Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A

Chương 83



83. Chương 83.

Sáng sớm thứ 6, bà Tống Miên và ông Sở Giang Dân còn cố ý xin nghỉ làm, lái xe đi đón vị bạn học kia.

Nghe nói còn phải đưa con trai tới cao ốc của Giang Thị phỏng vấn sau đó mới thảo luận đến việc ăn uống.

Đáng tiếc máy bay bị delay, dự định hạ cánh xuống Hoài Nam là 9 giờ 30 nhưng bị kéo dài tới chính ngọ, 12 giờ 30 mới tới.

Bà Tống và ông Sở vì biểu hiện thành ý cho nên quyết định chờ ở sân bay. Đồ ăn ở sân bay quá đắt cho nên họ chỉ tới cửa hàng tiện lợi mua chút bánh mỳ và uống nước khoáng lấp đầy bụng.

Sở Thao và Sở Tinh Ninh ở trường cùng tới nhà ăn, ăn cơm trưa. Thật ra đã rất lâu hai người họ mới ăn trưa cùng nhau, vì thứ nhất là hai lớp cách khá xa, thời gian lại không thống nhất, cũng không cần phải lúc nào cũng dính với nhau. Thứ hai là Sở Tinh Ninh thường xuyên ra ngoài trường tìm anh bạn nhỏ của anh, còn Sở Thao đã có Giang Thiệp.

Chẳng qua hôm nay có chút đặc thù.

Tối nay Giang Thiệp muốn ở bên Sở Thao cho nên buổi trưa y cùng với đám huynh đệ của mình ra ngoài trường tụ tập một chút.

Còn anh bạn nhỏ của Sở Tinh Ninh trưa nay đột nhiên có việc, không thể thoái thác được.

Cho nên hai anh em bọn họ đều một mình, vì vậy mới hẹn nhau đi ăn chút đồ cay. Nhà ăn của trường vừa nhiều người lại hỗn tạp, người kêu, người gọi, người cười đùa ầm ĩ, mùi thứ ăn nồng đậm tràn đầy không gian.

Sở Thao thích sạch sẽ, cho nên đã tìm nơi gần cửa nhất, cậu không muốn để mùi thức ăn bám vào quần áo.

Sau đó, bọn họ gọi điện thoại cho bà Tống Miên.

Sở Tinh Ninh hỏi: "Mẹ, ba mẹ đã đón được chú Du hay chưa?"

Sở Thao mím môi, động tác nhai nuốt cũng trở nên thong thả, nghe bà Tống Miên nói.

Thanh âm của bà có chút mỏi mệt, không nhịn được còn ngáp một cái, hậm hực nói:

"Máy bay vừa mới tiếp đất, mẹ đang chờ ở lối ra."

Công việc của bà Tống cũng không nhàn hạ, xin nghỉ một ngày cũng rất vất vả, đừng thấy chức vị của bà không cao nhưng việc lông gà vỏ tỏi bình thường rất nhiều, chỉ mới nghỉ nửa ngày, đã có không ít điện thoại hỏi đông hỏi tây.

Nếu không phải bất đắc dĩ, bà Tống không muốn xin nghỉ.

Sở Thao dừng đũa lại, cùng Sở Tinh Ninh nhìn nhau một cái.

Sở Thao hỏi: "Vì sao lại phải ở đó chờ ạ, sao ba mẹ không tìm chỗ nghỉ ngơi một chút, bọn họ ra thì liên hệ là được."

Bà Tống có chút thất thần:

"Con trai của chú Du không phải vội vàng phỏng vấn hay sao, sợ không kịp, cho nên ba con đến bãi đỗ xe lấy xe rồi, tranh thủ bọn họ vừa ra là đón bọn họ đi luôn à."

Sở Thao cười lạnh, ngữ khí không được tốt lắm:

"Không phải nói là phỏng vấn vào buổi sáng sao? Thời gian phỏng vấn đều qua rồi, rõ ràng sốt ruột, vội vàng tìm việc mà tại sao lại không đến sớm một chút."

Cậu đã tra xét, chuyến bay kia rất ít khi đúng giờ, ngày thường delay 1-2 giờ là bình thường.

Người khác có kịp phỏng vấn hay không cậu không quan tâm, nhưng làm ba mẹ cậu phải lăn lộn chờ đợi cả ngày như vậy cậu làm sao có thể vui được.

