Tóc Công Chúa

Chương 44: Bảo Vệ



Chu Cầm mời Hạ Tang đến nhà anh, bữa tối anh sẽ nấu canh cá trích, Hạ Tang may mắn có thể thưởng thức.

Hạ Tang đi theo sau anh, băng qua quảng trường đông đúc của ga tàu, đi lên bậc thang cầu vượt.

Dáng người anh cao thẳng, một tay đút túi, tay kia xách đồ, mu bàn tay cong thành hình vòng cung, vừa ưa nhìn lại vừa có chút gợi cảm.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chu Cầm cẩm nhận được ánh mắt nóng rực từ cô gái phía sau, liền quay người nhìn cô.

Cô lập tức tránh thu tầm mắt lại, ngước nhìn lên bầu trời.

“Tang Tang, đến cạnh tôi.”

Hạ Tang tăng tốc, vui vẻ đi tới cạnh anh: “Còn biết chờ tôi sao.”

“Có biết là, cậu mỉm cười trông rất ngốc không?”

Hạ Tang bĩu môi, nhìn con cá trong túi, hỏi: “Mua cá sống sao?”

“Nói thừa.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Minh Tiêu nói cậu toàn đợi cá chết rồi mới mua, bởi vì lúc đó siêu thị sẽ giảm giá.”

“…”

Chu Cầm dừng lại, giải thích: “Đó là lúc bố tôi không có ở đây, một người ăn không hết nên mới thế. Bây giờ thì không vậy nữa, cậu đừng nghĩ tôi keo kiệt như vậy chứ.”

Hạ Tang nghe câu trả lời của anh, lòng dâng lên một tia buồn bực: “Tôi chưa từng nghĩ thế.”

“Ừm.”

Cô đi theo anh một quãng đường, do dự vài giây rồi nói: “Tôi có thể hỏi một câu được không?”

“Cậu muốn hỏi tại sao bố tôi phải vào đó?”

“Có thể nói không?”

“Trước đây bố tôi là huấn luyện viên boxing.” Chu Cầm nói thẳng: “Khi đó có người bắt nạt tôi, ông ấy có chút không kiềm chế được mà ra tay. Sau đó, đối phương lấy biên bản giám định thương thật cấp độ nhẹ để kiện ông ấy.”

“Còn cậu?” Hạ Tang sốt sắng hỏi: “Ai bắt nạt cậu, vì sao lại bắt nạt cậu!”

Tay Chu Cầm chậm rãi sờ lên vết sẹo ở lông mày, làm một động tác rạch ngang.

Trái tim Hạ Tang tựa hồ cũng như bị dao rạch sâu một vết, ứa ra máu không ngừng, mỗi lần hít thở là một lần đau đớn.

Thấy sắc mặt tái nhợt của cô, Chu Cầm lập tức hối hận, không biết nên nói ra sự thật hay không.

Loại kinh nghiệm xương máu của anh, con gái nghe xong đều sợ hãi, nhất là kiểu bông hồng trong toà tháp như cô.

“Đã khôi phục nhiều rồi.” Anh cúi đầu, sờ vào hàng lông mày bên trái: “Cũng không đáng sợ lắm nhỉ.”

Hạ Tang mạnh mẽ lắc đầu: “Chu Cầm, nói thế nào đây, không những không đáng sợ mà còn rất quyến rũ. Cậu là người đàn ông quyến rũ nhất tôi từng gặp.”

Chu Cầm nghiêng đầu nhìn cô, bật cười: “Cậu là… cô gái biết dỗ dành người khác nhất mà tôi từng gặp.”

“Tôi chỉ biết dỗ dành mấy nàng công chúa nhỏ thôi.”

Anh bước về phía trước: “Đừng có gọi ông đây là công chúa nhỏ.”

Hạ Tang đuổi theo anh, đổi chủ đề: “Thì ra chú là huấn luyện viên boxing.”

