Toàn Cầu Xâm Nhập

Chương 235



- Chưa đủ lông đủ cánh, còn muốn một phát băng quái vật, anh muốn lấy cái gì băng? Ha ha ha ha!

Trình Mạch tức giận sắc mặt đỏ lên, thiếu chút nữa đương trường băng mấy phát cho đám người nhìn xem.

Nữ nhân đi hướng Đậu Thận Vinh:

- Nếu bọn hắn tình nguyện lấy thạch anh mà cũng không muốn sống, chúng ta cũng đừng ngăn đón, xem bọn hắn cần chết như thế nào.

Đậu Thận Vinh cũng không khuyên nữa, đem xe lái đi, nhưng không phải thật sự rời đi mà dừng ở xa theo dõi bọn họ.

Giống như là sợ bọn họ bỏ chạy, quái vật sẽ đem món nợ này tính lên đầu Hi Vọng thành.

Quý Hủ quả thật không chuẩn bị rời đi, hắn muốn nhìn xem con quái vật kia có thật sự truy theo hay không.

Sắc trời dần tối, ba xe tải đỗ song song nhau, Quý Hủ thả xuống vách tường phòng hộ sau đó ném ra siêu cường thạch anh bên ngoài một loạt cửa sổ, nếu quái vật thật có can đảm tìm tới, trước tập kích một đợt rồi làm tiếp tính toán.

Đám người Đậu Thận Vinh cũng không đi khỏi, giống như thật sự muốn nhìn thấy nhóm người Quý Hủ bị quái vật làm thịt mới yên tâm.

Có bọn hắn nhìn chằm chằm, Quý Hủ cũng không tiện mang theo đọa biến thú đi ra ngoài săn bắn, bữa tối chỉ đành cho nó ăn thịt bò lưu trong kho hàng, đọa biến thú cũng chỉ ăn một khối lớn, so với sức ăn ngày thường ít hơn phân nửa.

Ủy khuất đọa biến thú, trong lòng Quý Hủ tức giận, cho người khiêng lò nướng đi ra, buổi tối ăn thịt nướng, dùng mùi thơm tham chết bọn hắn!

Người Hi Vọng thành quả thật bị thèm chết, không ngừng ngửi mùi vị thịt nướng cùng gia vị bay tới, bọn họ đã có bao nhiêu lâu không ngửi được vị thịt nồng đậm như vậy, giống như về tới trước cuối thời, hương vị thật sự là rất thơm.

Đậu Thận Vinh đứng bên ngoài xe, ngậm một điếu thuốc không chút hương vị nào, nheo mắt nhìn bóng đen cách đó không xa, không biết đang suy nghĩ gì.

Thủ hạ gom tới:

- Đội trưởng, thơm không?

Đậu Thận Vinh không nói chuyện, nhìn chằm chằm bóng đen cách đó không xa, trong khói lửa bóng đêm lúc sáng lúc tối.

Thủ hạ tấm tắc nói:

- Chúng ta ở chỗ này ăn đói mặc rách trành người, người ta ăn ngon hoàn toàn không sợ hãi, đồ cái gì nha, còn không bằng trở về thành nghỉ ngơi, quản bọn hắn đi tìm chết.

- Đói bụng thì về trên xe ăn bánh bích quy, đừng bức bức.

Thủ hạ bị người kéo lên xe nói.

Nữ nhân bước xuống xe đứng bên cạnh Đậu Thận Vinh, ngậm điếu thuốc trên môi.

Hai người trầm mặc đứng, nhìn bóng đen cách đó không xa.

Thẳng tới khi hút xong hai điếu thuốc lá, mùi thịt nướng cũng phai nhạt, nữ nhân mở miệng:

- Anh đang hoài nghi cái gì?

- Anh chỉ là muốn nhìn xem..

Muốn nhìn cái gì hắn cũng không nói tiếp.

Hắn đứng ngoài xe thật lâu, lâu tới mức trên người đều bị thổi lạnh mới quay vào trong xe, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm bóng đen như đang chờ đợi, chờ quái vật xuất hiện.