Bà Tống lại thay người kia giải vây nói:

"Có khả năng là đổi giờ phỏng vấn thành buổi chiều rồi, hai đứa phải ăn cơm thật nhiều rồi nghiêm túc đi học nhé, không cần để ý đến ba mẹ đâu."

Sở Tinh Ninh lại hỏi:

"Mẹ, buổi tối tới Du Giang Xướng Vãn ăn cơm hay sao ạ?"

Đó là quán ăn mà nhà bọn họ hay đi nhất, vừa được nhiều lại còn rẻ, hương vị cũng ngon, hơn nữa không xa nhà, đây là quán ăn của dân bản xứ tốt nhất ở Hoài Nam này.

Bà Tống hàm hồ nói:

"Có khả năng là không phải, để nói sau."

Mí mắt Sở Thao rũ xuống, không để ý nói:

"Đừng đi nơi nào quá phù hoa, không cần thiết đâu mẹ."

Cậu biết thói quen của bà, có chút hư vinh, trước mặt người ngoài nhất định sẽ muốn biểu hiện tốt một chút. Nhưng với mình, với người cũng chưa phải là điều tốt lành gì.

Bà Tống không kiên nhẫn nói:

"Việc của người lớn hai đứa không cần lo lắng, Sở Thao, buổi tối nhớ về sớm một chút, nếu bên con có thể kết thúc sớm thì nhớ chạy tới, ít nhất cũng nên chào hỏi một tiếng."

"Anh, ăn càng cua đi." Sở Thao không đồng ý, mà ngược lại chuyển đề tài.

Kết thúc cuộc gọi, Sở Thao gắp mấy sợi khoai tây xào, trộn vào bát cơm rồi và một mồm to.

Sở Tinh Ninh thở dài:

"Công việc hiện tại của ba ba cũng không quá lạc quan, 40 tuổi rồi mà còn phải đi công tác giống như những người trẻ tuổi, còn không biết được bao lâu, chú Du đã được làm quản lý cao tầng, tương lai nói không chừng có thể giúp ba ba đổi công việc."

Anh cũng không quá thoải mái với sự ân cần của ba mẹ với người ngoài, nhưng dù vậy cũng có thể lý giải.

Bà Tống Miên là một người kiêu ngạo như vậy, nếu không phải là sự bất đắc dĩ, sao lại nguyện ý tươi cười lấy lòng người khác chứ.

Mà nhất định trong lòng ông Sở Giang Dân cũng không tốt, 20 năm trước, mọi người còn là bạn học cùng chung vạch xuất phát, hiện tại đã cách biệt một trời một vực.

Sở Thao thấp giọng nói:

"Vận khí của ba ba không tốt."

Lúc trước không thấy xa, sau khi tốt nghiệp mục đích vì kiếm nhiều tiền, cho nên không chớp mắt chọn công ty nhỏ, sau khi làm việc vài năm, không gian trưởng thành hữu hạn, tiền lương không thấy lên, lý lịch cũng bị người khác vượt qua một đoạn lớn.

Nghề nghiệp, thường thường là đi sai một bước là từng bước sai, đặc biệt là ngành sản xuất như lập trình viên, thời gian chính là vàng, thời gian lãng phí không thể tìm lại được nữa.

Sở Tinh Ninh dừng lại một chút, sau mới nói:

"Tối nay em thật sự sẽ không tới sao?"

Sở Thao lắc đầu: "Thật sự là không thể đi, mà em đi cũng không có chỗ tốt gì, còn có khả năng sẽ không cho người ta mặt mũi."

Sở Tinh Ninh nhìn Sở Thao đánh giá vài giây sau chậm rãi nói:

"Sở Thao, anh cảm thấy em thật sự thay đổi rồi, trước kia em không quyết đoán, cứng cỏi như bây giờ, dỗi mẹ, dỗi dì Đường, hiện tại còn dỗi chú Du, bộc lộ mũi nhọn như vậy."

Còn không chờ Sở Thao nói gì, Sở Tinh Ninh tiếp tục nói:

"Như vậy cũng tốt, trước kia em thật sự quá buồn đầu, chuyện gì cũng nghẹn trong lòng, thà rằng chính mình khó chịu cũng không nói với người khác, làm người không biết nên đau lòng em như thế nào."

"Anh...." Sở Thao nhíu mày, không biết nên đáp như thế nào.

