Tôi Bắn Sưng Bụng Chồng Cũ

Chương 15: Tầng hầm



Gần đây Phương Trác bận xử lí dư luận mạng xã hội, đầu sắp bạc cả rồi.

Lại là một đêm khuya, hắn vẫn ngồi lù lù trước máy tính trong phòng làm việc, cùng thuỷ quân chiến đấu hăng hái ở tiền tuyến phản hắc, múa phím lạch cạch.

Ở tổ Cánh Ngỗng nào đó.

LZ(chủ topic): [Tin ảnh đế đỉnh lưu nào đó đi du lịch nước ngoài với chồng cũ tổng tài chỉ là câu fame thôi, mọi người đừng để bị dắt] [? ] [ không thể nào ] [ sếp Tạ thiếu tí fame đó hả? ] [ tui méo care thuyền tui chèo chính là thật! ]

LZ(chủ topic): [ giá cổ phiếu trước đó của Giải Trí Tinh Diệu tụt ghê lắm, suýt phá sản đến nơi rồi, nhờ công khai hôn nhân với Lộc Kiến mới vớt vát lại được đó.

Tôi nghĩ có lẽ Tạ Ngộ nếm được ngon ngọt, nên lại tiếp tục lợi dụng bú fame Lộc Kiến ] [ Kệ mẹ nó, dù sao hồi trước Tạ Ngộ cũng giúp Lộc Kiến nhiều rồi, giờ anh ta muốn bú bao nhiêu thì bú ] [ mị không ngại chiêu trò truyền thông, tung nữa tung nữa ikkk]



Phương Trác bất lực mà nhìn những bình luận “đây là chiêu trò truyền thông” bay tứ tung trên màn hình.

Topic tám phét như lửa rừng dập không xuể, bùng phát trong gió xuân, hoàn toàn không kiểm soát nổi.

Trước đây khi Lộc Kiến dính tin đồn tình ái với các sao nữ, Phương Trác thường thường áp dụng chiến thuật quảng bá phim mới, tham gia chương trình tạp kỹ này nọ để đánh lạc hướng sự chú ý của công chúng.

Chiến thuật này từng mười lần như một, nhưng giờ không áp dụng được nữa.

Thứ nhất, Lộc Kiến và Tạ Ngộ kết hôn rồi li hôn không phải tin đồn, mà là sự thật.

Thứ hai, Lộc Kiến không có tác phẩm mới suốt một năm qua, đám fan hâm mộ không được thỏa mãn liền chuyển sang chăm chăm vào đời tư của hắn.

Hơn nữa không hiểu vì sao, fan cp của Lộc Kiến và Tạ Ngộ lại điên cuồng tăng vọt.

Phương Trác thở dài, cảm thấy chuyện này thật khiến người ta khó hiểu.

Cái chính là hắn cũng không biết chuyện Lục Doanh Châu và Tạ Ngộ ly hôn là tốt hay xấu.

Trời đã sắp sáng mà phòng làm việc của Lộc Kiến vẫn chưa hết việc.

Tòa nhà văn phòng sáng trưng.

Một cô nàng đứng dậy đi rót cà phê, lúc lướt ngang qua văn phòng Phương Trác bèn đánh bạo hỏi hắn: “Trác ca, có đúng Lộc Kiến rời đảo Ninh Sơn là do đã vượt qua khủng hoảng và muốn đóng phim trở lại không?”

Phương Trác chần chờ.

Người ngoài có thể không hiểu, nhưng điều này không che giấu được nhân viên phòng làm việc Lộc Kiến.

Họ là những người chịu trách nhiệm kết nối với người dân trên đảo.

“Chưa đâu, Lộc Kiến định nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa.” Hắn giải thích.

“Vâng.” Cô nàng trông có vẻ khá thất vọng.

Phương Trác càng đau đầu khi nghĩ đến điều này.

