Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A

Chương 96



96. Chương 96.

Sở Thao hoảng sợ, cậu làm mặt quỷ với Giang Thiệp rồi chỉ chỉ vào áo choàng tắm treo phía trên. Một khi di động vang lên, bà Tống ắt hẳn biết cậu đang ở đây.

Giang Thiệp ở đây thì có thể giải thích được nhưng khi thấy ba mẹ lại không lên tiếng thì không phải rất kỳ quái sao.

Giang Thiệp vỗ vỗ vai cậu trấn an, sau đó nhanh chóng đứng lên, rón ra rón rén tới gần lan can. Thừa dịp không người để ý y kéo lấy áo choàng của cậu. Sau đó dùng áo trùm lên che mặt mình, duỗi tay lấy di động của Sở Thao ra.

1s tiếp theo.

Màn hình di động hiện lên cuộc gọi, trong nháy mắt, tiếng chuông di động còn chưa kịp vang lên, Giang Thiệp đã kịp chuyển sang chế độ máy bay, cắt đứt cuộc trò chuyện. Nhìn chiếc di động an tĩnh nằm trong tay y, Giang Thiệp thở dài một hơi, trộm làm dấu OK với Sở Thao.

Sở Thao cũng thả lỏng ở dưới suối nước nóng, cậu nằm xoài dưới nước.

Thừa dịp bà Tống và ông Sở không chú ý, cậu trộm vẫy vẫy tay với Giang Thiệp, ý bảo y nhanh trở về.

Bà Tống giơ di động chờ đợi trong chốc lát, cau mày nói với ông Sở:

"Kỳ quái, gọi không được."

Ông Sở nghi hoặc nói:

"Thao Thao tắt máy à."

Bà Tống chần chờ lắc đầu:

"Không phải, vừa rồi còn nghe thấy tiếng nhạc chờ rồi đột nhiên không có tiếng nữa."

Ông Sở: "Có khả năng là do tín hiệu không tốt, bà lại gọi cho nó một lần nữa xem."

Bà Tống đành nghe lời ông, lại gọi cho cậu một lần nữa, lần này điện thoại vang lên tiếng nhắc nhở.

----- Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.

"Tắt máy rồi." Bà Tống giơ di động cho ông Sở.

Ông Sở hít sâu một hơi:

"Có phải điện thoại nó hết pin không, rõ ràng đều đã nói với chúng rồi mà, sợ không liên lạc được với chúng, giờ thành sự thật rồi."

Bà Tống thở dài:

"Haizzzz, hai đứa nó mải chơi thì còn nhớ tới cái gì nữa."

Giang Thiệp trùm áo choàng, đang định chuẩn bị thừa dịp hai ông bà Sở không chú ý thì yên lặng xuống nước, ai ngờ bà Tống đột nhiên quay người lại, vốn bà đưa lưng về phía y giờ biến thành đối diện nhìn thẳng vào y.

Thật ra nếu y cứ bình thường đi qua thì có lẽ bà Tống sẽ không để ý, nhưng vì Giang Thiệp vốn đã chột dạ, bà Tống lại bất thình lình quay lại làm cho y khựng lại dừng chân tại chỗ.

Với bộ dáng này thật khó để người khác không chú ý. Bà Tống vốn mơ hồ rốt cuộc nhìn kỹ, hơi chút do dự đánh giá Giang Thiệp.

Người bình thường mặc áo choàng tắm cũng không dễ phân biệt huống chi Giang Thiệp còn trùm lên người.

Nhưng rõ ràng bà Tống cảm thấy rất quen thuộc, ánh mắt bà dừng lại trên người y rất lâu nhưng lại không nói gì. Tại giây phút ngắn ngủi này, trong lòng Giang Thiệp tựa như đang giao chiến. Nếu bà Tống không dám xác nhận, y có thể xem như không có việc gì đi tiếp, bà Tống nhất định sẽ không gọi y lại. Nhưng như vậy, những hoài nghi trong lòng bà Tống sẽ không thể biến mất được, nếu bà nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần tự hỏi người dừng chân có chút quen thuộc này là ai. Một khi bà nghĩ ra, tương lai càng không dễ dàng giải thích.

Giang Thiệp hạ quyết tâm, dừng lại một chút, hít sâu, tùy tay kéo xuống áo choàng, khoác trên vai, lộ ra một nụ cười sang sảng ngoài ý muốn với bà Tống.

