lên đặt sang một bên, nhẹ nhàng nói vào tai cô: “Anh đùa thôi, để anh làm.”

Tô Lị bị anh làm cho ngứa ngáy, cười huých vào hông anh: “Anh ngứa đòn hả.”

“Tan làm rồi em đánh thoải mái.”

“Em sẽ lấy roi quất anh.”

Trần Tửu nhìn cô đầy ẩn ý: “Em còn có đam mê đấy á?”

“Dạ?” Ngớ ra một lát, Tô Lị vỗ mạnh một cái vào mông anh.

Trần Tửu ngẩn người, tránh sang bên cạnh, nói nhỏ với cô: “Em biến thái quá đi.”



Hôm nay là một ngày vừa may mắn vừa xui xẻo, may mắn chính là có rất nhiều khách đến quán, bên trong ngồi kín chỗ, bên ngoài cũng rải rác mấy cái bàn, xui xẻo chính là mất điện mà ông chủ lại không ở quán.

Cả quán tối om, đèn đường hai bên bờ sông cũng tắt, các thực khách anh một câu tôi một lời, có người oán giận, có người bật đèn pin điện thoại tiếp tục dùng bữa, có người gọi nhân viên đến hỏi han tình hình, có người nhìn đông nhìn tây……

Ông chủ không ở đây, người có thể quản lý được chỉ có Trần Tửu, anh cầm bộ đàm lên nói với nhà bếp: “Đã dùng máy phát điện khẩn cấp chưa?”

Đầu bếp Lưu lập tức đáp lại: “Dùng rồi, bên này ổn cả rồi, cứ làm theo lẽ thường thôi.”

“Được.” Trần Tửu vẫy tay với nhóm nhân viên phục vụ, lần lượt giao việc cho từng người: “Lý Quả lấy hết giá cắm nến ra đây, cô đã biết chỗ cất ở đâu chưa?”

Lý Quả ra dấu OK: “Tôi biết rồi.”

“Cô đi đi, nhớ cẩn thận đấy.”

“Anh cứ yên tâm.”

“Tiểu Vĩ, cậu vào phòng chứa mang đào ra đây, bê theo cả thùng đĩa nhỏ nằm phía trong cùng bên phải của ngăn thứ ba, đếm xem có bao nhiêu khách, mỗi người một phần.” Dứt lời, anh liếc mắt nhìn ra ngoài, Tiểu Vĩ chợt nghe thấy Trần Tửu nói: “Mười tám phần, giao cho đầu bếp Lưu chuẩn bị đi.”

“Vãi chưởng, lão Trần mắt anh là mắt gì vậy, mới liếc một cái đã biết được có bao nhiêu người, đỉnh thật đấy.”

Trần Tửu không thèm để ý tới mấy lời lảm nhảm của cậu ấy: “Nhanh nhẹn lên, mau đi đi.”

Tô Lị đứng im không nói một lời, thấy bọn họ đều có việc của mình, hỏi: “Em thì sao?”

“Em á?” Trần Tửu liếc nhìn cô: “Em nói xem?”

“Sao em biết được?”

“Thế thì em đứng ở kia đi.”

Trần Tửu cầm mấy cái ly đặt lên quầy bar, thấy cô thật sự đứng gác ở đó: “Em xem có đẹp không?”

“Đẹp ạ.” Tô Lị thấy anh không nói lời nào: “Anh pha nước chanh à?”

“Ừ.”

“Anh pha nước trái cây làm gì vậy? Có ai gọi đâu.”

“Mất điện rồi, biết bao giờ mới có điện trở lại. Chúng ta có nên bồi thường khách không?”

“À.”

Trần Tửu cầm dao lên: “Em à cái gì mà à? Còn không tới giúp anh một tay? Anh bảo em đứng im là em đứng im thật hả?”

“Hung hung hung, anh lại hung dữ với em rồi.”

“Anh sai rồi, em nghỉ ngơi đi, mình anh làm là được.”

Tô Lị nghênh ngang đi tới: “Anh mang máy ép nước ra đây giúp em.”

Trần Tửu dâng lên bằng hai tay: “Tạ ơn nữ thần đã cứu giúp ạ.”



Ánh nến lung linh, sáp nến từ từ chảy xuống, toàn bộ quán xếp đầy giá nến, ánh sáng lấp lánh chiếu lên mặt những vị khách nữ, làm tăng thêm vẻ quyến rũ.

Trần Tửu tìm được một cái radio cũ phủ đầy bụi trong phòng chứa đồ, mày mò một hồi tự dưng lại bật được nhạc, anh đặt nó lên cái ghế cao trước trống Jazz, tiếng nhạc cũ kỹ vang lên du dương, khiến buổi tối đặc biệt này thêm yên bình và lãng mạn.

Mãi đến khi tiễn vị khách cuối cùng về quán vẫn chưa có điện, ông chủ đã trở lại, đang nói chuyện với đầu bếp Lưu trong vườn hoa, Lý Quả và Tiểu Vĩ mượn ánh nến thu dọn chỗ cơm thừa canh cặn, Trần Tửu đã rửa xong cốc chén, đứng lặng bên quầy bar ngắm nhìn Tô Lị sau giá nến.

“Anh nhìn chằm chằm vào em làm gì?”

“Anh không thể ngắm bạn gái của mình ư?”

Tô Lị cười cười: “Đẹp không?”

“Xấu lắm.”

“Nghĩ một đằng nói một nẻo.”

“Em biết là tốt rồi.”

Hết chương 10