Toàn Chức Thành Chủ

Chương 107: Hải Phòng thành phố



Dương Quang và Dương My yên lặng đi theo vị quản sự đi gặp ông nội của mình.

Hai người đi đến một căn đình ở giữa một rừng trúc.

Trong rừng trúc có một căn nhà ngói nhỏ.

Ngồi trong đó đợi hai người là một ông lão,già nua.

Mái tóc hoa râm, khuôn mặt chầm lặng, khóe mắt đã có nhiều nếp nhăn.

Người đó chính là gia chủ cả Dương gia- Dương Phi, đồng thời cũng là ông nội của Dương Quang và Dương My.

Vị quản gia chỉ đưa hai người đến cửa viện rồi lui ra ngoài để Dương Quang và Dương My tự đi vào bên trong.

Hai người đi vào nhìn thấy Dương Phi đang tĩnh lặng ngồi uống trè ở bên khung cửa sổ.

“con chào ông” x2

Gặp người liền chào, Dương Quang và Dương My vẫn không quên phép tắc mình đã được dạy.

Giờ chỉ khác với ngày xưa là họ chỉ đứng giữ khoảng cách với ông chứ còn không lao vào ôm ấp thân thiết như xưa nữa.

Ngay cả Dương My bây giờ cũng có chút lạ lẫm người ông này.

Dương Phi nhìn hai đứa cháu của mình nay đã lạnh nhạt chỉ biết thở dài.

Nhìn kỹ Dương Quang và Dương My một lần nữa, Dương Phi lông mày chợt nhíu.

Ông thấy Dương Quang vẫn như vậy linh khí vẫn thấy hắn mà chánh đi xung quanh hắn, mật độ linh khí rất thấp.

Nếu thể chất không thay đổi vậy tại sao Dương Quang có thể tu luyện lên đến tụ khí được?

Thứ 2 ông nhận ra chiếc vòng cổ của Dương My có chút bất phàm, không bình thường chút nào.

5 bông hoa hồng đang không ngừng hấp thụ linh khí.

Tuy rất chậm nhưng Dương Phi một tên hóa đan đỉnh phong vẫn có thể nhận ra từng chút từng chút xíu linh khí đang bị 5 bông hồng này hấp thu.

Dương Phi mời hai đứa cháu ngồi vào bàn rồi rót cho mỗi đứa một chén trè.

Dương Quang và Dương My nhận lấy nhưng không uống.

Dương Phi nhấp một nhụm trè.

Rồi nhẹ nhàng hỏi hai đứa

“mấy tháng này hai đứa chạy đi đâu vậy?”

Bị dương phí hỏi Dương Quang chỉ bình tĩnh trả lời:

“con gia nhập hải quân còn Dương My đi học. Chúng con đã lớn nên muốn tự lập một chút”

Nghe Dương Quang bình tĩnh trả lời Dương Phi gật đầu để chén trè xuống:

“con giờ tu vi gì rồi?”

“tụ khí cấp 2”

Dương Quang cũng không giấu giiếm.

Dương Phi được Dương Quang xác nhận thì gật gù khen:

“tốt, tốt, 2 tháng tăng 12 cấp giỏi. Thôi hai đứa đã về thì ở lại chơi một hôm rồi đi. Bà nhớ mấy đứa lắm đấy”

Nghe vậy Dương Quang và Dương My cũng không dám cãi, hai người đành ở lại một đêm ở chỗ bà nội của họ.

Đêm ấy tin cháu trưởng nhà họ dương-Dương Quang phế vật một thời nay đã trở lại và có thể tu luyện, một quyền đập gãy tay một tên tụ khí cấp 1 lần lượt đến tai gia chủ hai nhà Quan và Nhạc.

Mật thám của họ cài vào nhà họ Dương hoạt động rất hiệu quả.

Việc Dương Quang trở lại trong Dương gia còn không có bao nhiêu người biết đâu đấy.

Việc Dương Quang có thể tu luyện và trở nên mạnh mẽ là một tin tức quan trọng bởi điều này ảnh hưởng rất lớn đến nội bộ Dương gia.