"Chú, dì, hai người sao lại ở đây ạ?"

Tim Sở Thao trầm xuống, cậu yên lặng cúi đầu, lỗ tai cậu dựng đứng lên, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh trên bờ, động cũng không dám động.

Bà Tống nhướng mày, biểu tình trên mặt không chút kinh hỉ hỏi:

"Giang Thiệp à?"

Tại sao lại trùng hợp như vậy, tại sao bọn họ lại có thể gặp Giang Thiệp ở khu nghỉ dưỡng này?

Chẳng lẽ Thao Thao nói cho Giang Thiệp sao?

Hai người chỉ là bạn, cuối tuần này là sinh nhật của Sở Thao, đứa nhỏ nói cho Giang Thiệp biết ngày sinh cũng không có gì, nhưng mà vì sao lại phải gạt cha mẹ chứ?

Bà Tống suy nghĩ miên man, luôn cảm thấy trong óc có một cuộn chỉ rối, rất nhiều thứ hiện ra trước mắt, nhưng khó mà chạm vào được.

Bà phảng phất như đang ở trong một màn sương mù, tựa hồ giây tiếp theo có thể phá tan gông cùm xiềng xích, tìm được đáp án, nhưng mà tựa như hết thảy chỉ là điều thừa.

Nhìn thấy Giang Thiệp thì nghĩ ngay tới Sở Thao là điều đương nhiên, cho nên người sơ tâm đại ý như ông Sở cũng hỏi một câu:

"Cháu có thấy Thao Thao không?"

Sở Thao ở dưới nước đã nắm chặt thành quyền, trái tim đập kinh hoàng.

Giang Thiệp lộ ra ánh mắt mê mang, kinh ngạc hỏi:

"Sở Thao cũng tới sao chú? Tại sao cậu ấy không nói với cháu một tiếng, vậy mà lúc trước cháu còn hỏi cậu ấy có muốn tới đây với cháu không."

Bà Tống càng nghi hoặc hỏi:

"Vậy cháu không phải hẹn với Sở Thao ở đây sao?"

Giang Thiệp cười lắc đầu:

"Cháu và em họ cháu cùng tới đây, chủ của khu nghỉ dưỡng này là bạn hợp tác làm ăn với ba cháu, vừa lúc bọn họ có lễ kỷ niệm mà ba cháu lại đi công tác không thể tham dự được cho nên bảo cháu tới đây đại biểu ông ấy chúc mừng một chút. Lúc trước, ở trường cháu còn hỏi Sở Thao có muốn tới đây chơi hay không, vì toàn bộ dịch vụ đều được miễn phí, cậu ấy nói không cần, không nghĩ rằng cả nhà mình lại tới đây rồi."

Bà Tống vừa nghe Giang Thiệp giải thích như vậy, trong lòng như vỡ lẽ, nhanh chóng nói:

"Ai dà, Thao Thao chính là da mặt mỏng, cháu vừa nói miễn phí thì đứa nhỏ này nhất định không muốn chiếm tiện nghi của cháu, trách không được lúc về cũng không nói với chú dì. Cũng thật là trùng hợp, ngày mai là sinh nhật của Thao Thao và Tinh Ninh, dì và chú muốn hai đứa nó nghỉ ngơi hai ngày cho nên mới chọn nơi đây."

Giang Thiệp vỗ đầu một cái:

"Cháu thiếu chút nữa đã quên sinh nhật Sở Thao rồi! Dì a, dì nói cho cháu số phòng của nhà mình đi, cháu thông báo qua một tiếng với khách sạn, mọi người đều có thể chơi thỏa sức ở đây, coi như là quà sinh nhật cháu đưa cho Sở Thao ạ."

Bà Tống xấu hổ xua tay:

"Đừng, đừng, đừng, dì không có ý như vậy, dì sao có thể để cháu làm như vậy được, chúng ta đã trả tiền rồi, cháu không cần phải xen vào nữa, chú dì chuẩn bị đi tìm Thao Thao và Tinh Ninh thôi, không biết hai đứa nó đi chơi ở đâu nữa."

Lúc này Giang Thiệp mới hoàn toàn thả lỏng. Nghe khẩu khí của bà Tống đây là đã hoàn toàn tin lý do thoái thác của y, cam chịu việc bọn họ ngẫu nhiên gặp được nhau hôm nay chỉ là trùng hợp.

