Tôi Bắn Sưng Bụng Chồng Cũ

Chương 18: Đan len



Kiều Đình Đình tỉnh lại ở bệnh viên, bác sĩ kiểm tra nói rằng cô chỉ bị uống nhiều nước hồ thôi, không có gì đáng ngại.

Cho nên sau khi kê đơn, Kiều Đình Đình đã xử lý chuyện xuất viện, trước lúc rời đi, đến lấy đồ đạc cá nhân, phát hiện ra ngoài quần áo ướt đẫm còn có cả một cái chăn len.

Cô chợt nghĩ ra, chắc là lúc đó Lộc Kiến đắp lên người mình.

Oa oa, idol tui thật tốt.

Cô cẩn thận quan sát chiếc chăn này, từ xúc cảm có thể thấy chất liệu thượng hạng, nhưng đường đan thì xẹo xọ… như thể là được đan bằng tay.

Ở góc còn thêu mấy chữ cái latin: L*X.

Kiều Đình Đình sững sờ.

Lộc Kiến và Tạ Ngộ?

Dù không phải fan CP, thì lúc ấy Kiều Đình Đình cũng nghệch ra.

Ét ô ét, tình tiết quá ngọt cíuuuu…

Hình như cô bị dính phải thứ gì kỳ quái.

Người bạn giục: “Mày có định đi không đây? Ký túc sắp đóng cửa rồi.”

“Đợi đã.” Kiều Đình Đình cảm thấy mình hẳn nên trả lại chiếc chăn này cho Lộc Kiến.



Quản gia cố ý cho người tới bệnh viện lấy chăn len về.

Lục Doanh Châu nhìn cái chăn được đan vụng về qua khóe mắt, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một vài hình ảnh.

Lúc hắn đang đọc sách, Tạ Ngộ ở bên cạnh đan chiếc chăn này.

Lúc hắn đang xem phim, Tạ Ngộ vẫn ngồi bên cạnh đan chiếc chăn này. Được‎ cop𝒚‎ tại‎ ⩵‎ T‎ rU𝐦Tru𝒚ệ𝘯.𝒱𝘯‎ ⩵

Trên chăn có thêu chữ cái viết tắt tên bọn họ.

Tuy trông hơi xấu, nhưng dù sao cũng là đường đường sếp Tạ trăm công nghìn việc tự tay đan từng mũi cho hắn.

Vậy sẽ mang ý nghĩa khác hẳn.

Lúc ấy Lục Doanh Châu không chú ý, chỉ tiện tay vơ bừa thứ gì đó trong phòng khách, kết quả lại vớ được chiếc chăn “trân quý” này.

Lục Doanh Châu dở khóc dở cười, lại không biết phải làm sao.

Hắn đoán chừng đã biết tại sao ban nãy Tạ Ngộ lại tức giận như vậy.

Nhưng Tạ Ngộ khóc vì chuyện này, Lục Doanh Châu lại hết sức ngạc nhiên.

Trong ấn tượng của hắn, đối phương không phải người có tính tình như vậy.

“Trong nhà còn thừa loại len dùng để đan cái chăn này không?” Hắn đột nhiên hỏi quản gia.

“Có có, để tôi đi lấy cho ngài…”

Màn đêm buông xuống, biệt thự cũng chìm vào yên tĩnh.

Trời sắp vào thu, gió nhẹ hiu hiu hơi lạnh.

Lục Doanh Châu tìm cách đan chăn trên mạng, rồi vụng về ngồi trên bậc thang bắt đầu đan.

Quản gia lại khuyên nhủ: “Ngài vào nhà đi, bên ngoài tối lắm, ảnh hưởng đến mắt.”

Lục Doanh Châu quay đầu nhìn cánh cửa chính đen ngòm sau lưng, ánh mắt trầm đi.

Đối với hắn, hai cánh cửa kia giống như một con dã thú hung tàn há cái miệng như hố máu.

Sau khi khôi phục ký ức, hắn chung quy vẫn không thể nào lừa gạt bản thân.

“Không cần, cảm ơn.”

Mấy năm nay Lục Doanh Châu rất ít khi trở về.

Bởi vì ngay từ ban đầu, căn biệt thự này đã đem đến cho hắn một vài ký ức không quá tốt đep.

