Toàn Thế Giới Tham Gia Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 5: Trò Chơi "Cờ Vua"



[Quy Tắc Trò Chơi: Bảo vệ vua. Vua chết, toàn đội chết. Giết vua đối phương, toàn đội thắng. Đội nào chết hết, đội còn lại thắng. Người chơi theo thứ tự khiêu chiến một người chơi khác ở đội đối phương. Từ bỏ khiêu chiến đồng nghĩa từ bỏ quyền chơi, bị trừng phạt. Đội trắng có quyền khiêu chiến trước. Người chơi giết vua, thưởng thẻ bài đặc biệt. Người chơi chiến thắng thưởng thẻ bài ngẫu nhiên.]

Vừa thông báo quy tắc xong, mọi người đều chìm trong không khí nặng nề. Bọn họ vốn là một công dân tuân thủ pháp luật, bây giờ lại vì mạng sống bị ép phải giết chết người chơi khác. Chỉ nghĩ đến cũng khiến tay chân run rẩy.

Nhưng bọn họ không có quyền lựa chọn, chân còn đang bị cố định tại chỗ, nghĩ muốn trốn cũng không chạy được. Dường như từ khi thứ quỷ quái này xuất hiện, số mệnh của bọn họ hoàn toàn bị khống chế bởi kẻ khác rồi.

Cảnh tượng người phụ nữ trung niên nổ tung thành từng mảnh khiến mỗi người đều ám ảnh không dứt. Nếu như bọn họ không làm theo, vậy chỉ có thể chờ chết, mà còn chết rất khó coi.

Trong đó, Tô Vân cũng không khá hơn. Cô cho rằng trò chơi sẽ giống như thi đấu cờ vua bình thường, được nâng cấp thành người chơi trực tiếp tham gia, không ngờ lại phải giết người. Mà mạng sống cũng đang nằm trong tay người chơi vua kia.

Đội trắng có quyền khiêu chiến trước, vậy chẳng phải nếu bọn họ khiêu chiến vua, ngược lại xác suất đội đen thắng sẽ thấp đến thậm tệ sao?

Tô Vân quay đầu nhìn người chơi ở vị trí vua trên bàn cờ, vậy mà lại là một đứa trẻ sơ sinh còn đang nằm trong tã lót. Đứa bé như không hiểu chuyện gì xảy ra, một tay quơ loạn trong không khí, một tay cho vào miệng, chân duỗi đạp lung tung, chỉ là phần sau lưng bị dính chặt xuống mặt đất.

Nhưng quan trọng hơn hết, nếu như đội trắng khiêu chiến đứa bé, thì đội cô không phải tỉ lệ thắng hoàn toàn về 0 hả? Trò chơi quỷ quái này có thể logic hơn không?

Dù cho Tô Vân có được kỹ năng "Muốn Gì Được Nấy", nhưng cũng chẳng thể làm bản thân mình hồi sinh sau khi chết. Cô căn bản đang ở cấp 1, cùng lắm là lấy được vũ khí phòng thân hạng ba đi. Mà chết rồi thì tức là có kỹ năng cũng vô dụng.

Cô khẽ thở dài, sắc mặt những người khác cũng chẳng tốt đẹp lắm khi nhìn về phía đứa bé. Bọn họ đang bị tử thần trêu đùa, chắc chắn rồi!

[Trò chơi bắt đầu nha~ Mời người chơi số 1 đội trắng khiêu chiến.]

Trước mặt mỗi bên đều xuất hiện một bức tường trong suốt. Như cũ không thể nghe được âm thanh nào.

Dứt lời, một ông lão tầm tuổi xế chiều xuất hiện trên ô trống ở giữa, mà vị trí trí ông lão vừa đứng đồng thời trống rỗng. Ông lão ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.

[Mời khiêu chiến người chơi đội đen.]

Ông lão nghe xong thì run run, vẻ mặt phúc hậu tràn đầy sự sợ hãi, ông ta quỳ xuống liên tục dập đầu,

"Tôi cầu xin các người thả tôi ra, người nhà tôi còn đang chờ tôi. Tôi chỉ là một lão nông dân bình thường, cầu xin các người."

Tô Vân kinh ngạc phát hiện mình có thể nghe được giọng nói của ông lão kia. Mà ông ta còn có thể cử động được. Nhưng cô vẫn không thể nghe được âm thanh những người khác như lúc đầu. Cô chỉ biết ngao ngán thở dài.

Những người khác cũng nghe thấy, vẻ mặt khác lạ, thử quay sang nói chuyện với người bên cạnh nhưng lại phát hiện bọn họ không hề nghe được. Mọi người lại dồn sự chú ý vào khoảng trống phía trước.

[Mời khiêu chiến người chơi đội đen.]

Ông lão vẫn liên tục dập đầu cầu xin. Sau khoảng 1 phút, những người khác trợn mắt thấy ông lão nổ tung thành từng mảnh vụn bay lả tả. Cảnh tượng đẫm máu hệt như người phụ nữ trung niên trước đó.

Máu tươi chảy bừa bãi khắp nơi, văng tung toé không ra một hình thù gì.

[Người chơi từ bỏ quyền chơi, bị trừng phạt.]

Sau đó, Tô Vân thấy có người ở đội trắng hai tay ôm chặt đầu, miệng mở to, trợn tròn mắt. Một lúc sau, người kia cũng nổ tung thành vụn, máu văng lên mặt, lên quần áo người chơi khác, khiến cho hình cảnh càng thêm kinh dị. Những người đứng gần chắc chắn bị doạ chết khiếp rồi.

Cùng lúc đó, giọng nói giễu cợt xen lẫn vui vẻ vang lên bên tai bọn họ.

[Giá trị tinh thần người chơi về 0, phải chết đó nha~]