Y còn nhiệt tình nói:

"Nếu không cháu và chú dì cùng đi tìm, hoặc là gọi loa xem sao?"

Bà Tống khách khí cười nói:

"Không cần, không cần, dì gọi điện cho Tinh Ninh là được rồi, cháu cứ đi chơi với em họ đi, chờ chút nữa dì tìm được bọn Thao Thao sẽ bảo nó gửi tin cho cháu."

Mí mắt Giang Thiệp khẽ run lên, tròng mắt đen nhánh phản xạ lại ánh sáng đèn neon.

"Dạ, được ạ, chú dì đi thong thả."

Bà Tống đứng bên ngoài lâu cũng thấy lạnh, vừa nói chuyện xong với Giang Thiệp bà khó dằn nổi phải lôi kéo ông Sở đi vào trong nhà.

Giang Thiệp ẩn ẩn nghe thấy hai ông bà nói chuyện thì thầm to nhỏ với nhau:

"Quả nhiên là người làm lớn, người ta có bạn bè khắp nơi, đứa nhỏ Giang Thiệp này cũng từng trải, hiện tại đã có thể thay mặt người trong nhà xã giao với bên ngoài."

Ông Sở phụ họa:

"Khác hoàn toàn với thường dân như chúng ta."

Giang Thiệp nhìn theo hai ông bà rời đi, cuối cùng mới cúi đầu, vớt lên người sắp bị nước nóng ngâm thành nấm ở phía dưới.

"Đi rồi, thấy tôi xử lý hoàn mỹ chưa?"

Sở Thao đứng lên, nước ôn truyền trượt xuống theo làn da, cậu kinh hồn chưa định nói:

"Cậu còn dám trả lời cha mẹ tôi!!"

Giang Thiệp nhìn làn da tỏa ra mùi tinh dầu hoa hồng của cậu, thấp giọng nói:

"Không có biện pháp nào nữa, mẹ em phát hiện ra tôi, nếu giả vờ không thấy được thì thật có chút giấu đầu lòi đuôi rồi."

Sở Thao lẩm bẩm:

"Cậu thật lớn mật."

Nhưng mà xem xét tình hình hiện tại, lời giải thích của Giang Thiệp không tồi, bà Tống Miên hẳn là đã không nổi lên nghi ngờ.

Giang Thiệp run rẩy, cố ý mở hai tay ôm chặt lấy Sở Thao:

"Lạnh quá, bảo bối nhi sưởi ấm cho tôi nào."

Người Giang Thiệp tựa như một tảng băng, nhiệt độ nước ôn tuyền ấm áp trên người y đã biến mất hầu như không còn, y vừa tới gần dựa sát vào cậu, làm cậu cũng bị đông lạnh tới run rẩy. Trên người Sở Thao ấm áp hơn nhiều, hơn nữa còn mềm mại, nộn nộn, bóng loáng tinh tế vì ngâm suối nước nóng, Giang Thiệp yêu thích không muốn buông tay, y cọ xát vài cái, không biết xấu hổ đem lạnh lẽo trên người chia sẻ với cậu.

Vốn dĩ ở nơi công cộng, trước mặt công chúng thế này Sở Thao phải đẩy y ra. Nhưng làn da Giang Thiệp lạnh như vậy, chẳng sợ biết người này lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi nhưng Sở Thao vẫn không đành lòng. Cho tới khi cả hai đều sắp biến thành tảng băng mới nị nị oai oai tách nhau ra.

"Nhanh đưa điện thoại cho tôi nào, mẹ tôi nếu liên hệ với anh tôi mà biết tôi không ở đó thì lại sốt ruột."

Giang Thiệp khoác áo choàng tắm lên người Sở Thao, đưa điện thoại cho cậu. Sở Thao nhìn thoáng màn hình, tắt đi chế độ máy bay. Hàm răng Giang Thiệp lập cập nói:

"Lại tìm nơi nào ngâm thêm một chút đi, thời gian vẫn còn sớm mà."

Ngoài bậc thang sâu trong rừng trúc, có một cái bể nhỏ, bởi vì cách bể lớn khá xa cho nên cơ hồ không có người tới.

