Tôi Bắn Sưng Bụng Chồng Cũ

Chương 22: Sinh ba



“Thật à?” Lục Doanh Châu có vẻ rất bất ngờ, theo bản năng vươn tay ra, sắp chạm vào bụng Tạ Ngộ thì lại rụt trở về.

Trên mặt hắn lần lượt hiện lên một loạt cảm xúc, từ kích động, chờ mong rồi lại hoảng loạn — đúng là biểu hiện tiêu chuẩn của một chàng trai biết mình sắp được làm bố.

“Thật.” Tạ Ngộ ấn tay hắn lên bụng mình, nghiêng người lấy từ ngăn kéo ra ảnh siêu âm màu đưa cho hắn: “Đây là con của chúng ta, hơn ba tháng rồi.”

Lục Doanh Châu nhìn bức ảnh kia, ôn nhu nói: “Trông đẹp hệt như ông xã.”

Tạ Ngộ: “…?”

Đứa bé này còn chưa mọc chân tay, nhìn đâu ra đẹp được?

Có điều Tạ Ngộ cũng không thể nói gì.

Đối phương tuy đang trợn mắt nói dối, nhưng tốt xấu cũng là lời khen.

Cảm nhận thứ bên trong đang đạp mình, Tạ Ngộ nhíu mày, nói: “Anh nghe thử xem, hình như nó đang cử động này.”

Lục Doanh Châu thật cẩn thận áp sát lại gần bụng hắn, sau đó phấn khích nói: “Anh nghe thấy rồi! Anh nghe thấy tiếng thai rồi! Con nghịch ngợm thật.”

Nhìn thấy cảm xúc của đối phương dâng cao, Tạ Ngộ cũng bất giác bị lây theo, miệng mỉm cười.

Ý nghĩ phân vân không biết có nên bỏ đứa bé này đi chợt hiện lên trong đầu cũng tức thì tan thành mây khói.

May mà không bỏ, hắn thầm lấy làm may mắn.

Không biết vì sao, Tạ Ngộ có linh cảm đứa bé này sẽ trở thành mấu chốt hàn gắn hắn và đối phương.

Nếu đã có con, dù tương lai có một ngày Lục Doanh Châu khôi phục ký ức, hẳn là cũng sẽ không rời bỏ hắn đâu nhỉ?

“Đúng rồi…” Lục Doanh Châu ngần ngừ hỏi: “Đứa bé này, ông xã muốn giữ lại không?”

Tạ Ngộ hỏi lại: “Anh có muốn không?”

Lục Doanh Châu gật đầu không hề do dự, nói: “Muốn chứ.”

Tạ Ngộ: “Kể cả anh không muốn, em cũng sẽ sinh nó ra.”

Lục Doanh Châu: “Ừ, không sao cả.

Đây là tử cung của ông xã, ông xã có thể toàn quyền quyết định.”

Tạ Ngộ mặt đen, “Em… không có tử cung.”

Ít nhất là lần trước siêu âm thể hiện rằng hắn không có.

Lục Doanh Châu càng kinh hoàng hơn, lo lắng hỏi: “Thai ngoài tử cung? Thế không phải rất nguy hiểm sao…”

“Dừng, dừng.” Tạ Ngộ ngắt lời hắn, bất đắc dĩ giải thích: “Lần trước bác sĩ Nghiêm nói là, nam giới sinh con đều không có tử cung mà dựa vào phương pháp sinh sản khác.”

“Ồ, ra là thế.” Lục Doanh Châu làm mặt như đang suy tư gì.

Tạ Ngộ dừng lại rồi nói: “Mai em muốn đi khám thai, xác nhận giới tính của thai nhi cùng với số túi thai.

Bác sĩ Nghiêm nói khả năng sẽ có thai đôi, mà tỷ lệ rất thấp.”

“Được, không sao, ngày mai anh đi cùng ông xã.”

Lục Doanh Châu liền lập tức cầm lấy mấy cái gối lót ra sau lưng hắn.

Nhìn đối phương sốt sắng như vậy, Tạ Ngộ lại an ủi: “Không sao, chỉ mang thai thôi mà, em cũng đâu phải búp bê dễ vỡ, anh không cần phải cẩn thận như vậy.”

“Mang thai là chuyện lớn mà.” Lục Doanh Châu nghiêm túc nhìn hắn nói: “Từ hôm nay về sau anh sẽ đối tốt với ông xã, chúng ta lấy nhau đi!”