Mà Dương gia lại là 1 trong 3 cự đầu ở thành phố Hải Phòng này.

Thành phố Hải Phòng có 4 thế lực lớn là hải quân, Dương gia, Quan gia và Nhạc gia.

Hải quân là thế lực vô cùng mạnh mẽ với tuyệt đối vũ lực áp chế tuy nhiên bọn hộ chỉ đóng quân ở đây và mạnh mẽ nhận lấy 20% lợi nhuận của các cảng của thành phố chứ không bao giờ nhúng tay vào chuyện gì khác.

Bọn họ chỉ ra tay khi có điều gì đó uy hiếp đến an nguy của thành phố chứ quyệt đối không can thiệp vào những chuyện nội bộ bên trong.

Dương gia là gia tộc mạnh mẽ nhất thành phố Hải Phòng với 10 vị hóa đan chia cắt 30% lợi nhuận của các bến cảng cùng 5 con phố phồn hoa của Hải Phòng.

Quan gia đứng thứ hai tại thành phố Hải Phòng với 8 vị hóa đan chia cắt 20 % lợi nhuận của các bến cảng cùng 100% các bang hội xã hội đen ở Hải Phòng.

Nhạc gia đứng thứ 3 tại thành phố Hải Phòng với 4 vị hóa đan chia cắt 10% lợi nhuận của các bến cảng đồng thời gia chủ Nhạc gia một vị vương gia được Nhạc quốc phái đến cầm quyền cai trị ở thành phố Hải Phòng này và có nghĩ vụ mỗi năm thu thuế và nộp lên 20% lợi nhuận của các bến cảng lên cho Nhạc quốc.

3 nhà này bao nhiêu năm vẫn giữ gìn thế chân vạc cân bằng.

Bên ngoài nhìn hòa hòa hảo hảo nhưng chỉ cần có cơ hội là sẽ cắn nhau một cái thật đau.

Ba nhà minh tranh ám đấu đã nhiều năm có thắng có bại nhưng chỉ cần đỉnh phong cường giả một nhà nào đó vẫn còn thì mọi tranh chấp đều chỉ là chuyện vặt.

Tuy nhiên cả ba nhà có múa may thế nào thì 1 luật bất hành văn là không được động đến người của hải quân.

Hải quân tuy không những tay vào chuyện bên trong thành phố nhưng cũng đừng ai động đến người của hải quân.

Nhớ ngày trước, rất lâu về trước một thế gia mới nổi ngông cuồng tàn sát một nhà già trẻ là người thân của một tên binh nhì hải quân.

Chỉ trong một đêm hải quân lấy lôi đình chi thế hủy đi nhà thế gia kia.

Hành động ấy cũng cảnh tỉnh rất nhều người đồng thời uy vọng của hải quân cũng được nâng lên đỉnh cao, trở thành mặt trời giữa trưa trong thành phố.

Cũng vì hải quân cho chỗ dựa nên kirows mới yên tâm cho Dương Quang và Dương My về viếng mộ trong Dương gia.

Ngày hôm sau Dương Quang và Dương My chào bà rồi rời khỏi Dương gia.

Hai anh em đi dạo trên đường phố phồn hoa.

Đúng lúc này trên phố một đôi nam nữ tại tổ chức đua thú.

Một người cưỡi một con sói đen, một người cưỡi một con sói trắng.

Nam anh tuấn nữ xinh đẹp.

Hai người chạy đua trên phố khiến mọi người vô cùng sợ hãi.

Thành quy đã quy định trong thành phố không được cưỡi thú cưỡi chạy loạn, thế nhưng đôi nam nữ này lại không coi ai ra gì cưỡi sói chạy đua trong thành phố.

Ấy vậy mà không có bất cứ ai đứng ra ngăn cản bao gồm cả chấp pháp đội.

Hai người cưỡi sói chạy trên đường khiến cho mọi người ai đếu đều hoảng sợ từ xa đã kéo nhau đứng nép vào dìa đường.

Họ cũng bất mãn trước hành động này nhưng ai dám chứ.

