Tóc Công Chúa

Chương 47: Ác mộng



Lúc đầu khi mới xóa kết bạn ở WeChat, Hạ Tang vô cùng khó chịu mất một khoảng thời gian dài.

Ban ngày cô luyện đàn, đi học, sau đó lại để mình chìm trong bầu không khí học tập, khiến cho não mình như một cái mấy không có khoảnh khắc nào có thể dừng lại để nghĩ chuyện khác, để giải quyết một cảm giác khó chịu đang cất giấu trong lòng.

Mỗi khi tắt đèn, một người một chăn, Hạ Tang nhìn bóng đêm ngoài cửa số, vô cùng đau lòng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thậm chí cô còn lấy điện thoại ra, thử một lần nữa thêm bạn tốt với Chu Cầm.

Trước kia từng có kinh nghiệm xóa bạn tốt một lần rồi, là lúc cô và Đoạn Thời Âm giận dỗi phát hiện…

Đơn phương xóa bỏ bạn tốt, nhưng đối phương lại không có xóa mình như lời cô ấy nói, cứ như thế thêm một lần nữa, đối phương cũng sẽ không nhận được tin tức nhắc nhở gì.

Ví dụ như đối phương trong lúc xóa bỏ, không có gởi tin cho cô, thậm chí cũng không hề biết mình bị xóa.

Hạ Tang nói là biết các làm… rất thuần thục, cũng rất ngây thơ, nhưng cô không thể khống chế bản thân mình.

Đúng như lời anh nói, chẳng khác gì đứa nhóc.

Cô vẫn luôn tâm tâm niệm niệm thêm bạn tốt lần nữa.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Quả nhiên không có thông báo, trong điện thoại không báo tin tức rõ ràng, thuận lợi thêm bạn.

Bởi vì Chu Cầm chưa có xóa cô.

Hạ Tang nhẹ nhàng thở ra, trái tim cũng kinh hoàng, yên lặng cầu nguyện, hy vọng mấy ngày nay Chu Cầm bận việc huấn luyện không có thời gian tìm cô.

Như thế… anh sẽ không biết cô đơn phương hủy bỏ bạn tốt.

Vòng bạn bè của anh trống trơn, nên Hạ Tang không thể biết được tình hình dạo gần đây của anh, cũng không biết anh ở thành phố Đông Hải tập luyện có quen hay không.

Không nhớ đến là không thể nào.

Chỉ tiếc là, bọn họ không gặp nhau vào khoảng thời gian tốt nhất, như là lúc lên đại học đấy.

Cô hít sâu một hơi, đưa tay bỏ điện thoại phía dưới gối.

Đêm đó, cô bị mơ thấy một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ.

Trong mơ, cô thấy mình chạy trốn trong một mê cung, có một bóng đen mang theo mặt nạ quỷ quái đuổi theo cô, mỗi khi cô tìm được đường ra, thì bóng đen ấy sẽ xuất hiện ở phương hướng cô tìm được.

Cuối cùng, bóng đen cũng tháo mặt nạ ra, là Kỳ Tiêu nhe răng cười với cô.

Cô sợ đến mức hồn bay phách lạc, chỉ lo chạy về trước trốn, điên cuồng mà chạy trốn, ý muốn thoát khỏi bóng đen kia.

Đúng lúc đó, Hạ Tang nhìn thấy Chu Cầm.

Anh và cô cùng cố gắng chạy trốn với nhau, Hạ Tang chạy như điên về phía anh, chỉ là cô càng đến gần anh, thì bóng dáng quỷ quái kia cũng càng đến gần hơn.

Cuối cùng, Hạ Tang cũng dừng bước lại.

Cô ngẩng đầu, trơ mắt nhìn thấy Chu Cầm thoát đi, trốn về ánh sáng tự do của tương lai.

Mà mê cùng này lại biến thành một cơn lốc xoáy vô tận không thấy lối ra, từng chút một cắn nuốt lấy cô, khiến cô rơi lệ đầy mặt, nhìn bóng dáng chàng thiếu niên đang biến mất ở phía cuối chân trời.

“Chạy đi, chạy mau đi.”

“Chỉ cần chạy nhanh, quỷ sẽ không thể đuổi theo được.”

“Chạy nha đi! Chu Cầm, chạy đi! Chạy nhanh đi!”

Lúc Hạ Tang bị bóng đèn bừng tỉnh, miệng còn lớn tiếng hô: “Chu Cầm, chạy mau đi!”