Chung quanh bể được chiếu sáng bằng ánh đèn lục sắc, nó phản chiếu lên rừng trúc, làm cho những chiếc lá xanh non tựa như phát sáng, rừng trúc hình thành một tấm chắn thiên nhiên chia cắt hoàn toàn cái bể nhỏ này với ngoại giới. Đêm đông thâm thúy, ánh sáng nhỏ vụn nhộn nhạo trên mặt nước, nơi này phảng phất như một tòa cô đảo thần bí không người ở.

Sở Thao duỗi tay chỉ:

"Bên kia ít người."

Hai người đi tới bậc thang, ngón chân lạnh lẽo hoàn toàn tê dại, bọn họ vòng qua rừng trúc, dẫm lên bậc thềm đá cuội rồi trầm người xuống nước. Nhiệt độ của nước khoảng 40 độ, trong nháy mắt nguồn nhiệt bao vây lấy thân thể hai người.

Bể nhỏ nhiều nhất chỉ vào được 4 người, hai người bọn họ vừa ngồi xuống duỗi thẳng chân ra, chỉ thêm một chút nữa là có thể chạm vào vách tường bên kia.

Thừa dịp không có ai, động tác của Giang Thiệp càng lớn mật hơn. Y trực tiếp ôm Sở Thao ngồi trên đùi mình, còn Sở Thao cởi chiếc áo choàng tắm ra, vứt lên bờ, rồi quay đầu lại, ngậm lấy môi người kia.

Ánh mắt Giang Thiệp thâm trầm, trong nụ hôn của Sở Thao, y mơ hồ không nói rõ được:

"Đã sớm muốn "làm" em, khó có được lúc này không ai."

Dứt lời, y không thành thật kéo lấy ống quần Sở Thao.

Sở Thao hơi hơi híp mắt, hơi dùng sức khẽ cắn lấy môi dưới của Giang Thiệp, thở dốc nói:

"Nếu đột nhiên có người tới đây, thì người không có mặt mũi là cậu hay là tôi đây?"

Giang Thiệp rút tay về, ngực run lên, cười nói:

"Trước nay tôi đều không để ý tới thứ gọi là mặt mũi đó."

Sở Thao đưa đầu lưỡi, giảo hoạt lướt qua xương quai xanh của Giang Thiệp một cái:

"Nhưng tôi muốn, cho nên cậu phải nhịn một chút rồi."

Giang Thiệp hít sâu, ỷ việc Sở Thao dễ bị nhột hơn mà bàn tay y không kiêng nể gì xoa bóp khắp nơi trên người cậu, làm cậu tránh trái tránh phải trên đùi y, vô ý cố tình cọ xát y. Hai người đang chơi vô cùng vui vẻ thì có điện thoại gọi đến.

Sở Thao dán vào ngực Giang Thiệp, duỗi cánh tay, với qua lấy di động, sau đó trực tiếp ôm cổ Giang Thiệp nghe điện thoại. Hai người bọn họ thân mật khăng khít cho nên cậu có thể cảm nhận được rõ ràng mỗi lần người kia hô hấp, mỗi lần trái tim của người kia đập loạn nhịp.

Sở Thao cũng thở hổn hển theo tần suất hô hấp của người kia.

Bàn tay Giang Thiệp vốc lên một chút nước, rồi y vỗ lên tấm lưng đơn bạc lạnh lẽo của Sở Thao.

"Anh?"

Sở Tinh Ninh nghe thấy tiếng nước, mơ hồ như phát hiện gì đó, anh dừng lại một chút mới hỏi:

"Sao vừa rồi di động của em lại tắt máy?"

Sở Thao hàm hồ giải thích:

"Tại sắp hết pin rồi, em tắt trong chốc lát để tiết kiệm pin, sao lại tìm em sớm như vậy?"

Sở Tinh Ninh nói:

"Vừa rồi mẹ gọi điện cho anh, anh bảo đang ở cùng em, nhưng em đi tới buồng vệ sinh, chốc lát nữa đừng lộ ra đấy."

Sở Thao đáp:

"Vâng, vậy chút nữa hai ta gặp nhau ở đâu?"

Sở Tinh Ninh ho nhẹ:

"Không cần vội đâu, ba mẹ đi vào ngâm suối nước nóng trong nhà rồi, chờ tới giờ ăn cơm lại liên hệ nhé."

