Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A

Chương 76



76. Chương 76.

Đêm khuya tĩnh lặng.

Sở Thao khóa cửa phòng lại, gửi cho thầy giáo một bức email. Trong thư cậu có miêu tả kỹ càng tỉ mỉ hình dung lại cảm giác của mình về Giang Thiệp, bao gồm cả việc tiếp nhận tin tức tố của y.

Chuyện này quả thực là kỳ diệu, vì dù sao trong nhận thức của mọi người thì tin tức tố của Alpha sẽ va chạm đùn đẩy lẫn nhau, làm cho cả hai đều không thoải mái.

Nhưng tựa hồ tin tức tố của cậu lại miễn dịch với tin tức tố của Giang Thiệp, hoặc có thể nói là xem nhẹ nó.

Tế bào phụ trách bài trừ tin tức tố của cậu tựa như cam chịu và nhận định tin tức tố của Giang Thiệp là vô hại, cho nên sẽ không tấn công lại y.

Lúc ban đầu loại bài xích này chỉ hơi chút chậm chạp, những tế bào này vẫn còn phản ứng lại, phân bố một lượng tin tức tố lớn để chống cự ngoại địch, về sau những hành động thân mật của bọn họ càng ngày càng nhiều, thân thể càng ngày càng thích ứng cho tới mới đây, mặc dù không phun thuốc ức chế nhưng cậu vẫn sẽ không sinh ra bài xích với Giang Thiệp.

Cậu cũng trình bày về độ xứng đôi của mình và Giang Thiệp cùng với Tô Cảnh Đồng, nhưng chuyện này chỉ là lời nói của một mình Tô Cảnh Đồng, hiện tại cậu còn chưa có quyền hạn để kiểm tra nó, đối với sự việc chưa xác định, cậu biểu đạt thái độ cực kỳ cẩn thận, hy vọng nếu thầy giáo có phát hiện thêm thì thông báo cho cậu một tiếng.

Gửi email xong, Sở Thao cong lưng nằm bò trên mặt bàn, mệt mỏi ngủ thiếp đi trong chốc lát. Cho tới khi đêm khuya, nhiệt độ giảm xuống khiến cậu bị lạnh mới tỉnh lại, cậu mơ mơ hồ hồ mở to mắt, nước mắt sinh lý chảy ròng ròng vì bị đèn bàn chiếu thẳng vào.

Liếc qua đồng hồ, đã là 4 giờ sáng.

Cả người đều tê mỏi, đau nhức, mái tóc ướt dầm dề cũng không biết đã khô từ lúc nào, lộn xộn, bù xù không có hình thù.

Cậu quay người lại, ngả ra giường, tự khóa mình trong chiếc chăn ấm.

Sáng sớm hôm sau, bà Tống gõ cửa, gọi cậu dậy ăn cơm sáng. Sở Thao rất ít khi ngủ nướng, cậu vẫn luôn dậy sớm hơn Sở Tinh Ninh, trước kia luôn là cậu kéo anh ra khỏi giường.

Nhưng hôm nay, khó có được, cả nhà đều đã dậy, chỉ mình cậu vẫn ngủ.

Lúc đầu bà Tống còn nghĩ chắc là do dạo gần đây cậu học hành quá vất vả cho nên muốn cậu ngủ nhiều một lát, nhưng chờ mãi chờ mãi, phòng cậu vẫn không có động tĩnh. Nếu không dậy thì sẽ tới trường muộn mất.

"Thao Thao, Thao Thao mau dậy đi con, còn nửa giờ nữa là tới 8 giờ rồi!"

Bình thường, hai đứa nhỏ chưa tới 7 giờ đã ra cửa rồi, tới trường còn có thể tự học sớm trong 1 giờ.

Lúc đầu, bà Tống chỉ nhẹ nhàng gõ cửa, sau gõ cửa càng ngày càng mạnh.