“Nhìn không ra phải không, ông ấy đã thay đổi rất nhiều.” Chu Cầm cười khổ: “Cuộc sống chính là như thế.”

Lúc này, dưới chân truyền tới cảm giác ầm ầm chấn động, một đoàn tàu trắng tinh lướt qua nhanh như con thoi.

Hạ Tang dừng chân trên cầu vượt, nhìn xuống con tàu đang di chuyển bên dưới, thở dài một tiếng----

“Nhanh quá.”

Chu Cầm đứng cạnh cô, nhìn đoàn tàu xa dần, hướng về phía cuối cùng của đám mây đỏ rực như lửa.

“Tang Tang.”

“Hửm?”

“Cậu đoán xem, đoàn tàu đó đi về đâu?”

Hạ Tang hỏi ngược: “Nếu tôi nói đúng, có thưởng không?”

Chu Cầm giang hai tay: “Cậu nhìn trên người tôi có gì có thể thưởng cho cậu sao?”

Hạ Tang nhìn anh từ trên xuống dưới, sau đó chỉ vào sợi dây chuyền hình tán lá đang sáng rực trên cổ anh: “Tôi muốn cái này.”

“Có mắt nhìn.” Chu Cầm tháo sợi dây chuyền tán cây bằng bạc xuống, treo lên rào thép gai của cầu vượt: “Đây là thứ đáng giá nhất trên người tôi.”

Hạ Tang mỉm cười, đoán: “Bắc Kinh, Thâm Quyến, Tân Cương, Trịnh Châu,…”

“Cậu định đọc tất cả các địa danh ở Trung Quốc ra à?”

“Lan Châu, Ngân Xuyên, Tây Tạng, Hải Khẩu…”

Chu Cầm thu hồi sợi dây chuyền: “Cậu còn ba cơ hội cuối cùng.”

“Không đợi giới hạn số lần!”

“Vậy để mặc cậu chơi xấu?”

“Tôi không chơi xấu, lúc mới bắt đầu cậu cũng không giới hạn số lần, bây giờ hông được thay đổi.”

Chu Cầm bỏ qua sự vô lý của cô gái nhỏ, nhàn nhạt nói: “Ba lần cuối cùng, nghĩ kỹ rồi nói.”

Hạ Tang đuổi theo, lẩm bẩm: “Trung Quốc có nhiều địa danh như vậy, thật không công bằng chút nào…”

“Tôi tặng không nó cho cậu, là công bằng nhất.”

Chu Cầm lắc sợi dây chuyền trước mặt cô, Hạ Tang tinh mắt nhanh tay muốn giật lấy, không ngờ anh thật sự để cô cướp nó trắng trợn như vậy.

Cô cười lớn một tiếng, tăng tốc chạy về phía cuối cầu vượt: “Của tôi rồi!”

Chu Cầm lập tức đuổi theo: “Chơi xấu thì thôi đi, đằng này còn ăn cướp.”

Hạ Tang thấy anh đuổi theo, kinh ngạc kêu lên, càng chạy nhanh về phía cầu thang.

Cầu vượt kéo dài toàn bộ đường sắt, độ cao vừa dốc vừa nguy hiểm. Vì là mùa đông nên Hạ Tang mặc rất cồng kềnh, không cẩn thận bị trượt chân.

Ngay khi cô chuẩn bị ngã xuống cầu thang, thì chiếc mũ áo hoodie đã được kéo lại từ phía sau.

Cô ngã vào vòng tay vững chắc của Chu Cầm.

Cách một lớp áo dày, tuy không cảm nhận được nhiệt độ của anh, nhưng vẫn kích động đến độ khiến trái tim Hạ Tang điên cuồng loạn nhịp.

Đáy mắt thiếu niên lộ ra vẻ hoảng loạn, một tay dùng sức ôm lấy cô, giọng nói cực kỳ bất mãn: “Còn chạy, ngã ra đó thì kệ cậu…”

Hạ Tang siết chặt sợi dây chuyền trong tay, tuyệt đối không cho anh cơ hội lấy đi.

