Tô Lị Và Rượu

Chương 2



Chuyện tối qua Tô Lị chẳng nhớ được mấy, không biết uống rượu xong thế nào, cuối cùng hình như là lên xe của Sam Lê, còn sau đó về khách sạn rồi lên tầng ra sao cô đã không còn chút ấn tượng nào. Mãi cho đến sáng sớm mở mắt ra, cô cùng với ba người chị em nằm ngổn ngang khắp phòng, cả phòng toàn mùi rượu với mùi nôn làm người ta muốn ói.

Tô Lị đến muộn, cô bình tĩnh tẩy trang, tắm rửa, trang điểm đơn giản rồi cầm áo khoác ra khỏi khách sạn, gọi xe tới trường. Cô lén vào lớp từ cửa sau, may thật, hôm nay tâm trạng Tôn nương nương tốt, không giảng gì mà nhìn điện thoại cười tủm tỉm bên cửa sổ.

“Tôn nương nương nảy mầm tình hả? Biểu cảm kia trông đáng sợ quá.” Tô Lị vừa khắc tượng, vừa nói nhỏ với Cát La.

“Chắc là đi xem mắt thành công đấy.” Cát La lén liếc nhìn thầy giáo, “Người đã hơn bốn mươi tuổi lại còn dẹo như vậy, không biết ai ưng được ổng nhỉ.”

“Củ cải rau xanh cũng có tình yêu cơ mà.” Tô Lị nhướng mày, “Hơn nữa, Tô nương nương giàu có như vậy.”

“Hừ, có tiền tặng cho tớ cũng không cần, mẫu người như ổng tớ chẳng biết miêu tả ra sao nữa.”

“King Kong Barbie?”

Cát La “Phì” một tiếng bật cười, Tôn Quân quay đầu lại, “Trò cười cái gì đấy? Đã làm xong chưa?”

Cát La mím môi, lập tức nghiêm túc khắc tượng, Tôn Quân cất điện thoại vào túi quần, giơ cằm chắp tay sau lưng, đi tới đứng bên cạnh Cát La, nhìn nửa cái đầu người mà cô ấy khắc, “Kết cấu của thớ cơ! Kết cấu! Tôi đã nhắc trò bao nhiêu lần rồi!”

Cát La không dám nói gì, dao khắc trong tay không hề nhúc nhích.

Tôn Quân chỉ vào tượng thạch cao, “Cẩn thận quan sát phân tích đi, phân tích xong rồi hẵng bắt tay vào làm!”

“Đưa dao đây cho tôi.”

Cát La cẩn thận dâng lên.

Tôn nương nương cầm dao cạo hai ba nhát định hình lại kết cấu, cả cái đầu người nhìn trông bình thường hơn nhiều, “Trò thấy chưa?”

“Em thấy rồi ạ.”

Tôn nương nương ném dao lên giá, “Nghiêm túc vào.”

“Vâng ạ.”

Tôn Quân dời bước đi đến bên cạnh Tô Lị, vẻ mặt chanh chua, miệng vẫn lải nhải, “Nói bao nhiêu lần rồi không nghe, đi học mà chẳng mang theo đầu óc gì cả.”

Tôn nương nương vừa tới, Tô Lị đã nhanh chóng dùng dao to cạo ra khung kết cấu cơ bản, lại lấy hai khối đất sét đắp vào gáy bức tượng.

Tôn Quân đứng bên cạnh không nói một lời, im lặng đến đáng sợ.

Tô Lị liếc ông một cái, “Thầy ạ, có vấn đề gì không ạ?”

Tôn Quân vươn ngón giữa đẩy đẩy khung kính, ho nhẹ một tiếng, giọng eo éo, “Tàm tạm.”

“Dạ.”

Tôn Quân vừa mới xoay người lại lập tức quay đầu lại, dọa Tô Lị giật mình, “Này, tối qua uống nhiều thế?”

“Đâu ạ.” Tô Lị nhìn ông, miễn cưỡng cười cười, cầm dùi gỗ gõ vào chuôi dao, “Đâu có ạ.”