Từ khi phân lớp Sở Thao bắt đầu khóa cửa phòng lại, sau đó còn lấy chìa khóa dự phòng đi mất, hiện tại cái phòng ngủ này trừ cậu ra không ai mở được.

Sở Tinh Ninh đã ăn sáng xong, anh cau mày đi tới cạnh cửa, cẩn thận nghe động tĩnh bên trong.

"Thao Thao?"

Bà Tống lo sợ bất an, nhỏ giọng hỏi Sở Tinh Ninh:

"Có phải hôm qua mẹ không đồng ý nó với Omega kia cho nên nó thương tâm hay không? Giống như Thân Hoàng Phương?"

Bà sợ Sở Thao chỉ giả bộ kiên cường, nhưng thật ra trong lòng đã thích Omega kia. Nếu để cho bà lựa chọn việc Sở Thao yêu sớm hay có gì bất chắc, bà thà rằng để Sở Thao yêu sớm.

Sở Tinh Ninh khựng lại 1 giây, lập tức lắc đầu, cực kỳ khẳng định nói:

"Không thể như vậy, Thao Thao vốn không thích người kia."

Sở Thao thích ai, trong lòng đã anh có chút suy đoán. Nhưng mà anh không dám xác định, bởi vì ít nhất trong lời đồn đãi, mối quan hệ giữa hai người không được tốt.

Sở Thao bị tiếng đập cửa liên tục đánh thức, ý thức dần dần thanh tỉnh, cậu mệt mỏi mở mắt ra. Đôi mắt khô khốc lên men, mí mắt phảng phất như bị gì đó lôi kéo khép lại, nặng nề không muốn mở mắt.

Cảm giác này cực kỳ quen thuộc, cậu dám khẳng định, đôi mắt mình hiện giờ toàn là tơ máu.

Cậu giãy giụa trở mình, đầu óc căng ra tới phát đau. Sườn mắt nhìn về bức màn che, ánh mắt trời đã chiếu vào bức màn màu tối màu biến nó thành màu xám trắng, tia nắng ban mai đã thoát khỏi màu đạm hồng, mặt trời treo cao cao trên không trung, rót ánh nắng chói chang vào khe hở của bức màn, rơi thẳng xuống mép giường của cậu.

Sở Thao lẩm bẩm trả lời lại:

"Con dậy rồi."

Vừa mở lời, huyệt thái dương nhói lên giống như kim đâm. Xem ra cậu đã bị cảm lạnh vì đêm qua ngủ thiếp đi trên mặt bàn.

Trước kia cậu cũng ít khi sinh bệnh, có khả năng là từ khi lên cao trung thường xuyên thức đêm làm cho sức chống cự cũng giảm xuống.

Sở Thao duỗi tay sờ sờ trán mình, hình như không nóng, cậu cố gắng chống tay nhổm người xuống giường.

Hai chân tựa như không phải của mình, vừa mỏi vừa không có sức lực, bước trên mặt đất không có cảm giác chân thật, chỉ hơi xoay đầu một chút cũng cảm thấy đau đớn âm ỉ.

Loại cảm giác này, tựa hồ như đúng là phát sốt.

Sở Thao kéo cửa ra, thấy ánh mắt quan tâm của bà Tống và Sở Tinh Ninh.

Sở Tinh Ninh chỉ vào mắt cậu:

"Tất cả đều là tơ máu, em làm sao thế?"

Sở Thao nỗ lực chớp chớp mắt, hữu khí vô lực nói:

"Đêm qua ghé trên bàn ngủ quên mất, có khả năng bị lạnh một chút."

Bà Tống vội la lên:

"Con a, đứa nhỏ này, mới tắm rửa xong còn để tóc ướt như vậy, còn bò lên bàn ngủ, sao có thể không bệnh được.!"

Sở Thao cũng không quá để ý, nói:

"Không sao đâu mẹ, con rửa mặt một cái là được mà."

Bà Tống xoay người đi tới ban công:

"Mẹ đi lấy thuốc cho con, thuận tiện đo nhiệt độ xem nào."