Sở Tinh Ninh cười:

"Cho nên anh thấy, cái kia cũng không phải là chuyện xấu."

Sở Thao chớp chớp mắt:

"Cái gì là gì? Anh nói lời này không có chủ ngữ gì cả."

Sở Tinh Ninh giữ kín như bưng, giơ tay vỗ vỗ vai Sở Thao:

"Anh đây sẽ giúp em nha."

Gần tới tháng 11, mùa hạ khô nóng đã gần kết thúc, trừ bỏ ngẫu nhiên vài ngày hơi nóng nực tựa như hồi quang phản chiếu ra thì phần lớn thời gian nhiệt độ không khí đều ôn hòa thoải mái.

Lá của cây ngọc lan trong trường đã dần dần khô vàng, ẩn ẩn như sắp suy tàn, nhưng ở rừng cây nhỏ ngoài dãy hành lang dài kia, dây thường xuân vẫn che kín lấy cột đá cùng xà ngang thô to, màu sơn chanh vàng cùng màu đỏ như lửa đỏ của lá cây dệt lên một bức phong cảnh tuyệt đẹp.

Vài giờ trước, trong lớp học.

Phương Thịnh chán đến chết dựa người vào tường, ngón tay bật ra rồi gập lại cái nắp của chiếc bật lửa trên tay:

"Thiệp ca, anh trở nên vô tình khi có người khác phái rồi đúng không?"

Giang Thiệp liếc mắt quét nhìn hắn một cái:

"Nói rõ ràng, tao có ai khác phái?"

Phương Thịnh ném bật lửa xuống mặt bàn:

"Còn không phải sao, trước kia tới sinh nhật, anh đều cùng em và Từ Viên, hiện tại có.... Khụ khụ.... liền vứt bỏ chúng em sao?"

Sở Thao ở bàn trước ngồi nghe, trừ bỏ bất đắc dĩ hít sâu một hơi ra thì cũng không có lời gì để nói.

Đái Văn Giản nghe bập bõm không đầu không đuôi, xoay đầu hỏi Phương Thịnh:

"Thiệp ca có cái gì?"

Phương Thịnh xùy xùy, vẫy tay:

"Không phải chuyện của mày, che lỗ tai lại đừng nghe nữa."

Giang Thiệp cười nhẹ: "Cút đi, trưa nay sẽ mời hết bọn mày đi ăn cơm."

Phương Thịnh ái muội "chẹp" một tiếng, tò mò chọc chọc lưng Sở Thao:

"Này, lớp trưởng, cậu chuẩn bị tặng gì cho A Thiệp vậy?"

Sở Thao quay đầu, vo viên tờ giấy nháp ném vào người Phương Thịnh, thấp giọng nói:

"Đang giờ tự học, câm miệng đi."

Giáo viên không ở lớp, miệng Phương Thịnh không ngậm được, hắn cầm lấy cục giấy kia, nằm bò ra bàn, tới gần bên tai Sở Thao:

"Tôi nói này, cậu không cần mua tặng quà gì đâu, tự mình buộc cái nơ bướm lên cổ tặng đi Thiệp ca có thể vui vẻ tới điên rồi đấy."

Sở Thao trở tay đẩy đầu Phương Thịnh ra, ghét bỏ nói:

"Thanh lọc lại đám phế liệu trong đầu đi."

Thật ra cậu vẫn chưa tìm được quà tặng thích hợp.

Bức thư của thầy giáo cậu nhận được vào thứ 3 kia làm lòng cậu tương đối hỗn loạn. Cậu không biết nên an ủi như thế nào, bởi vì đối phương vô luận là lịch duyệt, học thức hay là tầm mắt đều rộng rãi hơn cậu rất nhiều.

Cuối cùng cậu từ bỏ an ủi, bởi vì một việc xấu dù như thế nào đều không thể biến thành tốt được, nếu đã tới giai đoạn phải 'cai nghiện' như này rồi, thuyết minh việc kia đã tới nông nỗi không thể vãn hồi.

Cậu tự hỏi nên trả lời như thế nào, viết viết xóa xóa rất nhiều lần, đều không thể viết ra một bức thư vừa lòng, khéo léo.