Ngón tay của Giang Thiệp trượt tới eo của Sở Thao, y mở bàn tay ra đo đạc, phần eo của Sở Thao tuy rằng rất nhỏ nhưng không thiếu cơ bắp hơn so với y, nhỏ như vậy mà lại cứng rắn, hữu lực,

Sở Thao rất ngứa vì bị y sờ soạng, cậu trốn tránh một chút mới nói tiếp:

"Vâng, vậy anh có phải có việc gì không?"

Cậu mơ hồ cảm thấy Sở Tinh Ninh có chút kỳ quái, tựa như không vội tới hội hợp với cậu. Theo lý thuyết thì hiện tại Sở Tinh Ninh cũng không có người chơi cùng.

Sở Tinh Ninh chỉ đáp: "Anh ngại trong suối nước nóng nhiều người, nên đi dạo ở nơi khác rồi, em không cần để ý đến anh đâu."

Đương nhiên Sở Thao cũng không muốn quản, càng không có thời gian quản:

"Vâng."

Cậu kết thúc cuộc gọi, Giang Thiệp nắm lấy cổ tay cậu, cưỡng bách kéo tay Sở Thao ra sau lưng, chế nhạo nói:

"Vậy thời gian còn lại đều là của tôi đúng không?"

Sở Thao thử rút rút cánh tay nhưng không thể rút ra được, tư thế này khiến cho cậu không thể không ưỡn ngực lên, tự đưa mình lên trước miệng Giang Thiệp. Hầu kết của cậu nhẹ lăn, giọng nói khàn khàn, cổ họng khô đắng:

"Còn rất nhiều trò nha."

Hai người lăn lộn trong bể nhỏ tới sức cùng lực kiệt, bị nước nóng làm cho đầu váng mắt hoa, cuối cùng không thể không bò lên khỏi mặt nước, nằm xoài trên mặt đất lạnh lẽo, thở dốc.

Mặt tuyết mềm xốp bị đè sụp, vụn tuyết ngưng kết thành băng đá, hơi nóng dần dần biến mất, hô hấp cũng trở nên mát lạnh, mái tóc ướt dầm dề trong nháy mắt cũng cứng lại, chật vật rủ xuống. May mà chưa có người tới đây, Sở Thao xem thời gian, cũng vừa tới giờ ăn cơm.

Quả nhiên, Sở Tinh Ninh gửi tin tức tới.

Ngực của Sở Thao có vài dấu răng của Giang Thiệp, không nông không sâu, nhưng chỉ cần trần trụi đứng dưới ánh đèn thì tuyệt đối sẽ bị chú ý.

Nhưng Sở Thao cũng không lưu tình, cậu đã để lại vài dấu hôn cực kỳ kiều diễm trên xương quai xanh của Giang Thiệp.

Sở Thao vỗ vỗ cánh tay Giang Thiệp:

"Cậu tìm gì ăn đi, sau đó về phòng chờ tôi, cơm nước xong tôi sẽ tới tìm cậu."

Giang Thiệp tuy rằng không tha nhưng sợ bà Tống hoài nghi đành phải thả cho Sở Thao rời đi.

Sở Thao cẩn thận mặc quần áo, sau đó xác nhận phần ngực đã được che đậy kín mít, sau đó còn bắt Giang Thiệp xác nhận đôi môi có bị y hôn tới sưng lên không, sau đó mới đi tìm người nhà.

Bà Tống và ông Sở càng thoải mái hơn khi ngâm mình bên trong bể của khách sạn, nhưng ngâm lâu cũng không tốt, bà Tống lại đi chăm sóc da mặt một chút, sau đó mới thông báo hai đứa nhỏ gặp nhau ở cửa nhà hàng buffet.

Vừa mới thấy mặt, bà Tống đã nói với Sở Thao:

"Vừa rồi, ba mẹ đã gặp Giang Thiệp."

Sở Tinh Ninh kinh ngạc nhìn về phía Sở Thao, nháy mắt nhớ lại tiếng nước ái muội kia.

Sở Thao bất động thanh sắc nói:

"Vậy ạ, đúng là cậu ta có nói muốn tới đây, nhưng con không nói với cậu ta rằng mình cũng tới."