Sở Thao nói với Sở Tinh Ninh:

"Anh, anh nhanh đi học đi, hiện tại em còn chưa đánh răng rửa mặt, trong chốc lát em báo với cô chủ nhiệm một tiếng, đi học muộn một chút."

Năm 3 là một năm vội vàng nhưng cũng là một năm tự do nhất.

Trường học và giáo viên sẽ bức bách mỗi học sinh tới cực hạn nhưng đồng thời cũng cho bọn họ sự tự do lớn nhất.

Năm nhất, năm hai nếu tới trễ một lần chính là việc lớn, nào là trừ điểm học phần, nào là mời lên văn phòng nói chuyện, nói không chừng còn gọi điện cho phụ huynh hỏi thăm tình hình.

Nhưng học sinh năm 3 lại có thể tùy tiện xin nghỉ, đặc biệt là những học sinh có thành tích ổn định, có ý thức tự học tập. Những học sinh như vậy, sẽ tự mình bức mình tới cực điểm, giáo viên sẽ tuyệt đối tín nhiệm bọn họ. Thậm chí đã có vài học sinh lựa chọn ôn tập ở nhà, không tới trường học.

Sở Tinh Ninh không yên tâm nhìn Sở Thao nói:

"Anh chờ em cũng được, anh cũng không vội."

Sở Thao lắc đầu:

"Em không biết khi nào thì đi đâu, hôm nay có phải tới ngày trực nhật của anh không? Đến muộn không tốt lắm."

Sở Tinh Ninh trầm mặc một lát, rốt cuộc cũng đồng ý:

"Được rồi, vậy có gì phải gửi tinh nhắn cho anh đó."

Khu vực năm 3 đã không còn thiết bị chắn sóng.

Bà Tống cầm chiếc nhiệt kế, vẫy vẫy nó rồi nhìn nhiệt độ bên trên, bà đưa cho Sở Thao kẹp dưới nách.

Sở Thao vừa kẹp nhiệt kế vừa đi đánh răng rửa mặt. Cậu mặc chiếc áo ngủ dài rộng, cong eo, bám người vào bồn rửa, cậu vỗ một vốc nước lạnh lên mặt, có thể là do nước quá lạnh khiến cậu run lên.

Bà Tống đứng trong phòng khách nhìn bóng dáng Sở Thao. Đứa con nhỏ của bà này, tại sao vẫn luôn gầy như vậy?

Qua áo ngủ có thể nhìn thấy một cái sống lưng tinh tế và phần eo thon gọn không một chút thịt thừa, bởi vì cong eo, vạt áo ngủ rũ xuống, lộ ra cái bụng nho nhỏ không nếp gấp.

Trước kia bà vẫn cam chịu rằng thân thể của Sở Thao rất cường tráng, hiện tại nhìn vào, làm gì có Alpha nào lại mảnh khảnh như cậu chứ. Ngay cả Thân Hoằng Phương bị bệnh cũng không gầy như vậy.

Càng nghĩ bà càng cảm thấy, có lẽ trước kia bà thực sự đã bỏ qua đứa con bé nhỏ này.

Sở Thao không biết bà Tống phía sau lại suy nghĩ nhiều như vậy. Cậu rửa mặt xong, đúng là có tinh thần hơn nhiều, tơ máu ở đáy mắt đã dần rút đi. Cậu cầm khăn mặt lau qua mặt rồi rút nhiệt kế ra, nhìn thoáng qua.

38 độ 5.

Bà Tống nhanh chóng lấy nhiệt kế lại nhìn:

"Thật là sốt rồi."

Nhiệt kế cũng không chuẩn xác lắm, vì vừa rồi cậu kẹp quá tùy ý, nhiệt độ chân chính có thể còn cao hơn so với con số bên trên.

Bà Tống lấy thuốc hạ sốt cùng với nước ấm đưa cho Sở Thao:

"Con uống thuốc trước đi, mẹ sẽ gọi điện cho cô Dương, báo bao giờ con đỡ sốt lại đi học."