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Trong mơ cái loại cảm giác đau thương vô cùng này quấn lấy cô, chôn sâu trong ngực cô, cô lau nước mắt còn vương trên khóe mi, sau đó lấy điện thoại dưới gối đầu ra, xóa Chu Cầm ra khỏi danh sách bạn tốt.

Lần này… nói tạm biệt đi.

Bất luận là mê cung, hay là vòng xoáy, bọn họ cũng sẽ dũng cảm đối mặt.

Đây là chiến dịch của một mình cô.



Sau khi ăn cơm trưa, Đàm Cận ra ngoài ban công nhận điện thoại, Hạ Tang nhìn bà, vẻ mặt khó che giấu được vẻ vui mừng.

“Hạ Tang, cô Hàn Hi mới vừa gọi điện nói, nói có một hội thảo nghiên cứu và thảo luận về âm nhạc, muốn mang con theo tham dự hội nghị đều là những nhà nghệ thuật có tiếng tăm trong ngành, bây giờ mẹ sẽ mua vé máy bay cho con, thêm kiến thức cũng tốt, kết thêm bạn mở rộng mối quan hệ, hoặc là tăng thêm trao đổi, tóm lại là có lợi.”

“Đi bao lâu ạ?”

“Hội nghị trao đổi suốt hai tuần, đã bắt đầu rồi, con chuẩn bị đi ít nhất là một tuần.”

Hạ Tang cảm thấy thời gian có chút dài, nhưng cô cũng không phản đối.

Bởi vì dáng vẻ vui sướng này của Đàm Cận, chắc chắn cô có phản đối cũng chẳng có tác dụng.

Cô không để ý hỏi: “Trao đổi ở nơi khác sao ạ?”

“Ừm, ở thành phố Đông Hải.”

Đôi đũa trên tay Hạ Tang dừng lại một chút, trái tim giống như có một cây kim nhỏ đâm sâu vào trong, có chút… khó thở.

Cô do dự một lát, nói: “Mẹ, con không muốn đi.”

“Vì sao lại không muốn đi?”

“Mẹ không thể để kỳ nghỉ đông của con thả lỏng để học tập sao? Người khác đều cậu truy tớ đuổi, con cũng không muốn tham gia đợt trao đổi này mà ảnh hưởng đến học tập.”

Trong mắt Đàm Cận hình như có chứa tia vui mừng, bà không lập tức nói: “Học tập là một chuyện, đàn violin cũng chẳng thể chậm trễ, cơ hội lần này khó có được, thêm chút kiến thức cũng rất tốt.”

“Con thật sự không muốn…”

Đàm Cận giơ giơ di động lên: “Vé máy bay đã được đặt rồi, là bảy giờ tối nay, lát nữa nghỉ ngơi một chút, rồi đi thu dọn hành lý.”

“…”

Năm giờ chiều, Đàm Cận lái xe chở Hạ Tang đến sân bay Nam Khê.

Hạ Tang lấy chiếc vali nặng nề màu trắng ra khỏi cốp xe, trong hành lý bỏ vài bộ quần áo mùa đông thông thường, còn rất nhiều sách vở hỗ trợ.

Đàm Cận dặn dò cô, không phải đến Đông Hải đã nghĩ đi du lịch, ở hội thảo nghiên cứu sẽ rất rảnh rỗi, phải đọc sách ôn tập, phải giống khi ở nhà.

Hạ Tang đều đáp ứng tất cả, kéo hành lý vào trạm dừng chân.

Lúc tiến vào cổng kiểm tra an ninh, nhịn không được quay đầu liếc Đàm Cận một cái.

Bà vẫn đứng ngoài cửa đó dõi theo cô, bởi vì lần đầu tiên Hạ Tang một mình đi xa nhà, không có bố mẹ bên cạnh, ít nhiều có chút không yên lòng.

Tình cảm của Hạ Tang đối với mẹ mình rất phức tạp.

Có lúc cảm thấy bị bà ép đến không thể thở được, nhưng về phương diện khác, cái nhà này… cũng chỉ có mỗi mình mẹ.

Cô bà bà hai người nương tựa lẫn nhau mà sống.

Hạ Tang quay đầu, kéo hành lý đến cửa kiểm tra vé rồi đi qua.

Cô Hàn Hi vẫy khăn choàng rất tức giận, mặc một bộ váy mùa đông rất nghệ thuật của phụ nữ phương Tây, với một chiếc áo gile kaki nhỏ, ngồi trong khoang, hoàn toàn khác với những hành khách xung quanh, rất có khí chất và quyến rũ.

