Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 155



"Ta cũng không có phương thức liên hệ với Quyển Quyển." Hạ Mộc thẳng thắn cự tuyệt.

"Úc, như vậy a..." Đồng sự ở bên kia tựa hồ có chút hoài nghi, nhưng vẫn hào phóng cười nói: "Vậy ngươi mang bản thân đến là được rồi! Sáu giờ ba mươi chiều, vẫn là nhà hàng đối diện cảnh cục, không gặp không về!"

Hạ Mộc cười nói: "Được được."

Buổi chiều ba giờ, vương hậu triệu kiến tỷ muội Hạ gia và Ngao Cốc.

Vốn dĩ dự định luyện tập thể hình trong phòng tập của hoàng thất một chút, nhưng nghe Hạ Mộc nói buổi chiều có hẹn, lịch trình liền đổi thành 'đắp mặt nạ'.

Phòng chăm sóc da cũng xây dựng trong hoa viên, bất luận là những phương thức cổ xưa hay là phương pháp khoa học hiện đại như laser, thứ gì cũng có, quả thực giống như một trung tâm thẩm mỹ cao cấp.

Vừa vào cửa, chuyên viên đã nho nhã lễ độ mà chào đón, thẳng nhập chủ đề, giảng giải đặc sắc của sản phẩm mới nghiên cứu cho vương hậu nghe.

Vương hậu nghe xong, lập tức căn dặn hạ nhân gọi Trứng Cuốn điện hạ đến.

Hạ Mộc rất kinh ngạc, trải qua hai ngày quan sát, cô nguyên tưởng rằng vương hậu nuôi hài tử tương đối nhàn nhã, mỗi ngày bận rận tập thể hình chăm sóc da đi du lịch, thiếu sự quan tâm dành cho ấu tể nhà mình.

Hiện tại xem ra, là cô hiểu lầm rồi.

Có sản phẩm chăm sóc da mới, người đầu tiên vương hậu nghĩ đến chính là hài tử nhà mình, phần tình cảm này quả là chôn sâu trong lòng khiến kẻ khác động dung.

Không bao lâu, Trứng Cuốn điện hạ được nữ phó thiếp thân của mẫu hậu mời tới phòng chăm sóc da, nằm lên giường tiếp nhận liệu pháp.

Chuyên viên lập tức thay vương trữ rửa mặt, bôi sản phẩm mới nghiên cứu lên mặt.

Vương hậu không chuyển mắt ở một bên quan sát.

Tỷ muội Hạ Mộc bốn mắt mờ mịt nhìn nhau.

Vì sao chỉ cho điện hạ một mình tiếp nhận chăm sóc? Đã nói là cùng nhau làm đẹp kia mà?

Năm phút sau, vương hậu khom người tiến đến trước mặt Trứng Cuốn điện hạ bị đắp mặt nạ màu xanh, thân thiết hỏi: "Đồng Đồng, da có ngứa không?"

Trứng Cuốn điện hạ mặt không biểu tình mà lắc đầu.

Vương hậu thở dài một hơi, quay đầu lại tuyên bố với tỷ muội Hạ gia: "Được rồi, chúng ta cũng bắt đầu đi."

Hạ Mộc: "..."

Hạ Đóa Đóa: "..."

Cho nên ngài là gọi ấu tể nhà mình đến 'thử độc' sao!

Phần mẫu tính chôn sâu trong lòng đâu!

Bởi vì hoàng cung cách địa điểm liên hoan khá xa, Hạ Mộc chỉ thực hiện một liệu pháp chăm sóc da, sau đó phải quay về phòng chuẩn bị đến chỗ hẹn.

Trở lại phòng ngủ, Hạ Mộc đứng trước gương soi bản thân, cả người quả thực dung quang toả sáng.

Da tuy rằng nhìn không ra biến hóa cụ thể, nhưng độ sáng bóng và khuynh hướng cảm xúc rõ ràng tăng lên một bậc.

Thảo nào vương hậu bốn mươi tuổi, nhìn vẫn giống như thiếu phụ hai mươi bảy hai mươi tám.