“Cả người toàn mùi rượu! Hôi chết đi được.” Tôn nương nương đột nhiên kích động giơ Lan Hoa Chỉ, “Này, trò cẩn thận chút đi! Dùng lực mạnh thế làm gì, định đập vỡ nó hả?”

“Em sức lớn trời sinh rồi thầy ạ.”

Ấn đường Tôn Quân nhíu chặt, Tô Lị nhanh chóng nhận sai, “Em sai, em sai rồi.”

Tôn Quân kiêu ngạo liếc cô một cái, lại đi đến trước cửa sổ lấy điện thoại ra.

Cát La quan sát ông nửa phút, thè lưỡi với Tô Lị, “Đanh đá ghê.”

Tô Lị buông tay, không nói gì, đất sét trong tay đã hết, cô cầm cái chậu nhỏ đi lấy thêm đất sét. Cảm giác say đêm qua còn chưa hoàn toàn tan, cả người uể oải, cô cầm xẻng gắng sức múc đất sét rồi ôm chậu về chỗ.

“Cậu vẫn còn say à?”

“Tớ hơi đau đầu.”

“Tớ có thuốc này.”

“Tí nữa tan tiết rồi tính.”

“Ừ.” Cát La dè dặt nói, “Cẩn thận Tôn nương nương mách lão La về cậu đấy.”

“Không rảnh rỗi đến mức đấy chứ.”

Tô Lị bỗng nhiên lạnh cả người, lão La là thầy điêu khắc dạy cô nhiều năm qua, một người Ý sống tại Trung Quốc hơn hai mươi năm, cao hơn 1m8 gần 1m9, có tài, nhiều tiền, vô cùng đẹp trai, khuyết điểm duy nhất chính là tính tình rất xấu, bên ngoài Tô Lị có ngang ngược thế nào thì đứng trước mặt thầy cũng phải ngoan ngoãn như gà con.

Tô Lị vốc một nắm đất sét đặt lên bàn quay, đắp từng chút vào cái đầu người, “Vả lại ổng cũng thích uống rượu mà, chắc không nói gì đâu.”

“Cũng đúng ha.”



Tô Lị học tại Học viện mỹ thuật Liston, sinh viên có thể tiến vào học viện này phần lớn đều không đơn giản, chỉ có tiền thôi không được mà còn phải chuyên nghiệp, chỉ chuyên nghiệp thôi cũng không được mà còn phải có tiền. Độ tuổi của sinh viên cũng rất rộng, hơn mười, hai mươi mấy, 40 mấy…… Cao lùn béo gầy xấu đẹp, muốn gì có nấy. Giảng viên không phải người ngoại quốc thì cũng là người đi du học từ nước ngoài về hoặc là nghệ thuật gia trong nước, điều kiện giảng dạy tốt, quanh cảnh trường tuyệt đẹp, đương nhiên, học phí cũng tương đối đắt đỏ.

Ăn xong bữa trưa, Tô Lị và Cát La ngồi xe điện của trường về ký túc xá, phòng của các cô là phòng đôi, thiết bị đầy đủ hết, khá rộng rãi.

Cát La nuôi một con mèo Lam tên là Siêu Mập, vừa mới vào phòng Siêu Mập đã lắc cặp mông xinh đẹp đi tới, dùng vẻ mặt làm rung động lòng người cọ chân Tô Lị, tiếng kêu khàn khàn mà lười biếng, giống hệt một người đến kỳ động dục.

Tô Lị cúi đầu, khom lưng kéo ria mép của Siêu Mập, lẩm bẩm về phòng mình.

Cô ngả lưng xuống giường, dang rộng chân tay thành hình chữ X, vặn vẹo người cởi áo khoác ra rồi ném xuống dưới chân, vừa mới nhắm mắt thì chuông điện thoại chợt vang lên.

Tô Lị dùng chân lôi áo khoác lên, rút điện thoại trong túi áo ra, là Sam Lê.

“Mày về trường rồi hả?”

“Tao về sớm, sáng nay tao có tiết.”

“Được rồi, tao đi tắm đây.”

“Tắm kỹ vào nhá, mày hôi chết đi được.”

