Tô Lị Và Rượu

Chương 5



Quán bar kiêm nhà hàng Ali Fei.

Chỉ trong một ngày, bảng hiệu làm bằng đồng được thay sang bảng gỗ, Tô Lị đứng ngoài nhìn một lát rồi mới thong thả đi vào quán. Ông chủ đang ngồi bên ngoài bàn chuyện làm ăn với một nam một nữ, trên bàn đặt một hộp long nhãn và trà hoa quế.

Trần Tửu gục đầu xuống quầy bar ngủ thiếp đi, Tô Lị ngồi bên cạnh chụp lén anh lúc ngủ. Tách tách tách, mấy chục bức ảnh được lưu vào album, ảnh riêng, ảnh chung, các góc độ, muốn gì có nấy.

Hôm nay Lý Quả xin nghỉ, Tô Lị thấy ấm trà bên ngoài đã hết nước, cô mang đi đổ thêm nước nóng rồi lại bưng ra, ông chủ và hai vị khách kia hoàn toàn ngó lơ cô, chỉ tập trung bàn bạc công việc của mình, Tô Lị không nghe nhiều, nhưng láng máng đoán ra được là bàn về sự kiện hẹn hò cuối tuần.

Không có ai nói chuyện, thật là tẻ nhạt.

Tô Lị đi từ bên này sang bên kia, lại từ bên kia sang bên này, đi xung quanh vườn hoa, lại vòng ra sau bếp. Đợi hơn nửa tiếng, cuối cùng Trần Tửu cũng tỉnh, anh vừa mở mắt bỗng nhìn thấy khuôn mặt của Tô Lị gần trong gang tấc, còn có đôi mắt to đang nhìn anh chăm chú, Trần Tửu giật mình lùi ra sau, suýt nữa ngã ra khỏi ghế.

Tô Lị sửng sốt, ấn đường khẽ nhíu lại, “Em đáng sợ thế à?”

Anh dần tỉnh táo, “Cô làm gì đấy?”

“Ngắm anh ạ.”

“……” Trần Tửu cạn lời, đứng lên đi vào quầy bar, nhìn quanh một vòng phát hiện không có khách, lấy điện thoại ra xem.

Tô Lị nhìn anh không chớp mắt, gợi chuyện để nói, “Hôm nay anh có bận không?”

“Vẫn như cũ thôi.”

“Được mấy bàn ạ?”

“Cô tự xem đi.”

Tô Lị “À” một tiếng, vui sướng chạy đến trước máy tính bắt đầu xem xét hóa đơn hôm nay, “Một bàn, một nghìn chín.”

Trần Tửu nghe cô thở dài, cười, “Ngày nào cũng bận tâm suy nghĩ, đến bà chủ còn chưa lo lắng như cô đâu.”

“Dù sao em cũng là một thành viên của quán mà.”

“Cô có ý thức trách nhiệm nhỉ.”

“Dĩ nhiên rồi.” Tô Lị quay đầu lại nhìn về phía anh, trong mắt mang ý cười, “Hôm nay chẳng bán được một ly rượu nào cả.”

“Ừ.”

“Có phải anh rất ngứa tay không?”

“Tôi không ngứa.”

“Ý em là anh mau dạy em pha chế đi.”

“Lại đây.”

Tô Lị đứng bên cạnh anh, “Uầy, nay tâm trạng anh có vẻ tốt nhỉ.”

“Tàm tạm.” Trần Tửu lấy một cái ly chân dài treo trên đầu xuống, “Sáng nay tôi mới thiết kế được một ly rượu, để tôi pha cho cô xem nhé.”

“Được ạ.”

“Giúp tôi xay ít đá bào, sau đó lấy giúp tôi dứa trong tủ lạnh nhé.”

“Oki.”

Trần Tửu lấy chanh tươi trong hộp ra, cắt lấy một nửa, cho vào máy ép hoa quả, sau đó lấy cốc đong đo và rượu Gin, đổ khoảng 40 ml, rồi lại đổ ít nước cốt việt quất và chanh tươi, thả vài viên đá vào khuấy đều.

Tô Lị nhìn động tác lưu lát của anh, khen một câu, “Thật là đẹp trai.”

