Tô Lị Và Rượu

Chương 14



Đêm khuya quán bar không hề vắng lặng, trong vườn hoa toàn bộ ô được căng ra tựa như những đóa hoa nở rộ. Bên cạnh sân khấu lớn thả đầy bóng bay rực rỡ sắc màu, ngòi bắn pháo hoa đặt hai bên, người đẹp DJ ăn mặc gợi cảm đứng lắc đầu, bím tóc theo đó lắc qua lắc lại, phấn khích đến mức như nuốt cả mic.

Hôm nay tổ chức party độc thân, khách đến đều là người trẻ tuổi, quẩy rất sung. Ông chủ còn cố ý mang “đồng phục đặc sắc” cho mọi người thay gồm vest và váy màu đỏ trông vô cùng đẹp.

Trong bếp hỗn loạn như một nồi “bỏng ngô” đang nổ, hai bartender đứng ở quầy bar bận rộn đến hoa mắt chóng mặt, người phục vụ bưng hai ly rượu cocktail nhanh chóng đi xuyên qua đám đông: “Làm ơn nhường đường một chút ạ.”

Toàn bộ quán bar bùng nổ.

Hơn nửa thời gian, mọi người đều uống say, ca sĩ chính hát đến khản cả giọng, từng chàng trai cô gái một người tiếp một người chạy lên sân khấu vừa nhảy vừa hát.

Tô Lị bị ông chủ đẩy lên sân khấu, hát lại đúng bài 《 Tình nhân 》 vào lần đầu gặp nhau.

Lần này, cô không say, giọng cũng không ngọt ngào mà mang âm sắc từ tính

“Hy vọng em không vì tôi mà lại âm thầm rơi lệ

Tôi không muốn khiến lòng em trở nên trống rỗng

Hy vọng em đừng để tôi cảm thấy tội lỗi quá sâu

Tâm tôi như nước xin em đừng mê đắm

Woo em có biết ai cam tâm trở lại

…”

Trần Tửu đeo khẩu trang đứng trong quầy bar, nghe thấy giọng hát chợt ló đầu ra nhìn, tường thủy tinh phản chiếu ánh sáng bảy màu, phía sau ánh hào quang đó, là người con gái anh thích.

Cô mặc váy đỏ, chiếm trọn ánh mắt anh.

“Là duyên là tình là ngây thơ hay là điều bất ngờ

Có nước mắt có tội lỗi có trả giá còn có kiên nhẫn

Là người là tường là trời đông giá rét giấu sâu trong mắt

Có ngày có đêm có ảo tưởng không thể chờ đợi

…”

Thúc Cách lau cốc đi đến bên cạnh anh: “Không ra ngoài chơi hả? Không có ai gọi rượu nữa rồi.”

“Anh đi đi.”

“Ầm ĩ quá, ở đây khá yên tĩnh.” Thúc Cách thấy anh nhìn Tô Lị không chớp mắt: “Sao không chịu ra, anh xem ánh mắt của đám nhóc đứng bên dưới kìa.”

Đúng vậy, những ánh mắt đó thật là đáng ghét.



Hoạt động kết thúc, Trần Tửu và Tô Lị ngồi bên bờ sông hóng gió.

Anh cầm điện thoại của cô xóa từng tài khoản vừa mới thêm sau buổi tiệc vừa rồi, nét mặt như uống mười chai dấm.

Đây đã là người thứ mười bốn.

“Anh giận em à?”

“Không phải.”

“Ghen hử?”

“Không.”

“Chậc chậc chậc, nghe là biết anh đang ghen rồi.” Tô Lị dán lại gần làm nũng với anh: “Đâu còn cách nào khác chứ, ai bảo bạn gái anh có sức hút như vậy.”

“Sau này những hoạt động như thế em đừng tới nữa nhé.” Anh liếc cô một cái: “Hoa đã có chủ không nên nổi bật quá.”

Tô Lị lè lưỡi, lấy điện thoại trong túi anh ra, bắt đầu lướt xem.

Trần Tửu nhìn cô: “Em không phải lướt đâu, anh không thêm ai cả, còn cài đặt trạng thái cấm thêm bạn cơ.”

“Người yêu em ngoan thế.” Tô Lị trả điện thoại cho anh, ôm lấy cánh tay anh: “Em sai rồi, hm —— đáng ra em nên từ chối, sau này em sẽ không kết bạn với người lạ nữa.”

Anh mỉm cười: “Được rồi, em cầm lấy đi.”

“Anh xóa xong rồi hả?”

“Ừm.”

“Anh không xem cái khác à?”

“Còn có cái khác ư?”

“Không có không có, những người còn lại đều là chị em bạn dì của em, hoàng hậu chỉ có anh thôi.”

“Sau này em còn định nạp thêm một dàn hậu cung nữa?”