“Biết rồi biết rồi.”

“Tao đi ngủ đây.”

Cup điện thoại, cô tiện tay ném sang một bên, cánh tay vô lực rơi xuống chăn, ủa, đây là cái gì?

Tô Lị giơ ra nhìn, một cái khẩu trang màu đen.

Từ đâu ra vậy?

【 Này 】

【 Anh đẹp trai 】

【 Hiệp sĩ bóng đêm? Thợ săn thành phố! 】

【 Hatake Kakashi! 】

Trời đất, lại mượn rượu làm càn rồi.

Cô giơ khẩu trang nhìn qua nhìn lại, còn đưa lên mũi ngửi ngửi.

Mùi rất lạ, có rượu, có bạc hà, còn có một mùi hương dễ chịu khó nói thành lời.

Tô Lị lập tức nhớ tới bộ dáng anh.



Tô Lị ngủ một giấc ngon lành, chập tối cô tìm tới quán bar kia. Hiện tại trong quán không có khách, người phục vụ ngồi trên bồn hoa bên ngoài nghịch điện thoại, nhìn thấy Tô Lị nhanh chóng đứng lên, “Xin chào quý khách.”

“Hi.” Tô Lị quan sát cô ấy một lát, không mấy ấn tượng, “Tôi tới đây tìm một người.”

“Xin hỏi quý khách tìm ai ạ?”

“Tối qua tôi đến đây uống nhiều quá nên lấy khẩu trang của người ta về.” Tô Lị giơ cái túi trong tay lên, “Tôi mua cái mới đến trả.”

Tối qua cô trang điểm đậm, một phần cũng do ánh sáng nên trông rất khác hiện tại, Lý Quả khó mà nhận ra ngay.

“À, tôi nhớ ra cô rồi.” Lý Quả kéo cô vào trong, gọi người đang đứng cạnh quầy bar một tiếng, “Lão Trần.”

Trần Tửu nhìn ra ngoài cửa, bỗng chạm phải mắt Tô Lị, cô lại gần, nhìn chàng trai trẻ trước mặt, “Anh có nhớ em không?”

“Tôi không nhớ.”

“Khẩu trang.” Cô lấy một cái hộp ra đặt lên quầy bar, “Trả lại cho anh này, cái mới đấy.”

Trần Tửu cũng không khách khí với cô, “Cô đặt ở đằng kia đi.”

Cốt truyện có gì đó sai sai, đáng ra phải anh một lời cô một lời đẩy qua đẩy lại chứ nhỉ?

Tô Lị ngồi xuống ghế, “Anh không kiểm tra xem à?”

“Không cần.”

“Lão Trần?” Tô Lị nhìn chằm chằm khuôn mặt đang cúi xuống của anh, “Em tên là Tô Lị, Tô trong Tô Châu, Lị trong hoa nhài.”

“Ừm.”

Ái chà, lạnh lùng ghê.

Tô Lị bĩu môi, “Cho em ly rượu nào.”

Trần Tửu ngẩng mặt, nhìn về phía Lý Quả đang đứng ngoài cửa, “Cô đưa menu cho cô ấy đi.”

Lý Quả rút một cuốn thực đơn đưa tới trước mặt cô, Tô Lị lười nhìn, chỉ bừa vào một cái, “Cái này đi, tối nay em không về.”

Trần Tửu liếc cô một cái, “Nồng độ hơi cao đấy.”

“Sợ em lại uống say hả?”

“Cô chịu được thì cứ uống.” Trần Tửu rửa tay, bắt đầu pha chế rượu.

Lý Quả chốt đơn trên máy tính xong rồi đi ra ngoài.

Tô Lị chống cằm nhìn anh, “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Trần Tửu ngước mắt nhìn cô, không trả lời.

“Hửm?”

“Tôi lớn hơn cô.”

“Đương nhiên là lớn hơn em rồi, em mới mười tám.” Tô Lị lười biếng nhìn anh, “Anh chưa có bạn gái nhỉ?”

Im lặng.

“Cả quán lớn như vậy mà sao chỉ có hai người bọn anh thế?”