Bà mỉm cười vẫy vẫy tay với Hạ Tang: “Tiểu Tang, mau đến đây.”

Hạ Tang ngồi xuống cạnh Hàn Hi, lễ phép chào hỏi bà.

Hàn Hi nhờ tiếp viên hàng không mang ra tấm thảm lông, che lên trên đùi của Hạ Tang: “Mẹ em còn cố ý dặn dò, nhờ cô chăm sóc em thật tốt, đừng để em sinh bệnh.”

“Bà ấy chính là lo lắng em sinh bệnh sẽ ảnh hưởng kết quả học tập.”

“Đừng nói như thế, mẹ em vẫn rất không yên tâm về em.”

Máy bay nhanh chóng chạy trên đường băng, từ từ lên cao.

Hạ Tang nhìn thấy phong cảnh bên ngoài cửa sổ, trái tim đột nhiên nhảy lên.

Sẽ gặp anh ở thành phố đó sao?

Không phải, thành phố Đông Hải lớn như thế, hai người gặp nhau sẽ không dễ dàng.

Cô cũng đã xóa anh rồi.

Cô nắm lấy tấm thảm mềm mại, nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng.

Hàn Hi nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Tang có chút khẩn trương, vì thế đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô, nhẹ nhàng trấn an: “Không sao cả, đi đến tầng đối lưu, sẽ không khó chịu nữa.”

“Ừm.”

Bà thử tìm một chút đề tài, để dời đi lực chú ý của cô, giảm bớt tâm tình đang căng chặt của cô: “Tiểu Tang, gần đây cô nhìn em luyện violin trong phòng học rất nhập tâm so với diễn tấu.”

“Bởi vì cuộc thi cuối kỳ gần đến rồi, mẹ em để cho em nghỉ đông tận dụng thời gian luyện đàn.”

“Chính là thế sao?” Hàn Hi dịu dàng nhìn cô: “Gần đây cô nghe em diễn trấu, tình cảm hình như phóng phú hơn rất nhiều.”

Hạ Tang biết Hàn Hi là thầy của mọi người, cô có bỏ tâm tư vào hay không, vào nhiều hay ít thì cô Hà vẫn có thể nghe ra được.

Hạ Tang cũng không giấu diếm nữa, nói: “Cô Hàn, lần trước cô nói, có một ngày em sẽ tìm ra lý do mình thích violin, em cảm thấy… hình như mình tìm được rồi.”

“Phải không!” Đáy mắt Hàn Hi lộ ra sợ hãi xen lẫn vui mừng: “Bằng lòng nói với cô chút không?”

Hạ Tang nhếch miệng, nói: “Đây là bí mật, ai cũng không thể nói.”

“Cô đã biết rồi.” Hàn Hi lộ ra nụ cười ấm áp.

Hạ Tang liếc mắt nhìn bà một cái, không yên lòng nói: “Cô biết cái gì ạ?”

“Tiểu Tang… có thích một nam sinh.”

Hô hấp Hạ Tang như dừng lại, theo bản năng mà phản bác: “Làm sao có thể chứ!”

“Đây chính là chuyện thường mà.” Hàn Hi thoải mái dựa vào ghế ngồi, lười biếng duỗi thắt lưng: “Bây giờ tuổi em ấy, không phải là thời kỳ trung học đang đẹp nhất sao?”

Hạ Tang liếc mắt một cái đã biết bà ấy đã nhìn thấy tâm tư mình, cũng không tính che dấu nữa nói: “Cô Hàn, cô sẽ không cảm thấy em ngây thơ, học đàn violin hơn mười năm, cuối cùng thích nó lại có quan hệ với một người nam sinh không.”

“Làm sao lại ngây thơ chứ.” Hàn Hi vỗ vỗ đầu của cô: “Chỉ có tình cảm, mới có thể rót linh hồn vào nghệ thuật, không có tình cảm chỉ có tài nghệ, như thế có lẽ em sẽ có danh tiếng, tiền tài, nhưng sẽ mãi không có linh hồn.”

Hạ Tang nhìn Hàn Hi, đáy mắt lộ ra vài phần không ngờ được, không ngờ cô Hàn lại có thể nói ra mấy lời như thế này…

Ít nhất, có đó và giáo dục nghiêm khắc mà khi nhỏ cô được dạy hoàn toàn khác nhau, là một loại tình cảm mới hoàn toàn.

“Thế cô tán thành với em sao?”