Bà Tống không hề nghi ngờ nói:

"Đúng vậy, Giang Thiệp có nói đến đây với em họ, đại biểu cho gia đình tới xã giao. Con không cần công tư rõ ràng như vậy, chúng ta không muốn chiếm tiện nghi của Giang Thiệp nhưng không nhất thiết phải lừa người ta, nói thẳng ra là xong rồi, thật làm cho mẹ và ba con thấy xấu hổ, không biết nói như nào."

Sở Thao nhàn nhạt nói:

"Không sao đâu mẹ, cậu ấy hẳn là không thèm để ý đâu."

Bà Tống gật đầu:

"Đúng rồi, mẹ còn nói với cậu ta là mai sinh nhật con, nếu không con gọi cậu ta tới cùng nhau ăn mừng cũng được."

Sở Thao vừa muốn mở miệng thì ông Sở đã chỉ trích:

"Bà đang nghĩ gì vậy, Giang Thiệp đại biểu cha cậu ta tới đây, nhất định là đã được tiếp đãi chu đáo, sao có thể đi tới nhà ăn dùng bữa cùng với bà được chứ."

Bà Tống vỗ vỗ đầu:

"Đúng vậy, đúng vậy, tôi quên mất."

Sở Thao đành nhịn xuống không hề nói gì thêm. Thời gian cũng coi như là đã quá giờ cơm, bàn trống còn không ít. Nhà bọn họ chọn một chiếc bàn sạch sẽ gần cửa sổ, bà Tống ngồi giữ chỗ, còn ba người đàn ông trong nhà thì đi lấy đồ ăn.

Sở Thao và Sở Tinh Ninh cùng đi chọn điểm tâm. Bọn họ không thể mang bánh sinh nhật vào nhưng vừa lúc nhà hàng có bánh kem đã cắt miếng.

Sở Tinh Ninh thuận miệng hỏi Sở Thao:

"Em bảo Giang Thiệp tới đây sao?"

Sở Thao cũng không dối gạt, gật đầu nói:

"Vâng."

Sở Tinh Ninh cũng nói:

"Thật ra, anh bạn nhỏ của anh cũng tới đây."

Sở Thao hơi giật mình hỏi:

"Cậu ta cũng tới? Em có cần gặp hay không?"

Sở Tinh Ninh lắc đầu:

"Đừng, tuổi tác cậu ta còn nhỏ, tính cách khá ngượng ngùng, về sau hẵng nói."

Sở Thao cũng không nóng nảy:

"Vậy, bảo cậu ta chú ý an toàn, nói như thế nào thì cũng chỉ là một đứa nhỏ."

Sở Tinh Ninh cười: "Cậu ta túm lấy anh họ của mình tới đây, bằng không anh cũng sẽ không đồng ý cho theo tới."

Sở Thao: "Ồ, vậy thì còn được."

Mấy người bọn họ qua lại vài lần bưng đĩa đĩa bát bát lên bàn cơm, rất nhanh bàn của bọn họ đã tràn đầy.

Bà Tống ngăn bọn họ lại:

"Đừng lấy nhiều quá, ăn trước đi, ăn không hết thì phí của."

Bốn người nhà bọn họ ngồi xuống, đặt mấy miếng bánh kem bên nhau, cắm lên ngọn nến mượn từ người phục vụ.

Bà Tống vui mừng cười nói:

"Hai đứa con của mẹ đã tròn 17 tuổi rồi, so với những đứa nhỏ khác thì đi học sớm 1 năm, nhưng học tập lại ưu tú như vậy, thật là không dễ dàng gì, trong khoang thời gian này, các con thật là vất vả, ba mẹ đều biết, các con hãy cố gắng thêm một chút nữa, chờ thi đại học xong, chúng ta cùng đi du lịch tốt nghiệp nhé, đi nước ngoài được không!"

Sở Tinh Ninh ngoan ngoãn cổ vũ: "Con cảm ơn mẹ."

Sở Thao an tĩnh lắng nghe.

Bà Tống tiếp tục nói:

"Mắt thấy hai đứa thành niên như này, các con cũng lớn rồi, có ý nghĩ riêng của mình, ba mẹ có đôi khi không hiểu được hết, không theo kịp tư duy của các con. Vì vậy, trong khoảng thời gian này chúng ta tuy rằng có khắc khẩu, có không hiểu nhau nhưng các con nhất định phải tin tưởng rằng ba mẹ là người yêu thương các con nhất trên thế giới này, ba mẹ luôn luôn hy vọng những điều tốt đẹp nhất đến với các con. Cho nên có thể làm không đúng chỗ nào đó, các con ngàn vạn lần đừng để trong lòng, hãy nói cho ba mẹ nhé. Mẹ có thể sửa, mẹ đích xác không phải là một người mẹ hoàn mỹ."

