Toàn Cầu Xâm Nhập

Chương 187



Đội trưởng nghe vậy yên tâm, hắn là sợ Quý Hủ đem xe lái đi, từ nay về sau không còn đoạn dưới. Sau cuối thời bị khốn không có công cụ thay đi bộ, mọi người đều bị nhốt trong Thanh Giang thị, không biết thế giới bên ngoài đã bị thay đổi thành dạng gì, chỉ cần có xe bọn hắn có thể đi ra Thanh Giang thị, nhìn xem thế giới bên ngoài.

Hai người đi theo người sống sót cùng nhau trở lại, trên đường kêu một tiếng Trư Trư, chuột lang trốn trong động lập tức xông tới, kích động bám lấy quần áo Quý Hủ bò lên trên.

Đoàn người lên xe hơi nước, đi thăm cấu tạo bên trong, ở cuối thời xe cũng không có hình thái tiêu chuẩn muốn đem xe cải tạo thành hình dạng gì đều có thể, chỉ cần không ảnh hưởng sử dụng là được.

Không gian bên trong xe hơi nước không nhỏ, ánh sáng hôn ám, chiếm cứ không gian lớn nhất là nồi hơi, sử dụng nhiên liệu là xăng rắn.

Trong nhóm người sống sót không chỉ có người của căn cứ Đông thành, bọn hắn đứng dưới xe, đưa cổ nhìn xung quanh, cũng muốn tranh thủ một chút nhưng căn cứ Đông thành thế lớn, căn bản không dám gọi nhịp.

Người căn cứ Đông thành khởi động xe hơi nước quay về căn cứ, muốn thông báo tin tức bên này.

Những người sống sót khác đều tự rời đi, mặc kệ có thành hay không tin tức này cũng phải chuyển cho thủ lĩnh, làm cho bọn họ đi nghĩ biện pháp, nếu khu tụ tập của bọn họ cũng có xe thì tốt rồi.

Đám người đi khỏi, hai người trở lại địa phương niêm phong thị huyết nhân.

Tuyết thật dày, toàn bộ huyết nhục cùng bùn đất cùng bị niêm phong, chôn ở dưới đất, hiện tại cần xem xét tình huống bên trong, còn phải đem hộp niêm phong đào ra, đây là một công trình không nhỏ, hơn nữa bọn họ còn không có công cụ.

Trư Trư ngẩng đầu ngửi ngửi, mũi ngửi ngửi trong không khí, sau đó nhảy xuống đất bắt đầu đào bới, cuối cùng chui vào lại chui ra chỗ khác.

Trư Trư lắc lắc thân mình, đôi mắt nhìn chằm chằm Quý Hủ xèo xèo kêu to, ý gọi Quý Hủ đi qua.

- Phát hiện cái gì?

Trư Trư đào tuyết, tránh ra vị trí, lộ ra một lỗ máu cỡ ngón tay xuất hiện trước mắt.

Ý thức được đó là gì, thần sắc Quý Hủ thay đổi.

Tần Nghiễn An cũng nhíu mày, đi quanh một vòng, sắc mặt biến thành phi thường khó xem.

Bọn họ đều rõ ràng, lỗ máu kia là cái gì, theo diện tích mà xem rất giống như là xúc quản của thị huyết nhân, lúc đó bị siêu cường thạch anh đập vào, đầy đất máu đen thịt nát, bọn họ không có thời gian cẩn thận xem xét có phải hoàn toàn niêm phong được toàn bộ hay không.

Lỗ máu này đã cách vị trí trung tâm rất xa, chính là xúc quản chui qua trong tuyết, Trư Trư đuổi theo thông đạo xúc quản đi qua hướng lên trên, sau đó biến mất.

Kề bên này lại có dấu chân của nhân loại, hơn nữa không chỉ một người.

Không cần đào huyết nhục bọn họ cũng đã biết con thị huyết nhân kia chưa chết, xúc quản kia cũng chính là lực lượng chi nguyên của con thị huyết nhân kia.

Chỉ cần lực lượng chi nguyên còn tại, nó không chân chính tử vong, hoàn toàn có thể mượn dùng thân thể một lần nữa sống lại.

Nơi này trải qua nhiều người như vậy, rốt cục ai mới là gửi thể, rất khó xác định.

Như vậy chỉ có thể càng thêm cẩn thận, thị huyết nhân thật mang thù, sớm muộn vẫn sẽ xuất hiện.

Quý Hủ mang theo Trư Trư trở lại lấy đi hộp niêm phong Tịnh Hoa, quay về phòng xe bỏ vào trong kho hàng trong xe, xem như giải quyết một tâm sự.

Vừa đi cũng qua vài ngày, hai người thật mệt mỏi, trở lại phòng xe ấm áp tay chân Quý Hủ vừa đau lại ngứa, còn bị tổn thương do giá rét.

Tắm nước nóng, Quý Hủ lấy ra thuốc thoa cho mình.

Có tiếng gõ cửa.

- Vào đi.

Quý Hủ ngồi trên giường đang lau thuốc cho ngón chân sưng đỏ của mình.

Tần Nghiễn An đi vào nhìn thấy, sắc mặt trầm xuống:

- Tổn thương do giá rét tại sao không nói?

- Ở bên ngoài không có cảm giác, trở lại địa phương ấm áp mới cảm thấy ngứa, chuyện nhỏ mà thôi.

Tần Nghiễn An ngồi xuống giường cầm thuốc, nắm chân Quý Hủ kéo qua thoa thuốc.

Chờ Tần Nghiễn An làm xong nhìn lại thì Quý Hủ đã ngủ thiếp đi, hắn lau sạch hai tay, kéo mền đắp kín cho Quý Hủ nghỉ ngơi.

Nam nhân khom người hôn lên trán Quý Hủ, vài ngày ngắn ngủi khuôn mặt trắng nõn đều gầy một vòng, ăn không ngon ngủ không yên quả thật là quá vất vả.