Cho đến tận rạng sáng hôm nay, tiếng chuông di động nhắc nhở giữa đêm khuya, cậu mở to mắt, nhìn nội dung nhắc nhở, bốn chữ 'Sinh Nhật Giang Thiệp' đập vào mắt, cậu đột nhiên có loại cảm giác phảng phất như đã cách một thế hệ rồi. Không cẩn thận một cái, đã tới thứ 6.

Cậu gửi lời chúc mừng sinh nhật cho Giang Thiệp, vốn tưởng rằng sẽ không nhận được lời đáp, kết quả vài giây sau, Giang Thiệp gửi cho cậu một tin nhắn thoại.

"Nhận được rồi, nhanh ngủ đi."

Sở Thao có chút kinh ngạc, cậu lập tức gọi điện qua. Vì sợ bị cha mẹ nghe thấy cho nên cậu đeo tai nghe rồi chui vào chăn.

Trong chăn, giới hạn không gian cũng như không khí, cho nên giọng nói của cậu cũng trở nên rầu rĩ.

"Tại sao cậu còn chưa ngủ?"

Giang Thiệp dán lên microphone rất gần, giọng nói cũng ép xuống rất thấp, mềm như bông, lộ ra một cỗ ủ rũ.

"Đang đợi em đây, em cẩn thận như vậy, tôi sợ không thấy được tin nhắn nếu em gửi."

Sở Thao trầm mặt một lát, mềm mại như bông hô:

"Giang Thiệp."

Cậu chỉ gọi tên của y, sau khi gọi, cậu nghe thấy tiếng hô hấp trầm ổn của Giang Thiệp.

"Ừ." Y lên tiếng, bên tai truyền đến thanh âm cọ xát vào chăn.

Sở Thao nhắm mắt lại, không khí loãng làm cậu cảm thấy mỏi mệt lại buồn ngủ, cậu lẩm bẩm nói:

"Tôi chưa tìm được quà tặng thích hợp cho cậu thì làm sao bây giờ?"

Giang Thiệp cười khẽ: "Vậy không cần tìm."

Mí mắt của cậu run rẩy: "Vậy cậu có thương tâm không?"

Bên tai vang lên tiếng nói với đầy thâm ý:

"Tôi đây không phải người chịu thiệt đâu, sẽ đòi lại thứ khác."

Sở Thao tò mò: "Đòi thứ gì nha?"

Giang Thiệp cười nhẹ: "Rồi em sẽ biết, hiện tại nhanh ngủ đi, mai gặp ở trường nhé!"

Sau khi gọi điện cho Giang Thiệp xong, Sở Thao tung chăn ra, không còn chút mệt nhọc. Cậu bò dậy mở máy tính, chỉ mặc một chiếc áo ngủ đơn bạc, ngồi trên ghế viết thư trả lời.

Ngón tay cậu đặt trên bàn phím ra chút mồ hôi, ánh sáng leo lét hắt ra từ màn hình làm làn da cậu cực kỳ tái nhợt.

[Thưa thầy, cảm ơn thầy đã gửi cho em thư để cử và chỉ bảo cho em, nhưng sự lựa chọn của em là ở bên người ấy. Em nghĩ, cuộc sống đơn điệu nhàm chán không có cậu ấy sẽ càng thống khổ hơn so với việc 'cai nghiện' kia, tuy rằng hiện tại em còn trẻ dại, nhưng em tin mình vẫn có dũng khí để phụ trách cho sự chọn lựa của chính mình.

Thầy từng nói qua, người có tuyến thể tâm linh có thể thể hội được sự vui thích mà người bình thường không thể tưởng tượng được, em tựa hồ đã chạm vào một góc của tảng băng đó, nó đích xác là làm người mê muội, làm tâm trí người ta hướng về nó, quên đi bản thân mình.

Hôm nay là sinh nhật của người ấy, em đã suy nghĩ cả một tuần dài nên đưa quà tặng gì cho cậu ấy, nhưng vẫn chưa thể chọn được. Nếu việc tuyến thể tâm linh là biểu tượng cho sự lãng mạn thì khi quay trở lại hiện thực, em nguyện ý trả lại tự do cho cậu ấy. Chẳng sợ có một ngày, hai chúng em tách ra, cậu ấy có thể không hề cảm thấy có gánh nặng gì, mà nhẹ nhàng rời đi.

Cậu ấy sẽ vĩnh viễn không biết được chuyện về tuyến thể tâm linh này.

Kính thư!]

- --

"Đi đâu vậy?"