Sở Thao không muốn nằm ngây ngốc ở nhà, cậu muốn đi tới trường nhìn thấy Giang Thiệp.

"Con không sao, chỉ uống thuốc một ngày sau là tốt rồi, mẹ gọi cho cô báo con đến muộn nửa giờ đi."

Dứt lời, Sở Thao uống thuốc rồi về phòng ngã xuống giường. Dính vào giường một cái, đau đầu mới tốt hơn một chút. Nhưng hiện tại cậu không muốn ngủ, chỉ mở to mắt chờ tác dụng của viên thuốc.

Cậu cầm di động kiểm tra email, không có tin mới.

Cậu lại xem lịch, thứ sáu tuần sau là sinh nhật của Giang Thiệp. Cậu phát hiện sinh nhật của y vào cuối tháng chín khi thu danh sách báo danh kỳ thi mùa thu.

Cậu vẫn luôn là người rất tinh tế, sợ mình quên mất cho nên còn đánh dấu vào di động. Nhưng cậu chưa nghĩ ra sẽ tặng y món quà gì, Giang Thiệp tựa như không thiếu gì hết nhưng lại giống như cái gì cũng thiếu thốn.

Nhưng những thứ y thiếu, Sở Thao lại không có cách nào cho y được. Sở Thao hít sâu một hơi, gửi cho y một tin nhắn, nói mình dậy muộn, sẽ tới lớp trễ một chút.

Bà Tống cũng đã gọi điện cho cô Dương, cô còn dặn dò Sở Thao không cần vội vàng, trước tiên cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.

Nhưng nửa giờ sau Sở Thao vẫn bò dậy.

Ý chí của cậu vẫn luôn mạnh mẽ, không có thói quen vì một chút bệnh nhỏ đã nằm bẹp trên giường.

Hơn nữa tựa hồ như thuốc hạ sốt đã phát huy tác dụng, lúc rời giường cậu cảm thấy tốt hơn nhiều.

Bà Tống còn khuyên cậu:

"Không phải vội vàng, con ngủ nhiều một chút, chờ tốt lên rồi nói sau."

Sở Thao lắc đầu:

"Con tới trường đây, ở nhà cũng nhàm chán."

Cậu khăng khăng mặc quần áo xong, sắp xếp lại cặp sách, chuẩn bị ra cửa.

Bà Tống phát hiện mình căn bản vô pháp ngăn cản được ý muốn của Sở Thao, bà chỉ thể trơ mắt nhìn cậu mở cửa đi ra ngoài.

"Thao Thao, gọi taxi đi, đừng đạp xe lại bị gió thổi."

"Con biết rồi."

Sở Thao ra cửa, tùy tay móc ra chìa khóa xe đạp. Giá khi mở cửa xe taxi trong thành phố đã tăng lên tới 12 đồng, từ nhà tới trường học lộ trình chỉ có 10 phút, gọi xe thật không có lời.

Đẩy cánh cửa nhà ra, ánh mắt trời ấm áp vẩy lên người cậu. So sánh với giữa hè, không khí đã bắt đầu chuyển lạnh, thời tiết đã vào gia đoạn thoải mái nhất. Sở Thao hít sâu bầu không khí mát lạnh, đón ánh nắng ôn nhu, cậu cảm thấy cả người thoải mái hơn. Cậu đạp xe, cũng không cần vội vàng, chầm rì rì đi tới trường.

Tới nửa đường, cậu ẩn ẩn cảm thấy có xe đi theo mình. Tuy rằng sốt cao làm sức quan sát của cậu trở nên trì độn, nhưng đối phương lại quá trắng trợn, không khó để phát hiện ra. Sở Thao dùng dư quang đảo nhẹ qua, là một chiếu xe Audi màu đen, số xe RC 8888.