Người nào đó trong đầu nổi khùng: “Cái quần què dí dẫy!! Lộc Kiến mày câm miệng ngay cho bố!!”

Nhân cách thứ ba không biết phải làm sao.

Hắn cảm giác mình không thích hợp nơi này.

Tạ Ngộ suýt nữa ngu người luôn.

Nói cưới liền cưới?

Lục Doanh Châu sau khi mất trí nhớ cũng quá dễ lừa… à không, dễ dụ.

Nhưng hiển nhiên tạm thời vẫn không thể kết hôn được.

Đi đến cục dân chính sẽ bại lộ sự thật bọn họ đã từng ly hôn.

Đến lúc đó Lục Doanh Châu chắc chắn sẽ hoài nghi, chưa biết chừng còn chịu kích thích rồi đòi ly hôn thêm một lần nữa.

Tạ Ngộ lắc đầu, nói: “Hay là chờ sinh con ra rồi tính.”

Lục Doanh Châu: “Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết.” Giọng Tạ Ngộ nghe hơi cứng rắn, “Hiện giờ rất nhiều người đều có con trước lúc kết hôn.

Hơn nữa, chuyện đồng tính nam sinh con mà bại lộ sẽ khiến cho chính phủ nhúng tay vào, trước mắt chúng ta vẫn cứ nên giấu kín đã.”

Lục Doanh Châu cười nói: “Được, vậy anh nghe ông xã.”



Để tránh cho loạn, Lục Doanh Châu tạm đặt tên cho nhân cách thứ ba là “Tiểu tam”.

Chuyện nhân cách thứ ba xuất hiện không thể nào giấu được Lộc Kiến.

Có điều hắn cũng chẳng thể hiện gì, vẫn coi hai người họ như không khí như trước.

Lục Doanh Châu thử đào bẫy cho hắn: “Bệnh tình của chúng ta càng ngày càng nghiêm trọng, có nên đi tìm bác sĩ tâm lý trước kia khám không?”

Lộc Kiến liếc mắt lành lạnh nhìn hắn, không nói gì

Có điều ánh mắt ba phần châm chọc ba phần lạnh nhạt bốn phần thờ ơ tựa như đang muốn bảo hắn rằng, anh đùa tôi à?

Phương án trị liệu tinh thần của đa phần bác sĩ đều thiên về nhân cách chính, tuy Lục Doanh Châu đoán được Lộc Kiến đương nhiên sẽ không ngốc tới mức mắc mưu, nhưng hắn vẫn mất mát rất nhiều.

Chủ yếu là vì tên kia có thể điều khiển cơ thể đi lại, ăn cơm, ngủ, chăm sóc Tạ Ngộ, Lục Doanh Châu và Tiểu tam thì chỉ có thể nhìn rồi ước ao sự tự do đó, trong lòng hết sức rầu rĩ.

Chỉ có thể chờ đến khi Lộc Kiến hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Lục Doanh Châu mới tìm được cơ hội cùng Tiểu tam lập mưu thay thế hắn:

“Anh nghe tôi đi, chúng ta làm này… làm kia, đá Lộc Kiến ra khỏi cuộc chơi.

Sau đó một lần nữa trở về phấn đấu sự nghiệp, tôi cần phải tham gia bộ phim điện ảnh của đạo diễn Lý.

Về sau hai tư sáu tôi dùng thân thể, ba năm bảy anh dùng, thế nào?”

Tiểu tam hơi lưỡng lự, “Nhưng mà ngài Tạ đang mang thai mà, chúng ta cứ bỏ mặc ngài ấy và đứa bé như thế thì không hay lắm đâu?”

Lục Doanh Châu căn bản không thích trẻ con, thuận miệng nói: “Có sao đâu, không phải Tạ Ngộ đã nói kể cả tôi không cần thì cũng sẽ đẻ rồi nuôi một mình sao? Đây là lựa chọn của Tạ Ngộ, đâu liên quan gì tới tôi.”

Tiểu tam trợn tròn mắt, “Anh tra thế…”

“Tôi tra á??” Lục Doanh Châu: “Thôi được, anh nói rất đúng.”

Nếu Tạ Ngộ không đưa hắn về nhà, bọn họ sẽ có đứa bé này sao? Hơn nữa là Tạ Ngộ không muốn có thai mà.

Lục Doanh Châu cảm thấy mình không thể vô duyên vô cớ từ bỏ hợp tác với Lý đạo chỉ vì đứa bé này.

