Toàn Thế Giới Đều Muốn Ta Kêu Ba Ba

Chương 22: Kỷ Hoài dẫnThu Thu về nhà



Mặc dù Kỷ Hoài có thể vỗ ngực cam đoan Thu Thu chắc chắn không phải con gái riêng của cậu, nhưng cậu cũng biết, ba sẽ không tin cậu, hơn nữa chỉ trong một giây sẽ cầm gậy đánh gãy chân cậu.

Vì vậy cho nên sau khi nhờ Lộ Khai thông báo tin tức cậu sẽ nhận Thu Thu làm con gái nuôi, Kỷ Hoài cũng chuẩn bị sẵn sàng tinh thần chờ ba mẹ tới thẩm vấn.

Kết quả đợi lại đợi, đợi mãi cũng không thấy cuộc gọi nào từ ba mẹ, Kỷ Hoài: “...”

Thật là không có khoa học.

“Hay là ba mẹ vẫn chưa thấy tin này?” Kỷ Hoài cảm thấy khó hiểu, nhưng sau đó nhanh chóng phủ nhận khả năng này, bởi vì cậu rất nổi tiếng, dù ba mẹ không để ý đến cậu thì cũng không thể không nghe thấy tin tức này.

Nếu đúng là vậy thì tại sao ba mẹ vẫn chưa gọi điện cho cậu.

“Như thế không tốt sao?” Lộ Khai liếc nhìn cậu.

“Tốt cái gì mà tốt? Nếu như không gọi điện chẳng phải việc em thức đêm chuẩn bị lời nói dối… Nhầm, chuẩn bị lời giải thích đều trở thành vô ích sao?”

Lộ Khai cười như chết đi sống lại: “Nhưng vấn đề là cậu gia nhập giới giải trí lâu như vậy rồi, mỗi lần cậu có tin đồn hay vướng phải lùm xùm gì thì dì với dượng cũng đâu có gọi điện cho cậu đâu?”

Lúc đầu, khi mới gia nhập làng giải trí, ba của cậu đã buông lời cay nghiệt rằng ông sẽ không quan tâm đến cậu nữa, sau này, bởi vì trong showbiz có rất nhiều tin đồn không rõ thật giả cho nên nếu có nghe thấy tin tức lớn gì của Kỷ Hoài thì chỉ có một mình mẹ cậu bí mật gọi điện hỏi cậu xem chuyện đó là thật hay giả.

“Nhưng mà bọn họ cũng không gọi cho anh.”

“Đại khái là vì dì nhỏ và dượng cho rằng tôi sẽ giả bộ ngớ ngẩn mà nói qua loa để lừa họ.”

Nhớ đến chuyện từ nhỏ đến lớn Lộ Khai đã bao che cho cậu không biết bao nhiêu lần, Kỷ Hoài: “…”

Phải, đúng là rất hợp lý.

“Vậy em nên làm gì bây giờ?” Kỷ Hoài hỏi: “Hay là em gọi cho mẹ rồi giải thích một chút.”

“Cậu chắc chắn cuộc gọi này là để giải thích?” Lộ Khai hỏi ngược lại: “Tôi cảm thấy giống như là cậu đang lạy ông tôi ở bụi này đấy?”

“Vậy anh gọi?”

“Có gì khác nhau hả?”

“Nhờ dì cả trợ giúp.”

“Đừng có lăn lộn lung tung.” Lộ Khai lắc đầu nói: “Trong tình huống này, tốt nhất là nên im lặng, lấy bất biến ứng vạn biến, bởi vì dù cậu có làm gì thì cũng chẳng khác nào đang lạy ông tôi ở bụi này.”

Kỷ Hoài: “...”

Được rồi, điều này càng hợp lý.

Kỷ Hoài đau đầu, ai có thể nói cho cậu biết, kịch bản đã viết ra rồi nhưng bây giờ các diễn viên đều không chịu “diễn” theo kịch bản thì cậu phải làm thế nào đây?

“Nóng vội cái gì?” Lộ Khai nói: “Nếu như dì nhỏ và dượng biết được tin tức này và thực sự nghi ngờ Thu Thu là con gái riêng của cậu thì chẳng phải họ gọi điện cho cậu càng trễ thì càng tốt đúng không? Hiện tại họ đang tức giận, chắc chắn cậu có nói gì cũng không lọt tai.”

