Toàn Thế Giới Anh Chỉ Thích Em

Chương 78: Ngoại truyện Niệm Tắc (2): Có phải quan tâm đến cậu quá mức rồi không?



Đại khái là vì hai ly sâm panh đó giúp dễ ngủ nên Sơ Niệm đặt điện thoại xuống rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, một đêm không mộng mị.

Tuy nhiên, dư vị của rượu rất mạnh, ngày hôm sau khi mở mắt ra, cô vẫn cảm thấy đầu óc mê man, tâm trạng cũng có chút uể oải.

Cô nhấc điện thoại lên nhìn đồng hồ, mới tám rưỡi thôi.

Ở trường trung học thời gian eo hẹp, Sơ Niệm quen dậy sớm, ngay cả chủ nhật cũng hiếm khi thức dậy muộn hơn 8 giờ.

Trong điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Khương Dĩ Tắc gọi tới.

Anh còn gửi một tin nhắn: [ Sao em lại chặn WeChat anh? ]

Im lặng nhìn nội dung tin nhắn của anh một lúc, đầu óc trì trệ của Sơ Niệm cuối cùng cũng bắt đầu chậm rãi vận hành.

Hình như là đêm qua cô đã làm chuyện như vậy.

Cô chặn tài khoản WeChat của Khương Dĩ Tắc để thăm dò xem anh có đoán được tâm ý của mình hay không.

Bây giờ hồi tưởng lại, có vẻ như cách hành xử này khá nhàm chán.

Có lẽ vì tối qua uống rượu nên cô mới nảy ra cái ý tưởng trẻ con như vậy.

Nhưng chuyện đã làm rồi, Sơ Niệm cảm thấy thăm dò anh một chút cũng không có gì sai.

Cô thực sự có chút tò mò không biết Khương Dĩ Tắc sẽ cảm thấy thế nào khi biết cô đã chặn anh.

"Cốc cốc cốc."

Tiếng gõ cửa phòng khách sạn vang lên.

Doãn Lê còn đang ngủ say, đột nhiên bị tiếng gõ cửa làm phiền, cô cau mày, trùm chăn kín đầu, lẩm bẩm hai tiếng rồi trở mình ngủ tiếp.

Cũng không biết sớm như vậy là ai tìm bọn họ, Sơ Niệm ngáp một cái, bực bội gãi đầu, xỏ dép vào đi mở cửa.

Khi cánh cửa mở ra, đập vào mắt là một khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai.

Khương Dĩ Tắc vẫn ăn mặc như ngày hôm qua, áo len trắng và áo khoác măng tô màu nâu nhạt, lịch lãm dịu dàng, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất thư sinh nhẹ nhàng và khiêm tốn.

Nhìn thấy anh, đồng tử Sơ Niệm đột nhiên giãn ra, nhanh chóng đóng cửa lại, không cho Khương Dĩ Tắc cơ hội mở miệng.

Cô nhìn vào gương ở lối vào, thấy mình lúc này thật nhếch nhác, ngủ cả đêm tóc tai bù xù, đang mặc bộ đồ ngủ hình Pikachu rộng thùng thình.

Quả thực là xấu đến mức không thể xấu hơn!

Hơn nữa, cô còn chưa đánh răng rửa mặt, chưa dưỡng da cũng chưa tỉa lông mày.

Khương Dĩ Tắc thậm chí còn không chào hỏi trước mà đã đến tìm cô là sao, thế mà cô lại để anh nhìn thấy gương mặt xấu xí này của mình!

Sơ Niệm ảo não nhìn vào gương chỉnh lại tóc, đang định thay quần áo thì bước chân đột nhiên dừng lại.

Cảnh tượng ngày hôm qua tái hiện lên trong tâm trí cô từng khung hình một, tim như bị thứ gì đó giằng xé, cảm thấy hơi khó chịu.

Dù sao thì anh ấy cũng không thích mình, vậy mình ăn mặc đẹp có tác dụng gì?

Anh căn bản sẽ không để ý tới.

Nghĩ đến bộ dạng hốt hoảng của mình vừa rồi, Sơ Niệm cảm thấy tự giễu.

Hít một hơi thật sâu, cô trực tiếp mở cửa, cười rất ngoan hiền: "Anh Dĩ Tắc, có chuyện gì sao?"

Nhiệt độ ngoài cửa hơi thấp, bộ đồ ngủ lại mỏng khiến cô không khỏi co rúm người.