Tiểu tam: “Hay là chờ đẻ xong rồi tính?”

Lục Doanh Châu không hề nể nang: “Không được, vậy càng không thể đá Lộc Kiến đi được.

Hắn chắc chắn sẽ sống chết với chúng ta.”

Tiểu tam ngẫm lại cũng thấy phải, liền đồng ý với kế hoạch của Lục Doanh Châu.

Bọn họ lên kế hoạch cho lần hành động đầu tiên vào buổi khám thai ngày mai.

……

Ngày hôm sau, phòng khám Nghiêm thị.

Tạ Ngộ không đi làm, sáng sớm đã cùng Lục Doanh Châu tới đây khám thai siêu âm.

Bình thường, ngoài 40 ngày là đã có thể xác định số thai, cùng chính là cái được gọi là thai đôi thai ba.

Nhưng Nghiêm An nói nam giới không có tử cung, cho nên phải chờ ngoài ba tháng mới có thể thông qua hình dạng phôi thai để xác định.

Đêm qua nghe Tạ Ngộ nói sẽ quyết định sinh con, Nghiêm An đã kích động cho người gửi máy móc siêu âm mới nhất từ nước ngoài về qua đường hàng không, để siêu âm đa chiều cho thai nhi.

“Tít tít.”

Máy móc vận hành.

Tạ Ngộ đứng phía trước, đứng chưa lâu đã thấy mệt.

Có thể là vì mang thai, thể lực của hắn tụt thấp, lại còn rất dễ mệt mỏi

Hắn lau mồ hôi trên trán, quay sang nhìn người đang nôn nóng chờ ngoài cửa sổ, khóe môi cong lên.

Nghiêm An ấn mấy cái nút, nói: “Xong rồi sếp Tạ, ngài có thể đi ra ngoài rồi.”

“Cảm ơn.”

Tạ Ngộ đi lướt qua người hắn, Nghiêm An ngỡ ngàng.

Mấy năm nay mình khám cho đối phương không biết bao nhiêu là lần, đây mới là lần đầu tiên Tạ Ngộ chủ động mở miệng cảm ơn hắn…

Chẳng lẽ mang thai có thể thay đổi một người?

Cánh cửa dày nặng nề của phòng siêu âm chầm chậm mở ra.

Tạ Ngộ bước nhanh ra ngoài, nhìn xung quanh mấy cái, lại không thấy bóng người quen thuộc trong hành lang.

“Người vừa nãy đứng đây đâu rồi?” Hắn hỏi hộ sĩ cạnh đó.

Hộ sĩ chỉ về hướng WC, nói: “Tôi mới thấy chồng ngài đi phòng vệ sinh……”

Tạ Ngộ thở phào nhẹ nhõm, rồi nói một câu “Cảm ơn”.



Một phút trước.

Lục Doanh Châu dưới sự trợ giúp của Tiểu tam thành công đoạt lại quyền kiểm soát thân thể.

Hắn lập tức tông cửa bỏ chạy, vừa chạy vừa rút điện thoại ra muốn gọi cho quản lý Phương Trác…

Nhưng mới vừa bấm được ba số 131, trước mắt Lục Doanh Châu đã tối sầm, thầm nói thôi rồi.

Sau đó mất đi ý thức.

Giây tiếp theo, hắn nhàn nhã mà đứng lên, ung dung phủi tro bụi trên quần áo xuống, quay trở về.

Đến cửa phòng siêu âm, không chờ cho đối phương đặt câu hỏi hắn đã giải thích trước: “Anh đi vệ sinh.”

“Ừm không sao.” Tạ Ngộ mỉm cười, nắm chặt lấy tay hắn, ngoài mặt vẫn như không xảy ra chuyện gì, còn trêu: “Lần sau nhớ phải nói với em trước, đừng để bị lạc.”

Hắn gật đầu: “Anh biết rồi ông xã.”

Chưa mất vài phút kết quả đã ra.

Nghiêm An bước vội vàng, mặt mày nghiêm túc gọi bọn họ tới nói: “Giờ có một chuyện rất nghiêm túc, tốt nhất hai người nên chuẩn bị tâm lý trước.”

Tạ Ngộ: “Đứa bé không còn nữa?”

Lục Doanh Châu: “Thai ngoài tử cung?”

Hai người gần như cùng lúc nói ra, sắc mặt cũng hoảng loạn hệt nhau.