Kỷ Hoài liếc nhìn Lộ Khai: “Anh à, anh quên là còn có khả năng khác, chính là ba em sẽ dồn tất cả lại rồi tính luôn một lần hay sao?”

Trước kia Kỷ Hoài có bản lĩnh chọc giận ba cậu sau đó bỏ chạy thì ba cậu cũng có một loại bản lĩnh là tích cóp tất cả chuyện mà chọc giận ông lại, đến cuối năm tính toán một thể.

Đối với Kỷ Hoài mà nói, cậu cảm thấy sớm hay muộn thì đều phải chết, chi bằng chết sớm để cậu không phải lo lắng như bây giờ.

“Vậy cậu muốn làm thế nào?” Lộ Khai hỏi.

Kỷ Hoài suy nghĩ cẩn thận: “Tốt nhất là em nên về nhà một chuyến, nói rõ chuyện này với họ.”

“Cậu không sợ bị dượng đánh gãy chân sao?” Lộ Khai nhìn Kỷ Hoài nói.

“Không còn cách nào khác mà.” Kỷ Hoài buông tay nói: “Em chủ động gọi điện cho họ thì anh bảo là em đang lạy ông tôi ở bụi này, thế thì tốt nhất là em nên về nhà chủ động giải thích cho họ hiểu.”

“Ít nhất là làm cho ba tin tưởng, em trong sạch không phải sợ cái gì, cây ngay không sợ chết đứng, đã dám đứng trước mặt họ nghĩa là em vô cùng trong sạch.”

Lộ Khai thừa nhận kế hoạch của Kỷ Hoài có khả năng sẽ làm cho ba mẹ cậu tin tưởng rằng cậu vô tội. Nhưng cậu không nghĩ rằng, có thể ba mẹ cậu sẽ nghĩ là cậu đang cố tình làm ngược lại để bảo vệ mạng sống của mình.

Lộ Khai suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy lúc đó cậu nhớ dẫn Thu Thu đi cùng.”

“Không được đâu?” Kỷ Hoài phản đối: “Đến lúc đó em cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhỡ đâu ba em thật sự muốn đánh em, dọa Thu Thu sợ hãi thì phải làm sao?”

“Chính vì không thể lường trước được lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì nên càng cần phải dẫn theo Thu Thu.” Lộ Khai khoanh tay nói: “Lúc đó nếu như dượng không tin, cậu cứ ôm chặt lấy Thu Thu, ở trước mặt Thu Thu chắc chắn dượng sẽ không dám đánh cậu.”

“Anh, anh thật sự là quá xem thường em.”

“Vậy cậu có định dẫn con bé theo không?”

“Không dẫn.”

Kỷ Hoài trả lời một cách dứt khoát: “Không thể không dẫn theo! Em nhận Thu Thu làm con gái nuôi vậy bé chính là cháu gái của ba mẹ em. Nếu đã là cháu gái, tất nhiên em phải dẫn con bé về gặp ba mẹ. Anh, anh nói xem có đúng không?”

Lộ Khai: “...”

Lần đầu tiên anh nhìn thấy có người nói về sự sợ hãi và túng quẫn của mình đến mức tinh tế thoát tục như vậy.

Kỷ Hoài bàn bạc chuyện này với Thu Thu, Lộ Khai lớn lên bên cạnh Kỷ Hoài từ nhỏ, liếc mắt một cái là có thể hiểu rõ suy nghĩ của Kỷ Hoài, còn Thu Thu nghe xong chỉ đơn giản cho rằng cậu muốn đưa mình về nhà gặp ông bà thôi.

“Liệu ông bà có thích con không ba Đường Đường?” Không còn máy quay phim bên cạnh, Thu Thu liền đổi lại cách xưng hô lúc trước với Kỷ Hoài.

“Đương nhiên rồi, bây giờ có ai mà không thích Thu Thu của chúng ta chứ?” Mặc dù lúc này trong lòng Kỷ Hoài có chút lo sợ về chuyện sắp phải đối mặt với sóng to gió lớn khi trở về nhà nhưng cậu vẫn kiên nhẫn trấn an Thu Thu để bé không lo lắng.

Cậu cười nói: “Chẳng phải lần trước ba đã cho con xem bình luận ở trên mạng còn gì, mọi người đều nói rất thích con, khen con là đứa bé đáng yêu nhất trên thế giới.”