Vừa lên xe, Sở Thao không nhịn được mà hỏi Giang Thiệp. Tiết cuối cùng của buổi chiều kết thúc vào 17 giờ 30, cậu và Giang Thiệp cùng trốn tiết tự học buổi tối.

Tuy rằng có thể xin nghỉ với cô Dương Liễu nhưng lại có chút nguy hiểm khi mà cha mẹ cậu biết.

"Một nơi khá được, đồ ngọt ở đó ăn rất ngon, từ trước đã rất muốn cho em nếm thử rồi." Giang Thiệp thần thần bí bí nói.

Lần trước y cùng cha mẹ ăn cơm, điều tốt duy nhất là phát hiện được đồ ăn ở chỗ kia cũng khá ngon.

Sở Thao dở khóc dở cười:

"Là sinh nhật của cậu hay sinh nhật của tôi vậy, tại sao lại chọn nơi có đồ ăn tôi thích." Rõ ràng là Giang Thiệp không thích ăn ngọt.

Giang Thiệp vặn mở bình nước khoáng, uống một hớp lớn, tâm bình khí hòa nói:

"Thật ra sinh nhật chỉ là cái cớ thôi, với tôi mà nói chẳng quan trọng gì, chủ yếu là muốn mang em đi ăn đồ ngon thôi."

Sở Thao nâng mắt lên, dựa vào bên người Giang Thiệp hỏi:

"Sinh nhật sao lại không quan trọng được?"

Vì là sinh đôi cho nên mỗi năm tới ngày sinh nhật cậu và Sở Tinh Ninh, bà Tống sẽ dẫn bọn họ đi chụp ảnh, sau đó lại mua một chiếc bánh kem với giá xa xỉ. Cả nhà sẽ ở bên nhau, cùng châm nến, hứa nguyện, ăn bánh kem, tuy rằng không có tổ chức party xa hoa nhưng cũng rất vui vẻ.

Giang Thiệp im lặng 1s sau mới đạm nhiên nói:

"Khi còn nhỏ, ba mẹ tôi thường xuyên quên ngày sinh nhật của tôi, có lúc phải qua 1 tháng sau bọn họ mới nhớ tới, sau đó mới bổ sung bồi thường một phần quà sinh nhật, hay chuyển thêm chút tiền. Cho nên trước kia, so với ngày sinh nhật thì tôi đây càng chờ mong lúc chuyển tiền tháng sau đó."

"Giang Thiệp." Sở Thao nắm chặt lấy tay y.

"Tôi sẽ nhớ rõ ngày, sẽ ở bên cậu vào ngày này."

Giang Thiệp xoa xoa đầu Sở Thao:

"Này, đừng đau lòng cho tôi, tôi đây có sao đâu."

Mái tóc trên đầu Sở Thao rối tung, cậu chậm rãi nói:

"Kỳ xao động lần trước của tôi, thật ra không phải ngẫu nhiên đụng phải chú Giang đâu, mà là ông ấy muốn tìm tôi để tâm sự, không nghĩ rằng thời gian không đúng."

Giang Thiệp sửng sốt một chút:

"Ồ, tôi đoán được mà, ba tôi nghe về em từ chỗ mẹ tôi, lấy năng lực của ông thì tra ra em là sớm hay muộn thôi."

Sở Thao: "Ông ấy cũng không phản đối chúng ta ở bên nhau, còn nguyện ý 'mở đường', tuy rằng bị tôi cự tuyệt."

Giang Thiệp khựng lại vài giây:

"Ông ấy còn muốn tranh đua với mẹ tôi à, cái gì cũng tranh, trước kia là tranh đua về sự nghiệp, hiện tại là tranh đua lấy lòng tôi."

Sở Thao bị y chọc cười, lồng ngực run lên, một lát sau mới tiếp tục nói:

"Tôi cảm thấy ông ấy rất cẩn thận với cậu, tựa như mẹ tôi hiện giờ cũng như vậy đối với tôi."

Giang Thiệp nhướng mày:

"Mẹ em cũng cẩn thận với em sao?"

Sở Thao dựa gần vào bờ vai y, gật đầu:

"Có thể là bị việc của Thân Hoằng Phương kích thích, vì dù sao lời của cậu ta lúc đó cũng rất tàn nhẫn. Hiện tại có thể bà ấy cảm thấy xin lỗi tôi vì trước kia xem nhẹ tôi sợ tôi giống như Thân Hoằng Phương cho nên có chút mẫn cảm."