Mấy người Quý Hủ sớm ăn uống no đủ, rửa mặt sạch sẽ lên giường ngủ.

Có tường phòng hộ, có xe, còn có "toàn dị thái" của Tần Nghiễn An, bọn họ hoàn toàn không cần lo lắng đang ngủ bị giết chết, toàn bộ đều yên tâm đi ngủ.

Bọn họ một đêm ngủ yên, đoàn người Đậu Thận Vinh thức tới hừng đông, một đêm im lặng không phát sinh chuyện gì, đừng nói là quái vật, ngay một con cuồng thi tiến giai cũng không có xuất hiện.

Sắc trời sáng dần, có người ra ngoài đi tiểu phát hiện bóng đen cách đó không xa không phải là xe tải mà là một căn nhà giản dị vuông vức.

- Đội trưởng! Mấy tên kia xây nhà trệt trốn bên trong đâu!

Đậu Thận Vinh xuống xe, hí mắt nhìn nhìn, tối hôm qua sắc trời quá mờ nên không phát hiện nhà xuất hiện khi nào.

- Lên xe.

Mấy chiếc xe chạy nhanh hướng căn nhà.

Mọi người xuống xe, vây quanh nhà dạo qua một vòng, hận tới nghiến răng. Có người lớn tiếng kêu:

- Rời giường! Chớ ngủ!

Hô một trận, mới nghe thanh âm mở cửa sổ, một thanh âm ngái ngủ kêu lên:

- Cút đi! Đừng ồn!

Người bên ngoài bị tức nở nụ cười, bọn hắn ngu ngốc trông một đêm, người ta ngủ thật thư thái.

Đậu Thận Vinh vây quanh nhà một vòng, chứng kiến thạch anh bị ném bên ngoài, không hiểu đây là thao tác gì, chẳng lẽ sợ quái vật không đến nên ném ra hấp dẫn quái vật?

Nhưng quái vật quả thật không xuất hiện, cho dù có thạch anh hấp dẫn nhưng vẫn không thấy nó tới.

Quý Hủ bị đánh thức đi ra ngoài nhặt lại thạch anh, hoàn toàn mặc kệ đoàn người né tránh, nhặt xong bỏ vào trong túi bên eo của mình.

- Nhìn thấy quái vật không? Quái vật đâu?

Đoàn người:

* * *

Quý Hủ ngáp dài:

- Được rồi, đừng nhìn chằm chằm, các anh quay về đi, cho dù quái vật muốn giết cũng là giết chúng tôi, không liên quan gì các anh.

Quý Hủ quay vào đóng cửa, lên xe tiếp tục ngủ.

Đậu Thận Vinh cho đoàn xe đi về trước, chỉ lưu lại một chiếc xe cùng vài đội viên.

Đoàn người Quý Hủ ở lại nơi đó ba ngày, Đậu Thận Vinh cũng trông ba ngày, Quý Hủ không thể mang theo đọa biến thú ra ngoài săn bắn, cũng đã ba ngày không có bữa cơm no.

Nhìn dáng vẻ khẩn trương sợ hãi của Đậu Thận Vinh bọn hắn mà xem, hẳn là không có nói dối.

Quý Hủ quyết định không đợi, lâu như vậy hẳn là sẽ không xuất hiện, không thể bị đói tiểu đọa biến thú thêm nữa.

Quý Hủ phong hóa tường phòng hộ lên xe chuẩn bị rời đi, trước khi đi hắn còn muốn hỏi thăm một ít chuyện.

- Đậu đội trưởng, chúng tôi quyết định không đợi, chuẩn bị rời đi nơi này..

Những người khác liền ồn ào:

- Các anh không thể đi! Các anh cầm thạch anh của Hải Tân thị, nếu các anh đi rồi, quái vật sẽ đem thù mất đi thạch anh tính lên đầu Hi Vọng thành chúng tôi!