Chu Cầm kéo cô đứng vững xong, đưa tay ra: “Đừng chơi xấu, đoán trúng sẽ tặng cậu.”

Cô càu nhàu: “Tại sao nhất định phải đoán đúng?”

“Nếu như cậu muốn tôi tặng sợi dây chuyền từ đầu, tôi đã tặng cho cậu.” Chu Cầm ngay thẳng nói: “Nhưng nếu đã ước hẹn đoán trúng mới có được, thì nên tuân thủ thoả thuận.”

“Cậu có cần nghiêm túc với tôi vậy không?”

“Tôi luôn nghiêm túc với cậu.”

Hạ Tang không biết có phải anh đang một lời hai ý hay không, nhưng cô cảm thấy rất thoải mái. Vì thế, cô thu lại ý định muốn chơi xấu, nghiêm túc đoán: “Trùng Khánh, Quý Châu,…”

Chu Cầm uể oải bước xuống cầu thang: “Cơ hội cuối cùng.”

Hạ Tang hít sâu một hơi, nhìn đám mây đỏ rực trên bầu trời, cau mày cẩn trọng cân nhắc các tỉnh thành lớn nhất.

“Giới hạn số lần, vậy có giới hạn thời gian không?” Cô hỏi.

“Không giới hạn.”

“Vậy tôi sẽ suy nghĩ, lần sau trả lời cậu.”

Chu Cầm hướng mày nhìn cô: “Có mà cậu muốn trở về tìm kiếm thì đúng hơn.”

“Quy tắc là thế! Cậu đã đồng ý không giới hạn thời gian, đừng hòng chơi xấu.”

Không ngờ, cô sẽ dùng cách của chính mình để khống chế anh, Chu Cầm khẽ nhếch miệng, cảm thấy không giữ được sợi dây chuyền mà anh trân quý nhiều năm nữa rồi: “Được, cậu nghĩ xong rồi trả lời tôi.”

Tâm tình Hạ Tang dâng trào, đôi ủng màu đen nhanh chóng bước xuống cầu thang.

Anh đi sau cô: “Cẩn thận kẻo ngã.”

Hạ Tang đột nhiên dừng bước, cách anh hai bậc cầu thang.

Đứng ở hai bậc trên, thân hình anh còn cao lớn hơn thường ngày. Giống như một ngón núi, chắn toàn bộ ánh hoàng hôn sau lưng.

Cô ẩn trong hình bóng của anh, cảm giác an toàn ngập tràn.

“Chu Cầm, tôi muốn hỏi cậu một câu.”

“Hỏi đi.”

Chu Cầm nhìn xuống phía cô.

“Vậy cậu không được cảm thấy kỳ quái, hay hiểu lầm câu hỏi của tôi. Tôi chỉ hỏi vui mà thôi.”

Chu Cầm nhìn bộ dạng muốn nói rồi lại do dự của cô gái nhỏ, trong lòng dâng lên vài phần phỏng đoán, đáp: “Tôi là trai tân.”

“……”

Hạ Tang suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, buộc phải nói bậy: “Tôi không có hỏi chuyện này! Cậu là chó sao!!”

“Ồ.” Chu Cầm dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi, bước xuống hai bậc, đứng cùng với cô: “Vậy cậu hỏi đi.”

Hạ Tang tức đến độ bốc khói, sải bước quay đi: “Không hỏi nữa! Cậu đúng là ông hoàng phá hỏng bầu không khí!”

Chu Cầm bật cười đuổi theo, cùng cô đi vào con hẻm: “Vậy đợi đến khi cậu muốn hỏi, tôi sẽ trả lời.”



Rẽ vào con hẻm, Hạ Tang nhìn thấy phía trước có tình huống chẳng lành.

Góc rẽ có một đôi nam nữ đang ôm hôn say đắm.