Cậu híp mắt lại, hầu kết căng chặt trượt xuống. Loại xe có biển số tư nhân này, theo lý thuyết thì không nên cảm thấy hứng thú đối với một học sinh bình thường như cậu.

Sở Thao phanh xe lại, ngừng ở ven đường, chiếc Audi kia cũng ngừng lại theo. Cậu nhín bốn phía, từ nhà cậu tới trường học đều là tuyến đường chính, dòng xe và người đi bộ qua lại không ít, nếu có người muốn hành hung hay cướp bóc gì thì cũng quá lớn mật.

Hơn nữa nếu biển số xe này không phải giả thì hà cớ gì người trên xe lại muốn cướp bóc cậu.

Rất nhanh, cửa xe mở ra.

Sở Thao nắm chặt tay lái, có chút địch ý nhìn chằm chằm cửa xe.

Một người đàn ông trung niên mặc tây trang mang giày da đi xuống, dáng người ông có chút đậm người nhưng tỉ lệ rất cân đối, có thể che đậy chút tỳ vết khó mà có được này. Diện mạo của người này có chút quen mắt, nhưng cậu không nghĩ ra đã gặp ở đâu. Cậu trầm khí, cảm thấy đầu mình lại có chút choáng váng.

Người đàn ông đi tới trước mặt cậu, đánh giá cậu một phen, mới tỏ chút ý cười lại uy nghiêm:

"Chào cháu, ta là phụ thân của Giang Thiệp."

Ông Giang Thích Phong?

Sở Thao giật mình, cuối cùng cũng biết vì sao ông lại quen mắt như vậy. Ảnh chụp của ông được trường học tuyên truyền, tùy ý ở đâu cũng có thể thấy được, thậm chí những danh ngôn hay lời răn được treo trên tường của trường cũng có của ông. Chúng được treo giữa mấy lời danh ngôn của Lev Nikolayevich Tolstoy, Bertrand Russell hay Socrates thật có chút buồn cười.

"Cháu yên tâm, ta không có ác ý gì, chỉ tìm cháu nói chuyện vài câu, lên xe với ta đi."

Suy nghĩ của cậu vận chuyển không được nhanh như bình thường, phát sốt ảnh hưởng tới phán đoán của cậu.

Ông Giang là một thương nhân thành thục, từ trên mặt ông, người ta không thể nhìn ra vui hay buồn. Ông không giống Giang Thiệp, có thể tùy tính, tự nhiên, căm ghét rõ ràng, nhưng lướt qua mặt mày của ông, cậu có thể nhận thấy Giang Thiệp có một vài nét giống ông.

Sở Thao khóa xe ở ven đường, theo ông Giang lên xe.

Hiện tại thân thể cậu không được khỏe, chỉ cong eo thôi cũng thấy vã mồ hôi lạnh.

Ông Giang nhìn thấy mặt cậu trắng bệnh, cho rằng cậu khẩn trương, ông thầm nghĩ, quả nhiên vẫn là đứa trẻ.

"Ta phải đợi khá lâu mời chờ được lúc cháu đi học một mình."

Ngày thường Sở Thao đều đi cùng Sở Tinh Ninh, ông Giang không muốn quấy rầy người nhà của cậu cho nên vẫn luôn không lộ diện.

Sở Thao gật gật đầu, ánh mắt không nhìn về phía ông mà mỏi mệt nhìn chằm chằm vào gáy của vị tài xế phía trước. Trong xe, mùi da thật của ghế cùng với mùi xăng pha lẫn vào nhau làm cậu muốn phun ra.

Ông Giang không nghĩ tới Sở Thao là loại người trầm mặc, ông cho rằng người Giang Thiệp thích chắc hẳn là một người hoạt bát, có thể chơi cùng y.

Nhưng đích xác Sở Thao rất đẹp, bề ngoài cơ hồ không có bất luận tỳ vết gì, trừ bỏ trắng tới mức có chút bệnh trạng ra thì môi có chút khô mà thôi.