Khi nói tới lời này, bà Tống nhìn về phía Sở Thao, nói xong lời cuối ngữ khí của bà có chút nghẹn ngào.

Bình thường bà rất ngượng ngùng khi nói những lời buồn nôn như này, nương cơ hội này, xem như nói ra những lời trong lòng của mình.

Những lời nói của Thân Hoằng Phương khi ở trên sân thượng kia đã để lại một nút thắt trong lòng bà, tuy rằng từ trước tới nay Sở Thao chưa từng oán hận bà bất cứ cái gì, nhưng bà không thể bỏ qua nó được.

Mà cũng kỳ quái, trong khoảng thời gian này, trước mỗi giấc ngủ khi bà nằm trên giường, những hành động những chi tiết khi bà ở chung với hai đứa nhỏ cứ nhảy tới trước mắt, bà bắt đầu đứng từ bên ngoài quan sát lại quan hệ giữa bọn họ. Đích xác bà không tận tâm với Sở Thao như đối với Sở Tinh Ninh.

Ông Sở Giang Dân và Sở Tinh Ninh đều hiểu bà Tống đang nói gì, vì vậy theo bản năng đều nhìn về phía Sở Thao,

Sở Thao ngẩn ra một chút, đôi mắt đào hoa hơi rũ xuống, hàng lông mi nồng đậm phảng phất như che hết ánh nhìn.

Ngay sau đó cậu giương mắt lên, nở một nụ cười ngốc hề hề:

"Con cũng không phải là một đứa con hoàn mỹ."

Bà Tống mím chặt môi, tinh quang trong mắt lập lòe. Ông Sở ôm lấy bả vai bà nói:

"Nào được rồi..... nhanh châm nến đi để hai đứa nhỏ còn nguyện ước nào."

Người một nhà, chỉ cần nói tới đây, có thể lĩnh ngộ tâm ý của nhau là đủ rồi.

Bà Tống cắm nến lên, ông Sở dùng bật lửa châm, Sở Tinh Ninh và Sở Thao cùng nhắm mắt lại ước nguyện.

Sở Thao nhắm mắt lại, mơ hồ có thể cảm thấy được ánh lửa nhảy lên, để lại vầng sáng cam hồng trên mí mắt, còn có độ ấm mỏng manh khó phát hiện.

Sau khi nhắm mắt, ngũ cảm càng trở nên nhạy bén, nhà ăn ồn ào cũng có chút thiêng liêng.

Sở Thao chắp tay trước ngực, ngừng thở, mặc niệm trong lòng -----

Con xin cảm ơn trời phật, hiện tại con đã thực sự rất hạnh phúc, cho nên không ham muốn gì nhiều hơn.

Cậu mở mắt ra, thổi tắt nến, hương vị khét nồng lướt qua, chỉ để lại mùi thơm ngọt của bánh kem. Chẳng sợ đồ ăn buffet không quá ngon nhưng người một nhà chơi mệt, đói khát cũng có thể ăn uống thỏa thích, hòa thuận lại vui vẻ.

Sở Thao và Sở Tinh Ninh ăn bánh kem, bậm bõm nghe được vài vài câu trên màn hình TV nhỏ. Vị trí bọn họ ngồi vừa vặn chính giữa, trên TV vừa kết thúc một bộ phim khoa học viễn tưởng, đang bắt đầu chiếu quảng cáo.

Sở Thao liếm liếm môi, gắp một miếng vịt nướng, chuẩn bị gặm. Trên TV đã kết thúc quảng cáo chuyển sang chiếu một buổi phóng vấn. Một nữ minh tinh dịu dàng yểu điệu, mặc một bộ lễ phục màu tím nhạt, đi một đôi giày cao gót lộ ngón chân, đứng giữa trời gió lạnh thấu xương vừa hào phóng vừa khéo léo mỉm cười với truyền thông.

Đây là một buổi triển lãm có quy mô lớn, mời hầu hết nghệ sĩ điện ảnh nổi danh trong nước tới tham dự.

