Toàn Thế Giới Đều Muốn Ta Kêu Ba Ba

Chương 25: Kỷ Hoài và Giang Qua tranh nhau gội đầu cho Thu Thu!!!



Thu Thu hoàn toàn không bị lạ giường, cho nên ở nơi xa lạ như nhà họ Kỷ bé vẫn ngủ rất ngon, một đêm ngon giấc đến sáng.

Sau khi tỉnh dậy, bé đánh răng rửa mặt xong liền mang dép lê nhỏ lạch bà lạch bạch đi xuống tầng, còn chưa xuống đến tầng một, ba mẹ Kỷ ở phòng khách đã nghe được tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống.

Ba Kỷ vừa đi đến chân cầu thang liền nhìn thấy bé con mặc áo ngủ đáng yêu đang nắm tay vịn cầu thang từng bước đi xuống, nhìn thấy ông, bé lập tức nở nụ cười ngọt ngào: “Chào buổi sáng, ông nội.”

“Ừ, chào buổi sáng Thu Thu.” Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô gái nhỏ, ba Kỷ liền có cảm giác một ngày mới đã đến, hơn nữa còn là một ngày tốt đẹp: “Không cần vội, con cứ đi từ từ.”

Tất nhiên Thu Thu cũng không vội, dù sao thì bé chính là bé Thu tốc độ 0.5 nha, hơn nữa chuyện nguy hiểm như xuống cầu thang này, bé sẽ rất cẩn thận.

Bé bước từng bước một, vững vàng xuống đến tầng một, sau đó hỏi ba Kỷ: “Ông ơi, bà nội đã dậy rồi sao?”

“Dậy rồi, bà con đang đun nước trong phòng bếp đó.” Ba Kỷ hỏi Thu Thu: “Chờ lát nữa ông và bà con muốn đi công viên tập thể dục, con có muốn đi cùng không?”

“Có ạ, có ạ.” Mắt Thu Thu sáng lên, mẹ Kỷ từ trong phòng bếp đi ra, nghe được hai người nói chuyện liền cười nói: “Trước tiên bà và Thu Thu sẽ lên tầng thay quần áo đã nhé.”

Nói xong, mẹ Kỷ liền đưa bình giữ nhiệt trong tay cho ba Kỷ, sau đó nắm tay Thu Thu trở về phòng.

Tuy rằng chỉ tính toán để Thu Thu ở nhà họ Kỷ một buổi tối, nhưng những đồ vật cần dùng, Giang Qua đều cẩn thận chuẩn bị đầy đủ cho Thu Thu, bao gồm áo ngủ, quần áo tắm, dép lê, tất, bàn chải đánh răng, cốc, khăn lông,.....

Nếu không phải Kỷ Hoài luôn miệng đảm bảo rất nhiều lần rằng chắc chắn nhà cậu có giường cho Thu Thu ngủ, có chăn cho bé đắp, có gối đầu cho bé nằm, cho dù không có thì cậu cũng sẽ nhường giường của mình cho bé, thì Giang Qua còn muốn chuẩn bị cả chăn gối luôn rồi.

“Thu Thu, ba con thật là chu đáo.” Vốn dĩ mẹ Kỷ còn rất tò mò, không biết ai là người chuẩn bị đồ đạc cho Thu Thu, tất cả đồ vật đều rất đầy đủ, sau khi biết được là ba bé đã chuẩn bị tất cả, mẹ Kỷ không nhịn được mà cảm thán, đều là ba ba, thế mà thằng nhóc thối nhà bọn họ chẳng xứng chức gì hết.

Bà nghe nói ba của Thu Thu còn nhỏ tuổi hơn thằng nhóc thối nhà bà.

Đáy lòng mẹ Kỷ không ngừng phỉ nhổ Kỷ Hoài, sau khi giúp Thu Thu thay quần áo xong, mẹ Kỷ thấy tóc bé hơi rối nên liền đi lấy lược và dây buộc tóc, sau khi kết cho Thu Thu một bím tóc xinh đẹp, bà vui vẻ đánh giá, cười nói: “Thu Thu của chúng ta thật xinh đẹp.”

“Bà cũng xinh đẹp.” Thu Thu ngọt ngào nói, dỗ mẹ Kỷ không ngừng tươi cười, bà sờ sờ đầu bé con, sau đó đội mũ nhỏ màu vàng lên cho bé, rồi dắt bé xuống tầng.

