Toàn Văn Hoàn

Chương 5



Tác giả: Nam Thành Cố Lý

Dịch: Duật Lam

Lần này tôi chết thật.

Tôi không phân biệt được trong mơ với hiện thực, bên tai tôi rõ ràng có tiếng khóc, nhưng cho dù tôi có nhìn thế nào cũng không thấy được dáng người, người đó cách tôi càng ngày càng xa, tôi vươn tay muốn bắt lấy, nhưng người đó giống như quyết tâm rất lớn, càng chạy lại càng nhanh.

Tôi đứng ở bóng đêm không tìm thấy lối ra, nó giống như một cái lồng nhốt chặt tôi bên trong.

Tôi lớn tiếng kêu cứu, lại không có lấy một âm thanh đáp lại, tôi của lúc này cảm thấy cô độc hơn bất cứ khi nào.

“Tống Vọng, Tống Vọng, Tống Vọng…” Trong lúc rơi gần bờ tuyệt vọng thì có âm thanh vang lên bên tai, đó là tiếng Tạ Thần đang gọi tôi.

“Em ở đây! Tạ Thần, em ở đây!” Tôi liều mình đập lên cái lồng ấy.

“Tống Vọng, em trở về có được không, anh thật sự không thể không có em, anh… rất yêu em.”

Tôi cảm thấy có nước tràn ra từ khóe mắt, đó là lời đáp lại không tiếng động tôi dành cho Tạ Thần.

Tôi yêu Tạ Thần, yêu hơn bất cứ ai, yêu đến tan nát cõi lòng, yêu đến không thể kiềm chế, tôi tồn tại là bởi vì Tạ Thần.

Bởi thế nên nghe anh nói ra tiếng yêu, tôi càng liều mình muốn mở mắt.

Bỗng nhiên có ánh sáng trắng vụt qua trước mắt, trong mê man tôi lại trông thấy Tạ Thần, nước mắt anh còn chưa kịp lau đi đã vội vàng gọi bác sĩ đến, anh nắm tay tôi rất chặt, giống như sợ tôi lại rời anh đi lần nữa.

“Tạ… Thần… Em yêu anh.” Môi tôi mấp máy, giọng nói yếu ớt bị tiếng kêu gọi của Tạ Thần nuốt chửng.

Câu nói ấy dùng hết sức lực cả người tôi, Tạ Thần có nghe được hay không tôi không rõ, tôi chỉ biết anh lúc này đúng thật là ở bên cạnh tôi, lo lắng cho tôi.

Nếu như biết trước cái chết sẽ khiến Tạ thần quay đầu, liệu tôi có cắt cổ tay sớm hơn hay không?

Tôi không.

Anh đang dần bước trên con đường bình thường thì không nên quay đầu lại, không đáng bị tôi bám dính lấy.

Điều tôi hận không phải là anh không yêu tôi, tôi hận anh vẫn còn yêu tôi.

Ở ngày đếm ngược cuối cùng của cuộc đời tôi, anh để tôi biết anh yêu tôi, vì thế tôi không muốn chết nữa, tôi muốn sống tiếp.

Tôi muốn sống tiếp hơn bất cứ lúc nào.

Một nhóm bác sĩ tiến vào, bọn họ đứng quay trước giường tôi, nhìn trái kiểm tra phải, giống như việc tôi có thể tỉnh lại là một kì tích của y học vậy.

“Bệnh nhân tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.”

Theo lí mà nói thì tin này chắc hẳn là tin tốt nhất có thể rồi, nhưng tôi cảm thấy Tạ Thần vẫn chưa hoàn toàn thoải mái được.

Nước mắt đã bị anh lau sạch, anh luôn là người như thế, thích thể diện, là người không muốn thể hiện vẻ yếu đuối.

Hai mắt Tạ Thần đo đỏ, giây phút anh nhìn về phía tôi, tôi vươn tay muốn ôm lấy anh.

Nhưng tôi không nâng được tay lên, tay tôi bị quấn chặt băng gạc.

Chúng tôi lẳng lặng nhìn về hướng nhau trong biển người, khi ấy hẳn là ngập tràn toàn nhung nhớ.

Tạ Thần ngồi trước giường bệnh của tôi, cúi đầu rất lâu không lên tiếng.

“Anh…” Tôi nói rồi lại thôi, cũng không biết phải tiếp lời thế nào.

“Sao thế? Đói rồi? Hay đau ở đâu?” Anh vội vàng hỏi tôi.

Được người khác quan tâm đến sướng quá đi mất.

“Em không sao, sao anh lại đến nhà em thế.”

“Tống Vọng, đến giờ anh vẫn cảm thấy sợ, nếu như anh không đi tìm em, có phải em đã rời xa anh rồi không.” Anh cúi đầu, giọng run run.

“Toàn là máu, em nằm trong máu, sắc mặt trắng bệch, anh chưa từng sợ hãi đến thế.” Đôi bàn tay run rẩy của Tạ Thần khiến tôi hận mình vô cùng.

Mà Tạ Thần này, sao em lại không hề sợ hãi nhỉ, em nằm trong bồn tắm lạnh lẽo, cảm nhận máu đang chảy không ngừng khỏi cơ thể, đấy là trơ mắt nhìn chính mình chết đi.

Tôi không thể kêu cứu, không ai cứu tôi đâu, loại cảm giác bất lực trước nay chưa từng có ấy nhấn chìm tôi, mãi cho đến khi nghẹt thở.

“Nhưng em vẫn chưa chết mà?” Tôi trấn an anh.