Nhân viên đưa bút bút ký tên, vị nữ minh tinh kia quay người, hơi cong eo xuống, một đường cong mạn diệu lả lướt. Cô nhẹ nhàng tìm một vị trí trung tâm chói mắt nhất toàn trường, ký xuống tên của mình

- ---- Thẩm Lam.

Nhìn thấy tên này, cuối cùng Sở Thao cũng chú ý tới cô. Hóa ra vị này chính là dì nhỏ của Giang Thiệp.

Khác hoàn toàn trong những bộ phim, với trang điểm trẻ trung hiện đại như này, vị này trẻ hơn rất nhiều so với mẹ của Giang Thiệp, nói cô chỉ chưa tới 30 hẳn cũng có người tin.

Ký tên xong cũng chưa phải kết thúc, đối với vị minh tinh lớn như Thẩm Lam, sẽ có thêm một cuộc phỏng vấn nhỏ.

Phía truyền thông phía dưới sân khấu nhấc tay, Thẩm Lam chọn người đặt câu hỏi.

"Xin chào Thẩm Lam tiểu thư, nghe nói, gần đây cô có nhận một bộ phim điện ảnh tên là "người mẹ mù tuổi 20" đúng không ạ, lần đầu nhận vai diễn là một người mẹ có con nhỏ, cô có khẩn trương vì mình chưa có kinh nghiệm hay không?"

Thẩm Lam cười:

"Nhất định là khẩn trương rồi, nhưng mà tôi đã đặc biệt tập trung quan sát cùng học tập qua, xin mọi người tin tưởng vào năng lực của tôi."

"Tháng 9 vừa rồi, paparazzi có quay chụp được bức ảnh cô mang một thiếu niên tới nhà hàng ăn cơm, có đồn đãi nói rằng đó là con trai của cô, phòng làm việc của cô từ đó đến nay không có đưa ra bất luận một lời giải thích gì, cô có thể nói gì không ạ?"

Thẩm Lam bất đắc dĩ lắc đầu:

"Tôi không rõ lời đồn này thì có gì mà phải trả lời, mấy năm nay những tin đồn về tôi chưa kết hôn đã có con cứ ùn ùn không dứt, tôi cũng rất mệt mỏi, hy vọng truyền thông mọi người không cần lấy chuyện này ra viết bài, rất nhàm chán."

"Vậy thì đứa bé kia là ai ạ?"

Thẩm Lam bình tĩnh nói:

"Hôm nay tôi nói rõ ràng một lần cuối, đó là con trai của chị gái tôi, là cháu ngoại của tôi, bản thân tôi chưa có con cái."

Đôi mắt cô sáng ngời lại vũ mị, tựa như đôi mắt đó có thể cất lời, viết lên sự chân thành, phảng phất như đang xác nhận lời giải thích kia.

Sở Thao nhíu mày.

Sở Tinh Ninh nhẹ nhàng bâng quơ nói:

"Đây không phải là diễn viên đóng trong phim <Thứ Cốt> sao, kỹ thuật diễn cũng được, hiện tại truyền thông thật là nhàm chán, những diễn viên phái thực lực như vậy đều bị họ bịa đặt tin đồn nhảm."

Sở Thao cười khẽ:

"Là bịa đặt sao?"

Sở Tinh Ninh quét mắt nhìn cậu một cái nói:

"Đương nhiên rồi, Thẩm Lam mới 30 tuổi, mấy năm nay luôn đóng phim làm sao có thời gian yêu đương sinh con được chứ, hơn nữa cô ấy còn nói chân thành như vậy cơ mà."

Sở Thao gật đầu: "Đúng là rất chân thành."

Cuộc phỏng vấn nhanh chóng qua đi, TV lại tiếp tục chuyển sang quảng cáo, ánh mắt bọn họ rời khỏi màn hình. Trong lòng Sở Thao không khỏi thầm nhủ, cả nhà Giang Thiệp ai ai cũng thật là đặc sắc.

Bỗng nhiên bà Tống đề điểm cậu:

"Đúng rồi, Thao Thao, chốc lát nữa ăn cơm xong, con đi tìm Giang Thiệp chơi đi, dù sao cũng đã gặp mặt, không thể coi như không biết được."

Sở Thao đáp:

"Vâng."

- --

Lời muốn nói của tác giả: Bà Tống à, bà chính tay đưa con trai mình vào miệng cọp rồi!!!!!

- ---------------------------------