*

Gần nhà họ Kỷ có một công viên, bởi vì công viên này rất lớn, hơn nữa cũng có đầy đủ mọi thứ cho nên ngày nào cũng có rất nhiều người đến đây tập thể dục.

Ba Kỷ và mẹ Kỷ cũng là một trong số đó, bởi vì hai vợ chồng họ đều công tác ở bệnh viện cho nên bình thường sẽ cố gắng sắp xếp ngày nghỉ trùng nhau, giống như hôm nay.

Như thường lệ, ba Kỷ và mẹ Kỷ dậy sớm, sau đó sẽ đến công viên, nhưng mà khác với ngày thường, lần này bọn họ còn dắt theo Thu Thu.

Tay trái bé nắm tay ba Kỷ, tay phải nắm tay mẹ Kỷ, cô bé giống như một chú chim nhỏ, cả đường đi đều ríu rít, vui vẻ nói chuyện với bọn họ.

Sau khi tới công viên, ngày thường bọn họ đều sẽ tách ra, một người đi đánh bóng bàn, một người đi nhảy trên quảng trường, nhưng mà hôm nay thì khác, mẹ Kỷ vẫn đi nhảy quảng trường nhưng ba Kỷ thì không đi đánh bóng bàn nữa.

Không có cách nào khác, vì chiều cao của Thu Thu không chênh lệch bao nhiêu so với bàn đánh bóng, cho nên bé không thể đi theo ba Kỷ đánh bóng bàn mà chỉ có thể đi theo mẹ Kỷ đến nhảy trên quảng trường, cho nên ba Kỷ làm gì còn tâm trạng để đi đánh bóng bàn chứ?

Vì vậy những người bạn thường hay nhảy với mẹ Kỷ liền thấy hôm nay mẹ Kỷ không chỉ tới một mình, mà còn mang theo hai cái đuôi, một già một trẻ.

Các bà đều quen biết ba Kỷ, bởi vì người tới công viên chủ yếu là người dân ở xung quanh đây, dù không ở gần nhà họ Kỷ, nhưng vợ chồng hai người họ lại thường xuyên cùng đến cùng đi nhiều lần, các bà muốn không quen cũng khó.

Nhưng mà các bà thực sự không biết Thu Thu.

Thấy cô bé có khuôn mặt nhỏ trắng trắng nộn nộn, đôi mắt to tròn xinh đẹp, cái miệng nhỏ hồng hồng, một nhóm các bà đều có con nhưng mà chưa có cháu trai cháu gái lập tức kích động tiến đến.

“Ai da, đứa nhỏ ở đâu ra thế? Xinh quá đi!”

“A Tú, đây là đứa nhỏ nhà người thân của chị à?”

“Tới đây, tới đây, để bà bà nhìn một cái nào.”

……

Mẹ Kỷ còn chưa kịp chào hỏi mọi người, kết quả chỉ trong nháy mắt đã bị tất cả mọi người vây quanh, thấy bộ dạng không khác gì với bà ngoại sói nhìn thấy cô bé quàng khăn đỏ của các bà, mẹ Kỷ vội vàng nờ miệng nói: “Bình tĩnh, bình tĩnh một chút đi, đừng dọa bé ngoan nhà chúng tôi.”

“Đây không phải đứa nhỏ nhà người thân nào cả, đây chính là đứa nhỏ nhà họ Kỷ chúng tôi.” Mẹ Kỷ cố ý nhấn mạnh bốn chữ cuối, sau đó chính thức giới thiệu cho các bà: “Đây là cháu gái tôi, Thu Thu.”

Các bạn nhảy quảng trường: “……”

Đây là đang khoe khoang đúng không?

Chắc chắn là đang khoe khoang.

Mọi người nhìn thoáng qua mẹ Kỷ, lại nhìn thoáng qua Thu Thu, sau đó nghĩ thầm, được rồi, nếu các bà cũng có một đứa cháu gái như vậy, không cần phải nói, chắc chắn các bà cũng sẽ mang ra khoe khoang, khoe khoang.