Người đàn ông ép người phụ nữ vào tường, trên tường trắng đầy graffiti. Anh ta giữ lấy khuôn mặt cô, nhiệt tình đến mức tưởng chừng muốn nuốt chửng đối phương.

Bàn chân thon gọn của người phụ nữ kia, cũng móc lên thân hình người đàn ông, di qua di lại.

Cảnh tượng kích động này đột nhiên lọt vào tầm mắt của Hạ Tang, cô đỏ bừng mặt mày, trợn to hai mắt: “Cái gì thế này…”

Lúc cô định nhìn lên, đôi bàn tay ấm áp của người nọ đã che mắt cô. Cả người cô được anh bao bọc, bước nhanh về phía trước.

Cô chỉ có thể nhìn xuống mặt đất của con đường qua kẽ hở giữa các ngón tay của anh. Bên tai vang lên thanh âm trầm thấp của anh: “Muốn nhìn đến thế?”

“Còn nhìn?”

“Không nhìn!”

Rời xa đôi trai gái kia, nhịp tim Hạ Tang cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Cô cảm nhận được từng giây từng phút ở bên Chu Cầm, dường như mọi sự cố đều có thể phát sinh.

Cuộc sống buồn tẻ ban đầu của cô, dường như đã bắt đầu trở nên thú vị hơn.

Đi một quãng xa, Hạ Tang quay đầu nhìn đôi nam nữ khuất trong bóng tối của con hẻm, khẽ cười.

“Cậu còn nhìn!” Chu Cầm chắn tầm mắt của cô, “Chưa từng thấy ai thân mật như thế?”

Hạ Tang không muốn biểu hiện mình là người nông cạn: “Đương nhiên là thấy rồi.”

“Cậu thấy ở đâu?”

“Trên phim truyền hình.”

“Hầu hết tương tác trên phim truyền hình đều là giả để kéo người xem.”

“Không phải.” Hạ Tang phản bác: “Cũng có thật!”

Đôi mắt sâu hun hút của Chu Cầm sáng lên: “Cậu muốn biết thế nào là thật không?”

“Hả?”

Cô gái nhỏ còn chưa kịp phản ứng, Chu Cầm đã nâng quai hàm cô lên rồi nghiêng người qua.

Hạ Tang nhìn đường nét tuấn tú kia lại gần, cứng người nín thở.

Đôi môi mỏng kề sát của anh hơi nhếch lên, trầm trọng nói: “Không phản kháng sao? Nếu không tôi tới thật đấy.”

Hạ Tang đỏ mặt, mở to hai mắt, kinh hãi nhìn anh.

“Ngoan vậy sao.” Chu Cầm dùng đầu ngón tay thô ráp của mình, vuốt ve môi dưới của cô: “Thật sự không cự tuyệt?”

“Tôi, tôi muốn về nhà.”

Hạ Tang hoảng đến mức muốn bỏ chạy, nhưng bị Chu Cầm kéo mũ áo hoodie lại: “Đến cửa nhà rồi, tôi làm món cá cho cậu ăn, được không?”

Hạ Tang trừng mắt nhìn anh: “Vậy mà cậu còn dám bày trò kia với tôi.”

“Tôi đã cho cậu cơ hội phản kháng.”

“…”

Chu Cầm kéo cô trở lại, nắm lấy tay áo khoác, dẫn cô vào trong sân.

Hạ Tang nhìn thấy tấm biển “Cửa hàng tạp hoá Tiểu Chu” quen thuộc. Có điều cổng chính của cửa hàng đã đóng, không có ai ở nhà.

“Chu Cầm, bố cậu đâu?”

“Ông ấy ra ngoài lấy hàng, hôm nay sẽ không về nhà. Nếu không, cậu cho rằng tôi dám tuỳ tiện đưa con gái về nhà?”

“…”

Hạ Tang bỗng dừng bước, nhìn hoàng hôn dần buông xuống: “Vậy… chỉ có hai chúng ta thôi sao?”