Nghiêm An lắc đầu, khụ một cái rồi nói: “Chúc mừng hai người, giới tính của thai nhi đều là nam.”

Tạ Ngộ và Lục Doanh Châu lại gần như cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.

Cô hộ sĩ bên cạnh lại dỏng tai nghe.

Trước kia, không ít phu nhân nhà giàu đều sẽ đến đây khám thai, cô hiểu mọi khi nếu bác sĩ Nghiêm đã dùng đến chữ “đều”, cơ bản đều có nghĩa là không chỉ có một thai.

Tạ Ngộ lại hỏi: “Việc này sao cần phải nghiêm túc thế? Nghiêm An, anh đừng có úp mở nữa.”

Nghiêm An lấy hình siêu âm mới vừa ra, đẩy mắt kính nói: “Nhưng mà là thai ba, ba bé trai.

Hai người đã chuẩn bị tâm lý tốt chưa?”

“……”

Giờ Tạ Ngộ quá kinh hoàng.

Sinh ba?? Sao lại thế được? Bụng hắn là peashooter hả? Bắn một phát rồi một phát lại một phát?

Tạ Ngộ nghĩ tới sinh ra một đứa bé, cho dù phải nhường bớt một chút sức chú ý của Lục Doanh Châu, hắn cũng sẽ bóp mũi chịu.

Nhưng giờ lại là… ba đứa! Thế giới hai người của bọn họ xem chừng có thể đặt đấu chấm hết luôn tại đây.

Lục Doanh Châu cũng rất kinh ngạc, nhưng có lẽ là vì không biết nên nói gì, cuối cùng miễn cưỡng rặn ra được một câu nói với Tạ Ngộ: “Ông xã thật là lợi hại.”

Tạ Ngộ: “…”

Hắn không biết mình có nên chửi tục không.

Nghiêm An cười nói: “Lục tiên sinh, nói chính xác thì đây là công lao của ngài.

Khoa học cho thấy số lượng bào thai liên quan trực tiếp đến chất lượng trung tình của nam giới.”

Lục Doanh Châu làm mặt ngộ ra: “Ồ, ra là thế à.”

Làm Tạ Ngộ có ảo giác như đấm phải bông.

“Vậy ông xã còn muốn sinh nữa không? Bất kể ông xã có quyết định thế nào anh cũng sẽ ủng hộ ông xã.” Lục Doanh Châu kéo hắn vào một góc, nhỏ giọng hỏi.

Sinh ba đúng là hơi nhiều thật.

Tạ Ngộ cắn nhẹ môi, “Sinh!”

Đằng nào cũng có rồi.

Lục Doanh Châu liền cùng hắn làm thêm một vài kiểm tra sức khỏe, cuối cùng Nghiêm An nói mỗi tuần cần phải tới khám thai hai lần.

“Sản phu sinh ba rất dễ gặp vấn đề khó sinh, trong khoảng thời gian này sếp Tạ nhớ phải chú ý ăn uống…” Hắn dặn dò một vài điều cần chú ý.

“Còn phải cảnh giác bảo mật khỏi cánh báo chí nữa, hiện giờ chuyện nam giới sinh con vốn đã rất kinh động cả nước, nếu là sinh ba, chỉ sợ đám phóng viên kia sẽ phát điên lên mất.”

Không chỉ mình Nghiêm An, mà mọi người tại đây bao gồm cả các nữ hộ sĩ đều có thể tưởng tượng được hậu quả khi chuyện này bị công bố.

Đến ngay cả Tạ Ngộ cũng không nhịn được rùng mình.

# Ảnh đế đỉnh lưu làm chồng cũ tổng tài chửa thai ba…#

Chỉ mới nghĩ tới thôi hộ sĩ đã cảm thấy tiêu đề này quá kích thích, không biết sẽ khơi lên dây thần kinh bát quái của bao nhiêu người trong nước, thậm chí là trên thế giới.



Kể từ hôm đó, thân phận của Tạ Ngộ đã biến thành ông bầu.

Lục Doanh Châu ở nhà chăm hắn, mỗi giây mỗi phút đều đóng vai một người chồng hoàn hảo.

Có ngày, nửa đêm Tạ Ngộ bỗng nhiên rất muốn ăn kem.

Hơn nữa còn là thèm thuồng tới mức không nhịn nổi.