Lúc đầu Kỷ Hoài đề nghị mang Thu Thu tham gia gameshow, chính vì muốn lợi dụng sự yêu thích của fans với bé mà tạo dựng sự tự tin cho bé. Vì vậy ngay khi chương trình phát sóng cậu không thể chờ đợi thêm mà nhanh chóng thu thập các bình luận khen ngợi trên mạng cho Thu Thu xem.

Đến nỗi lúc trước cậu có nghĩ đến khả năng mọi người sẽ không thích Thu Thu hay không?

Thật xin lỗi, cậu thật sự không nghĩ đến khả năng này.

Sẽ có người không thích Thu Thu sao? Đối với Kỷ Hoài thì đó là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.

Thu Thu cong môi cười khi nhớ tới những lời bình luận mà Kỷ Hoài đã cho bé xem, lúc đầu, đối với chuyện tham gia chương trình cùng ba Đường Đường cô gái nhỏ không hề có khái niệm gì, trong suy nghĩ của bé thì việc này chỉ đơn giản là thay đổi môi trường sống với ba thôi mà.

Nhưng điều làm cho Thu Thu không ngờ tới đó là, rõ ràng trong khi quay chương trình bé không làm gì cả mà kết quả lại có rất nhiều người không quen biết khen ngợi bé, nói thích bé. Điều này làm cho cô gái nhỏ vừa cảm thấy ngạc nhiên lại vừa cảm thấy vui vẻ.

Thu Thu dùng tay che miệng cười hì hì, cảm giác được nhiều người yêu thích như vậy thật tốt.

Thấy Thu Thu cứ cười ngây ngô, Kỷ Hoài cũng bất giác cười theo, sau khi xoa đầu bé, cậu cũng mớm lời dặn trước: “Nhưng mà thường ngày ông của con rất nghiêm túc, với ai ông cũng vậy cả, cho nên nếu như ông không cười với con thì cũng không phải là do ông không thích con mà do vốn dĩ ông không thích cười.”

“Ồ.” Thu Thu mơ hồ, cái hiểu cái không, bé chưa từng gặp ông Kỷ, cũng không biết ông ấy nên tất nhiên những lời Kỷ Hoài nói Thu Thu đều tin là thật.

Sau khi cô gái nhỏ ngoan ngoãn thắt dây an toàn, bé thầm nghĩ nếu như ông không thích cười thì cũng không sao, bé có thể cười cho ông xem.

Cho nên chờ đến khi nghe thấy tiếng chuông cửa, mẹ Kỷ vừa mở cửa ra đã nhìn thấy đứa con trai bất hiếu của mình cười tươi như hoa, bên cạnh còn có Thu Thu mũm mĩm, đáng yêu như đóa hoa đào trong mưa.

Không biết có phải vì bà đã xem 《 Xin chào bảo bối 》hay không mà khi nhìn thấy Thu Thu tim bà lập tức trở nên mềm mại. Bà vẫn nhớ sự quan tâm tri kỷ và cả sự dễ thương của Thu Thu trong chương trình, tóm lại, ngay khi nhìn thấy bé, từ tận đáy lòng bà đã dâng lên sự yêu thích.

“Mẹ, con dẫn người về ăn chực.” Kỷ Hoài cúi đầu nói với Thu Thu: “Thu Thu, mau chào bà nội đi.”

Thu Thu lập tức thưa: “Con chào bà nội.”

“Ừ, ngoan, chào con, chào con.” Mẹ Kỷ trợn mắt nhìn đứa con trai nhà mình một cái, nhưng thái độ của bà với Thu Thu lại rất tốt, không quan tâm Thu Thu có thật sự là con gái riêng của Kỷ Hoài hay không, dù sao thì đứa bé vô tội.

Kể cả có tức giận cũng sẽ không nên trút giận lên bé có đúng không?

Bà không phải là người vô lý, đối với Thu Thu không có cảm xúc tiêu cực nào khác, bà chủ động nắm tay dắt bé bước vào nhà, vừa đi vừa nói: “Hai đứa về mà không báo mẹ một tiếng, hôm nay mẹ chỉ nấu đồ ăn đủ cho ba và mẹ thôi.”