“Không tính là nhiệt tình với violin, hay là nhiệt tình với người nào đó, nhưng trong cuộc đời tình cảm này vô cùng quý giá, có tình cảm mới có nghệ thuật quý báu.” Hàn Hi nói: “Cô không thể nói là tán thành, bởi vì không phải là mẹ em, nhưng mà… Cô hy vọng em có thể tự bản thân mình mà suy nghĩ.”

Hạ Tang nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nhìn mây trắng, mây xanh trùng trùng điệp điệp lướt qua nhau, mênh mông trống trải.

Cô lại nhớ đến giấc mộng kia.

Anh một mực chạy trốn, chạy lại mau như thế.

Đại khái là… cô không đuổi kịp.

*

Bốn tiếng sau, máy bay hạ cánh ở sân bay thành phố Đông Hải. Đi ra khỏi cửa máy bay, Hạ Tang đã ngửi được hương vị tươi mát của đại dương.

Cô sinh ra và lớn lên ở thành phố, chưa từng thấy qua biển rộng lớn, rất muốn nhìn thử xem, nhưng bây giờ trời đã muộn, sau khi máy bay hạ cánh Hàn Hi đã đưa cô về khách sạn.

Ra khỏi cửa sân bay, có một người dáng vẻ anh tuấn, thân thể cao gầy, khí chất tao nhã đứng bên cạnh một chiếc xe có che rèm chờ bọn họ.

Hàn Hi giới thiệu cho Hạ Tang: “Đây là Lâm Chỉ Ngôn, học năm hai tại đại học Đông Hải, là học trò cô đắc ý nhất, cũng là sư huynh của em.”

Hạ Tang ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào anh Lâm Chỉ Ngôn, em là Hạ Tang.”

Lâm Chỉ Ngôn lấy ra một khuôn mặt khiêm tốn, tươi cười, nói: “Chào em, cuối cùng anh cũng đã gặp mặt được người cô Hàn hay nhắc đến, cô nói em rất có tài, cũng rất thiên phú, có thời gian cùng trao đổi nhé.”

“Không có đâu, cô Hàn quá lời rồi.”

Hàn Hi khoát tay, nói: “Hai người đều là người trẻ tuổi, còn khách khí làm gì, quả thực so với bố mẹ hai em còn khách sáo hơn, nhưng cũng không thấy lẻ loi.”

Lâm Chỉ Ngôn cười: “Cô Hàn, em là sau năm 90.”

“Thế cũng còn nhỏ, được rồi, đừng ở chỗ này nói lẫy nữa, đưa tụi cô đến khách sạn trước đã.”

“Là em không chu đáo.” Lâm Chỉ Ngôn lễ phép nói: “Cô Hàn, em gái Hạ Tang, mời lên xe.”

Lâm Chỉ Ngôn mở cửa xe cho hai người, che đầu cho hai người lên xe, sau đó lái xe, nhanh chóng đưa hai người rời sân bay, đi vào nội thành của thành phố Đông Hải.

Thành phố Đông Hải là thành phố ven biển có tiềm năng phát triển nhất khu vực phía đông, cảnh quan đô thị cũng khá phồn hoa, nhà cao tầng, đèn neon rực rỡ, khu thương mại sôi động hơn thành phố Nam Khê.

Sau nửa giờ, xe chạy vào đường Hoàn Hồ của khuôn viên Sáng Ý vô cùng im lặng và yên tĩnh.

Hạ Tang chú ý đến, con đường này có chút giống trung tâm nghệ thuật Mora, xung quanh có rạp hát, hoặc là quảng trường âm nhạc, hoặc là sân bóng….

Cô tò mò hỏi: “Anh Lâm, chúng ta đến nơi nào thế ạ?”

“Nơi này là trung tâm Văn Sang.” Lâm Chỉ Ngôn giới thiệu nói: “Khu Văn Sang này lớn nhất thành phố Đông Hải, hội nghị trao đổi của chúng ta tiến hành ở đây, hai người đến khách sạn ở đây, rất gần.”

“Oh…”

“Nơi này bình thường rất im lặng, nếu không phải bởi vì gần dây có trận bóng rổ TBL, các vận động viên đang tập huấn. Cũng may khách sạn hai người ở cách sân bóng cũng không gần, chắc là không ảnh hưởng đến nghỉ ngơi đâu.”

Nghe nó có trận đấu bóng rổ, trái tim Hạ Tang cũng không thể nói được gì.

Cô muốn biết càng muốn hỏi nhiều hơn, rồi sợ hãi khi lại nói nhiều.

Chắc là, không khéo đến vậy đâu.