“Không không không, em nào dám.” Cô nhào vào lồng ngực anh: “Hoàng hậu đẹp thế này, người khác sao lọt được vào mắt của trẫm.”

“Em lại lừa anh rồi.” Anh nâng cô dậy, đứng lên: “Mình về thôi.”

“Anh cõng em đi.”

“Lên đây.”



Tô Lị nổi tiếng.

Bởi vì một video.

Tô Hoằng lập tức nghỉ việc để đến trường tìm cô.

“Sau này tuyệt đối không được làm những chuyện như vậy nữa.”

“Chẳng phải bố đã dìm xuống rồi sao.” Tô Lị nghịch tay, mắt nhìn lên: “Vả lại trông cũng được mà, bạn học với bạn bè con đều nói có phong cách, nổi tiếng chứng tỏ là con rất lợi hại.”

“Lợi hại? Con có vẻ tự hào lắm nhỉ.” Tô Hoằng uống một ngụm trà: “Toàn làm những việc linh tinh, đứng trên sân khấu ca hát, mặc bộ quần áo đấy? Còn bị người ta quay lại đăng lên mạng, tung tin đồn nhảm nhí, con là ca sĩ ư? Hay là hot girl mạng?”

“Con thấy hay mà, nếu không bố nghe lại thử xem?”

“Con còn cãi cố hả.” Tô Hoằng đột nhiên chỉ tay lên trời: “Xem như con giỏi.”

Tô Lị mặt dày dán lại gần, ấn tay ông xuống: “Ôi bố à, lúc ấy con chỉ nhất thời phấn khích, bị mọi người kéo lên hát, ai biết sẽ như vậy đâu, bố đừng tức giận mà.” Cô lắc lắc cánh tay ông: “Ơ kìa bố, bố bố bố bố bố bố.”

Tô Hoằng luôn không chịu nổi trò làm nũng xin lỗi này của cô: “Được rồi được rồi, con làm thêm học hỏi kinh nghiệm thì được, đừng để xảy ra những chuyện như thế này nữa.”

“Con biết rồi ạ.”

“Con phải rõ ràng, tương lai con là nghệ thuật gia, không phải hot girl mạng.”

“Vâng vâng vâng vâng, bố nói gì cũng đúng hết á.”

“Tốt nhất là con nghỉ làm ở chỗ đó đi, nếu con thích, bố mở cho con một quán, thích chơi thế nào cũng được.”

“Không được đâu ạ.”

“Sao lại không được?”

“Bạn trai con còn ở đấy mà.”

“Ôi con gái của tôi.” Tô Hoằng bóp ấn đường: “Là tên nhóc bartender lần trước mẹ con bảo đấy hả?”

“Vâng ạ.”

“Con gọi tên nhóc đó tới đây cho bố mẹ gặp xem nào, nếu có năng lực bố sẽ nhờ lão Lưu thu xếp để hai đứa mở quán riêng, con thích mở quán bar cũng tốt, quán cà phê cũng được.”

“Không được đâu ạ.”

“Sao lại không được?”

“Anh ấy vốn định tự mở một quán bar, chủ yếu bên tài chính xảy ra ít vấn đề, song trước mắt thật sự có ý định mở quán rồi.”

“Nếu vậy không phải càng tốt sao, bố bỏ tiền, tên nhóc đó bỏ người.”

“Người ta có chí tiến thủ, không cần chúng ta hỗ trợ đâu.”

“Người trẻ tuổi.” Tô Hoằng nâng tách trà lên, cười lắc đầu: “Phấn đấu ít đi mấy năm chẳng phải càng tốt sao, cần nhìn rõ tình hình chứ.”

“Đó là bởi vì bố đứng ở chỗ cao, nếu đổi lại thành bố, bố có bằng lòng để ông ngoại giúp đỡ không?”

“Có.” Tô Hoằng đặt tách trà xuống: “Bố của con nhìn xa trông rộng, không so đo mấy thứ này.”

“Có mà không biết xấu hổ thì có.” Tô Lị lẩm bẩm một câu.

“Con nói gì cơ?”

“Không có gì không có gì ạ, con không muốn can thiệp quá sâu vào sự nghiệp của anh ấy, chuyện này tính sau đi bố.” Tô Lị ôm lấy cổ ông: “Tối nay chúng ta ăn gì thế ạ.”

“Con quyết định đi.”

“Vậy thì con phải càn quét một bữa cho bõ mới được.”

“Có muốn tên nhóc kia đến đây không?”

“Qua một thời gian nữa rồi tính bố ạ.”

“Được được được, nghe theo con gái vậy.”



Chuyện này vừa qua đi không lâu, Tô Lị từ chức, nguyên nhân không phải do bố. Lão La thúc giục cô làm triển lãm, dù Tô Lị có không ít tác phẩm nhưng số lượng vẫn chưa đủ, mỗi ngày cô đều phải vùi đầu vào phòng làm việc điêu khắc, ngay cả thời gian gặp Trần Tửu cũng không có.