Cường thủ hào đoạt, khóa tinh hoàn, bị hạn chế tự do, một ngày mười tám lần…

Năm 20 tuổi bị Tạ Ngộ giam cầm tại đây, đánh dấu tình yêu niên thiếu của Lục Doanh Châu tan vỡ.

Một khoảng thời gian rất dài, Lục Doanh Châu luôn hoài nghi tình cảm của mình đối với Tạ Ngộ, hắn thật sự yêu người kia ư?

Hắn xuất thần một lúc, kim bất cẩn chọc phải tay, cơn đau nhói lên.

Cúi đầu xuống nhìn, hắn thấy dưới ánh sáng mờ tịt, lòng bàn tay rỉ ra một giọt máu đỏ tươi.

Lục Doanh Châu nâng tay lên bên miệng, đầu lưỡi cuốn nhẹ, cẩn thận liếm sạch máu.



Ban đêm, group chat fan Lộc Kiến toàn cầu.

Một cô bé có ID “Bingsu nhiều dâu” gửi tin nhắn, tuyên bố hôm nay mình gặp được Lộc Kiến.

Theo như lời của cô, chiều nay cô cùng bạn bè đi leo núi ở ngoại ô Bắc Kinh, kết quả là tình cờ trông thấy một căn biệt thự thần bị tựa như tòa lâu đài cổ, diện tích phải cả trăm mẫu, còn có cả hồ nhân tạo.

Lộc Kiến đang ngồi trên thuyền câu cá… Cô nàng nhất thời kích động nhảy xuống hồ bơi qua, kết quả là được Lộc Kiến cứu lên đem vào bệnh viện chạy chữa, đối phương còn chi trả tiền thuốc men cho cô.

836732: [ Nghe mùi bịa, có giỏi thì tung ảnh đây ]

Bingsu nhiều dâu: [ Xin lỗi, ảnh sẽ để lộ địa chỉ, vì bảo hộ quyền riêng tư tôi không thể công bố được ]

Tài khoản đã bị xóa: [ Giải tán thôi, thả mồi đấy chị em ]

__ Huyền Huyền: [ Tài sản của Lộc Kiến không có biệt thự lâu đài cổ nào hết, cảm ơn ]

Toán khó vãi W: [ Cdsht cút đi! ]

Bingsu nhiều dâu: [ không tin thì thôi…nói chung tôi chỉ tiên đoán một câu thôi, Lộc Kiến và Tạ Ngộ có khả năng sẽ tái hợp đó ]

K lưu: [ Hơ, lại chém ]

: [ Toàn là nói miệng, bịa hết? ]

……

So với chuyện cô tình cờ gặp được Lộc Kiến, những người này hiển nhiên càng không tin Lộc Kiến và Tạ Ngộ tái hợp.

Giới giải trí chưa bao giờ có tiền lệ vợ chồng đã ly hôn còn phục hôn.

Kiều Đình Đình thoát ra khỏi group, chuyển sang Weibo, đi follow siêu thoại cp “Ngộ Kiến”

Tuy đây là một cp BE, nhưng bởi vì một trong hai nhân vật chính là ảnh đế đỉnh lưu, cho nên lượng follow cũng cao ngút ngàn.

Kiều Đình Đình lướt xem mấy moment ngọt ngào mà bạn bè cùng siêu thoại chia sẻ không tài nào ngừng được.

Khuôn mặt cô toát ra sung sướng khi đẩy thuyền, trong lòng cảm khái không ngờ fan only như mình cũng có ngày hôm nay.

Ship couple thật đúng là sung sướng!!



Tạ Ngộ cả đêm không về.

Khiến quản gia lo lắng chính là ngài Lục cũng cả đêm không ngủ.

Hắn như thể đang giằng co với cái chăn len kia, hơn nữa còn hơi OCD, ngồi ở cửa suốt đêm gỡ rồi đan đan rồi gỡ.

Mãi tới rạng sáng mới đan được một cái chăn mỏng hoàn mỹ.

Ngón tay Lục Doanh Châu đã bị kim chọc cho lồi lõm, phủ đầy kén, thê thảm không nỡ nhìn.

Quản gia thực sự không hiểu, “Không phải đã có một cái chăn rồi sao? Sao ngài còn phải làm thêm cái nữa…”

Chẳng lẽ dạo gần đây đang có trend đan chăn?

“Cái chăn kia bẩn rồi, cậu ấy không thích.” Lục Doanh Châu nhàn nhạt nói.