Hạ Mộc có chút ước ao, cầm lấy bình xịt khoáng của bản thân, cũng không nỡ phun lên mặt, lo lắng phá hỏng thành phần dinh dưỡng, cho nên thẳng thắn để mặt mộc đi ra cửa.

Sau khi phá vụ án buôn lậu quốc bảo, Hạ Mộc chỉ ở ngày tiếp nhận huân chương, cùng các đồng sự chúc mừng một lần, sau đó thì luôn ở trong nhà, nghỉ ngơi dài hạn.

Một tháng không gặp, Hạ Mộc mới vừa đến quán ăn, đã bị một đám đồng sự gào thét vây quanh.

"Tiểu Hạ, Tiểu Hạ! Ký tên cho ta đi!"

"Quyển Quyển không đến sao? A a a thực tập sinh tóc xoăn kia nhất định là Trứng Cuốn điện hạ! Có phải ngươi đã biết trước rồi không! Lại không nói cho chúng ta biết! Tình bạn giữa chúng ta đến đây là hết!"

"Hạ Mộc, phần tiếp theo của Dạ Mạc Tương Chi kết cục thế nào? Người què sẽ bị bắt sao? Sẽ không chết đi?"

"Trong tiểu thuyết là dùng súng tự sát, không biết kịch bản có sửa đổi hay không."

"Không nên chết a! Ngươi bảo đạo diễn buông tha điện hạ đi, ngồi tù vài năm hối cải cũng được a!"

...

Hạ Mộc sứt đầu mẻ trán ứng phó các đồng sự nhiệt tình, trong vòng mười phút bị mười năm lần rượu.

Quán ăn tự chọn này thuộc loại cao cấp, là lúc tính tiền mới tính hết những thứ đã dùng, không biết là ai gọi năm bình rượu, dấy lên hăng hái của một đám đồng sự, uống xong còn ồn ào muốn uống tiếp.

Hạ Mộc muốn chúc mừng bộ phim của cô ra rạp, hẳn là chủ động trả tiền, vì vậy muốn lấy ví tiền ra trả nhưng đưa tay sờ túi, phát hiện bóp da cư nhiên không thấy nữa!

Đi đâu rồi!

Trong lòng chấn động, cô nhớ rất rõ ràng, lúc ra ngoài đặc biệt mang theo bóp da, trước khi lên xe còn đến ngân hàng rút hai nghìn tiền mặt.

Hạ Mộc đứng dậy hoảng loạn tìm kiếm xung quanh, nhưng tất cả đều là phí công, bóp da đại khái là bị người khác lấy trộm rồi.

Chết tiệt!

Tuy rằng tiền mặt tổn thất không nghiêm trọng, nhưng trong bóp, có thẻ căn cước và nhiều giấy tờ quan trọng, hơn nữa còn có... Còn có ảnh chụp cô chụp lén Quyển Quyển lúc ngủ say.

Tâm tình vốn tốt đẹp nhất thời tiêu tan thành mây khói, Hạ Mộc ôm túi xách, đặt mông ngồi trở lại trên ghế, chau mày, bắt đầu hồi ức lúc đến đã gặp phải kẻ khả nghi nào.

"Hạ Mộc! Cảnh hôn trong phim là thật hay giả?"

Đồng sự say nhẹ hoàn toàn không phát hiện sắc mặt của cô không tốt, vẫn vây xung quanh, ồn ào thăm hỏi.

"Cảnh ngươi bỏ trốn bị bắt, điện hạ thực sự đánh ngươi sao? Điện hạ xuất thủ có nặng hay không? Cứ như thế ném ngươi xuống mặt đất sao?"

Hạ Mộc đã không còn tâm tình trả lời 'phỏng vấn', bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, lại giật mình, đưa tay sờ sờ túi quần, phát hiện điện thoại di động vẫn còn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn lo lắng điện thoại di động cũng bị trộm đi.