Người mang thai đôi khi sẽ có chấp niệm điên cuồng này với đồ ăn, không ăn được sẽ không từ bỏ.

Tạ Ngộ dĩ nhiên biết rằng Lục Doanh Châu không thể nào cho mình ăn kem được, vì mấy đứa bé, đối phương chăm sóc mình đã gần tới mức nghiêm luật.

Kiêng đồ cay kỵ đồ lạnh, không thể làm việc trước máy tính quá một tiếng mỗi ngày (có phóng xạ), tốt nhất là ngày nào cũng nghe nhạc thai giáo đi ngủ vân vây mây mây…

Cuộc sống như vậy kéo dài một hai ngày còn được, nhưng quá bốn ngày, mặt Tạ Ngộ đã sắp bay màu.

Hắn không thể nào tưởng tượng nổi mình còn phải duy trì năm sáu tháng.

Vì thế nhân lúc Lục Doanh Châu ngủ, Tạ Ngộ lén lần mò xuống phòng bếp, mở tủ lạnh.

Nhưng hắn sắp sửa đảo tung cả tủ lạnh mà vẫn không tìm ra được bất cứ thứ gì đông lạnh ăn được.

Tạ Ngộ u uất đóng cửa lại, vừa quay đầu lại đã thấy một bóng người sâu kín đứng phía sau mình, thiếu chút nữa sợ nhảy dựng: “Anh, anh, anh đứng ở đây làm gì?”

Lục Doanh Châu nhìn hắn, hỏi: “Ông xã làm gì đấy?”

Phòng bếp không bật đèn.

Ánh sáng mỏng manh chiếu từ tủ lạnh cũng không đủ để Tạ Ngộ thấy rõ biểu cảm trên mặt đối phương.

Hắn bỗng chột dạ không rõ nguyên do, lùi về phía sau nửa bước nói: “Em tự dưng hơi đói, muốn mở tủ lạnh xem có gì ăn.”

Lục Doanh Châu cũng không vạch trần lời nói dối vụng về của hắn, mà chỉ đến gần choàng áo khoác lên người hắn, dịu giọng nói: “Ông xã muốn ăn gì anh gọi bếp Ninh dậy nấu cho ông xã.”

“Không có gì không có gì, đừng làm phiền người ta muộn như vậy, giờ em không đói nữa.” Tạ Ngộ căng thẳng, vòng qua Lục Doanh Châu đi lên cầu thang, suýt chút nữa bước hụt.

Lục Doanh Châu không biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng Tạ Ngộ, đỡ lấy hắn nói: “Bước đi cẩn thận một chút.”

Như có mũi dao chĩa vào lưng, Tạ Ngộ bỗng nhiên sởn gai ốc cả người.

Hắn cũng không biết vì sao… kể từ lúc mình mang thai, Lục Doanh Châu dần dần trở nên cường thế hơn.

Mấy năm trước là hắn bắt nạt Lục Doanh Châu.

Nhưng giờ đây vật đổi sao giờ, hắn đường đường là sếp tổng giàu số một số hai lại có mang ba thằng cu con của Lục Doanh Châu, biến thành ông bầu đáng thương bị cha con nhà nó thay phiên nhau bắt nạt chà đạp…

Tạ Ngộ lắc đầu, gạt mấy suy nghĩ vớ vẩn đó đi.

Đúng lúc này, Lục Doanh Châu đột nhiên hỏi hắn: “Vừa rồi ông xã muốn ăn kem à?”

Tạ Ngộ chần chừ nhưng rồi vẫn gật đầu.

Hắn thật sự rất muốn ăn, nên giở giọng van nài nói: “Một lần thôi mà, cho em ăn một lần đi…”

Lục Doanh Châu nhếch miệng, cười như không cười, “Vậy gọi chồng ơi một tiếng anh nghe thử?”

Mặt Tạ Ngộ tức thì đỏ bừng.

Ngay cả lúc ở trên giường, hắn cũng gần như chưa bao giờ gọi Lục Doanh Châu “chồng ơi”.

Bởi vì cảm thấy cách gọi này quá xấu hổ, không bước qua được ranh giới tự trọng trong lòng.

“Chồng ơi…” giọng nhỏ như muỗi vo ve.

Lục Doanh Châu: “Anh chưa nghe thấy.”

“Chồng ơi.” Dần lớn tiếng lên.

Lục Doanh Châu: “Xin lỗi, anh vẫn chưa nghe thấy.”