"Ta biết hiện tại cháu và Giang Thiệp đang ở bên nhau, không chỉ ta biết mà mẹ của nó cũng biết."

Theo bản năng Sở Thao chạm vào điện thoại, không cẩn thận ấn vào nút mở, màn hình điện thoại sáng lên, một tin nhắn tới, là Giang Thiệp vừa mới gửi tin cho cậu.

Ánh mắt ông Giang dời xuống, mắt thấy Sở Thao tắt máy đi, ông nói tiếp:

"Đột nhiên, Giang Thiệp muốn học bù môn hóa học, cũng là vì cháu đúng không? Ta đã hỏi thầy Niên, cháu vẫn luôn học bù cùng Giang Thiệp."

Sở Thao không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói:

"Xin lỗi ngài, học phí học bù tương lai, cháu sẽ trả cho ngài, cháu rất biết ơn Giang Thiệp làm hết thảy vì cháu, cũng rất cảm tạ sự dạy dỗ của thầy Niên."

Ông Giang xua xua tay:

"Cháu hiểu lầm ý ta rồi, ta không phải muốn nói chuyện tiền nong, một chút này có là gì, hơn nữa hiện tại Giang Thiệp lại còn tiến bộ như vậy, ta còn phải cảm ơn cháu mới đúng, thằng bé có thể chơi với học sinh ngoan như cháu, ta cũng rất vui mừng."

Sở Thao hơi hơi gật đầu, cậu cũng rõ ràng mục đích hôm nay ông Giang tìm cậu nhất định không phải việc đơn giản như học phí học bù gì đó.

Ông Giang dừng một chút, rồi đan tay vào nhau, để lên đầu gối, cười cười nhìn về phía trước.

"Cháu và Giang Thiệp ở bên nhau, người nhà cháu có thái độ gì?"

Luận gia thế, ông Giang không tin người nào lại cảm thấy bối cảnh gia đình ông là không tốt cả, vì từ khi Giang Thiệp lên cao trung, bắt đầu đã có người lục tục muốn sắp xếp việc giới thiệu gặp mặt.

Sở Thao sẽ không nói vòng vèo với ông Giang, lấy tâm trí cùng tâm lực hiện tại của cậu, căn bản không có khả năng lừa dối ông, cho nên cậu cũng nói thẳng ra:

"Trong nhà cháu không cho yêu sớm, cho nên cháu chưa nói."

Ông Giang nhăn mi, sờ sờ mũi không được tự nhiên nói:

"Ừ, cũng đúng."

Ông quên, nhà Sở Thao nhất định không thoải mái như trong nhà bọn họ.

"Cháu và Giang Thiệp đều là Alpha, tương lai nếu thật sự ở bên nhau, sẽ không có đứa nhỏ của mình, cháu không có lo lắng nhà cháu hay ta và mẹ Giang Thiệp sẽ phản đối hay sao?"

Rốt cuộc Sở Thao cười cười, nhưng nụ cười yếu ớt, hữu khí vô lực.

Cậu khó chịu muốn chết, dạ dày nhộn nhạo, điều hòa trong xe thổi vào người làm cậu muốn say xe, cậu hận không thể trực tiếp phun ra.

Cậu hơi cúi đầu, đưa tay giữ chặt bụng như muốn giữ lại thứ đang sông cuộn biển gầm trong dạ dày, hồi lâu cậu mới nói:

"Cháu còn một anh trai, cho nên áp lực từ nhà cháu không lớn như vậy, còn về ngài và cục trưởng Thẩm.... Nếu Giang Thiệp kính yêu hai người, coi trọng ý kiến của hai người thì có lẽ, cháu rất vui lòng làm theo ý nguyện của hai người."

Lời ngầm của cậu chính là, Giang Thiệp căn bản không thèm để ý kiến nghị của hai người, càng sẽ không thay đổi ý chí của mình vì hai người, thì vì sao cậu phải lo lắng?