Nam cưỡi sói đen là con trai thứ 7 của Quan gia chủ - Quan Văn Võ, còn nữ là hôn thê của hắn là con gái lớn của Lô gia-Lô Thị Tuyết.

Quan gia là thế lực lớn trong thành phố cảng, chúng cầm đầu xã hội đen hung hãn không ai dám đắc tội nhà họ nên mọi người đều 1 điều nhịn 9 điều lành.

Trên phố lúc này mọi người đều đứng lùi lại tránh ra một lối rộng lớn cho đôi nam nữ này phi qua.

Đột nhiên từ trong đám người một đứa bé chạy ra đổi theo quả bóng rơi ở giữa đường.

Đứa bé lao ra nhưng những con sói vẫn không có ngừng chân vẫn phi băng băng trên con đường cái lát đá cứng rắn.

Mắt thấy thảm kịch đứa bé bị hai con sói khổng lồ lao thẳng vào mọi người ai nấy đều hai mắt nhắm nghiền.

Lúc này, chỉ những người gan dạ vẫn mở mắt mới có thể chứng kiến được một cảnh vô cùng máu tanh xảy ra.

Từ trong đám người một thanh niên nhảy ra đứng trước đứa bé một quyền đấm vỡ sọ con sói đen đồng thời cũng ôm thật chặt xác con sói.

Thanh niên kia gánh chịu toàn bộ động năng khổng lồ của con sói mà không lùi lấy một bước.

Thanh niên cưỡi sói do bị “phanh” đột ngột nên theo quán tính phí về phía trước.

Tuy nhiên cảnh ngã sấp mặt không có xẩy ra mà thanh niên kia chỉ nhẹ nhàng lộn một cái rồi tiếp đất an toàn.

Đứa nhóc thì vẫn hồn nhiên ôm bóng chạy về với mẹ nó như không có chuyện gì xảy ra.

Mẹ nó vội vã ôm nó chạy mất tăm.

Nàng tuy rất muốn cảm ơn ân nhân một tiếng nhưng nàng sợ làm vậy sẽ đắc tội Quan Văn Võ nên ôm con chạy trước đã.

Nếu có thể nàng sẽ nghĩ cách dọn xác giúp ân công coi như đền ơn.

Dương Quang thuận tay cứu đứa bé bị máu chó vẩy đầy người.

Anh thuận tay ném xác con sói sang một bên quay người định rời đi.

Dương My bên kia cũng nhanh chóng đến bên cạnh Dương Quang lo lắng nhìn anh.

Đáp lại, Dương Quang chỉ cười cười dắt tay Dương My rời đi.

Nhưng chuyện đâu có dễ như vậy, Quan Văn Võ lần này mất hết mặt mũi.

Hắn gào thét muốn Dương Quang đứng lại nhưng Dương Quang chỉ như người điếc cùng Dương Quang bình tĩnh bước đi.

Bị Dương Quang cho ăn bơ, Quan Văn Võ nổi điên rút đao, vận khí lao đến bổ Dương Quang.

Quan Văn Võ tu vi không cao, tụ khí cấp 4.

Hắn là con của Quan Văn Võ nhưng tư chất thấp kém tu luyện mười năm có hơn,tốn không ít tài nguyên mà bây giờ mới tụ khí cấp 4.

Cả thân tu vi này hoàn toàn là do tài nguyên đắp lên.

Một thân hoàn khố hắn hống hách quen rồi xưa nay nhìn người đều chỉ có nửa con mắt, ai chướng mắt thì hắn giết thế thôi.

Dương Quang trải qua chiến trường đẫm máu làm sao có thể mất cảnh giác được.

Quan Văn Võ rút đao một khắc anh đã nhận ra.

Từ trong nhện thu thập Dương Quang lấy ra bạo phá găng lên mang vào đồng thời cũng quay người chầm chậm bước đến nghênh đón Quan Văn Võ.

P/s: tác giả rất vui khi ngồi đọc các bình luận của độc giả. các bình luận của mọi người là độc giả là động lực của tác giả