Cô do dự chốc lát, đứng dậy đẩy các đồng sự ra, đi đến chỗ ít người, gọi điện thoại cho Hạ Đóa Đóa, muốn cho nàng mang chút tiền mặt đến.

Dù sao buổi tiệc lần này là cố ý tổ chức cho cô, vạn nhất lát nữa các đồng sự muốn tiếp tục đến nơi khác chơi, cô thân không một đồng, hiển nhiên là không thích hợp.

Nhưng điện thoại đỗ chuông thật lâu, điện thoại di động của Hạ Đóa Đóa vẫn không ai nghe máy.

Hạ Mộc nhìn thời gian, chăm sóc da cũng xong rồi, Hạ Đóa Đóa đi đâu vậy?

Cô lại gọi một lần.

* * *

Hạ Đóa Đóa lên lầu hai ngâm tắm, trong phòng chăm sóc da chỉ còn lại một mình Trứng Cuốn điện hạ.

Điện thoại di động của Hạ Đóa Đóa vẫn đặt ở trên giường, tiếng chuông điện thoại di động to rõ không ngừng vang lên.

"Lão bà của Thi Tầm đang ở đó sao? Mau nghe điện thoại! Lão bà của Thi Tầm có ở đó sao..."

Đoạn Tử Đồng: "..."

Năm mươi giây qua đi, tiếng chuông phiền lòng cuối cùng đình chỉ.

Nhưng chỉ dừng lại vài giây, tiếng chuông lại một lần nữa vang lên, cư nhiên lại biến thành một đoạn nhạc chuông khác với vừa rồi.

"Vương phi của Trứng Cuốn điện hạ có ở đó không! Mau nghe điện thoại! Vương phi của Trứng Cuốn điện hạ có ở đó sao? Mau nghe điện thoại..."

Đoạn Tử Đồng: "..."

Muội muội béo của Con mèo ngốc rốt cuộc gả cho bao nhiêu người? Trùng hôn là phạm pháp có biết không?

* * *

Tiếng ồn ào bên tai Hạ Mộc càng lúc càng lớn, cô một tay đè lỗ tai trái, mím môi, tỉ mỉ nghe động tĩnh trong điện thoại.

Một đám đồng sự nhanh chóng tìm được tung tích của cô, lại lần nữa vây đến.

"Làm gì vậy Tiểu Hạ? Ai kiểm tra hành tung của ngươi rồi? Giang đại luật sư sao?"

Hạ Mộc xấu hổ mỉm cười, vừa mới chuẩn bị cúp máy, điện thoại bên kia đã có người lên tiếng trả lời.

Bởi vì xung quanh quá ầm ĩ, Hạ Mộc không phân rõ âm sắc, trực tiếp rống to: "Hạ Đóa Đóa! Ngươi mau mang chút tiền đến đây đi! Ta xin ngươi ta xin ngươi! Bóp tiền của ta bị trộm mất rồi, ta đang ở nhà hàng tự chọn đối diện cảnh cục!"

Bên kia điện thoại không lên tiếng, Hạ Mộc khẩn cầu: "Cầu xin ngươi Hạ Đóa Đóa! Ngươi không đến, tỷ tỷ của ngươi sẽ bị bỏ lại đây trừ nợ!"

"Bóp tiền bị trộm?" Đối diện cuối cùng đáp lại, giọng nói tản mạn xen lẫn một chút trêu đùa: "Bị trộm giữa một nhóm cảnh sát?"

Âm sắc của Hạ Đóa Đóa lúc nào trở nên mị hoặc như thế?

Hạ Mộc chỉ dùng 0.1 giây suy nghĩ, trong nháy mắt lập tức hiểu rõ, trợn to mắt quát: "Quyển Quyển?! Thế nào lại là ngươi nghe điện thoại! Muội muội của ta đâu?"

Cô đã quên quần chúng xung quanh cô, một tiếng vừa hô lên, xung quanh nhất thời chấn động hô hoán: "Quyển Quyển!?"

