Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1371: Thiên đạo ban duyên, ai cưới trước làm vợ cả



.............

Tiểu nương tử đưa tay ra đến, nhu nhu chậm rãi từ Mạc Phàm chỗ khuỷu tay xuyên qua, sau đó từng điểm từng điểm đem Mạc Phàm nhếch đến trước mặt của nàng.

Mạc Phàm đúng lành nghề, gặp dịp thì chơi thôi, rượu giao bôi lại không thực sự bán thân, mặc cho vị này tiểu nương tử đem gương mặt từ từ tiến đến trước mặt mình.

Cảm thụ được hô hấp ấm áp kia, thơm tho mà thần thánh nữ tính, mang theo một tia say rượu mùi thơm ngát, Mạc Phàm mặc dù tận lực đang duy trì sự tỉnh táo kia, nhưng trong lúc mơ hồ lại cảm thấy chỗ nào đó rất không thích hợp.

Quái lạ, nhân gian bây giờ, xuất hiện cái này khuynh quốc khuynh thành sắc trị đến trình độ này rồi sao.

Làm sao cảm thấy nàng thậm chí còn có mấy phần tiên thiên đều toàn bộ thế giới ma pháp không ai bì kịp.

“Phu quân, không tháo nhan sa nương tử xuống sao?” Tân nương tử choàng tay ôm cổ Mạc Phàm một cái, chỉ là thì thào, sau đó lại rút ra, thổ khí như lan nói.

Mạc Phàm trong phút chốc, mặc kệ cái gì Xích Miện Thẩm Thần, hắn cũng quên béng đi chính mình kìm hãm nội tâm giữ giá cho nam thanh niên kia, chẳng qua là hắn bắt đầu phát hiện người này trước mặt không bình thường, uống xong cái này bị say rượu, đưa tay ra phía trước trực tiếp muốn tháo xuống.

Vạn nhất nàng là yêu tinh đâu.

Thay trời hành đạo!!!

Còn trường hợp thứ hai, nếu nàng đúng là người bình thường đẹp như vậy thôi. Cầm xuống nàng hồng ngọc nhan sức, cho vị tân nương tử này một cái thành thật mở lòng ---- Thật có lỗi, ta yêu không phải ngươi, ta có vợ rồi, có tận ba vợ. Ngươi không được, ngươi yêu ta, nhà ta ba vợ chém ngươi chết liền ta đỡ không nổi, ngươi không cách nào chống lại nổi các nàng. Huống chi, hôm nay ta chỉ là đóng thế, người yêu ngươi sắp tới rồi... Nói xong câu đó, sẽ làm một cái đạo sĩ bộ dáng tươi cười, sau đó đưa nàng đánh bất tỉnh, tâm linh hệ xóa đi một chút ký ức vừa trôi qua, đợi cho thanh niên kia trở về, chính mình liền an tâm rời đi.

Mạc Phàm tâm tình giống như chú bé đần mở hộp pandora. Cũng không phải nhẹ giải áo tơ, nhưng cảm xúc rất là hồi hộp.

Trăng sáng sao thưa, cây lá phong sao treo túi thơm trước lan can.

Chuyện tình lan can, theo gió nhẹ khẽ đung đưa lấy, làm cho cả đình viện tràn đầy thoải mái mùi thơm ngát.

Hồng ngọc nhan sức trên mặt khinh mạn gỡ xuống, thuần túy là một loại hiếu kỳ, Mạc Phàm hay là nhìn thoáng qua vị tiểu nương tử thần bí tướng mạo làm cho cả hắn bậc này Thiên Đạo Đế Hoàng đều trong lòng ngứa ngáy như muỗi đốt.

Nhan sa trút xuống dưới, ánh đèn mờ lung linh huyền ảo, nguyệt diệu thi nhau phát sáng giữa trời đêm lãng mạn...

Nàng lại là một vị mỹ nhân, đồng dạng, lấy xuống nhan sa kia, dung mạo của nàng cũng so trong tưởng tượng còn muốn kinh diễm, phảng phất để Mạc Phàm choáng ngợp.

Mạc Phàm nhìn qua nàng, đã xuất thần đồng thời, hồn phi phách tán, toàn thân giống như bị chạm điện khẽ run đứng lên, hoài nghi nhân sinh, hoài nghi Thiên Cơ, đ* má Thiên Đạo.

“Cái này...”

“Cái này...”

“...”

Mạc Phàm hơn nửa ngày nói không ra lời, nhìn chằm chằm vị này tiểu nương tử, đầu óc đều trống rỗng. Mà hắn ở trên trán, xuất hiện lấm tấm dày đặc mồ hôi, hắn nắm chặt hồng ngọc nhan sa.

Đúng khiếp sợ.

Hoa khôi trên đầu hắn đồng dạng cũng bị nàng tháo xuống, đúng giữa ánh trăng sáng, Xích Miện Thẩm Thần Mạc Phàm lộ mặt.