"Lần đầu tiên gặp em, thật sự là tôi thấy sắc nảy lòng tham, nhưng em có biết tôi bắt đầu nghiêm túc vào lúc nào không?"

Đột nhiên Giang Thiệp nói sang chuyện khác.

Sở Thao ngồi thẳng dậy, hai mắt nhìn về phía Giang Thiệp, hiển nhiên là rất tò mò.

Giang Thiệp khàn khàn nói:

"Ngày đó trời mưa to, em đưa anh trai tới bệnh viện, lúc ấy tôi đã chạy tới muốn đưa ô cho em, đáng tiếc không kịp. Tôi thấy em đi dưới mưa, quần áo ướt đẫm, cả sân trường không có một bóng người, chỉ có hai người bọn em, em cởi áo khoác che cho người kia. Từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ thấy đau lòng ai như vậy, em là người duy nhất."

"Thân thể anh tôi không tốt lắm."

"Ừm."

"Cậu đừng nghĩ nhiều, thật ra anh tôi cực kỳ chiếu cố tôi, rất tốt với tôi."

Sở Thao sợ Giang Thiệp hiểu lầm, cho rằng nhà bọn họ khủng bố giống như Thân Hoằng Phương nói.

Giang Thiệp cười khẽ:

"Tôi không nghĩ nhiều, giống như em đau lòng tôi bị cha mẹ bỏ qua thôi, thật ra, tôi cũng không cảm thấy đây là việc lớn gì, chẳng qua là đau lòng cho em mà thôi."

Sở Thao cười rồi chọc chọc Giang Thiệp:

"Nói cho tôi vị trí nhà hàng đi, tuy rằng không tìm được quà tặng nhưng vẫn đặt bánh kem đấy, nói nhanh để người ta còn gửi tới nơi nữa."

"Tứ Quý Xuân, Số 38 đường Phương Đinh."

Cùng lúc đó, bà Tống Miên và ông Sở Giang Dân chở cha con nhà họ Du trên đường đi tới trường đón Sở Tinh Ninh vừa tan học.

Bà Tống ngồi ở ghế phụ, quay đầu lại cười hỏi:

"Đồ ăn Hoài Nam hay món ăn Tứ Xuyên hoặc cơm Tây, Du Duy muốn ăn cái gì?"

Ông Du Tân Vinh cười cười nói:

"Chị dâu à, không cần phiền toái như vậy đâu, chúng ta ăn gì cũng được mà."

Bà Tống nhiệt tình nói:

"Đừng nha, anh Giang Dân chờ mong hai người đã lâu rồi, muốn cùng tụ tập một bữa với anh, vừa lúc Du Duy từ nước ngoài về, có thể giới thiệu một chút kinh nghiệm đi du học cho Tinh Ninh nhà chúng tôi, để nó có thể ít đi đường vòng hơn."

Ông Sở Giang Dân cũng nói:

"Đúng vậy, ngàn vạn lần đừng khách khí."

Du Duy vẫn đội trên đầu chiếc mũ lưỡi trai, tay cầm di động, biểu tình mệt mỏi nói:

"Cháu không muốn ăn cơm Tây, ăn ở nước ngoài phát ngấy rồi."

Hắn vừa xuống máy bay ngay cả cơm đều không rảnh để ăn, vội vàng đi phỏng vấn, còn bị người chỉ trích đến trễ, vừa buồn ngủ lại vừa bực bội.

Bà Tống thử hỏi: "Vậy cháu có ăn cay không?"

Du Duy lắc đầu: "Không ăn ạ, ở bên Anh lâu rồi, cháu không quen ăn cay."

Bà Tống liếc mắt nhìn sang ông Sở một cái rồi nói:

"Vậy đi nhà hàng kia đi, tiệm ăn tại nhà đặc sắc đó, rất nổi danh, nhưng mà chúng ta phải nhanh lên, bằng không, chẳng biết phải xếp hàng bao lâu."

Cuối dùng Du Duy cũng nâng mắt lên hỏi:

"Tiệm ăn tại nhà? Ở nước ngoài những tiệm như vậy đều phải xếp hàng vài giờ."

Bà Tống trả lời:

"Nhà hàng này cũng phải xếp hàng, thường thường 6-7 giờ tối người đã rất nhiều, hiện tại qua đó chắc hẳn cũng phải xếp hàng."