Cục diện trong nháy mắt không khống chế được, một đám người ba chân bốn cẳng muốn từ trong tay cô đoạt lấy điện thoại di động, muốn chào hỏi vương trữ.

Hạ Mộc bị xô đẩy qua lại, nghe đầu kia điện thoại mơ hồ truyền đến giọng nói của Quyển Quyển, nhưng chết sống nghe không rõ.

Chờ lúc cô đẩy được mọi người ra, lại lần nữa dán tai lên ống nghe, cuộc gọi đã kết thúc.

Đồng sự: "Điện hạ gọi điện thoại cho ngươi!"

Hạ Mộc: "Không không, là ta gọi đi..."

"Ngươi muốn hẹn điện hạ đến sao?!"

"Không phải, bóp tiền của ta mất rồi, gọi điện thoại muốn Hạ Đóa Đóa mang tiền đến, cái kia...Có thể là không cẩn thận gọi nhầm số!"

"Vẫn là Tiểu Hạ nhạy bén! Nếu ta có số điện thoại của điện hạ, nhất định mỗi ngày đều gọi nhầm!"

"Điện hạ sẽ mang tiền đến cho ngươi sao! A a a a ta muốn đi toilet trang điểm lại!"

"Hiện tại đi uốn tóc còn kịp không?"

...

Hạ Mộc dùng ánh mắt cá chết nhìn bọn họ: "Các ngươi đừng đi qua đi lại nữa, điện hạ chưa nói gì thì đã cúp máy, không thể nào đến đâu."

Căn bản không có người chú ý đến việc cô bị mất bóp tiền.

Mãi đến khi một đám đồng sự đi trang điểm lại bắt đầu liên tiếp thét chói tai.

"Bóp da của ta không thấy nữa!"

"Điện thoại di động của ta mất rồi!"

"Trong nhà hàng này có kẻ trộm!"

...

Xem ra, cô không phải người xui xẻo duy nhất trong đêm nay.

Một đám đồng sự bị mất bóp tiền đồng tình phẫn nộ, yêu cầu quản lí nhà hàng đứng ra bồi thường.

Quản lí lập tức phong tỏa cửa ra vào, báo cảnh sát đợi điều tra.

Một đám đồng sự CGA say khướt bắt đầu ồn ào gây sự, nói: "Bọn ta chính là cảnh sát, các ngươi có nghĩa vụ chịu trách nhiệm an toàn tài sản đối với khách hàng!"

Nói chuyện mười phút, không ra kết quả, vài người yêu cầu xem camera giám sát của nhà hàng.

Đúng lúc này, một bàn khách trong nhà hàng đứng dậy nói chuyện với nhân viên phục vụ, yêu cầu mở cửa để cho bọn họ về nhà.

Hạ Mộc cảnh giác nhìn về phía đám người kia.

Một nam nhân đối diện ánh mắt của Hạ Mộc, lại lập tức tách ra, thần sắc khó chịu hối thúc phục vụ mở cửa.

Đám người kia rất khả nghi.

Hạ Mộc không do dự nhiều, lúc đám người kia đẩy nhân viên phục vụ ra, cô nâng ta chỉ vào bọn họ, hét lớn một tiếng: "Các ngươi, không được nhúc nhích!"

Đám người kia quay đầu lại nhìn Hạ Mộc một cái, trong ánh mắt có sát khí âm ngoan.

Nam nhân dẫn đầu gầm nhẹ một tiếng: "Đi!"

Năm người nhất thời phá cửa!

"Bắt bọn họ!" Hạ Mộc có bảy phần xác định, tựa như thiểm điện mà đuổi theo.

Phía sau một đám đồng sự ngà ngà say còn đang sững sốt, có hai ba người phản ứng kịp, chảo đảo theo sát Hạ Mộc đuổi theo.

Đám người kia bỏ chạy rất nhanh, vừa ra khỏi nhà hàng đã tứ tán bỏ chạy vào những con hẻm gần đó.

Hạ Mộc không hoảng hốt lập tức xác định một mục tiêu để đuổi theo.