“Chồng!” Tạ Ngộ tự sa ngã.

“Ngoan.” Lục Doanh Châu vỗ vai hắn, dịu dàng: “Chờ con mình sinh ra rồi, chồng cho em ăn đủ.”

Tạ Ngộ: “……”

Hắn không hiểu, rốt cuộc là Lục Doanh Châu đã đánh thức thuộc tính phúc hắc từ bao giờ.

Chuyện lớn lên hot search gần đây, ngoài việc Lộc Kiến hư hư thực thực không đóng phim, rất có khả năng sẽ rời khỏi hợp tác với Lý đạo, thì chính là bảng xếp hạng tỷ phú của Forbes đã có bản mới.

Tháng chín hàng năm, Forbes đều sẽ công bố danh sách mới nhất.

Một vài tỷ phú thế giới không nằm trong danh sách, được vào top thường sẽ là các tập đoàn có tiếng trong ngành sản xuất.

Cũng có thể giấu tên nhằm bảo vệ quyền riêng tư.

Ví dụ như tỷ phú đứng đầu năm nay chính là một vị đại lão không rõ tên.

《Tạp chí kinh tế tài chính Nhị Cẩu 》: [ Được biết, vị tỷ phú đứng đầu Trung Quốc năm 2022 thần bí này có tổng tài sản trên danh nghĩa hơn trăm tỷ…]

《 Kinh tế tài chính Ương Chính 》: [ Tỷ phú đứng đầu chưa tới 30 tuổi này rốt cuộc là ai? ]

Cư dân mạng còn hiếu kỳ hăng say bàn luận hơn nữa.

[NGƯỜI ĐÓ rốt cuộc là ai vậy? ] [Muốn nương tựa ghê] [ Mấy đại lão nặc danh như vậy bình thường còn bá cháy hơn cả đại lão không nặc danh ấy chứ, bởi vì nếu ngay cả tên cũng không tra ra được, hẳn vẫn còn một phần lớn tài sản không được tính vào danh nghĩa của hắn…]



Một tuần sau, Tạ gia lại gửi thiệp mời đến, thúc giục Tạ Ngộ và Lục Doanh Châu tham gia hôn lễ của Tạ đại thiếu.

Tạ Ngộ không muốn đi lắm.

Giờ hắn bụng to dạ chửa, đi đến hoàn cảnh đông người như vậy rất bất tiện.

Huống hồ đến lúc đó lại chẳng biết nên xử lý thân phận của Lục Doanh Châu như thế nào.

Dường như cũng ngờ ngợ rằng Tạ Ngộ không muốn đến, bà Tạ tự mình đến cửa.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tạ Ngộ, Tạ Đình Tú thoáng kinh ngạc: “Con béo lên nhiều vậy cơ à?”

Tạ Ngộ cứng ngắc giật khóe miệng, “Ha ha, đúng.”

Tạ Đình Tú: “Dì suýt nữa tưởng con có chửa rồi.”

Tạ Ngộ nhấp ngụm nước trà, mỉm cười ngượng ngùng mà không mất đi lễ độ:

“Lần này dì tới là vì chuyện lễ cưới của anh cả?”

“Đó là chuyện khác.” Tạ Đình Tú nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Chủ yếu là ta muốn nói với con về chuyện người thừa kế của Tạ gia.”

Tạ Ngộ biết mình sẽ không được.

Hắn còn chẳng phải người của Tạ gia, cũng không có ý định nhúng chân vào.

Tạ Đình Tú: “Ta biết con chướng mắt Tạ gia cỏn con này, nếu không phải ly hôn với Tiểu Lục bị chia đi một nửa tài sản, có lẽ hiện giờ vị tỷ phú thần bí đứng đầu Trung Quốc trên Forbes sẽ chính là con đúng không?”

Tạ Ngộ mặt vô cảm ngồi đó, không đáp gì.

Thư ký Vương bên cạnh nghe xong lại căng thẳng.

Bà chủ Tạ gia quả nhiên không tầm thường, tra được cả tài sản thực của sếp Tạ… nhưng bà vẫn tính lầm, vị tỷ phú số một hiện giờ kỳ thực chính là sếp Tạ.

Tạ Ngộ bị chia mất một nửa tài sản, mới chật vật giành được vị trí tỷ phú giàu nhất Trung Quốc.