Ông Du Tân Vinh tuổi lớn, chủ trương đồ chay dưỡng sinh, đối với đồ ăn cũng không hứng thú nhiều cho nên nói:

"Phải xếp hàng thì thôi."

Du Duy liếc mắt nhìn sang ba hắn một cái nói:

"Ăn cái này cũng được, ba biết mấy năm nay ở Anh quốc con học được gì không, nếu đã bỏ tiền ra thì phải tiêu phí trên phẩm chất của thứ đó, những thứ như joe pizza đứng để ăn, thịt nướng, hot dog bán ven đường hay đồ ăn, thực phẩm ở siêu thị quá date giảm giá thật là sinh hoạt chẳng hề có chất lượng gì cả, chỉ hơn được mấy kẻ vô gia cư ven đường thôi."

Bà Tống xấu hổ cười cười: "Tiểu Duy ở nước ngoài học được không ít thứ nhỉ, dì cho rằng người nước ngoài chính là thích tùy tiện, gọi một cái bánh pizza để ăn là được rồi."

Du Duy nói:

"Những người đó chỉ là lười thôi, không muốn kiếm nhiều tiền, đi nhà hàng ngay cả tiền boa cũng không cho."

Ông Du Tân Vinh dỗi:

"Vâng chỉ anh biết tiêu tiền, một năm tiêu tốn nhiều tiền như vậy, không biết học được cái gì."

Du Duy bĩu môi: "Hừ, nói chuyện với ba không thông được."

Bà Tống đành giải vây:

"Tiểu Duy ưu tú như vậy mà, phòng thí nghiệm trong cơ sở nghiên cứu phát minh của Giang Thị mấy năm nay đều chỉ tuyển tiến sĩ hóa học tốt nghiệp ở nước ngoài hay tiến sĩ sinh vật học đã có thâm niên công tác được 5 năm cơ mà, cháu có thể tới đó phỏng vấn nhất định là năng lực vượt qua thử thách rồi."

Trước mặt người ngoài ông Du thích mắng nhiếc, dỗi con trai nhưng không phải ông nào phải thật sự ghét bỏ Du Duy.

Trong mắt ông, Du Duy không cô phụ sự mong đợi của ông, học thành tài về nước, còn nhận được thông báo tới phỏng vấn tại công ty lớn hàng đầu trong nước như này. Nhưng ông vẫn nói:

"Nhưng mà Hoài Nam có chút xa, tôi cũng chưa từng có ý để nó ở lại nơi này, nếu phỏng vấn không được thì cũng vừa lúc, về bên kia tìm công việc, tôi cũng có thể chiếu ứng."

Du Duy chỉ tốt nghiệp nghiên cứu sinh, muốn vào phòng thí nghiệm của Giang Thị thì bối cảnh nghiên cứu khoa học quá bạc nhược, cho nên hắn chỉ nhận lời phỏng vấn làm nhân viên QC kiểm tra chất lượng, làm chút phân tích, hay kiểm nghiệm thiết bị hay những công việc bên ngoài linh tinh mà thôi, hoàn toàn khác với những nhà khoa học có quyền nghiên cứu thử nghiệm những loại thuốc mới.

Nhưng nếu mấy người bà Tống hiểu lầm, ông Du cũng lười giải thích.

Ông Du nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ đầu gối, ngoài cửa sổ, những tòa cao ốc san sát mọc lên, đường cái rộng lớn bằng phẳng, dòng người xe cộ hối hả, vừa phồn hoa vừa ầm ĩ.

Kỳ thật nơi này là một thành phố tốt, GDP đầu người được xếp hàng top trong cả nước, thành thị trẻ, có sức phát triển, có căn cơ, có tinh thần, giá nhà mấy năm nay liên tiếp bò lên, người người dũng mãnh lao vào đầu tư cuồn cuộn không ngừng.

Lấy Giang Thị là xí nghiệp tư nhân chuyên ngành chế dược cầm đầu đã kéo về cho thành phố này không ít nguồn vốn đầu tư, cũng sáng tạo vô vàn cơ hội nghề nghiệp, thành phố này phát triển tựa như một quà cầu tuyết đang lăn xuống, có người thúc đẩy tốc độ phát triển của nó, nó càng lăn càng nhanh, càng lăn càng lớn, cuối cùng trở thành mạch máu quan trọng.