“Không.” Chu Cầm nhẹ đáp, đúng lúc một chú chó lớn màu đen từ trong nhà chạy ra, sủa hai tiếng với Chu Cầm.

“Ôi trời!”

Bỗng nhìn thấy một chú chó lớn như vậy, Hạ Tang sợ hãi, vội vàng trốn ở phía sau.

“Hắc Hắc, em làm bạn anh sợ rồi.” Chu Cầm dịu dàng nói: “Ngậm miệng nào.”

Quả nhiên, chú chó lớn màu đen ngừng sủa, đuôi vẫy qua vẫy lại như cái quạt, kích động nhìn về phía bọn họ.

Hạ Tang hơi sợ chó, dù chú chó đen kia tỏ ra nhiệt tình hiền lành cỡ nào, cô cũng không dám tới gần.

Chu Cầm bước tới, vuốt ve đầu chú chó.

Hạ Tang núp sau lưng anh, theo qua bên đó: “Nó tên là Hey Hey?”

Chu Cầm: “Hắc Hắc.”

“Hey Hey trong Hey Hey sao?”

[*] 嘿嘿 (Hey Hey) và 黑黑 (Hắc Hắc) đồng âm nhưng khác nghĩa, mới nghe không phân biệt ra được, rất dễ nhầm lẫn nha.

“Là Hắc Hắc, không phải Hey Hey, đầu óc cậu chứa cái quái quỷ gì vậy.”

Không biết lời này trúng vào mạch cười nào của Hạ Tang, cô che miệng bật cười, mặt mày nở rộ như hoa, rạng rỡ tựa tia nắng mùa hè.

“Cái tên thật ngốc nghếch.”

Nụ cười toả nắng của cô xoa dịu tâm can Chu Cầm, khoé miệng anh bất giác mím lại, nói: “Cậu chơi đi, tôi vào trong nấu cơm.”

“Được.”

Trước khi bước vào nhà, anh quay đầu nhắc nhở: “Đừng đến gần nó, nó là chó bản địa, coi chừng bị thương.”

“Ừm.”

Chu Cầm lấy khoá mở cửa bước vào nhà.

Hạ Tang ngồi trên một cái ghế đối diện Hắc Hắc, khẽ gọi một tiếng: “Hắc Hắc.”

Chú chó đen dường như cảm nhận được sự thận trọng của cô, vì thế lặng lẽ ngồi xổm xuống, khẽ gâu một tiếng.

Hạ Tang lại hỏi: “Em là bé trai hay bé gái?”

Chú chó không hiểu, nghiêng đầu nhìn cô.

“Nó là bé gái.” Chu Cầm từ trong ló đầu ra, giống như không yên tâm, lại dặn dò: “Ngồi xa chút, đừng lại gần.”

Hạ Tang ngoan ngoãn ngồi xa hơn, “Nó sẽ cắn người sao?”

“Nó là chó hoang, trước kia từng bị giống chó lớn hơn và người khác bắt nạt, tôi mua nó về từ cửa hàng bán thịt chó nên tính tình nó không được ổn định cho lắm.” Chu Cầm giải thích: “Nhưng từ sau khi đến nhà tôi thì đã đỡ hơn nhiều rồi. Có điều, đừng ngồi gần quá thì tốt hơn.”

“Được.”

Hạ Tang ngồi xa Hắc Hắc hơn chút.

Hắc Hắc ngây thơ nhìn cô, sủa nhẹ vài tiếng.

Hạ Tang thấy anh vào nhà rồi, khẽ giọng nói: “Thì ra em là bé gái.”

“Là cậu ấy cứu em khỏi tiệm bán thịt chó sao?”

Chú chó “gâu” một tiếng, như thể đáp lại lời cô.

“Thật tốt.”

Hạ Tang nhìn chú chó đen, dùng thanh âm rất nhỏ rất nhỏ, nói: “Thật ngưỡng mộ, vì có người bảo vệ em như vậy…”