Chỉ có thể tự trách mình nổi lòng tham nhất thời… Hắn đã cố liên lạc với Lục Doanh Châu năm lần bảy lượt, song đều bị một thế lực bí ẩn ngăn cản.

Lục Doanh Châu mất trí nhớ rơi vào trong tay sếp Tạ, như dê vào miệng cọp.

Phương Trác lo lắng bất an xiết chặt con chuột, rầu thúi ruột.

Đối phương rốt cuộc muốn làm gì?



Ngoại ô Bắc Kinh, biệt thự.

Không khí trong phòng ngủ tràn ngập dư vị ái muội sau cuộc làm tình.

Lục Doanh Châu chống cằm nhìn tổng tài mệt sắp ngất bên cạnh, mỉm cười hỏi: “Không phải bảo muốn ép khô anh đến giọt cuối cùng à? Sao giờ lại đầu hàng trước vậy?”

Tạ Ngộ vùi đầu vào gối, giả chết.

Đều do khủng hoảng tuổi trung niên!! Khiến sức khỏe của hắn bị ảnh hưởng.

Lục Doanh Châu đã quen với việc đối phương bảo muốn *** chết hắn nhưng *** xong hắn vẫn sống sờ sờ.

Dù sao lần nào sắp chịch Tạ Ngộ cũng sẽ kiêu ngạo gáy to, “Em muốn một đêm chín lần, để anh tinh tẫn nhân vong!”

Để rồi nửa chừng lại cầu xin tha thứ: “Thôi thôi chịu hết nổi rồi”, “Chúng ta nghỉ ngơi chút đi”, “Năn nỉ anh đó Lộc Kiến”…

Đúng là nghiệp quật vỡ mồm.

Mà Lục Doanh Châu mỗi lần nghe thấy cái tên Lộc Kiến đều có chút mâu thuẫn trong lòng.

Mặc dù hắn biết mình chỉ là thế thân, nhưng vào thời điểm này nghe tên chính chủ từ miệng người trong lòng thực sự khiến hắn không dằn được muốn bắt nạt đối phương dã man hơn.

Tạ Ngộ mặt ngoài thống khổ: Mị chớt mất ối ối ối mị chớtttt, mị lịm òi.

Nội tâm: Phê quá áu áu áu, nắc thêm triệu lần nữa đi!

Trước đây đều là mình ép buộc Lục Doanh Châu, nắm trọn quyền chủ đạo.

Nhưng từ ngày trải nghiệm được niềm vui của một 0 bại liệt, Tạ Ngộ càng trở nên trầm mê.

Thế nhưng hắn vẫn giả bộ rầm rì vài tiếng, ỡm ờ.

Vì Tạ Ngộ phát hiện mình càng bảo không cần, cú dộng sẽ càng mạnh hơn.

So với trước đây, mỗi khi mình yêu cầu đủ kiểu nhấp là Lục Doanh Châu cứ héo queo… Tạ Ngộ đã hiểu vì sao mọi người đều bảo nghiện mà ngại mới có sữa uống.

Tỏ ra yếu thế có lợi cho giao lưu tình cảm sâu sắc.

Như giờ phút này, tuy rằng Tạ Ngộ chẳng còn khí lực để nhấc ngón tay nào nữa, nhưng vẫn muốn tiếp tục, bèn thì thào: “Em không thể… Em thực sự không thể.”

Đêm dài đằng đẵng, hắn cho rằng Lục Doanh Châu sẽ nổi thú tính tiếp tục nhào tới.

Nhưng mà Lục Doanh Châu chỉ trìu mến bế hắn lên, đặt vào bồn tắm trong phòng vệ sinh.

Tạ Ngộ: …Sao khác ban nãy quá vậy?

Xem ra nghiện còn ngại cũng không phải bách phát bách trúng.

Tạ Ngộ suy nghĩ, đoạn nắm chặt tay Lục Doanh Châu, hỏi dò: “Anh vào tắm chung với em được không?”