Trần Tửu mải khuấy đá, không để ý tới cô.

“Cái này phải khuấy đến bao giờ thế?”

Anh đặt ly rượu xuống, “Cô sờ thử xem.”

Tô Lị sờ cái ly một lúc, bên ngoài có một lớp băng mỏng, lành lạnh, “Bên ngoài có băng.”

“Giống như vậy là được.”

Trần Tửu đổ rượu đã khuấy xong vào ly chân dài, lại đổ thêm một ít đá bào, cắt một lát chanh tươi cuộn thành hình bông hoa rồi thả vào, lại đổ thêm một lớp đá bào, rót ít nước dứa, nhỏ hai giọt nước cốt mướp đắng, thả hai lá bạc hà mỏng, lại rắc chút bột màu tím để trang trí, cuối cùng thả ít vụn vỏ chanh tươi, một ly cocktail hoàn thành.

Tô Lị nhìn đến mê mẩn, trước đây không phải cô chưa từng thấy ly rượu đẹp, nhưng ly rượu này thật sự rất xuất sắc. Xanh lá cây, xanh nước biển, vàng, mỗi khoảng màu lại cách nhau một lớp đá, xét trong hội họa đều là những màu sắc tuyệt vời, cho dù bỏ thêm nhiều thứ trang trí cũng không cảm thấy dư thừa, từ kết cấu học và sắc thái học nhìn vào thì đây chính là một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo, Tô Lị nhìn nó một cách say đắm, “Thật là đẹp, chắc chắn uống rất ngon. Anh đã đặt tên cho nó chưa?”

“Đơn độc.”

Một bầu không khí im lặng.

“Không hay à?”

“Rất hay, đơn giản mà độc đáo.”

“Cô nếm thử xem.”

Tô Lị không dám chạm vào, “Rượu đẹp như thế chỉ dùng để uống thật sự quá đáng tiếc.”

“Nhanh nào.”

“Được rồi.” Tô Lị nhấp một ngụm nhỏ, đột nhiên cau mày, khó khăn nuốt xuống.

“Khó uống lắm à?” Sắc mặt của anh chợt nặng nề.

Tô Lị che miệng nhìn anh, đột nhiên “Phì” một tiếng bật cười.

“……”

“Em đùa anh đấy, uống ngon lắm.”

“……”

Cô bưng ly lên, rút một cái ống hút ra cắm vào, chậm rãi thưởng thức.

Trần Tửu nhìn cô không nói gì, Tô Lị chớp chớp mắt, “Anh nhìn em làm gì?”

“Không có gì, uống chậm một chút.”

Tô Lị cắn ống hút, bỗng nhiên nở nụ cười sáng lạn.

“Cô cười ngây ngô gì thế?”

“Trần Tửu, có phải anh thích em không?”

“……”

Tô Lị nhả ống hút ra, liếm liếm hàm răng, dư vị vô tận, “Sao phải ngượng, em cũng thích anh mà.”

“……” Trần Tửu xoay người, không để ý tới cô.

Tô Lị ôm mặt nhìn anh, “Nếu không chúng mình thử đi?”

“Thử cái gì?”

“Anh đấy, đừng có mà giả vờ”

Chợt, bộ đàm truyền đến giọng nói hồn hậu của đầu bếp Lưu, “Ăn cơm nào, ăn cơm nào, mau ra ăn thôi.”

Trần Tửu nhanh chóng rửa tay, ra khỏi quầy bar, Tô Lị đặt ly rượu xuống, theo sát anh, “Đợi em với.”



Tối nay có một công ty nhỏ tới liên hoan, hai mươi ba mươi người đến bất ngờ khiến mọi người trong quán luống cuống tay chân. Lá bạc hà trong quầy đã dùng hết, Trần Tửu ra vườn hoa nhỏ cạnh phòng bếp để hái lá mới.

Ban đêm gió lớn, ánh trăng soi bóng xuống lòng sông.

Trần Tửu bật đèn pin trên điện thoại, dẫn Tô Lị bước qua rào gỗ vào vườn hoa nhỏ, anh đưa điện thoại cho Tô Lị, “Cô soi giúp tôi nhé.”

“Vâng.”