“Này có gì đâu, tục ngữ có câu, ăn ít nhiều tư vị.” Kỷ Hoài không quan tâm lắm, dù sao thì hôm nay cậu đưa Thu Thu về không phải là để ăn cơm: “Đúng không? Thu Thu.”

“Đúng ạ.” Thu Thu gật đầu, giọng điệu non nớt trả lời: “Con không ăn nhiều đâu bà ơi.”

“Con ăn nhiều cũng không sao.” Mẹ Kỷ cười: “Trẻ con phải ăn nhiều thì mới mau lớn.”

Thu Thu suy nghĩ một lúc sau đó ngoan ngoãn nói: “Vậy hôm nay con ăn thêm hai muỗng cơm nữa nha.”

“Vì sao chỉ ăn thêm hai muỗng cơm?”

“Bởi vì nếu ăn nhiều hơn, Ba Đường Đường và ông bà sẽ không còn cơm để ăn ạ.”

“Ôi chao, cháu ta thật là ngoan.” Trái tim mẹ Kỷ càng thêm tan chảy, đứa bé thế này thật là làm cho người ta yêu quý nhỉ?

Bà hôn đầu Thu Thu, quãng đường từ phòng khách vào phòng ăn ngắn ngủi như vậy mà bà Kỷ đã hoàn toàn bị sự đáng yêu của Thu Thu chinh phục.

Kỷ Hoài nắm tay còn lại của Thu Thu, cùng mẹ Kỷ đi vào nhà, nhìn xung quanh cũng không thấy ba cậu đâu, vì vậy bèn hỏi: “Mẹ, ba đâu rồi ạ?”

“Ông ấy ở trong phòng sách chứ đâu.” Mẹ Kỷ nói xong liền bước về phía cầu thang gọi với lên: “Lão Kỷ, mau xuống xem ai trở về này.”

Thu Thu rất tò mò về người mà ba Đường Đường từng nói “Ông là người không thích cười” cho nên bé quay đầu nhìn xung quanh tìm người, nhưng mà chưa nhìn thấy người đâu thì bỗng nhiên bị Kỷ Hoài ôm lên.

Thu Thu: “...???”

Vẻ mặt cô gái nhỏ ngơ ngác quay lại nhìn vào Kỷ Hoài - người bỗng dưng lại bế bé lên: “Ba Đường Đường?”

“Không sao, ba sợ con đứng chờ sẽ mệt.” Kỷ Hoài nói.

Thu Thu: “...???”

Cô bé càng bối rối hơn, nhưng chưa kịp hỏi gì thì bé đã nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu truyền đến, bé vô thức quay đầu lại thì thấy ba Kỷ đang đi xuống lầu.

Nhìn khuôn mặt ba Kỷ không có biểu tình gì, Thu Thu: “...”

Ồ.

Quả nhiên ông nội đúng là người không thích cười.

“Ba.” Mặc dù Kỷ Hoài đã chuẩn bị tâm lý trước khi đến, nhưng mà lúc này nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của ba Kỷ, chân cậu nhịn không được mà có chút mềm, đứng không vững.

Chắc chắn không phải là do cậu sợ.

Cậu nghi ngờ chân cậu mềm là vì chân cậu bị mắc chứng PTSD*.

* Rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD) là chứng rối loạn lo âu có thể xuất hiện sau khi bệnh nhân chứng kiến hoặc trực tiếp là người trải qua sự kiện một sự kiện kinh hoàng nào đó.

Vốn dĩ tính tình Ba Kỷ vô cùng nghiêm túc, hiện tại biết được ở bên ngoài con trai mình đã làm những “chuyện tốt” gì, sắc mặt ông càng thêm không tốt.

Chỉ là khi ánh mắt ông chuyển đến trên người Thu Thu đang được Kỷ Hoài ôm, bé mỉm cười ngọt ngào, dùng giọng điệu nũng nịu non nớt nói với ông: "Con chào ông nội", thiếu chút nữa là ba Kỷ không thể giữ được vẻ mặt nghiêm túc của mình.

Lúc nhìn thấy tin tức kia, phản ứng đầu tiên của ba Kỷ chính là nghi ngờ Thu Thu là con gái riêng của Kỷ Hoài, nhưng bây giờ ông lại có chút không chắc chắn, bởi vì…

Ông nghĩ thầm, thằng con trai thối nhà ông sao có thể sinh ra được một cô bé đáng yêu như thế này chứ?

Kỷ Hoài: “...???”