“Gần đây làm ăn không được tốt.”

“Đừng nói em là vị khách đầu tiên đấy nhé.”

“Ừ.”

“Thê thảm vậy ư.”

“Ừ.”

“Anh làm bartender được bao lâu rồi?”

Trần Tửu dứt khoát không để ý đến cô nữa.

“Này.” Tô Lị lười nhác nguýt anh một cái, “Thật là vô vị.”

Trần Tửu đặt ly rượu xuống trước mặt cô, “Được rồi đấy.”

Tô Lị bưng lên nhấp một ngụm, “Độ cồn có cao lắm đâu.”

“Tôi sợ cô uống say nên đã pha nhạt hơn.”

“Em còn không sợ thì anh sợ cái gì.” Tô Lị nằm bò ra quầy bar, gác cằm lên điện thoại, “Add WeChat đi.”

“Tôi đang trong thời gian làm việc.”

“Thế thì em chờ anh tan tầm nhé?”

“Thời gian cá nhân tôi cũng không tiếp.”

Giồi ôi, chảnh ghê.

Tô Lị nhìn anh vài giây, thở dài, “Thôi được rồi.”

Cô đứng lên, uống thêm một ngụm nữa rồi lắc đầu rời đi.

“Em thích rượu mạnh cơ, hẹn hôm khác gặp nhé.”



Sam Lê gửi vài đoạn video ngắn quay tối hôm trước vào trong nhóm, Tô Lị lướt lướt, chợt phát hiện ra anh chàng bartender kia.

Cô chụp lại màn hình, phóng to mặt anh chàng bartender kia lên. Tuy hơi mờ nhưng cũng chẳng làm giảm vẻ đẹp trai của anh, Tô Lị ngắm một lát rồi gửi lại ảnh chụp màn hình vào trong nhóm.

Tô Lị: Trông anh này thế nào?

Sam Lê: Đây là ai?

Na Na: Bartender của quán bar tối qua đấy.

Na Na: Tao cũng chú ý tới anh ấy.

Sam Lê: Sao nào? Na Na muốn ra tay hả?

Na Na: Không không không, ưu tiên Tó Lị.

Sam Lê: @ Tô Lị

Sam Lê: Mày đâu rồi?

Sam Lê: Mày không xông lên là tao lên đấy.

Tô Lị: Mày cút sang một bên đi.

Na Na: Ha ha ha.

Na Na: Dám tranh đàn ông với Tó Lị à.

Tô Lị: Chiều nay tao đến tán một chuyến rồi, cá không cắn câu.

Na Na: Thật hay đùa thế.

Sam Lê: Để tao nghĩ lại xem, lần gần nhất Tó Lị tán trai cũng cách đây khoảng hai tháng rồi nhỉ.

Na Na: Hơn một tháng.

Na Na: Công lực giảm xuống rồi.

Tô Lị: Đùa gì thế, trong hai ngày tao mà không tóm được, tao sẽ đưa tụi mày đi du lịch châu Âu hai mươi ngày nhé.

Na Na: Keo kiệt!

Tô Lị: Du lịch châu Phi hai người.

Na Na: Coi như tao chưa nói gì nhé.

Sam Lê: Hai mươi phút, tao sẽ đưa mày toàn bộ tin tức về anh ấy.

Tô Lị: Biết điều đấy cưng.

Mười tám phút sau.

Sam Lê: Anh ấy tên là Trần Tửu, 23 tuổi, tốt nghiệp hết cấp ba, có nhà số 90 ở khu Cảnh Dương, độc thân, mẹ đi tái hôn, sống cùng với một cô em gái 13 tuổi, làm bartender hơn 6 năm rồi, giành được không ít giải thưởng, có chút danh tiếng trong giới, năm ngoái khi đang ở đỉnh cao sự nghiệp anh ấy đột nhiên từ chức, chuyển sang làm cho một quán bar không mấy phát đạt là Ali Fei, chính là quán bar hôm trước tụi mình đến. Về phương diện tình cảm, từng có hai cô bạn gái, một người ở cấp ba, chỉ quen trong vòng một tuần, người còn lại quen từ ba năm trước đây, cũng chưa được hai tháng đã chia tay, sau đó độc thân đến giờ, không có sở thích gì, không có sở trường đặc biệt, ngoại trừ pha chế rượu thì chỉ có cà phê thôi.”