Hắn lộ mặt, nàng cũng lộ mặt, Mạc Phàm hận không thể cho mình một cái to lớn tát tay vào mặt mình cho tỉnh ngủ.

Không gian hẹp.

Phòng tối đen.

Nam tử lạ mặt.

Hồng y.

Thiên Cơ dự đoán là không sai.

Chỉ là không ngờ tới.

“Vĩ Linh Hoàng!!!” Mạc Phàm vô cùng gian nan phun ra cái tên này.

Mang Đế Horakhty.

Trí Tuệ Thiên Linh.

Côn Lôn Yêu Hoàng.

Minh Nguyệt Thần Cơ.

Tiểu nương tử.

Ngươi mẹ nó còn có cái gì bí mật hay không.

Vị này tiểu nương tử không phải người nào khác, chính là toàn bộ Tây Giới toàn bộ quốc gia nam nhân si mê điền cuồng Minh Nguyệt Thần Cơ.

Nàng mẹ nó cũng không có ở trong Minh Nguyệt Thiên Cung, hết lần này đến lần khác lại chạy đến đây làm tiểu nương tử cho lừa gạt trai trẻ nhà người ta.

Không, không đúng.

Thiên Cơ nói mệnh quỹ chính mình, cái kia nam tử là thuốc dẫn nổ. Chẳng bằng đang thẳng thắn thừa nhận, Thần Mẫu Gaia vượt quyền Nguyệt Lão, dùng cái nào thân phận ở trên cao cao tại thượng làm chủ trì cho cuộc hôn nhân bất chính này???

Cá đã sớm nằm trên thớt, tiền duyên trời định.

Mặt khác, Vĩ Linh Hoàng có bao nhiêu cái danh phận, hắn không kiểm soát nổi.

Thực sự là hoài nghi. Asha Corea, Mục Ninh Tuyết, Diệp Tâm Hạ có phải là cũng là nàng hóa thân, hóa thành nhân sinh phân thân trải nghiệm để chơi đùa với hắn một dạng.

Mạc Phàm phát rét, muốn hét to lên hỏi.

“Ai cưới trước làm lớn. Ta bây giờ là vợ cả, có nghi ngờ gì không?” Lộ ra chân dung Vĩ Linh Hoàng nở nụ cười, hai con ngươi như thu nguyệt sáng tỏ.

Mạc Phàm khóc không ra nước mắt.

Kế hoạch cái rắm chó.

Cái gì mà đánh bất tỉnh, cái gì mà chuốc rượu say, cái gì tâm linh hệ để nàng quên hết.

Nữ nhân này, lấy cái gì đánh cho bất tỉnh nổi a.

“Ha ha ha, đi lạc, đi lạc. Ta tới nhà bằng hữu chơi, nào ngờ bằng hữu hôm nay kết hôn với người khác. Xin lỗi làm phiền tiểu thư rồi. Nước đi này tại hạ đi lạc, xin phép đi lại”. Mạc Phàm nói ra.

Bình tĩnh đứng lên, thản nhiên từng bước bước ra cửa phòng.

“Làm sao không tháo nhan sa đèn treo uyên ương trên bàn xuống đâu. Kết hôn, tân lang tân nương, không phải nên có tên gọi sao? Thiệp mời cũng phải có danh phận”. Vĩ Linh Hoàng nhỏ nhẹ nói.

Nghe câu này, Mạc Phàm mới chợt đứng sững lại.

Hắn đúng chính xác bây giờ mới chú ý đến một chi tiết bị mình bỏ qua.

Tên nam tử nho nhã kia lừa gạt qua hắn, nhưng chưa từng nói ra tên gọi, liền tân nương tên gọi cũng chưa.

Cái này mới là manh mối.

Mạc Phàm nhìn một chút, nhìn thấy tấm thiệp trên bàn, thời gian địa điểm rõ ràng... bị gấp lại. Thế là hắn tò mò đi tới mở ra.

Đọc!

Mạc Phàm sốc nặng.

Tân lang: Mạc Phàm.

Tân nương: Nhã Tràm.

“...”

Cái này...

Cái này...

“Ngươi đều là Mang Đế chí cao vô thượng của Quang Minh Vị Diện. Vì cái gì chạy đến chỗ này Minh Nguyệt thành để làm dân nữ đòi gả cưới ta đâu? Có đáng không?” Mạc Phàm đứng lặng người, quên mất sao trăng mà nói.

“Ngươi Mạc Phàm đều có thể bỏ qua một thân Tà Thần, chuyển qua làm tiểu pháp sư trừ ma, đi bói quẻ kiếm sống, ta vì sao không có khả năng bỏ qua Mang Đế vị trí, một lòng tìm kiếm tình duyên đâu?” Vĩ Linh Hoàng phản bác.

Mạc Phàm nhíu mày tới.

Trên đời này tại sao có thể có người cổ quái nói chuyện ngang tàng như vậy.