Ông Giang Thích Phong có chút kinh ngạc. Sở Thao trầm ổn hơn nhiều so với tưởng tượng của ông, ở trước mặt ông mà cậu không chút lo sợ, thậm chí còn bất động thanh sắc lên án việc bọn họ không đủ quan tâm tới Giang Thiệp.

Ông cười khẽ một chút:

"Ta biết cháu đã gặp qua mẹ của Giang Thiệp, có khả năng không phải vui sướng gì, bà ấy không nói đạo lý, vẫn luôn nghiêm khắc, trách móc nặng nề đứa nhỏ. Nhưng ta và bà ấy không giống nhau, về điều này ta hy vọng cháu rõ ràng."

Mắt Sở Thao hơi rũ xuống, bất động thanh sắc, chỉ là, tay cậu càng ngày càng nắm chặt quần áo.

Thật sự, càng ngày càng khó chịu.

Ông Giang báo cho tài xế:

"Quay lại đi, đưa đứa nhỏ trở về."

Sau khi phân phó xong, ông lại nói với Sở Thao:

"Ta là một người rất khai sáng, cũng không có ý kiến gì với cháu cả, chỉ cần Giang Thiệp thích, ta luôn duy trì. Hôm nay, tới gặp cháu chỉ muốn nói cho cháu rằng, ta chỉ có một mình Giang Thiệp là con trai, về sau sẽ toàn lực duy trì nó, tương lai hai đứa muốn học cùng một trường đại học, ta cũng có thể hỗ trợ."

Ông Giang tin tưởng, Sở Thao có thể hiểu ý của mình. Hiện tại, Giang Thiệp học hành dụng công như vậy, đơn giản cũng chỉ muốn học cùng một trường đại học với Sở Thao mà thôi, còn Sở Thao muốn thi vào trường nào, không cần nói ra cũng biết.

Ông Giang đã tìm người hỏi về thành tích của Sở Thao, học lực của cậu có thể vào được trường TOP2, không quá chắc chắn, nhưng ông lại có thể đem Giang Thiệp và cậu cùng đưa vào trường.

Không vì gì khác, chỉ vì ông muốn chữa trị lại mối quan hệ của ông và Giang Thiệp, thông qua Sở Thao là biện pháp nhanh nhất và hiệu quả nhất.

Ông chỉ tìm thầy Niên dạy bù cho Sở Thao mà có thể làm thái độ của Giang Thiệp thay đổi rất nhiều với ông, nếu ông có thể đưa Sở Thao vào trường nổi tiếng thì sao?

Sở Thao thật sự không nhịn được nữa, cậu mở cửa kính xe, vươn đầu nôn khan vài cái. Buổi sáng cậu không ăn gì, muốn nôn cũng không nôn được, nhưng may mắn không nôn ra, nếu không thì thật xấu hổ rồi.

Ông Giang: "...." Ta nói chuyện ghê tởm như vậy sao?

Thoáng chốc sau, Sở Thao ngã người xuống, miễn cưỡng lấy lại tinh thần:

"Ngài đừng hiểu lầm, cháu đang phát sốt, dạ dày khó chịu."

Ông Giang kinh ngạc: " A.... Phát sốt sao?"

Sở Thao bình ổn lại hơi thở, hấp tấp nói:

"Cảm ơn ngài đã thẳng thắn như vậy, nhưng mà cháu tin tưởng vào thực lực của mình, cũng hy vọng ngài có thể tin tưởng tốc độ tiến bộ của Giang Thiệp."

Học sinh ngoan dù ít hay nhiều đều có chút ngạo cốt, ông Giang cũng không nghĩ tới ngay lần đầu này cậu sẽ đáp ứng. Người chỉ nghĩ tới hiệu quả và lợi ích như ông, chắc hẳn là đứa nhỏ này sẽ chướng mắt.

Nhưng trọng điểm là, Sở Thao phát sốt.

"Những thứ này có thể nói sau, ta đưa cháu tới bệnh viện nhé, đừng về trường nữa."