Na Na: Không thú vị mấy nhỉ.

Sam Lê: Mày thì biết cái gì? Đối với Tó Lị chỉ cần mặt đẹp là đủ rồi.

Tô Lị: Tao nông cạn thế á?

Sam Lê: Mày nghĩ nhiều rồi, mày không xứng dùng từ nông cạn để miêu tả đâu.

Tô Lị:……

Na Na: Ôi, có những người suốt ngày tán anh này cưa cẩm anh kia, ném 258 vạn, bạn trai cũ đếm không hết nhưng thực tế vẫn còn non chán.

Tô Lị: Mày không có Hermes đâu.

Na Na: Tao sai rồi tao sai rồi, Tó Lị nhà chúng ta nhã nhặn nhất, có mắt thưởng thức nhất, khí chất nhất, xinh đẹp nhất, ánh mắt tốt nhất, giữ mình trong sạch nhất, đúng là bông sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Tô Lị: Ọe ——

Sam Lê: Ọe ——

Tô Lị: Mày còn nói nữa tao đá mày ra đấy.

Na Na đã gửi icon im lặng.

Tô Lị: Tối nay tao mời chúng mày đi uống rượu nhé.

Sam Lê: Không đi không đi, dạ dày tao đau lắm.

Na Na: Tao đau đầu.

Tô Lị: Méo tin.



Trần Tửu không tới đi làm, tối nay Tô Lị đến đúng là tốn công vô ích, lúc rời đi cô chợt nhìn thấy mấy chữ to trên cái bảng thông báo.

Thông báo tuyển dụng.

Vì thế, cô lên cơn thần kinh, trở thành nghệ sĩ âm nhạc đầu tiên của quán bar này.

Tối hôm sau, Tô Lị trang điểm nhẹ rồi tới đây đi làm. Áo lông đen, quần jean, giày thể thao, bộ dáng vô cùng hiền lành ngoan ngoãn.

5 rưỡi, Trần Tửu còn chưa tới, trong quán cũng không có khách, Tô Lị ngồi ngẩn cả tối, mãi đến 10 rưỡi, anh tới.

Tô Lị sửa sang lại quần áo, tạo dáng tao nhã đứng bên quầy bar, chờ Trần Tửu chào hỏi mình, kết quả người ta không thèm nhìn cô lấy một cái.

Cô gõ gõ mặt quầy định thu hút sự chú ý của anh. Trần Tửu bật nắp chai rượu mới mua về, vẫn không thèm nâng đầu lên.

Cộc cộc cộc ——

Tô Lị lại gõ vài cái.

“Này.”

“Em đang gọi anh đấy.”

“Không nhìn thấy em hả?”

“Có thấy.”

“……” Tô Lị nghiêng mặt nhìn anh, “Em là nhân viên phục vụ mới tới.” Thấy anh không phản ứng lại, cô bổ sung thêm một câu, “Kiêm trợ lý bartender.”

“Trợ lý bartender?”

“Đúng thế, sau này em chính là trợ lý của anh, kiêm chức.”

“Không cần đâu, tôi tự làm được rồi.”

“Ông chủ sắp xếp thế mà.”

Trần Tửu không nói gì.

“Thế sau này cùng giúp đỡ nhau nhé?”

“Cô đừng thêm phiền là được.”

“Anh yên tâm.” Cô nhìn xung quanh, “Mấy thứ này em học trong hai ngày là biết.”

Trần Tửu nhướng mày liếc cô một cái, trong mắt mang theo ý cười, “Vậy cô cố lên.”

Tô Lị đi qua lối vào nhỏ hẹp, đứng bên cạnh anh, vén tay áo, “Bắt đầu đi.”

“Bắt đầu cái gì?”

“Pha chế rượu? Pha cà phê? Cái nào cũng được, chứ không thì sao, bắt đầu tán tỉnh hả?”