“Được chứ.”

Lục Doanh Châu mở khăn tắm quấn ngang hông ra.

Bồn tắm dư rộng để chứa hai người đàn ông trưởng thành.

Tạ Ngộ cúi người ôm cổ Lục Doanh Châu, dụ dỗ liếm vành tai hắn: “Chúng ta làm này làm kia… trong bồn tắm nhá?”

Lục Doanh Châu bóp một ít sữa tắm bôi lên cơ thể hắn, kỳ cọ không thương tiếc: “Không được, sẽ có chuyện.

Ông xã không còn giọt nào nữa kìa.”

Cúi đầu xem thử, phát hiện đúng là như vậy, Tạ Ngộ nín lặng.



Ngày hôm sau, Lục Doanh Châu đưa Tạ Ngộ xem những bức ảnh trong chuyến du lịch lần trước.

Máy ảnh chụp rất nhiều, có ảnh phong cảnh, ảnh chân dung Tạ Ngộ làm nhân vật nhân vật chính, còn có ảnh chụp chung của hai người họ.

Tạ Ngộ ngắm thật kĩ mỗi tấm, khen ngợi: “Chụp đẹp quá, ngang ngửa thợ chuyên nghiệp luôn.”

Lời Tạ Ngộ là thật lòng.

Dù sao hồi trước đối phương đã chăm chỉ học nhiếp ảnh để đóng vai nhiếp ảnh gia, có đủ kiến thức nền tảng.

“Cũng tàm tạm.” Lục Doanh Châu nghĩ thầm, chắc chắn là không bằng Lộc Kiến.

Tạ Ngộ nhận lấy ảnh và nói: “Em sẽ trân trọng nó.”

Lục Doanh Châu nói: “Chúng ta có thể chụp hằng năm mà.”

“Hằng năm… sao?” Tạ Ngộ lẩm bẩm.

Hằng năm đều dành thời gian cùng đi du lịch và chụp ảnh, nghe có vẻ thật tuyệt vời.

“Đúng thế.” Lục Doanh Châu xoa đầu người trong lòng, “Đương nhiên phải chụp ảnh giữ làm kỉ niệm.”

Dù sao hắn cũng không dám chắc liệu mình có làm thế thân ở đây suốt đời hay không.

“Ừm, giữ làm kỉ niệm.” Tạ Ngộ gật đầu.

Buổi chiều, Lục Doanh Châu thường ra hồ câu cá và đọc sách trên thuyền.

Nắng hè bỏng mắt, hắn nằm dưới mái che, nhàn nhã đọc « Cách chiếm lấy trái tim đàn ông bằng tài nấu nướng », « Nhiếp ảnh: Từ sơ cấp đến cao cấp », « Sự chuyên nghiệp của một thế thân »…

Cạnh ghế nằm đặt trà chiều đồ ngọt cùng nước ép tươi, người chèo thuyền đong đưa mái chèo.

Thời gian như thể chậm lại vào lúc này.

Lướt qua từng trang sách, Lục Doanh Châu thích ý nheo mắt lại.

Ở một nơi hắn không nhìn thấy, bộ đàm nano trong tai người chèo thuyền vang lên mệnh lệnh mới nhất từ ​​quản gia:

“Thiếu gia sắp xuống tầng hầm hai tiếng, cho Lục tiên sinh tạm thời ở trên hồ đừng quay lại.”

“Rõ.”

Người chèo thuyền dùng sức chèo về phía giữa hồ.



Tầng hầm của biệt thự này là cấm địa.

Như một chiếc hộp Pandora thần bí, không một ai biết bên trong là cái gì.

Tạ Ngộ thường giam mình ở bên trong, cả ngày cũng không ra.

Giờ đây.

Mấy tháng trôi qua, hắn lại đẩy cửa đi vào lần nữa, một lớp bụi dày trong phòng rơi xuống.