Trần Tửu cúi người hái lá bạc hà, Tô Lị hỏi anh, “Hái lá bạc hà phải chọn lá như thế nào ạ?”

“Thế nào cũng được.”

“Ồ, em còn tưởng phải lưu ý gì đó.”

Trần Tửu vừa mới nắm được một dúm lá xanh, tay cô hạ xuống theo, nắm lấy ngón tay anh.

Ánh mắt hai người chạm nhau, khẩu trang che khuất vẻ mặt anh, Tô Lị chỉ nhìn thấy hai chấm sáng nho nhỏ trong đôi mắt đen nhánh dưới hàng mi cong dài của anh, tựa như sao trời.

Tư thế này thật là mờ ám.

“Còn không chịu buông tay hả, cô định chờ gì?”

“……”

Tô Lị thu tay về, lẩm bẩm, “Anh tức cái gì, em còn chưa tức đâu.”

“Lẩm bẩm gì đấy?”

“Em đang khen anh gợi cảm đấy.”

“……” Trần Tửu rút điện thoại trong tay cô ra, “Đi thôi.”



11 giờ 23 phút, cả trong lẫn ngoài quán bar đều im ắng, một người đàn ông bước vào, vừa gầy vừa nhỏ, trông chỉ khoảng 1m5 đổ lại, anh ta cúi đầu, trên mũ trên áo khoác to rộng che khuất cả khuôn mặt, vô cùng bí ẩn.

Người đàn ông đó ngồi vào một góc, gọi bốn chai Rochefort 10.

Thời tiết dần ấm áp, mùa đông khách cũng sắp tới, Trần Tửu không ngừng pha chế thêm rượu mới, lần lượt để cho bọn họ thưởng thức, ông chủ uống nhiều quá, xua tay nói với họ: “Mọi người nếm tiếp đi, tôi chịu rồi.”

Đầu bếp Lưu cũng buông ly rượu, xoa xoa cái bụng, “Tôi cũng xin giơ tay rút lui thôi, uống sắp nứt bụng ra rồi.”

Quầy bar chỉ còn lại có Tô Lị và Trần Tửu.

“Cô uống chưa no à?”

Tô Lị giương cằm, “Chút đấy nhằm nhò gì với em.”

Trần Tửu cúi đầu, trang trí ly rượu vừa mới pha, đặt tới trước mặt Tô Lị, “Cô nếm thử ly này xem.”

Tô Lị kẹp chân ly, ngửi ngửi, “Hừm? Sao em lại ngửi thấy mùi tanh nhỉ.”

“Cô cứ uống thử đi.”

Tô Lị nhấp một ngụm, hương vị thật kỳ lạ, cô cau mày nuốt xuống, “Anh cho gì vào đây thế?”

“Trứng gà sống.”

“Anh cho trứng gà sống vào á?”

“Ừ, lòng trắng trứng.”

“Eo, kinh quá, khẩu vị của anh nặng thật.”

“Khó uống lắm hả?”

“Cũng tàm tạm, không quá dễ uống.”

“Chẳng qua cô uống không quen thôi, đổi loại khác vậy.”

Anh vừa định lấy ly rượu về, Tô Lị lại giành lấy, “Anh làm gì thế?”

“Tôi pha ly khác.”

“Không cần đâu.” Cô bưng ly rượu, uống một hơi cạn sạch, cau mày hỏi, “Rượu này tên là gì ạ?”

“Pink Lady.”

Hai người im lặng nhìn nhau, Tô Lị buông ly rượu, tay chống cằm, chớp chớp mắt, “Trần Tửu, đừng nói là anh đang ám chỉ em cái gì đấy nhé?”

“Cô nghĩ nhiều rồi.” Anh lấy cái ly về rửa sạch, lau khô rồi cất đi, lại bắt đầu pha chế rượu.

“Sao anh không chịu thừa nhận.”

“Cô không biết khiêm tốn gì cả.” Trần Tửu cúi đầu làm việc, khóe miệng thấp thoáng ý cười.