Chỉ chớp mắt đã tới đầu hè, quán bar làm ăn ngày càng phát đạt, gần như ngày nào cũng hết chỗ, Trần Tửu dù bận đến mấy cũng giành thời gian trả lời tin nhắn cho cô, chụp ảnh, nói vài lời âu yếm, hai bên tuy bận, song vẫn rất ân ái, hạnh phúc ngập tràn.



Trên đường Hồng An có một quán bar do người Mexico mở, ẩn sâu trong ngõ nhỏ, người biết đến nó cũng không nhiều, 10 giờ tối mở cửa, rất ít khi nhìn thấy người Trung Quốc ở đây.

Tô Lị quen biết với bà chủ là bởi một người bạn Mexico —— tới Trung Quốc học vẽ. Trước khi làm thêm ở Ali Fei, Tô Lị thường xuyên tới quán bar Mexico này chơi, không chỉ uống rượu ca hát, còn có những người bạn thân thiện đến từ khắp nơi trên thế giới.

Quán bar chỉ có một một trùm đèn treo màu vàng, trên tường gắn giá để nến.

Trần Tửu ngồi trên sô pha, nhìn Tô Lị đang nhảy với một cô gái nước ngoài, mọi người xung quanh vô cùng phấn khích, anh loáng thoáng nghe được vài câu ‘Frida’.

Nhảy mệt, Tô Lị nói vài câu bằng tiếng Tây Ban Nha với người phụ nữ kia, sau đó cầm cốc bia lảo đảo đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, cô mặc một chiếc váy hai dây, mái tóc dài màu đen được buộc lên bởi dây đỏ, một sợi tóc nghịch ngợm rũ xuống bên tai, trông vô cùng quyến rũ. Trần Tửu vuốt phẳng làn váy của, hỏi: “Tại sao họ luôn gọi Frida vậy?”

“Frida anh không biết sao? Frida Kahlo (1).”

“Anh không biết.”

“Cũng đúng, anh đâu phải học nghệ thuật đâu.” Tô Lị nhào vào người anh: “Cô ấy chính là họa sĩ nổi tiếng của Mexico, anh không để ý tới tên quán bar này sao? Chính là Frida, anh nhìn nhưng bức tranh trên tường kìa, đều là bà chủ tự mình vẽ đấy, vẽ lại tác phẩm của Frida, cô ấy là fan của Frida, vẽ siêu đẹp luôn.”

Trần Tửu thoáng nhíu mày, nhìn những bức tranh trên tường: “Vị họa sĩ này…… Có ý tưởng độc đáo thật.”

“Đương nhiên, em siêu thích bà ấy luôn, hoạt bát, lạc quan, dũng cảm, kiên cường, sắc bén. Hai Frida, tấm bia rách, venadito……” Tô Lị uống say, vịn tay anh đứng lên, giơ cốc bia nhắc lại câu nói kinh điển của Frida: “Tôi uống rượu vì tôi muốn nhấn chìm những nỗi buồn của mình, nhưng cái thứ chết tiệt ấy bây giờ đã học được cách bơi, hiện tại tôi lại bị rượu chinh phục.”

Quý cô xinh đẹp khiêu vũ.

Quý ông tao nhã thổi Harmonica.

Ca sĩ râu xồm buộc khăn trên đầu hát:

“Viva la vida

Que ayer, que ayer

Se fue

Vivan las sombras

De mis voces

Vivan los sueños

Que nunca despertaron

Mi amor”

Người đàn ông để râu xồm kéo Tô Lị đi, đưa mic cho cô giữa đám đông đang tươi cười vui vẻ trong âm nhạc.

Tô Lị bên giữa ban nhạc, đôi mắt mơ màng men say híp lại, hát cùng với người đàn ông để râu xồm,

“Si canto a la luz de tu sombra

Viva la vida

Que ayer, que ayer

Se fue

Vivan las noches

De tus voces

Durmiendo lejos”

Trần Tửu nhìn Tô Lị trong đám đông, nghe những ca từ và giai điệu xa lạ phát ra từ miệng cô, đột nhiên sinh ra cảm giác cách biệt với thế giới của cô.

Thật xa lạ.

Thật xa cách.

“Vivan los sueños

Que nunca despertaron

Mi amor

Felicidad,

Felicidad…

Tomando el mescal de la luna”

Hết chương 14

(1): Frida Kahlo de Rivera (tên khai sinh Magdalena Carmen Frida Kahlo y Calderón; 6 tháng 7 năm 1907 – 13 tháng 7 năm 1954) là một họa sĩ người Mexico, người đã vẽ nhiều bức chân dung, chân dung tự họa và các tác phẩm lấy cảm hứng từ thiên nhiên và các hiện vật của Mexico.