Một bên Mang Đế Horakhty là thế giới kẻ thống trị, một mặt khác lại là Minh Nguyệt Thần Cơ tòa thành này người trị vì. Làm sao cả hai đều ưa thích gieo rắc sầu bi cho mình.

Mang Đế Horakhty còn tốt, nàng chấp nhận làm người yêu cũ thì thôi đi. Vị này chân chân thực thực cùng mình trải qua nhiêu thứ từ thế giới ma pháp đến, vì cái gì kiên quyết không buông không tha đâu?

Mạc Phàm nghĩ nghĩ điểm này, lại chợt nhớ tới trước đây mình từng nói một câu.

“Ai cưới trước thì làm vợ cả”.

“Ai cưới trước thì làm vợ cả”.

“Ai cưới trước thì làm vợ cả”.

Điều quan trọng nhắc lại ba lần...

“.....”

“Tuyết Tuyết, ta nói ta bị Thiên Cơ thế đạo cái này đáng xấu hổ ông trời cấu kết người khác làm việc xấu rắp tâm hãm hại, đồng lõa dàn dựng màn kịch lừa đảo ta, nàng có tin ta không...”

Mạc Phàm trong một lúc, quên mất luôn việc xúc Vĩ Linh Hoàng.

Tưởng rằng giả heo ăn thịt hổ, nhưng không nghĩ tới, có rồng giả hổ chờ heo ăn thịt.

Vận mệnh của mình, Thiên Cơ quỹ tích của hắn.

Cuối cùng chạy không thoát nàng!!!

Bất quá,

Mạc Phàm cũng là rất có cố gắng nhẫn nại, thậm chí chấp nhận hạ mình, xưng người ta làm tỷ tỷ.

“Minh Nguyệt Thần Cơ tỷ tỷ, chúng ta kỳ thật cũng không có cái gì tính thực chất tình cảm, đúng không. Yên tâm, ngươi muốn cái gì, ta đều sẽ làm cho ngươi. Lên núi đao xuống biển lửa, hái nhật nguyệt, tranh phong thiên hà vũ trụ, ta đều sẽ càng quét”.

“Ha ha, ép duyên dạng này tập tục xấu, chúng ta chỉ là làm cho vui thôi mà, vui rồi ha ha, đối với chúng ta loại trí giả Đế Hoàng, không làm chuyện con nít, tư tưởng phàm nhân này, cũng là nhất định phải vứt bỏ cùng chống lại, đúng không?”

“Ngươi tiền biếu đâu, ta trả lại cho ngươi, chúng ta cứ tính như thế. Nhà ta có cái huynh đệ rất giàu, ta cho ngươi Triệu Sắc Tông, cho ngươi luôn Triệu Mãn Duyên”.

Mạc Phàm dùng giọng thương lượng hỏi, rất chi đặc sắc tìm cách bài chuồn.

Kế hoạch không đuổi kịp biến hóa a!!

“Hôn nhân nói như vậy, sao có thể là trò đùa”. Vĩ Linh Hoàng ngữ khí trở nên lạnh, nàng khẽ hừ một tiếng nói: “Ngươi đã quên, ta trước đây đã nói, ta đã cân nhắc rất kĩ rồi sao. Có một số chuyện trong quá khứ ta nhớ lại, nhưng cũng có những chuyện ta đã quên chưa có khôi phục”.

“Song, còn nhớ bức tranh kia ngươi nói không?”

“Nam tử đó trong tranh... đúng ngươi, là ngươi, Mạc Phàm”.

Nghe nàng trong tông giọng từng chữ từng chữ có thành thục mà chỉn chu cẩn thận, hắn không khỏi càng lúc càng sốt sắng.

“Bao quát cái kia người yêu cũ? Mang Đế nói ta và nàng là tình đầu, dựa vào cái gì?” Mạc Phàm hỏi.

Chỉ gặp Vĩ Linh Hoàng đột nhiên im lặng.

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu.

Một cái lắc đầu, cũng không phải là phủ nhận.

Chẳng qua là, có gì đó giống như nàng cũng không quá nguyện ý đem nói.

Ánh trăng phía sau đẩy vào ô cửa, hắt ánh sáng từ lưng Vĩ Linh Hoàng đi đến thị giác của Mạc Phàm.

Thướt tha hồng y lả tả có dây tơ tuột xuống, sắc vóc mê hồn, dung mạo thần tiên tỷ tỷ một dạng. Nàng cười lên một cái, liệt diễm đôi môi để cho Mạc Phàm lâm vào khủng hoảng.

“Mạc Phàm, đây là lần cuối cùng ta hỏi ngươi, ngươi thực sự không muốn cùng ta?” Nàng nói, giống như là thổn thức diễm lệ.

Hạng này diễm lệ, trái tim hắn không thể nào cầm cự nổi.

Xong!!!

Ta không phải dâm tặc.

Có thể dâm tặc quá mạnh...

Mà lại, có trời đồng lõa.

..............