“……”

“Ông chủ yêu cầu anh dạy em.”

“Cô biết gì không?”

“Không biết.”

“Có căn bản không?”

“Không có.”

“Biết dùng máy pha cà phê thế nào không?”

“Không biết.”

“Nhận biết được bao nhiêu loại rượu?”

“Bảy tám loại gì đó.”

“……” Trần Tửu bóp ấn đường, “Ông chủ tuyển cô về để tra tấn tôi hả?”

“Chắc là thế.”

Trần Tửu thu dọn lại quầy, không nhiều lời với cô nữa mà làm mẫu một lần, pha xong một tách Mocha.

“Cứ vậy đã, cô hiểu quá trình pha chế trước, về phần đánh bọt sữa còn phải luyện tập nhiều.”

“Ồ.”

“Cô xem đã hiểu chưa?”

“Em hiểu rồi.”

“Cô tự luyện đi.”

“Ngày mai nhé, ông chủ bảo em tự mang sữa tươi.”

“Ừ.” Trần Tửu đẩy tách cà phê về phía cô, “Uống đi.”

Tô Lị liếc anh một cái, “Anh pha cho em à?”

Trần Tửu không nói gì.

“Ngại quá.”

“Đổ đi lãng phí.”

“À.” Tô Lị cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm, dựa vào bàn, cười tủm tỉm nói, “Đúng rồi, hình trái tim này anh làm như thế nào đấy?”

“Vẽ hoạt tiết á?”

“Vâng.”

“Cô vội làm gì, phải học từng bước một, cô cứ đánh được bọt sữa đi rồi tính.”

“Anh vẽ trước cho em xem đi, dù sao em cũng nên được nhìn kỹ thuật của sư phụ mình như thế nào chứ.”

Trần Tửu không thèm để ý đến cô.

“Làm cho em đi mà, dẫu sao anh cũng đâu bận.” Cô chớp chớp mắt, “Hiện tại không có việc gì khác để làm.”

Trần Tửu không muốn nghe cô lải nhải, tiện tay dùng máy xay bột cà phê, đặt tách cà phê xuống dưới, ấn một cái, một dòng chất lỏng thơm nồng chảy vào trong tách.

“Cô lấy sữa tươi ra đây.”

“Ở đâu ạ?”

“Trong ngăn tử dưới bên phải ấy.”

Tô Lị đi qua, cúi người lấy túi sữa kia ra, đặt vào trong tay anh, Trần Tửu rót sữa vào tách, đặt xuống máy đánh tạo bọt, “Cô lại đây.”

“Hả?”

“Lại đây xem đánh bọt như thế nào.”

Tô Lị dán lại gần. Trần Tửu dịch sang bên cạnh, “Tôi bảo cô lại đây, không bảo cô dán vào người tôi.”

“Ầu.”

“Cô xem đi, sau đó nghe tiếng này.”

Xèo xèo xèo xèo  ——

“Rồi, cô tự cảm nhận xem.” Trần Tửu đánh bọt sữa xong, chuẩn bị vẽ họa tiết, “Nhìn nhé.”

“Em đang nhìn mà.”

Một tay anh cầm tách cà phê, một tay đổ sữa đã đánh lên mặt cà phê, tạo ra một dải trái tim màu trắng.

“Đơn giản thật, em biết rồi.”

“Trông đơn giản vậy thôi chứ tới lúc làm từ đầu đến cuối không được dừng, lại còn phải kiểm soát tốt tốc độ chảy, cô phải luyện ít nhất một tuần, hơn nữa đây là họa tiết đơn giản nhất rồi.”

“Dạ vâng.”

“Uống đi.”

“Em không uống được nữa.”

Trần Tửu nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ đắc ý, “Còn chưa tới ngày cô uống đến phát ói đâu.”

Tô Lị đặt tách cà phê đang uống dở xuống, bưng tách vẽ hình trái tim kia lên, “Cảm ơn trái tim của anh nhé.”

Tô Lị nhìn biểu cảm cạn lời của anh, lại nói, “Vậy thì cảm ơn tình yêu của anh nhé?”

Hết chương 2