Phòng có ánh sáng đầy đủ, sắp xếp ngay ngắn trật tự.

Sửa sang thành phòng chiếu phim, phòng chứa đồ.

Không hề có chút u ám khủng bố nào như trong tưởng tượng của người ngoài.

Căn phòng chứa một đống đồ lộn xộn.

Một quả bóng rổ có chữ ký tiếng anh đã khô.

Một chiếc bánh quy đóng gói chân không bị cắn dở, đôi giày thể thao cũ, một chiếc ô bị hỏng, một cục gôm, một bộ đồng phục đầy đủ của Trường Trung học Quốc tế Anh Đức, cốc nước nhựa.

Nếu như trước khi mất trí nhớ Lục Doanh Châu ở đây, chắc hẳn sẽ nhận ra, đây đều là những món đề đột nhiên biến mất của mình vào thời cấp hai, cấp ba.

Tạ Ngộ dành chút thời gian để dọn dẹp nơi này và treo toàn bộ ảnh lên tường.

Hắn nhìn chằm chằm ảnh chụp trên tường một lát, đoạn xoay lưng chậm rãi đi đến phòng chiếu phim.

Màn hình chiếu thông minh HD bừng sáng, lưu đầy đủ các bộ phim mà Lộc Kiến từng tham gia.

Dưới góc phải lịch sử hiển thị, những video này đều đã được cày đi cày lại hơn ngàn lần.

Bàn trà nhỏ cạnh ghế xô-pha luôn luôn có sẵn một bịch khăn giấy, để dùng xong vứt vào thùng rác cho tiện.

Tạ Ngộ ngồi trên xô-pha, bấm phát bộ rom-com Lộc Kiến thủ vai nam chính nhiếp ảnh gia.

“Rộp rộp rộp.” Hắn tiện thể móc ra một gói ô mai bắt đầu bỏm bẻm nhai.

Đây là cách xả stress của Tạ Ngộ.

Có thể người ngoài nhìn vào sẽ thấy có chút biến thái, nhưng mỗi lần hắn nhìn thấy Lục Doanh Châu nhập vai người khác xuất hiện trên màn ảnh lớn, trống ngực lại bất giác nện thùm thùm.

Người đàn ông trước ống kính mỉm cười lịch lãm và đi về phía cô gái với một bó hoa trên tay.

Phim đã trải qua khâu chỉnh sửa đặc biệt.

Dáng người nữ chính bị làm nhoè, dán hình chân dung của Tạ Ngộ.

Thật giống như… Lục Doanh Châu đang đi về phía hắn.

Tạ Ngộ từng vô số lần ảo tưởng cảnh tượng này.

Trong đầu hiện lên ngày đó đối phương tặng hắn hoa dại, Tạ Ngộ đột nhiên thở gấp.

Cảm giác ảo tưởng trở thành sự thật, hóa ra lại khiến người dễ nghiện như vậy.

Video tua nhanh.

Nữ chính có chửa, người đàn ông khom lưng lắng nghe tiếng đạp, khuôn mặt tràn đầy niềm vui.

Tạ Ngộ xụ mặt bóp vỡ vỏ ô mai trong tay.

Cũng không phải hắn muốn có con… Mà là máu hơn thua chết tiệt bùng lên trong nháy mắt.

Dựa vào cái gì? Hắn không muốn thua.

“Rầm rầm rầm!” Tiếng gõ cửa vang lên.

Quản gia thận trọng thưa: “Thiếu gia, Lục tiên sinh sắp trở về rồi ạ.”

Tạ Ngộ vốn đang chau mày, nghe được nửa câu sau lại bất chợt giãn ra.

Có con làm clq gì.

Đẻ ra để phá thế giới hai người của hắn và Lục Doanh Châu hả?

Tạ Ngộ thầm nghĩ mình sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.



Bàn ăn tối.