Khương Dĩ Tắc nói: "Vào mặc áo khoác trước đi rồi lại ra."

"Không cần, anh có việc gì thì cứ nói thẳng đi ạ."

Khương Dĩ Tắc đưa bữa sáng anh mang theo trong tay tới: "Mỗi ngày em đều dậy sớm chắc sẽ đói, anh mua đồ ăn sáng mang tới cho em."

Sơ Niệm vô thức nhận lấy, bữa sáng còn nóng hổi, ​​nhiệt độ theo lòng bàn tay lan ra khắp cơ thể, xua tan đi chút lạnh lẽo.

Khương Dĩ Tắc lại lấy điện thoại di động ra, nhấp vào WeChat và chỉ vào giao diện trò chuyện với cô: "Đây là ý gì?"

Sơ Niệm nhìn sang, buổi sáng Khương Dĩ Tắc gửi cho cô một tin nhắn WeChat: 【 Em dậy chưa? Ra ngoài cùng ăn sáng nhé. 】

Phía sau tin nhắn WeChat này có một dấu chấm than màu đỏ và một dòng chữ nhỏ bên dưới: Tin nhắn đã được gửi nhưng bị đối phương từ chối.

Sơ Niệm bị anh hỏi, không hiểu sao lại cảm thấy có chút tội lỗi.

Nhưng nhìn vẻ mặt mờ mịt không hiểu của anh, cô lại có cảm giác hơi mất mát.

Thế mà đêm qua cô còn mong đợi anh sẽ đoán được lý do.

Vẻ mặt hiện tại của anh rõ ràng đang viết mấy chữ cô gây sự vô lý.

Sơ Niệm nhìn giao diện trò chuyện trên điện thoại của anh, lấy hết can đảm, ngước mắt lên nhìn anh: "Anh Dĩ Tắc cảm thấy đây là ý gì?"

Khương Dĩ Tắc sửng sốt một lát, dò xét biểu lộ của Sơ Niệm.

Anh lấy lại điện thoại, nghiêm túc suy nghĩ: "Anh đã đắc tội gì với em sao? Không có đâu nhỉ."

Quả nhiên anh nghĩ không ra, nhưng Sơ Niệm vẫn chưa từ bỏ ý định, lấy hết dũng khí hỏi lần nữa: "Tối hôm qua em uống rượu đã làm gì, bây giờ tỉnh dậy cũng không nhớ rõ nữa, nhưng nhất định là có nguyên nhân nào đó, anh có đoán được không?"

Khương Dĩ Tắc có chút mơ hồ: "Hôm qua chẳng phải vẫn luôn rất tốt sao?"

Tia hy vọng cuối cùng đã tan vỡ, Sơ Niệm đè nén sự cay đắng trong mắt, nhếch môi cười cười: "Nếu anh không biết lý do, vậy thì để sau em tự suy nghĩ lại một chút vậy, có lẽ là tại vấn đề của chính em."

Khương Dĩ Tắc cảm thấy hôm nay cô là lạ, có vẻ không vui: "Xảy ra chuyện gì sao?"

Sơ Niệm lắc đầu: "Không có việc gì cả, có lẽ vừa mới tỉnh dậy nên đầu óc còn trì trệ."

Không muốn cùng anh đứng ngoài cửa nữa, cô đang định xoay người đi vào phòng, nhìn bữa sáng trong tay, không nhịn được mà quay lại nhìn anh, "Anh Dĩ Tắc."

Sơ Niệm giơ bữa sáng trong tay lên: "Anh trai em thậm chí còn không nhớ mua bữa sáng cho em, thế mà anh vừa sáng sớm đã mua rồi mang tới cho em, chẳng trách anh em luôn nói hai chúng ta mới là anh em ruột."

Cô liếm môi một cái, trên môi vẫn nở nụ cười, "Nhưng dù sao em và anh cũng không có quan hệ huyết thống, chúng ta không phải là anh em ruột thịt, anh nói xem có đúng không?"

Không phải anh em ruột, anh cũng không thích em.

Tại sao vẫn quan tâm đến em nhiều như vậy?

Kiểu chăm sóc tỉ mỉ này đối với Sơ Niệm bây giờ giống như loại thuốc độc dịu dàng vậy.

Nếu không bỏ cuộc, cô không biết sau này mình sẽ phải làm sao.

"Anh Dĩ Tắc, em rất cảm kích anh đã quan tâm đến em, nhưng sau này tốt nhất anh đừng đối xử tốt với em như vậy."