“Tống Vọng, em bệnh rồi.”

Anh biết cả rồi, tôi đã sớm đoán trước, chuyện này chẳng thể giấu.

“Ừ.”

“Vì sao… không nói với anh.”

Tạ Thẩn hỏi mà tôi không biết trả lời thế nào, tôi nên nói gì với anh đây?

“Chúng ta chẳng có quan hệ gì, sao em lại phải nói với anh, nói một câu khó nghe thì, em sống hay chết anh không quản được nữa.” Ý của tôi vốn không phải như thế, nhưng tôi biết nếu không nói vậy, Tạ Thần nhất định sẽ không dừng lại.

“Thế nên em tự sát?”

“Đúng! Mắc cái bệnh này em còn có thể sống được bao lâu đây? Đều phải chết thôi, sống chẳng lâu được.”

“Vì vậy em cũng chẳng muốn nỗ lực dù chỉ một chút, sống tiếp đối với em đau khổ đến thế ư?”

“Nỗ lực nỗ lực, tại sao tất cả mọi người đều bảo em nỗ lực, là bản thân em không muốn nỗ lực hay sao? Cái loại bệnh này có cho em cơ hội để nỗ lực hay không? Mỗi ngày em đều uống rất nhiều thuốc, phải chịu đứng nỗi đau đớn vô cùng, cho dù em có nhập viện chữa trị đi chăng nữa, thứ em có cũng chỉ là cơ hội chưa đến mười phần trăm kia, em nhát gan, em cược không nổi. Tạ Thần, cuộc sống của anh đã rất hạnh phúc rồi, vậy nến em xin anh đừng đến can thiệp vào cuộc sống của em nữa, hai ta từ lâu đã không còn quan hệ gì rồi.”

Chúng ta đều nên hiểu rõ, cho dù bây giờ ngồi đối mặt với nhau thì quá khứ cũng không thể nào trở về lại được nữa, suy cho cùng hai người cũng chẳng thể cùng đường, thế giới của anh thì rực sáng, còn thế giới của tôi lại tối tăm.

“Tống Vọng, anh muốn em tiếp tục sống tốt.”

Tôi trùm chăn lên, quay lưng, “Anh về đi, sau này đừng đến nữa, cho dù có đến, chúng ta cũng coi như không quen nhau.”

Tôi không biết Tạ Thần đi khi nào, chỉ là sau khi tôi quay lại, đằng sau đã vắng bóng người rồi.

Tạ Thần đi rồi, lần này là tôi không cần anh nữa.

Tôi nhìn bốn bức tường trắng, ngửi mùi thuốc khử trùng tràn ngập trong phòng, đây cũng là nguyên nhân tôi có chết cũng không muốn là ở bệnh viện, bởi vì ở đây chúng ta đều không phải đối thủ của số mệnh.

Mỗi ngày đều phải gánh chịu đả kích kẻ đến người đi không dứt, chàng trai trẻ ngày hôm trước vừa cùng tôi nói cười, nói rằng đợi khỏi bệnh sẽ cùng bạn gái kết hôn, ngày hôm sau đã chết trên bàn phẫu thuật.

Tôi luôn nghĩ, ngày mai có lẽ sẽ đến tôi.

Bác sĩ Triệu đến thăm tôi rồi.

Anh ta mang theo một chậu vạn niên thanh đến đặt bên giường, im lặng nhìn dáng vẻ ốm yếu của tôi rất lâu.

“Tặng cậu đấy, chăm sóc tốt vào.”

Tôi nhìn vạn niên thanh rồi lắc đầu, “Bỏ đi, đến bản thân mình tôi còn chẳng chăm sóc nổi, anh còn yên tâm để tôi chắm sóc thứ này.”

“Thật ra vạn niên thanh rất dễ chăm, tưới nước một lần có thể để rất lâu, một năm bốn mùa vẫn xanh tốt.”

“Xin lỗi, vốn đã nói là không đến nữa, kết quả lại đến rồi.”

Bác sĩ Triệu không tức giận, ngược lại ngồi xuống trò chuyện cùng tôi, “Nếu đã đến rồi, thì chứng minh mạng cậu vẫn chưa hết, ở lại điều trị đi thôi.”

“Anh vẫn rất cố chấp nhé, chỉ là thôi vậy, không chữa nữa.”

“Người đó đâu rồi?” Bác sĩ Triệu nhìn dáng vẻ tôi sẽ không đồng ý, vì thế chuyển chủ đề.

“Ai cơ?”

“Cái người đàn ông ở với cậu ấy, trông cậu lâu lắm đó.”

“Anh ấy à, đi rồi.”

“Tại sao thế, cậu vẫn chưa khỏe cơ mà?”

Tôi không biết nên giải thích mối quan hệ của tôi với anh cho bác sĩ Triệu thế nào, nếu như thật sự nói ra, vậy cũng không phải chỉ một hai câu là kể được hết.

“Tôi cùng anh ấy cũng chẳng thân quen gì, người ta đâu có nghĩa vụ chăm nom tôi.”

“Tống Vọng, thật ra tôi nhìn ra được quan hệ của hai người các cậu, cậu ta rất yêu cậu đúng chứ?”

Bác sĩ Triệu cũng không nói thêm gì khác, mượn cớ rời khỏi phòng bệnh.

Ngay lúc này có lẽ tôi mới thật sự nhận thức được, Tạ Thần yêu tôi giống hệt như tôi yêu anh.

Chỉ là tình yêu nhường này, tôi nhìn thấu muộn quá rồi.