Chỉ cần bắt được một tên, không sợ hắn không nhận tội cung khai.

Cô đuổi theo một người trong số đó, về phía tây chạy năm sáu trăm mét, tiến vào ngõ nhỏ hướng nam.

Tuy rằng không say rượu, nhưng Hạ Mộc mang giày cao gót, tốc độ suy giảm rất nhiều.

Chạy đến nửa đường, cô linh cơ khẽ động, trực tiếp rút giày cao gót trên chân trái, ném mạnh vào đầu tên trộm!

"Đông —"Một tiếng.

Một kích trúng mục tiêu.

Kẻ trộm kêu lên một tiếng, bước chân lảo đảo, tự mình vấy ngã.

Hạ Mộc vứt rơi một chiếc hài, chân trần đuổi theo, thấp người nhảy lên, lập tức đè người xuống, đầu gối đè trên lưng hắn.

Lại một tiếng rên, nam nhân giãy dụa vài cái, sườn mặt áp sát mặt đường, ra sức huýt sáo một tiếng.

Hạ Mộc giật mình, âm thầm nói không xong — sợ là có người tiếp ứng.

Quả nhiên, hai bên con hẻm lần lượt đi ra vài gã nam nhân.

Bọn họ từ bên hông rút ra mấy sợi xích sắt bản to.

Loại vũ khí này còn mạnh hơn cả dao thái, vung tay, nên trên đầu một cái nhất định chấn thương nghiêm trọng, hơn nữa còn không tính là mang vũ khí phi pháp.

Lòng bàn tay Hạ Mộc đổ mồ hôi, không khỏi muốn rút lui thoát thân.

Song quyền khó địch tứ thủ, cô vốn là không dự định tìm lại bóp tiền của mình, bắt kẻ trộm bất quá là bản năng cảnh sát của cô, tình huống hiện tại, hiển nhiên không thích hợp đóng vai anh hùng.

Nhìn những gương mặt hung ác âm lệ, Hạ Mộc lòng tràn đầy phẫn hận cùng không cam lòng.

Các đồng sự đâu?

Cô quay đầu cấp thiết nhìn về phía đầu hẻm, cổ họng như muốn bốc hỏa.

Mắt thấy đám côn đồ cầm xích sắt tiến gần, Hạ Mộc chỉ có thể chấp nhận rút lui, chậm rãi buông nam nhân trên mặt đất ra, cảnh giác lui lại phía sau.

Nam nhân trên mặt đất lập tức đứng lên, tiến vào trong đám người.

Đám người trừng Hạ Mộc một cái, vô thanh vô tức quay đầu rút lui.

Hạ Mộc lập tức xoay người chạy về phía đầu hẻm, lớn tiếng xin giúp đỡ: "Ở chỗ này! Bọn họ ở chỗ này! Trần đội! Tiểu Lưu! Người đâu! Có trộm! Cứu mạng a!"

Tiếng hô của cô hù dọa đến đám côn đồ, cả đám người nhất thời bỏ chạy.

Hạ Mộc không cam lòng chăm chú nhìn theo phương hướng đám người kia bỏ chạy, quay đầu tiếp tục hô to xin giúp đỡ: "Cứu mạng! Có trộm! Cứu mạng!"

Một đám đồng sự đuổi ra khỏi nhà hàng nghe tiếng hô chạy đến: "Không có việc gì đi Hạ Mộc?"

"Bọn họ có vũ khí!" Hạ Mộc chỉ về phía nhóm người kia thoát đi.

"Tổng cộng sáu! Mấy người trong nhà hàng vừa rồi cũng đã chạy mất, trong đó có một..."

Cô nói còn chưa dứt lời, xa xa bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh, đang cúi đầu, chạm rãi đến gần hướng này.

Tiến gần một chút mới nhìn rõ.

Người đó nhất định là kẻ vừa rồi cầm xích sắt, phía sau tựa hồ còn có một người khác.

