Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 131: Thiên tình sử cổ đại



Diệp Tâm Hạ một bộ dáng vẻ thất hồn lạc phách, cũng không phải ánh mắt co dãn gì, nàng nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ nho nhỏ kia, nhìn ra được tâm trạng ngập ngừng.

Không nhắc đến thì thôi, cái kia huyết sắc thần miếu, phần này nhắc lại tự nhiên giống như thống khổ trong tâm tình không bao giờ dứt được. Có một mảnh rừng nhỏ, thông qua ô cửa bằng gỗ mục, dù là tồi tàn hơn, nhưng ngay tại Na-pi-lio thị trấn này thì nàng vẫn không cách nào từ bỏ được cái thói quen thường nhật mỗi sáng thức dậy.

"Ta biết, đại đa số tại con mắt người đời nhìn xuống, hắn là kẻ đáng nguyền rủa, là kẻ chỉ xứng đáng chết đi. Ngay cả chính bản thân ta, nhiều năm trước đều không có tại hắn biết được thân thế, chỉ là đến cuối cùng vỡ lẽ, ta căn bản không có cái gì phản kháng, quá yếu đuối cùng chấp niệm, luôn luôn mong muốn giữ lấy một nhà ba người yên ổn đoàn tụ…" Người phụ nữ gương mặt đã điểm lại nhiều nét thanh xuân đúng với tuổi tác, toàn thân cũng bắt đầu có chút lực, động đậy xoay người sang nhìn kĩ vị tân Thần Nữ.

"Ngươi nằm yên đó, đừng động đậy!" Tay phải Diệp Tâm Hạ đột nhiên như ảo ảnh lóe lên, đột ngột giữ người phụ nữ lại. “Vẫn chưa xong đâu!!"

“Thật dễ chịu, tuy là trọng bệnh, ta vẫn cảm giác được sự dễ chịu vô tận sinh mệnh sự sống đang chảy trong người. Hắn cũng là một trì dũ pháp sư, nhưng đúng là tay nghề so với Thần Nữ còn không muốn lấy trời vực làm ranh giới để phân định đủ". Trẻ tuổi góa phụ cười khổ.

Diệp Tâm Hạ nhìn nàng, trong ánh mắt biểu lộ nhiều tia thương cảm: “Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?”

"Ngài a, ta nghe mọi người nói ngài tâm linh hệ nhưng cũng cực kỳ mạnh mẽ". Trẻ tuổi góa phụ lắc đầu cười.

“Tâm linh cảnh chính là kiểm soát được mình. Ta không đối với người bình thường nảy sinh cái gì tự do luận ngữ, muốn nói ngươi liền nói, bằng không ta cũng không phải loại hèn mạt thủ đoạn đi đọc ý tứ của người khác”. Diệp Tâm Hạ không một chút biến sắc nói ra.

"Perseus có lẽ không muốn biết ba ba nó là trời đất không dung Hắc Giáo Đình hồng y giáo chủ, tuy mặc cho sống dưới cái bóng của yêu nữ Tát Lãng mang hành vi thủ đoạn nhưng hắn rời bỏ chúng ta liền chính là lý do như vậy. Xã hội này, nhất định sẽ không chứa chấp nó!" Vừa nói, trẻ tuổi góa phụ bàn tay rụt rè níu kéo lấy hông váy Diệp Tâm Hạ.

Nàng hiểu rõ, bản thân mình không nhất định phải nói ra thân phận của cha Perseus, chỉ là bởi vì vị kia Thần Nữ, nàng trong lòng không cách nào có thể giữ được nữa. Không phải là cái cảm giác biết rõ ràng không giấu giếm được, cũng không giống muốn chờ đợi ân huệ tha thứ, mà chủ yếu bởi vì ngay từ lúc Diệp Tâm Hạ đứng ở bên ngoài cửa, loại hô hấp tinh linh nồng nặc của lãnh tụ Parthenon tỏa ra tựa hồ khiến cho con người nàng chẳng thể nào ngừng tin tưởng, ngừng thành kín được.

Đây là lần thứ nhất mụ mụ Perseus buột miệng tiết lộ, tự sâu trong lòng nàng, đều không có cái gì chủ đích, tuyệt đối là cảm giác người trước mắt này vô cùng đáng tin cậy, nhất định tồn tại như thần thánh lắng nghe, vừa nói ra, bản thân liền thấy nhẹ nhõm.

“Không cần nhắc việc như vậy, ta cũng muốn quên đi, ít nhất còn hứa nhận hắn vào Thần Miếu làm dự bị kỵ sĩ người kế thừa!” Diệp Tâm Hạ mắt mở trừng trừng, lông mi dài tạo tác thêm phần thanh diễm, đối với Hắc giáo đình sự tình, trong lòng nàng đã từ lâu không muốn khơi gợi lại.

Tan, khái niệm này đang lẽ phải trở thành phấn bụi, phấn bụi bay đi rồi không nên lần nào nữa tái hiện.

Tất nhiên, chính nàng song vị Giáo Hoàng cùng Thần Nữ đồng thời tồn tại, Diệp Tâm Hạ cũng sẽ không nói ra. Cứ coi như thu nhận Perseus về làm kỵ sĩ thần miếu thì thế nào?

Phụ thân hắn là hồng y giáo chủ, nàng là Giáo Hoàng người chèo thuyền trên cao nhất, liền hài tử gia nhập dưới trướng, nói ra hay không cũng hoàn toàn hợp lý, càng thích ứng quá đấy!