Cô cúi đầu, khóe mắt đã ửng đỏ, trước khi anh phát hiện ra, cô quả quyết đóng sầm cửa phòng lại.

Khương Dĩ Tắc đứng một mình trên hành lang của khách sạn, nhìn cánh cửa đóng kín, sắc mặt nặng nề.

Câu nói cuối cùng của cô văng vẳng bên tai anh lặp đi lặp lại: Sau này tốt nhất anh đừng đối xử tốt với em như vậy.

Cảm thấy ngột ngạt và khó thở không thể giải thích được, anh bước về phía ban công nhỏ ở cuối hành lang.

Hôm nay là ngày đông chí, ngoài trời tuyết đang rơi, gào thét triền miên.

Một người bạn đang tựa người vào lan can hút thuốc, chính là người hôm qua đã nói đùa rằng sẽ giới thiệu em họ của mình cho anh.

Người đàn ông nhìn thấy anh thì nhất thời kinh ngạc, từ trong túi móc ra một điếu thuốc đưa cho anh: "Làm một điếu không?"

Thấy Khương Dĩ Tắc không lấy, anh bạn kia tựa hồ nhớ ra cái gì đó, cười: "Tao quên mất tiêu, Khương đại tài tử không bao giờ hút thuốc."

Ngay khi anh ta định rút lại, Khương Dĩ Tắc bất ngờ đưa tay ra nhận lấy, cắn vào miệng.

Anh nâng điếu thuốc dùng bật lửa châm lửa, ngọn lửa đốt cháy đầu điếu thuốc, tạo ra những tia lửa nhỏ.

Vừa hút một hơi, khói đã tràn vào phổi khiến anh ho sặc sụa.

"Mày thực sự không biết hút thuốc à?" Anh bạn kia bị bộ dạng của anh chọc cười, "Từ nhỏ mày đã lớn lên cùng với Hoài Sơ và Lê Hân, tính cách hai đứa nó khá tương đồng, sao chỉ có mình mày khác biệt vậy?"

Khương Dĩ Tắc vịn vào lan can bình tĩnh lại một lát, tùy ý vân vê điếu thuốc trong tay, trầm ngâm như có điều suy nghĩ: "Hút thuốc thật sự có thể khiến tâm tình dễ chịu hơn sao?"

"Cũng có chút tác dụng vậy đấy." Anh bạn kia nhìn qua anh, thấy tâm trạng anh không tốt liền nhướng mày, "Tâm tình mày không tốt à? Làm sao vậy, nói nghe chút coi?"

Khương Dĩ Tắc dụi tắt điếu thuốc lên lan can, chính anh cũng không thể giải thích tại sao mình không vui: "Gần đây thí nghiệm gặp phải một số khó khăn."

"Vậy tao không giúp được mày rồi." Anh bạn kia có chút tiếc nuối, dừng lại một chút, đột nhiên khoác tay lên vai anh, "Dĩ Tắc, hôm qua tao nói sẽ giới thiệu em họ tao cho mày là nghiêm túc thật đấy, hôm qua tao tiện tay chụp một bức ảnh của mày gửi cho con bé, nó vừa thấy đã yêu mày mất rồi, hay là mày cũng cân nhắc thử xem?"

Khương Dĩ Tắc cau mày, hiển nhiên có chút không vui: "Ai cho mày tùy tiện chụp ảnh?"

"Chẳng phải là tao thực tình muốn tìm người yêu cho mày sao? Em họ tao không tồi đâu, hay là mày cũng xem thử ảnh nó nhé?" Anh bạn kia vừa nói vừa rà soát điện thoại.

"Không hứng thú." Khương Dĩ Tắc không thèm để ý tới anh ta, vứt điếu thuốc trong tay vào thùng rác, "Trường học có việc, tao về trước đây."

Thấy anh bỏ đi mà không ngoảnh lại, anh bạn kia bất đắc dĩ thu lại điện thoại, thuận miệng lẩm bẩm: "Trong lòng không thích ai cả, sao lại còn bài xích người khác giới thiệu đối tượng cho, kỳ lạ thế nhỉ."

Ở cái tầm tuổi này, nếu như thực sự không muốn yêu đương, thì chỉ có thể là một lòng muốn làm hòa thượng.

Kỳ quặc!

Trước khi vào thang máy, Khương Dĩ Tắc lại liếc nhìn về hướng phòng Sơ Niệm.

Nghĩ ngợi một lúc, anh lấy điện thoại di động bấm số của Sơ Niệm, hỏi xem có cần đưa cô về nhà không.