Không có cách nào, chủ yếu là cô gái nhỏ thật sự làm cho người ta yêu thích, nhìn giống như tiên đồng nhỏ hầu hạ bên người Quan Âm Bồ Tát, trắng trẻo đáng yêu, làm các bà ngắm đi ngắm lại vẫn thấy không đủ.

Mẹ Kỷ đã sớm biết Thu Thu rất đáng yêu, nhưng không ngờ rằng bé vừa đến đã thu phục được tất cả các bạn nhảy của bà.

Cuối cùng, khi biết Thu Thu cũng muốn nhảy với các bà, nhóm " bà ngoại sói " đã tám trăm năm chưa được gặp đứa nhỏ này mới chịu buông Thu Thu ra, bắt đầu mở nhạc khiêu vũ.

“Lại là ngày chín tháng chín, đêm trùng dương khó tụ họp, nhớ người nhà, phiêu lưu ở bên ngoài, lại là ngày chín tháng chín, sầu thêm sầu, tình càng ưu, tính toán về nhà, trước sau ở trong lòng……”

Sau khi âm nhạc vang lên, Thu Thu theo nhịp điệu mà rung đùi đắc ý, đáng yêu như vậy làm cho ba Kỷ ngồi bên cạnh cũng thấy vui vẻ lây, không nhịn được nở nụ cười cưng chiều.

Sau khi kết thúc bài hát 《 Rượu ngày chín tháng chín 》, mẹ Kỷ cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với Thu Thu, chờ bé bước nhỏ chạy đến trước mặt mới hỏi: “Vừa rồi con có nhìn rõ các bà nhảy thế nào không?”

“Con nhìn rõ ạ.”

“Thật không?”

“Thật ạ.”

“Vậy Thu Thu có muốn cùng nhảy với các bà không nào?”

“Có ạ.”

Sau khi Thu Thu tháo mũ vàng nhỏ của bé đưa cho ba Kỷ giữ, bé ngoan ngoãn đi đến bên người mẹ Kỷ, lúc âm nhạc lại vang lên lần nữa, cô gái nhỏ liền nhảy theo các bà.

“Đi đi đi đi á đi, đi đến ngày chín tháng chín, tha hương không có rượu mạnh, không có hỏi chờ, đi đi đi đi á đi, đi đến ngày chín tháng chín, trong nhà mới có tự do……”

Dáng người bé con nho nhỏ, tay ngắn chân ngắn, cùng nhảy với một nhóm người lớn nhìn cực kỳ đáng yêu, nhưng làm mọi người không ngờ tới chính là những động tác của bé đều hoàn toàn chính xác.

“Thu Thu, trước kia con đã từng nhảy bài này rồi sao?”

Thu Thu lắc đầu: “Không ạ.”

“Vậy sao con biết nhảy?”

“Vừa nãy con nhớ kỹ rồi nha.”

“Xem một lần đã nhớ rồi?”

“Vâng ạ.”

“Ai, chị Tú, sao Thu Thu nhà chị lại giỏi như vậy chứ?”

“Bé con thông minh như vậy, lớn lên sẽ rất ưu tú.”

Hôm qua ba Kỷ cũng đã nói với mẹ Kỷ, so với những đứa nhỏ cùng tuổi thì Thu Thu thông minh hơn rất nhiều, cho nên bây giờ bà cũng không thấy quá kinh ngạc, nhưng bà cũng không ngờ là bé mới xem một lần đã có thể nhớ hết tất cả các động tác.

“Tới đây, tới đây, chúng ta thử đổi một bài khác, xem Thu Thu có thể nhớ rõ hay không?” Đã xem là không quên được, câu này mọi người đều nghe nhiều rồi, nhưng tận mắt nhìn thấy như hôm nay đúng là lần đầu tiên, cho nên mọi người không chờ nổi mà muốn thử lại một lần nữa.

Dĩ nhiên, các bà cũng không có ý xấu, cũng không muốn tạo áp lực cho bé, vì vậy liền cười với bé: “Không sao đâu, Thu Thu, con thử một chút, xem có thể nhớ được bao nhiêu nhé.”

Thu Thu gật gật đầu, sau đó quay lại ngồi bên cạnh ba Kỷ, tiếp tục xem nhóm người mẹ Kỷ nhảy một bài《 Kịch hoàng mai 》.

So với bài 《 Rượu ngày chín tháng chín 》, động tác của bài《 Kịch hoàng mai 》 phức tạp hơn một chút, nhưng mà Thu Thu xem qua một lần vẫn có thể làm lại y hệt.