Sở Thao lắc đầu, vô lực nói:

"Không cần phiền toái ngài, cháu còn có thể kiên trì."

Thật ra, nói ngoài như vậy nhưng từ lúc lên xe, cậu càng ngày càng cảm thấy khó chịu. Không biết có phải thuốc hạ sốt đã mất đi tác dụng hay không, hiện tại cậu không có chút sức lực nào, chẳng sợ tới trường học, cũng phải nhanh chóng tới phòng ý tế nằm.

Từ trước tới giờ cậu chưa từng bị sốt nghiêm trọng như vậy, hơn nữa làn da cậu nóng lên, phun thuốc ức chế cũng rất khó chịu.

Hiện tại, cậu chỉ hy vọng ông Giang có thể nhanh thả cậu xuống, có lẽ như vậy có thể hít thở không khí làm cảm giác trong người hòa hoãn trong chốc lát.

Ông Giang lấy di động, nhanh chóng ấn vài cái:

"Không phiền toái gì, đây là hiển nhiên, cháu có thể xem ta như một trưởng bối, không cần khách khí."

Dứt lời, ông gọi điện cho Giang Thiệp, mặc kệ y có đang ở trong lớp học hay không. Ông rất ít khi liên hệ với y, một khi liên hệ nhất định là việc quan trọng.

Quả nhiên, một lát sau, Giang Thiệp nhận điện thoại.

"Đang học đó, có việc gì ba nói nhanh đi."

Lời ít nhưng ý nhiều, từ lần trước ông và bà Thẩm Tình đối chọi gay gắt trên bàn cơm, thái độ của Giang Thiệp với hai người bọn họ lại lãnh đạm hơn rất nhiều.

Trong khoảng thời gian nay Giang Thiệp bị Sở Thao quản, đã có thói quen đi học không ngủ gật. Nhưng hôm nay Sở Thao không tới, gửi tin cũng không trả lời, y rất lo lắng, nghe giảng không tập trung. Vừa định gọi điện cho Sở Thao thì ông Giang đã gọi tới.

Ông Giang Thích Phong vội la lên:

"A Thiệp à, trên đường đi làm ba ba gặp được một học sinh trường con đang phát sốt, thiếu chút nữa té xỉu, ba ba bảo tài xế mang đứa nhỏ kia lên xe đưa tới bệnh viện, hỏi ra mới biết, đứa nhỏ kia tên là Sở Thao, lần trước mẹ con có nhắc tới..... Ba cảm thấy chuyện này hẳn là nên cho con biết một chút."

Sở Thao: "?"

Cậu xoay đầu, không thể tin tưởng được nhìn ông Giang đang nói hươu nói vượn, hơn nữa còn trước mặt câu, mặt ông không thèm đổi sắc.

Giang Thiệp ở đầu dây bên này ngưng mi, khẩn trương nói:

"Trường trọng điểm số một Hoài Nam, Sở Thao? Phát sốt?"

Ông Giang liếc mắt nhìn Sở Thao một cái, nói tiếp:

"Đúng, đúng, đúng, rất nghiêm trọng, ba vì con nên mới hủy bỏ buổi họp sáng nay, trước tiên đưa đứa nhỏ tới bệnh viện, con không cần sốt ruột, ba ba đang trông coi rồi."

Giang Thiệp quan tâm quá sẽ bị loạn, tạm thời không nghĩ tới sự quái dị trong chuyện này:

"Cảm ơn ba, cậu ấy rất quan trọng với con."

Ông Giang nói:

"Đương nhiên, quan trọng với con trai ba thì chính là quan trọng đối với ba rồi."

Giang Thiệp mím chặt môi, có một chút cảm động nói:

"Ba.... ba gửi địa chỉ cho con đi, chút con tìm cơ hội đi qua đó."

Sở Thao: "..."

Kết thúc cuộc điện thoại, ông Giang thở dài một hơi:

"Giúp ta một chút nhé, người cha già này cũng không dễ dàng gì."

- ----------------------