Nghiên cứu về dược phẩm, chữa bệnh, hóa chất vĩnh viễn đều là ngành sản xuất không hạn định, hơn nữa càng có kinh nghiệm càng có lực cạnh tranh lớn, Giang Thị lấy đó là trọng tâm để chiếm trọn thị trường trở thành trọng điểm để nâng đỡ sự phát triển toàn thành phố, nó ổn, làm ra tiền, có việc làm, có thu hút đầu tư, phảng phất như một còn thuyền vững vàng, chịu được hết thảy sóng gió.

Đây cũng là nguyên nhân mà ông Du muốn Du Duy phỏng vấn tại Giang Thị.

-

Xe của bọn họ rất nhanh đã tới cửa trường học, Sở Tinh Ninh đã đứng chờ bên đường.

Du Duy ở trên xe nghịch di động lâu như vậy có chút say xe, vừa lúc đi xuống hít thở không khí, hắn vừa mở cửa xe đã thấy một thiếu niên có thể xứng với hai từ kinh diễm đi tới.

Hắn ngẩn người, sau nửa ngày còn chưa hồi phục lại tinh thần. Từ trước tới này, hắn chưa từng gặp một Omega nào đẹp như vậy, từ trên xuống dưới, mỗi một sợi tóc đều hoàn mỹ, có thể nói là vật phát sáng tự nhiên trong đám người.

Hơn nữa Sở Tinh Ninh còn chưa trưởng thành, chỉ là một học sinh cao trung, sạch sẽ như một tờ giấy trắng.

Du Duy có thể tưởng tượng, chờ người này trở nên thành thục hơn, lịch duyệt hơn một chút sẽ làm người si mê như thế nào.

Bà Tống ôm lấy Sở Tinh Ninh nói:

"Tinh Ninh, đây là chú Du của con, còn đây là anh Du Duy."

Sở Tinh Ninh hơi nhíu mày. Loại ánh mắt kia, từ nhỏ tới lớn anh đã nhìn quen, ánh mắt không chút che giấu khát vọng lộ liễu làm người buồn nôn.

Cho nên anh chỉ chào hỏi với ông Du Tân Vinh ở trong xe.

Sau đó, Du Duy chủ động nhường vị trí cho Sở Tinh Ninh, anh chần chờ một lát, cuối cùng vẫn là lên xe.

Ghế sau ngồi 3 người, không gian cực kỳ chật hẹp, Sở Tinh Ninh phải dựa gần vào Du Duy, một chút khe hở cũng không có.

Bỗng nhiên di động của anh rung lên một chút, Sở Tinh Ninh lấy ra nhìn thoáng.

[Anh bạn nhỏ: "Em đang nhìn anh nha, nếu người kia không quản được hai mắt mình, em sẽ không nhịn được mà giúp hắn đào ra đó."]

Sở Tinh Ninh nhanh chóng tắt điện thoại, nhìn thoáng ra ngoài xuyên qua ô cửa kính.

Anh bạn nhỏ của anh đang đứng ở cổng lớn, cầm di động trên tay, trên mặt là nụ cười phúc hậu và vô hại hướng về anh.

Trong lòng Sở Tinh Ninh yên lặng lẩm bẩm một tiếng: Dấm tinh.

Bà Tống đánh vỡ sự an tĩnh:

"Dì còn một đứa nhỏ tên là Sở Thao, nhưng không may là hôm nay lại trùng hợp đi ăn với thấy giáo, cho nên không thể tới được."

Du Duy không để tâm "Ừm" một tiếng, hắn gặp qua Sở Tinh Ninh rồi, trong mắt làm gì còn người khác, quan tâm gì Sở Thao hay không chứ.

Hương vị trên người Sở Tinh Ninh rất dễ ngửi, khô mát, mang theo vị đặc trưng thơm ngọt của Omega, làm người không nhịn được càng muốn dựa sát.

Bà Tống thấy Du Duy không hứng thú, lại quay sang hỏi Sở Tinh Ninh:

"Thao Thao đã đi rồi sao?"

Sở Tinh Ninh phục hồi tinh thần trả lời:

"Vâng, nó vừa mới đi mười mấy phút thôi, chúng ta đi ăn ở đâu ạ?"

Bà Tống đáp: "Tứ Quý Xuân, là một tiệm ăn tại nhà đặc sắc."

- ----------------------------