Lần này đã làm mọi người tâm phục khẩu phục, có người hỏi bé: “Thu Thu, con có thiếu bà nội không? Chính là người có thể mua đồ ăn, đồ uống ngon cho con, còn có thể dắt con đi chơi đó.”

“Tránh ra, tránh ra, các bà định làm gì, không để người bà chính chủ là tôi vào mắt có đúng không?” Mẹ Kỷ cười mắng một câu, những người khác cũng cười theo.

Tuy rằng không có cơ hội làm bà của Thu Thu, nhưng mà cơ hội dạy Thu Thu khiêu vũ thì vẫn còn đó, bởi vì không biết lần sau Thu Thu tới đây là lúc nào, cho nên mọi người đều hận không thể đem tất cả bài nhảy của mình dạy hết cho Thu Thu.

Nếu là đứa nhỏ khác các bà còn sợ bé không nhớ được, nhưng mà Thu Thu chỉ cần nhìn qua là nhớ, vậy thì không còn gì phải lo lắng.

Bởi vì trí nhớ của bé thực sự rất rất tốt.

Nhưng mà đến cuối cùng thì các bà cũng không thực hiện được cái ý tưởng này, bởi vì các bà nhảy rất nhiều, dạy tất cả cho Thu Thu trong một lần khiến cho các bà đã có tuổi rồi mà lại vận động quá nhiều nên không chịu nổi.

Vì thế các bà chỉ có thể lôi kéo tay nhỏ của Thu Thu, ước định cùng bé, chờ lần sau bé tới thì các bà lại dạy tiếp.

“Hôm nay đúng là Thu Thu đã giúp bà tăng thêm thể diện.” Sau khi ra khỏi công viên, mẹ Kỷ liền cười nói với bé: “Tất cả mọi người đều hâm mộ bà có một đứa cháu gái ngoan như Thu Thu đấy.”

Thể diện?

Thu Thu biết từ này có nghĩa là gì, bé ngẩng đầu nhỏ nói với mẹ Kỷ: “Vậy lần sau con sẽ nhớ nhiều động tác hơn, để bà tăng thêm thật nhiều, thật nhiều thể diện.”

Trời ạ, rốt cuộc đây là cháu gái bảo bối thần tiên gì đây!

Mẹ Kỷ bị Thu Thu làm cho cảm động, vốn dĩ ba Kỷ đi bên cạnh nghe vậy còn hơi ghen tị với bà, kết quả Thu Thu lại quay sang nói với ông: “Ông đừng vội, chờ con cao lên, con sẽ đi đánh bóng bàn với ông, cũng giúp ông tăng thể diện.”

Nghe được lời này, làm sao ba Kỷ còn ghen tị được? Ông vui vẻ còn không kịp đây, còn cái khả năng vừa nhìn đã nhớ kia có thể giúp bé đánh bóng bàn giỏi được không, ông cũng mặc kệ.

“Thu Thu, vừa nãy con nhớ kỹ động tác nhảy, vậy con có nhớ lời bài hát không?”

“Có chỗ nhớ, có chỗ không nhớ lắm ạ.” Bởi vì bài hát được mở lên có vài lời nghe rất mơ hồ, Thu Thu không nghe rõ lắm: “Nhưng mà con biết hát kịch hoàng mai ạ.”

“Thật không? Vậy Thu Thu hát cho ông bà nghe một chút được không?”

“Dạ.” Thu Thu gật gật đầu, sau đó bắt đầu hát: “Vì cứu Lý lang rời quê nhà, ai ngờ đề danh bảng vàng Trạng Nguyên, áo đỏ Trạng Nguyên rực thắm, mũ đính hoa lộng lẫy cao sang,……”

Mẹ Kỷ cho rằng Thu Thu hát chính là bài《 Kịch hoàng mai 》, lại không nghĩ rằng bài mà bé vừa hát lại là kịch hoàng mai 《 Nữ phò mã 》, nghe Thu Thu dùng giọng sữa ngọt ngào của mình hát kịch hoàng mai, ba Kỷ và mẹ Kỷ đều giống tất cả các ông bà trên đời, cảm thấy cháu gái của mình chính là đứa bé tuyệt vời nhất.