“Đâu còn cách nào khác, thân nghèo nhưng chí không thể nghèo.” Cô cắn môi, tiếp tục nói, “Anh đừng nghĩ em học ở Liston, suốt ngày ăn mặc sành điệu là giàu nhé, thật ra trong túi em chỉ có 50 tệ thôi.” Cô lắc đầu, tỏ vẻ đau khổ, “Haiz, nghèo lắm.”

Trần Tửu không thèm ngẩng đầu lên.

“Em là sinh viên nghèo, khó khăn lắm mới lấy được can đảm tỏ tình với một chàng trai, kết quả người ta còn không thèm nhìn em lấy một cái.” Tô Lị lén nhìn anh, “Em thật đáng thương mà.”

“Nghèo khó vất vả, yêu mà không được, đáng thương cho khuôn mặt như hoa như ngọc này của em.”

Trần Tửu đang khuấy đá, đột nhiên dừng lại nhìn cô, “Đáng thương cho khuôn mặt như hoa như ngọc này, lại là một cô ngốc.”

“……” Tô Lị gõ gõ xuống bàn, “Anh không sợ sẽ tổn thương đến em ư.”

Trần Tửu xoay người tiếp tục khuấy đá, bất đắc dĩ nở nụ cười, trong lòng yên lặng thở dài, diễn giỏi thật.

“Anh là đồ vô nhân tính.” Tô Lị ngồi xuống, bất lực nhìn anh, “Thật đáng ghét.”

“Tôi đáng ghét như vậy.” Trần Tửu xoay người lại, bỏ đũa khuấy xuống, chậm rãi đổ rượu vào ly, “Cô đổi mục tiêu khác đi.”

“Anh đừng có tưởng bở.” Tô Lị nhìn anh chăm chú, đột nhiên hỏi, “Em mới phát hiện ra một vấn đề, lần nào đông khách anh cũng đeo khẩu trang, tại sao thế?”

“Vì đề phòng mấy cô gái u mê như cô đấy.”

“……”

Trần Tửu nhướng mày với cô, “Theo lời cô nói thì tôi rất đẹp trai mà.”

“…… Sao anh còn tự luyến hơn cả em vậy.”

Anh bật cười một tiếng.

“Nói như thế thì hai chúng ta đúng là trời sinh một đôi rồi.”

Chuông đồng hồ treo tường vang lên binh boong, 12 giờ, Lý Quả ngồi xuống bên cạnh Tô Lị, “Người đẹp à, đến giờ tan tầm rồi.”

“Tôi muốn ngồi thêm chút nữa.” Tô Lị nhìn về phía người đàn ông ngồi trong góc, “Sao anh ta uống chậm thế nhỉ, nửa tiếng cũng chưa xong một chai.”

Lý Quả cười cười một tiếng, lắc đầu đầy ẩn ý, “Anh ta à, haiz.”

“Sao vậy?”

“Khách quen đó, tuần nào cũng tới một hai lần, hoặc là gọi Rochefort 10, hoặc là Goose Island 312, ngồi đến hai ba giờ sáng, chúng tôi đành phải đợi theo.” Lý Quả lặng lẽ nói với Tô Lị, “Người đồng tính đấy.”

“Trông bộ dáng của anh ta hình như bị thất tình thì phải?”

“Ai mà biết được.”

Đang nói, người đàn ông ngồi trong góc chợt nghe điện thoại, chưa nói được mấy câu thì đột nhiên đứng dậy, ném vỡ chai bia.

Trần Tửu nghe thấy động tĩnh bèn đi tới.

Tô Lị vừa định đuổi theo, Lý Quả giữ chặt cô, “Đừng đi, vị khách nam này kì lạ lắm.”

Vì thế, hai người đứng nhìn từ xa.

Trần Tửu nói mấy câu với anh ta, lấy chổi và hót rác tới rồi nói với Lý Quả: “Cô mang giẻ lau nhà ra đây nhé.”

“Được.”

Anh quét gọn từng mảnh thủy tinh, người đàn ông có vóc dáng thấp cúi đầu đi đến quầy bar, giọng rất trầm, “Thanh toán giúp tôi.”

Tô Lị đứng bên quầy thu ngân, “Tổng của quý khách hết 240 tệ ạ.”

Anh ta thanh toán bằng tiền mặt, sau đó nhẹ bước rời khỏi quán.

Hết chương 5