Quản gia ho vài cái, cảm giác mình già rồi.

Nếu nói ngài Lục thích thiếu gia, vậy tại sao bọn họ phải ly hôn? Nếu nói ngài Lục không thích thiếu gia… Người bình thường gặp phải chuyện như vậy sẽ lựa chọn giải thích xin lỗi.

Nhưng ngài ấy lại chịu bỏ công sức cả đêm nghiêm túc đan lại một cái khác cho thiếu gia.

Có lẽ Lục tiên sinh chỉ là không biết lời ngon tiếng ngọt dỗ dành thôi.

Lục Doanh Châu ăn một bát cháo, tiếp tục ngồi trước nhà đan khăn quàng cổ và mũ cho Tạ Ngộ.

Thời tiết sắp sửa lạnh ngay rồi, vừa hay nhân thời gian này chuẩn bị trước cho người kia.

Hắn đã nắm vững thành thạo các kiểu đan chuyên nghiệp, khiến cho quản gia cảm thán động tác của hắn nhanh nhẹn đến mức có thể so được với công nhân dệt may.

Nhưng chú ý tới đôi bàn tay đã tan nát của Lục Doanh Châu…

Quản gia không nỡ nhìn, đang muốn đi gọi điện thoại hỏi thiếu gia bao giờ mới trở về.

Đính đoong

Chuông cửa kêu.

Lục Doanh Châu không hề phản ứng, hắn biết Tạ Ngộ trở về chắc chắn sẽ không ấn chuông.

Quản gia nghe vậy liền đi tới.

Người làm ở Tạ trạch bước xuống khỏi xe, đưa một tập giấy tinh xảo qua nói:

“Tôi tới đưa thiệp mời.”

“Thiệp mời? Thiệp mời gì?”

“Tuần sau là hôn lễ của Tạ đại thiếu chúng ta, chuyện này mà ông cũng không biết?” Ánh mắt người làm kia nhìn về phía quản gia có lẫn khinh miệt.

Quản gia thật sự không biết.

Ông chẳng dính dáng gì tới nhà chính Tạ trạch, một lòng phục vụ Tạ Ngộ.

Tốt nghiệp từ học viện hàng đầu chuyên đào tạo quản gia cho hoàng gia Anh quốc, có được chứng chỉ hành nghề hơn một trăm hạng mục, quản gia thèm vào đến làm ở Tạ gia cổ lỗ sĩ kia.

Bạn bè cùng trường của ông đều công tác tại các gia tộc giàu hạng nhất thế giới.

Mấy năm nay, hầu hết quý tộc Bắc Kinh đều xuống dốc, tổ tiên Tạ gia đúng là hiển hách, nhưng giờ chắc chắn không trả được tiền lương kếch xù của ông.

“Được, tôi sẽ bẩm báo thiếu gia.” Quản gia nói nho nhã lễ độ.

Tạ đại thiếu đã sắp 30 tuổi, kết hôn cũng hợp tình hợp lý.

Phải cái vợ mới cưới của hắn không phải con nhà đại gia, mà là một nữ minh tinh tuyến ba.

Do ở thế gia cũ kỹ, tuy hai bên đều đã ly hôn, gặp những chuyện lớn như cưới hỏi, phúng điếu đều vẫn sẽ lui tới.

Thiệp mời được tách làm hai phần, bên trên ghi rõ mời Tạ Ngộ, Lục Doanh Châu có mặt.

Quản gia báo việc này cho Lục Doanh Châu xong, hắn chẳng có cảm xúc gì, chỉ nhàn nhạt bảo ừ.

“Để tôi liên hệ với thiếu gia.”

Chốc lát sau, điện thoại đã nối.

Quản gia nói đơn giản vài câu sau đó nhường máy cho Lục Doanh Châu.

Đầu kia im ắng vài giây.

Vẫn đang giận à?

Lục Doanh Châu kéo khóe miệng, chủ động phá vỡ cục diện bế tắc,: “Bao giờ về?”

Bàn tay trái đáp trên đầu gối lại vô thức nắm chặt khăn quàng cổ và mũ màu đỏ mới vừa đan xong.

“Tạm thời em sẽ không về nhà.” Tạ Ngộ hít sâu một hơi, có chút căng thẳng: “Không thì anh đến gặp em đi?”