Vì vậy bọn họ vừa nghe Thu Thu hát vừa cùng nhau đến cửa hàng ăn sáng, sau đó một nhà ba người lại chậm rãi đi đến chợ bán thức ăn, sau khi mua xong thức ăn mới tay trong tay cùng nhau về nhà.

Ngủ dậy liền phát hiện cả nhà đều không thấy đâu, chỉ còn lại một mình, Kỷ Hoài: “……”

Bọn họ không muốn quay về?

Ba Kỷ: “……”

Mẹ Kỷ: “……”

Thật là luyến tiếc, nhưng mà bởi vì Thu Thu nhắc nhở bọn họ, giữa trưa bé phải cùng ba Đường Đường đi quay chương trình.

Kỷ Hoài: “……???”

Không đúng.

Từ từ……

Nghĩa là Thu Thu không nhắc bọn họ thì bọn họ không tính trở về đúng không?

Bây giờ Kỷ Hoài mới sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là trọng nữ khinh nam, cậu không thể ở trong nhà này thêm một giây nào nữa, dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng cuối cùng Kỷ Hoài vẫn đợi tới lúc ăn xong cơm trưa mới mang Thu Thu đi quay chương trình.

Không có cách nào khác, đối với Kỷ Hoài mà nói, làm gì thì làm, vẫn phải ăn cơm trước.

*

Thu Thu chỉ là ở nhà họ Kỷ một buổi tối mà thôi, nhưng mà đối với Giang Qua mà nói thì lại giống như là bé đã ở đó vài buổi tối rồi.

Rõ ràng lúc chưa nhận nuôi Thu Thu, hắn luôn sinh hoạt một mình, mặc dù có mấy người anh em tốt là đám người Phương Tử An, nhưng chủ yếu vẫn là ở một mình.

Nhưng mà không biết vì sao, chỉ mới sống cùng Thu Thu hơn nửa tháng thôi mà Giang Qua lại phát hiện mình đã có thói quen ở cùng bé, khi một lần nữa trở lại cuộc sống của một người, hắn lại thấy không quen.

Cho dù trong lúc quay chương trình, đa số thời gian Thu Thu đều ở cùng Kỷ Hoài, nhưng hắn vẫn có thể gặp bé ở hậu trường, hoặc là lúc kết thúc quay chụp bé sẽ trở về bên cạnh hắn.

Không giống như bây giờ, phía sau máy quay hắn cũng không nhìn thấy Thu Thu, kết thúc quay chụp bé cũng không trở lại bên cạnh hắn.

Vì thế đêm qua, khó có một lần Giang Qua bị mất ngủ, sau khi ngủ dậy, rõ ràng thời gian vẫn trôi qua như mọi ngày, nhưng Giang Qua lại cảm thấy dường như hôm nay thời gian đang trôi qua chậm hơn rất rất nhiều.

Thật vất vả chờ đến khi Kỷ Hoài mang Thu Thu trở về, trong nháy mắt tim Giang Qua giống như đã thuận lợi rơi xuống đất, cảm xúc bực bội, mất kiên nhẫn vì phải chờ đợi đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó chỉ có sự nhẹ nhàng, vui sướng.

“Ba ba!” Thu Thu vừa đến trường quay, đầu tiên là chạy đi tìm Giang Qua, không cần phải nói, không ở cùng Giang Qua một buổi tối thôi nhưng thật ra Thu Thu cũng rất nhớ hắn.

Bởi vì trong mấy người ba, thời gian bé ở cùng Giang Qua là lâu nhất, cho nên vừa thấy Giang Qua, Thu Thu luôn chậm rãi đã nhanh chân chạy tới.

Chỉ là bé không ngờ, còn chưa kịp nhào vào lòng Giang Qua, hắn đã bước nhanh tới trước mặt bé, duỗi tay ôm bé lên cao.

Giang Qua đột nhiên nhiệt tình làm Thu Thu sững sờ, nhưng mà sau đó bé lập tức vui vẻ, không nhịn được cười, lớn tiếng hô lên với Giang Qua: “Ba ba!”