"Dù cho bị người khác đoạt mất, ta vẫn có thể yên tâm nhắm mắt rồi. Tốt… tốt quá rồi!" Góa phụ niềm nở nụ cười, mà trong nụ cười đó, rất nhiều ấp ủ hi vọng càng giống như tâm nguyện một người mẹ giành hết tất cả những tốt đẹp nhất để cho con trai mình.

Cả đời người cha tội nghiệt gây nên, tạc dạ để lại, ít nhất con mình sau lưng nó là một cái chí cao danh vọng, làm được kỵ sĩ, càng chân chính muốn từ từ cống hiến rửa lấy tội lỗi giùm thế hệ chúng ta.

“Điện hạ, ngài tốt, tự trong người ta cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, nhưng là tại phủ tạng bên trong, liền giống khuẩn trùng cũng không biến mất, thậm chí nương theo ma pháp của ngài tẩm huyết, nó còn muốn chiếm lấy nhiều phần tiện nghi sinh nở, càng trước sau cũng hấp thụ ta sinh mệnh. Được sống thêm vài ngày, được gặp con trai ta nói nói kể chuyện, nhìn hắn, đã là tốt rồi…” Trẻ tuổi góa phụ trầm ngưng nói ra.

Bên cạnh gối đầu nàng có một cái hộp nhỏ, nhìn hết một lượt không có gì đặc biệt. Mụ mụ Perseus lấy trong hộp ra một quyển sách rất mỏng, hầu như chỉ có trên dưới ba mươi tờ. Là một loại bìa sách in màu phổ phông vô cùng.

Một mặt hồi tưởng cảm thụ, Diệp Tâm Hạ thấy trên đôi mắt hẹp của người góa phụ đã lăn tăn đến vài giọt nước mắt, định nói gì đó nhưng nhanh chóng đã thấy bị dụi dụi đi, hít hà một hơi, người phụ nữ tay cầm cuốn sách nói tiếp:

"Ngài nhất định so với ta còn trẻ hơn vài tuổi, liền đối với trọng yếu một số chuyện có thể là cùng ta cũng chưa chắc thấu hiểu bằng. Cuốn sách này, rất dễ tìm mua được ở bất cứ cái nào tạp hóa, thư viện trong thị trấn, không đắt, rẻ lắm, là du lịch khách thường thường được giới thiệu như một lịch sử văn hóa. Biên soạn bên trong, nó một sự tích rất đẹp ra đời rất lâu, lâu lắm rồi, tại trong cổ đại Hy Lạp chúng ta, Na-pi-lio thành phố mới từng là thủ đô huy hoàng…”

Nhìn nàng đang dạt dào như vậy cảm xúc muốn kể kể chuyện gì, Diệp Tâm Hạ cũng đứng lặng người nghe, không tùy tiện xen vào.

Trẻ tuổi góa phụ nói tiếp: “Đã từng có một đôi nam nữ trong quá khứ giẫm đạp xuống điều lệ hà khắc, họ đối với chỉ trỏ thế gian đều làm ngơ hết thảy không chút nào để tâm, một lòng một dạ cùng với nhau nhận thức cửu tuyền. Khi xưa Na-pi-lio thủ đô cũng là thân nữ đất tổ, nàng phạm phải cấm pháp hành vi, thân nam đại biểu pháp giả, tạo hóa trêu ngươi, là tranh đấu, là bảo vệ mình nam nhân, nàng đến cuối cùng ngã xuống tại mình đất tổ. Chiến cuộc đó, chính là thời khắc lịch sử văn minh nhân loại đã thay đổi, thời khắc như vậy nàng ngã xuống, thủ đô Na-pi-lio đã biến hóa không ngừng, thêu dệt nên một màn hoa trắng đẹp đẽ, nhưng là đẹp đẽ trong màu tàn sát đỏ thẫm…”

“Tại sau đó rất lâu về sau, công ước liên pháp được tái chỉnh sửa, mà cái này tai họa tại Na-pi-lio đã được Hoàng Đế dời đô về Athens thành. Phải mất cả ngàn năm sau, dần dần mới được cải tạo, dần dần mới được thi công cho lưu dẫn ở. Mà cũng kể từ đó, Na-pi-lio được gọi là tình nhân trấn, khắp nơi sinh trưởng tự nhiên rất nhiều loài hoa đẹp nhưng một mực không cách nào nở ra loại hoa trắng cao quý kia một lần nữa. Ít nhất, trừ một ngày hằng năm, là ngày mà người phụ nữ kia ngã xuống".

Góa phụ trẻ tuổi nhìn chằm chằm Diệp Tâm Hạ, nàng cười, trong lòng biểu lộ dạt dào biết ơn, rộn ràng lắm nói thêm: “Ngày mai, ngày mai chính là ngày loài hoa trắng cao quý đó nở rộ lần nữa! Ta nhưng chưa từng có một dịp nào thưởng thức nó, ngài kéo dài ta sự sống, ta có thể cùng mình hài tử đến ngắm một lần. Ta cũng không có được như nữ nhân kia vì nam nhân của mình mà nguyện ý chết xuống, nhưng là hắn chết rồi, ta cuối cùng cũng không muốn sống nữa… Có thể là…”

“Ngươi muốn chết?” Diệp Tâm Hạ nheo mắt lại hỏi.

“Ta hi vọng đến lúc đó, ngài có thể nào lần cuối cùng ban cho ta ân huệ, dẫn lấy Perseus đi…” Góa phụ trẻ tuổi trầm giọng nói.

Diệp Tâm Hạ nhìn nàng hồi lâu, miệng nhỏ nhăn lên, một mực rất kiên định: “Ta sẽ mang Perseus đi, nhưng ta cũng sẽ mang ngươi đi. Lời như vậy đừng bao giờ nói ra nữa, trước mặt ta, tất cả các ngươi đều không chết được!”