Bếp Ninh đã đã nắm được khẩu vị mới của thiếu gia, mười món hết chín món chua.

Nói chung chua là được.

Tạ Ngộ quả nhiên ăn say sưa ngon lành.

Lục Doanh Châu gắp một đũa cà chua xào trứng bỏ vào bát hắn, “Ăn nhiều một chút.”

“Anh cũng vậy.” Tạ Ngộ có qua có lại, gắp hai cục pín bò xào vào bát hắn.

Lục Doanh Châu ho nhẹ, “Chẳng phải ông xã mới nên ăn cái này bồi bổ sao?”

Tạ Ngộ dỗi: “Em nuốt không vô.”

Hắn cũng muốn ăn chứ, nhưng khẩu vị của hắn bây giờ rất kén món, hắn không thể ăn bất kỳ loại thịt nào có mùi tanh.

Lục Doanh Châu nghĩ nghĩ, đoạn đáp: “Ông xã nên đi khám sức khỏe toàn diện.” Tần số gần đây đúng là quá kịch liệt, nhỡ đâu thận người trong lòng gặp vấn đề gì thì sao?

Tạ Ngộ: “Ngày mai đi.”

“Vậy là tốt rồi, nhớ giữ gìn sức khỏe.” Lục Doanh Châu nhìn hắn, dịu dàng khuyên nhủ.

Tạ Ngộ: “Ừm…”

Cơm nước xong xuôi, hai người đi bộ về, xem TV trong phòng khách một chốc.

Đương nhiên các kênh truyền hình đã được lọc, tuyệt đối sẽ không xuất hiện những nội dung liên quan đến Lộc Kiến.

Tin từ CCTV: “Trái đất nóng lên gần đây đã dẫn đến rối loạn nội tiết tố nữ ở người, và việc sinh con đồng tính dần trở nên phổ biến.

Hiện nay Tô Châu nước ta đã xuất hiện trường hợp đàn ông mang thai đầu tiên… Chúng tôi sẽ kết nối với phóng viên hiện trường để xem thêm về việc này.”

Lục Doanh Châu cảm thán: “Sau này cùng giới cũng phải chuẩn bị biện pháp tránh thai trước, chứ lỡ trúng thưởng thì rén lắm, khắp cả nước ai ai cũng biết.”

Ba.

Tạ Ngộ mặt vô cảm đổi kênh.

Khoa Học Tiếp Cận: “Một nghiên cứu mới của các nhà khoa học Mỹ cho thấy, tình cảm giữa hai người cùng giới càng sâu sắc thì tỉ lệ sinh con của họ càng cao…”

Lục Doanh Châu tựa hồ cảm thấy hứng thú, “Thật đấy à? Nghe ảo tung chảo.”

“Chắc là thật.” Tạ Ngộ đáp.

Chương trình « Khoa Học Tiếp Cận » chuyên giải ngố này có độ uy tín rất cao.

Tạ Ngộ liếc mắt nhìn người ngồi cạnh, vừa thất vọng vừa âm thầm thở phào.

Ít nhất không cần lo lắng mình sẽ mang thai.

Tạ Ngộ thừa biết Lục Doanh Châu không yêu hắn, sau khi mất trí nhớ cũng vậy.

Đối phương đối xử tốt với hắn, chẳng qua là nhờ lời nói dối được dựng lên bằng tiền thôi.

Lục Doanh Châu mím môi.

Phải thích nhau mới có cơ hội sinh con sao?

Lục Doanh Châu biết Tạ Ngộ chỉ yêu gã Lộc Kiến đã chết.

Ấn tượng của con người về những sự vật biến mất luôn dừng lại ở quãng thời gian tươi đẹp nhất, không thể so sánh giữa người sống và người chết được.

Hắn nén cơn chua xót trong lòng, tự nhủ vậy chí ít không cần lo chuyện tránh thai, dù sao có lẽ suốt đời mình và đối phương cũng không có con được.