“Lỗ tai của ba sẽ bị con hét tới điếc.” Giang Qua “ghét bỏ” mà nói một tiếng, hắn nghĩ một đằng nói một nẻo lại đổi lấy Thu Thu càng lớn tiếng, liên tiếp gọi: “Ba ba, ba ba, ba ba, ba ba……”

Một loạt “Ba ba” của Thu Thu làm cho Giang Qua suýt chút nữa không thể duy trì được hình tượng lạnh lùng của mình.

Kỷ Hoài đi theo phía sau Thu Thu, vừa đến đã nhìn thấy hình ảnh cha hiền con thảo của hai người này, không hiểu sao cậu lại cảm thấy hơi ghen tị, cậu nhớ rõ lúc đầu trong bốn người ba, Thu Thu thích cậu nhất mà?

Nhưng mà bây giờ nhìn lại, danh hiệu “người ba mà Thu Thu thích nhất” của cậu sợ là không giữ nổi nữa rồi, bởi vì nhìn dáng vẻ của Thu Thu bây giờ thì người ba mà bé thích nhất rõ ràng chính là Giang Qua.

Không đúng không đúng, sao cậu lại nghĩ như thế chứ?

Trong lòng Kỷ Hoài không ngừng phỉ nhổ chính mình một trận, thầm nghĩ Giang Qua không tính toán gì mà giúp đỡ cậu nhiều như vậy, sao cậu có thể vong ân phụ nghĩa được đây? Cậu phải có ơn tất báo mới đúng chứ.

Nghĩ như vậy, sau khi nói chuyện phiếm vài câu với Giang Qua, Kỷ Hoài liền nói: “Hôm nay, tôi không chỉ mang Thu Thu trở lại, tôi còn cho anh một điều kinh hỉ lớn.”

Kinh hỉ lớn?

Giang Qua hơi hơi giương mí mắt, đối với hắn mà nói, hắn không trông chờ kinh hỉ với không kinh hỉ gì cả, Kỷ Hoài mang Thu Thu trở lại chính là kinh hỉ lớn nhất cho hắn.

Nhưng nghĩ đến chuyện mình cọ Kỷ Hoài nửa tháng chăm sóc Thu Thu, cho nên mặc dù không có hứng thú, Giang Qua vẫn nói với Kỷ Hoài: “Thật không? Vậy thì cảm ơn cậu trước.”

Giờ phút này Giang Qua nói với Kỷ Hoài một tiếng “Cảm ơn” chính là rất thật lòng, nhưng chờ đến buổi tối, lúc hắn chuẩn bị gội đầu cho Thu Thu, sau khi biết được “Kinh hỉ lớn” mà Kỷ Hoài nói là cái gì, Giang Qua quyết định thu hồi câu “Cảm ơn” thật lòng kia!

“Cậu nói…… Cậu đã học xong cách gội đầu cho Thu Thu?” Giang Qua nhìn về phía Kỷ Hoài, căn bản là người kia không nghe ra “Sát ý” trong lời nói của Giang Qua nên thành thật gật gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi đã hỏi mẹ tôi rồi, mỗi bước bà đều chỉ dẫn rất rõ ràng, vậy nên anh yên tâm, về sau nhiệm vụ gội đầu cho Thu Thu cứ giao cho tôi đi, tôi đảm bảo sẽ gội cho bé vô cùng thoải mái, dễ chịu.”

Giang Qua: “……”

Tới tới tới, cậu tới đây.

Tôi cũng đảm bảo sẽ đánh cậu một trận thật “thoải mái dễ chịu”.

Giang Qua nhìn về phía Kỷ Hoài, cậu bây giờ và lúc trước không có gì khác nhau, nhưng xét đến việc cậu là diễn viên, hơn nữa còn là diễn viên thuộc cấp bậc ảnh đế cho nên trong khoảng thời gian ngắn, Giang Qua cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc cậu ta đây là khờ thật hay là đang giả ngu.

“Không cần, dù sao thì từ trước đến nay đều là tôi gội đầu cho Thu Thu, không cần làm phiền cậu.”

“Không phiền không phiền, việc này vốn dĩ phải do tôi phụ trách, sao có thể nói là phiền chứ?” Kỷ Hoài nói: “Trước đó vẫn luôn đem chuyện này đẩy cho anh, tôi thực sự ngại ngùng.”

“Không cần ngại, đây không phải việc gì khó, thuận tay mà thôi.”