Hạ Mộc nhất thời im tiếng, bối rối tiến lên một bước mới phát hiện cổ áo của nam nhân kia bị người phía sau nắm lấy, toàn bộ thân thể được nhấc lên khỏi mặt đất, hắn cố gắng nhón chân, từng bước đi về hướng này.

Hạ Mộc: "..."

Mãi đến khi chỉ còn cách vài bước, nam nhân bị xách lên mới dừng bước, phía sau đôi chân thô ngắn, còn có một đôi chân dài thẳng tắp....

Hạ Mộc nhất thời kinh ngạc ngẩng đầu.

Khuôn mặt đường nét phân minh, từ phía sau khuôn mặt chữ quốc của nam nhân lộ ra, đôi mắt hoa đào tử sắc yêu dị, cười như không cười nhìn về phía Hạ Mộc, thoạt nhìn là loại rất nghịch ngợm, còn có mái tóc mềm mại xoăn nhẹ....

"Quyển Quyển?" Hạ Mộc mở to hai mắt!

Đồng sự xung quanh nhất thời hét ầm lên tựa như phát điên.

Bởi vì không tự tay bắt được kẻ trộm, Hạ Mộc có chút xấu hổ, tiến lên một bước lẩm bẩm nói: "Sao ngươi lại tới đây?"

Đoạn Tử Đồng hít sâu một hơi, thần sắc không kiên nhẫn: "Không phải ngươi gọi ta đến sao?"

Hạ Mộc ngẩng đầu phản bác: "Ta là bảo muội muội mang tiền đến cho ta!"

"Thuận tiện giúp ngươi bắt trộm?"

Hạ Mộc không phục: "Ta có thể tự mình giải quyết!"

Đoạn Tử Đồng hí mắt nghi hoặc nhìn cô: "Thế nào giải quyết? Lớn tiếng gọi cứu mạng để giải quyết?"

Hạ Mộc cúi đầu nói dối: "Ta không kêu cứu...."

"Lúc ta cách nơi này hai con hẻm, cũng đã nghe thấy ngươi kêu cứu."

Hạ Mộc nộ trừng hùng ấu tể một cái, đỏ mặt nói sang chuyện khác: "Tiền đâu?!"

Quyển Quyển đẩy kẻ trộm trước mặt ra, từ trong túi lấy bóp da ra, nhìn chằm chằm cô: "Muốn bao nhiêu?"

Hạ Mộc: "..."

Như vậy nghe thế nào có chút không thích hợp a....

Cô nhăn nhó nhìn về phía các đồng sự xung quanh.

Các đồng sự cũng đang dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhất trên thế giới mà nhìn cô.

A a a a a!

Hạ Mộc nhất thời đầu óc chết máy, lung tung giải thích với các đồng sự: "Ta... Ta ra ngoài quên mang bóp tiền, đúng lúc điện hạ đi ngang qua, ta mượn nàng chút tiền, mượn chút tiền mà thôi!"

Các đồng sự ánh mắt càng thêm phức tạp.

Một mảnh xấu hổ trầm mặc, một a di lớn tuổi đứng ra, giúp Hạ Mộc giải vây.

"Ai nha, Tiểu Hạ vẫn hay quên như thế! Ra ngoài bóp tiền cũng quên mang! Không phải nói mèo tai cong tâm tư nhẵn nhụi sao? Ta thực sự là lần đầu nhìn thấy một con mèo nhỏ ngốc như ngươi!"

Nàng nói xong liền mỉm cười lấy lòng điện hạ: "Đúng không điện hạ?"

Đoạn Tử Đồng cong khóe môi, cúi đầu từ trong bóp da rút ra thẻ tín dụng, đưa cho Hạ Mộc, ngón tay thon dài trắng nõn, giọng nói ôn nhu.

"Không phải lần đầu nhìn thấy, bạn gái cũ của ta cũng như vậy."

"..." Hạ Mộc nhất thời đỏ mặt đến mang tai, da mặt nóng đến tiếp cận nhiệt độ hoả táng!

Bạn gái cũ của ngươi ngốc chỗ nào chứ!