Cuộc gọi không thành công.

Số điện thoại cũng bị cô chặn luôn rồi.

Anh lại nghĩ đến câu nói kia của Sơ Niệm: Sau này tốt nhất anh đừng đối xử tốt với em như vậy.

Thực sự không muốn liên quan gì đến anh nữa.

Tại sao không muốn liên quan gì đến anh nữa mà không có lý do?

Lồng ngực Khương Dĩ Tắc bực bội, không biết tâm tình của mình là như thế nào, đó là loại cảm giác anh chưa từng có, có chút cáu kỉnh, khiến anh không quen.

Anh càng nghĩ, quyết định đi tìm Sơ Niệm nói chuyện hẳn hoi, hỏi cho rõ ràng.

Không ngờ chuông điện thoại reo lên, giáo sư đột nhiên gọi cho anh.

Trường học còn có chuyện phải làm, anh nhìn đồng hồ, nhận điện thoại và đi vào thang máy.

Editor: quattutuquat

—————

Bữa sáng Khương Dĩ Tắc mua được đặt trên bàn, Sơ Niệm không có chút tâm trạng nào để ăn.

Cô gục xuống bàn, nhìn đồ ăn đang bốc khói, mí mắt hơi rũ xuống, vẻ mặt có chút ảm đạm.

Anh vẫn luôn tỉ mỉ chu đáo, dịu dàng cẩn thận.

Thế nhưng anh không hề biết rằng, quan tâm cô quá nhiều sẽ khiến cô sinh ra ảo giác.

Đôi khi cô còn tự hỏi liệu anh có thực sự thích cô một chút hay không, dù chỉ là một chút xíu thôi.

Nhưng cuối cùng, hết lần này đến lần khác được chứng thực, những suy đoán của cô đều chỉ là ảo tưởng.

Người ta chỉ đơn giản là coi cô như em gái mà chăm sóc, cô lại có những hy vọng xa vời khác.

Quả nhiên, vẫn là quá tham lam.

Sơ Niệm phát hiện, cô không thể luôn thích anh mà không yêu cầu sự đáp lại.

Khi sự mất mát và đau thương cứ lặp đi lặp lại, con người thực sự sẽ mệt mỏi.

Có lẽ đã đến lúc phải buông tay thật rồi.

Cô nên tìm lại chính mình, học tập chăm chỉ và sống cuộc sống của riêng mình.

Cũng không thể mãi ở trong thế giới của người khác và trở thành một vai phụ không bao giờ được chú ý phải không?

Sơ Niệm xách túi lên thu dọn đồ đạc.

Hôm nay là cuối tuần không phải đến trường nên cô quyết định về nhà ôn bài, trước tiên là thi đỗ đại học đã rồi tính sau.

Doãn Lê vừa mới tỉnh, dụi dụi mắt, từ trên giường đứng dậy: "Sao tớ ngửi thấy mùi cơm nhỉ? Niệm Niệm, cậu mua bữa sáng à?"

Sơ Niệm đang thay quần áo, thuận miệng nói: "Anh họ cậu mua đấy."

"Anh ấy mua đồ ăn sáng cho tụi mình á?" Doãn Lê mặc dù không đói, nhưng vẫn tò mò đi tới nhìn xem.

Khi hai phần bữa sáng giống hệt nhau được mở ra, nụ cười của Doãn Lê cứng lại ở khóe miệng, cô chỉ vào mình nói với Sơ Niệm: "Tớ mới là em họ ruột của Khương Dĩ Tắc đúng không?"

"Sao thế?" Sơ Niệm thay quần áo xong, gấp quần áo ngủ cho vào túi xách, nghi hoặc ngẩng đầu lên.

Doãn Lê chỉ vào hai phần bữa sáng: "Cả hai đều là món cậu thích ăn đúng không? Tại sao phần của tớ cũng là thứ cậu thích ăn?"

"Không đúng, hình như anh ấy căn bản còn không biết sở thích của tớ nữa kìa." Doãn Lê nghiêm túc suy nghĩ một chút, đột nhiên kinh ngạc nói: "Anh ấy lại biết cậu thích ăn cái gì!"

"Hành vi này của anh họ tớ bất công rõ ràng, có phải anh ấy quan tâm đến cậu quá mức rồi không?"

Doãn Lê chậc chậc hai tiếng, khoác tay lên vai Sơ Niệm, "Bạn yêu à, cậu chắc chắn rằng anh ấy không thích cậu thật chứ?"