“Cũng không thể nói như vậy……”

Vốn dĩ Kỷ Hoài cũng không nghi ngờ gì, bởi vì từ trước đến nay, trong cảm nhận của cậu Giang Qua là một người tốt, chính là hình tượng của một người thành thật, nhưng thấy hắn năm lần bảy lượt từ chối, cậu bắt đầu cảm thấy hơi kỳ lạ.

Tuy rằng so với Thu Thu,đúng là chỉ số thông minh của Kỷ Hoài có vẻ không đủ, nhưng cũng không có nghĩa cậu là đứa ngốc, đặc biệt là khoảng thời gian cậu ở cùng Thu Thu, tối qua cậu cũng đã được hưởng thụ cảm giác thành tựu sau khi giúp bé gội đầu.

Rất nhiều manh mối và điểm đáng ngờ đều xuất hiện cùng lúc, Kỷ Hoài không nhịn được bắt đầu nghi ngờ Giang Qua, hắn nói kiểu gì cũng không cần cậu thay hắn chia sẻ, là vì hắn là người rất tốt? Hay đơn giản là hắn thích gội đầu cho Thu Thu, hơn nữa còn muốn độc chiếm phúc lợi này?

Kỷ Hoài nghĩ như vậy, sau đó cũng trực tiếp hỏi ra.

Thấy Kỷ Hoài trực tiếp hỏi, Giang Qua cũng trực tiếp thừa nhận, không phải miệng hắn chê bai nhưng thân thể thành thực, mà sau khi tiếp xúc với Kỷ Hoài một thời gian, hắn xác định cậu ta là một tên đầu gỗ.

Gặp người như vậy, Giang Qua chắc chắn nếu hắn còn tiếp tục khẩu thị tâm phi thì sẽ khiến bản thân tức chết, giống như lần trước khi hắn từ chối thì cậu ta cứ khăng khăng cho rằng hắn đang khách sáo.

Cho nên lần này, người vốn nghĩ một đằng nói một nẻo như Giang Qua đã cho "tâm", " khẩu " đồng nhất.

“Anh được lắm, mất công tôi còn cho rằng anh là người tốt.” Kỷ Hoài sắp bị tức điên, trước đó cậu còn thấy lo lắng, bất an vì mình đã chiếm tiện nghi của Giang Qua.

Bây giờ thì tốt rồi, sự thật chứng minh không phải là cậu chiếm tiện nghi của Giang Qua mà là Giang Qua chiếm tiện nghi của cậu, một khi đã như vậy thì bây giờ cậu không cần hắn gội đầu giúp Thu Thu nữa.

Nói cách khác hắn thật sự tự cho rằng hắn là một con cá lớn thành tinh à.

“Tôi nhớ rõ, người nào đó từng nói, về sau tôi có chuyện gì cần giúp đỡ thì chỉ cần nói một tiếng, chắc chắn người kia sẽ không nói hai lời mà giúp đỡ.” Giang Qua “tốt bụng” nhắc nhở Kỷ Hoài về những lời cậu từng nói.

Kỷ Hoài: “……!!!”

Những lời kinh khủng như vậy là cậu nói à?

CMN!

Đúng là có thật!

Kỷ Hoài tức chết đi được, cậu nói: “Cái này được thành lập với điều kiện tiên quyết anh phải là người tốt.”

Sao cậu có thể nói ra mấy lời như vậy chứ? Cậu cho rằng mình là thằng con ngốc nhà địa chủ à?

Giang Qua: “Lúc đó cậu cũng không thêm điều kiện này.”

Kỷ Hoài: “……!!!”

A a a a tức giận!

Kỷ Hoài bị chọc tức như con cá nóc, cậu nói: “Tôi mặc kệ!”

Giang Qua hơi hơi giương mắt: “Tôi cũng mặc kệ.”

“Vậy chúng ta đi hỏi Thu Thu.” Kỷ Hoài không làm gì được Giang Qua, bèn quay sang hỏi Thu Thu: “Thu Thu, ba tin con là đứa bé công bằng, cho nên con nói đi, nếu ba và ba Giang của con rơi xuống nước cùng một lúc…… Không, không phải, là ba và ba Giang đều muốn gội đầu cho con, vậy con muốn được ai gội?”

“Trả lời cho tốt, quỷ nhỏ.”

Vốn dĩ đang cười hì hì xem náo nhiệt, Thu Thu: “……???”