Tài sản của hắn chủ yếu nằm ở nước ngoài, bao gồm đầu tư Bitcoin, khoa học kỹ thuật, nguồn năng lượng mới, nhiều ngành sản xuất của chính phủ phương tây, tạo thành một mạng lưới phức tạp, hằng năm đều sẽ mang đến lợi nhuận tương đối khả quan.

Chủ yếu là vì năm ngoái ly hôn với Lục Doanh Châu, bọn họ không ký kết hợp đồng tiền hôn nhân, Tạ Ngộ cũng thật sự cắt nửa cái bánh kem to oành này ra.

Mức độ hào phóng khiến ai nghe cũng phải rơi lệ, làm thư ký Vương chép miệng không thôi.

Khi đó thư ký Vương còn cảm thán, Tạ Ngộ nhất định là rất yêu rất yêu Lục tiên sinh.

Dù sao, đổi thành hắn, cho dù có yêu đối phương tha thiết, cũng tuyệt đối sẽ tiếc chắp tay dâng lên số tiền lớn như vậy.

Tạ Đình Tú: “Nếu như con chịu để cho con trai sau này theo họ Tạ, thực ra ta cũng sẽ giao Tạ gia cho con.”

Lạc đà gầy vẫn tốt hơn ngựa.

Tuy hiện giờ Tạ gia đã xuống dốc ít nhiều, nhưng cũng là con cự thú, thế gia hào môn hiển hách nức tiếng Bắc Kinh.

Gốc rễ phía dưới nó đúng là thứ mà những tập đoàn non trẻ như Tạ Ngộ đang cần.

Tạ Đình Tú tin tưởng, phàm là một người có dã tâm, nghe thấy đề nghị của mình sẽ chần chừ, do dự, phân vân.

Nhưng làm bà bất ngờ là, Tạ Ngộ lại từ chối không chần chừ, “Xin lỗi, về sau con tôi phải theo họ Lục.”

Tạ Đình Tú: “???”

Hai người đều là nam, có khả năng có con được sao…

Nhưng đối phương đã cự tuyệt thẳng thừng như vậy, Tạ Đình Tú cũng không dễ nói thêm gì, chỉ thở dài sâu kín đứng dậy nói: “Xin lỗi, đã làm phiền con.”

Giao Tạ gia cho Tạ lão đại và Tạ Thừa An, Tạ Đình Tú thực ra chẳng thể yên tâm.

Bà nhận ra được, hai đứa con này không có tài kinh thương, cầm tiền của nhà đến giờ vẫn chẳng gây dựng ra được tiếng tăm gì.

Tạ Ngộ lại khác, lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập ra Giải Trí Tinh Diệu, phát triển cho tới ngày hôm nay, đưa ra thị trường, yên ổn nằm ở vị trí công ty quản lý số một giới giải trí.

Hơn nữa Tạ Đình Tú trùng hợp nghe ngóng được thế lực sau lưng hắn đâu chỉ có vậy, Tinh Diệu chỉ là đỉnh núi băng mà thôi.

Trước đó bà tốn bao thủ đoạn mới điều tra ra được thực lực chân chính của Tạ Ngộ, sau đó suýt nữa rớt cằm…

Năng lực cùng thủ đoạn tích lũy tiền tài nhanh như thổi, chỉ dùng kỳ tài kinh thương để miêu tả sao có thể đủ.

Đây chắc chắn là quỷ tài!

Hiện giờ, trong giới kinh thương, đa phần đều đang châm biếm Tạ Ngộ, đều hiểu lầm rằng hắn cạnh tranh quyền thừa kế với hai vị thiếu gia chính quy của Tạ gia.

Tạ Đình Tú bước ra khỏi cánh cổng biệt thư, quay đầu lại liếc mắt nhìn, cười khổ.

Chỉ e những người này đều không thể nào tưởng tượng được, bà sẵn lòng chắp tay dâng Tạ gia lên, Tạ Ngộ cũng khinh thường liếc mắt nhìn.



Trực tiếp từ lễ cưới Tạ đại thiếu.

Hôn lễ được cử hành ở biệt thự xa hoa của Tạ thị, bề thế long trọng, hội trường được trang hoàng hết sức tinh xảo.

Giữa mâm cao cỗ đầy, phóng mắt ra sẽ thấy không ít đại lão thường xuyên xuất hiện trên báo chí.

Các phóng viên cũng như ngửi được mùi thơm, giơ camera chụp tanh tách không ngừng.

Đáng lý, tiệc cưới hào môn như Tạ gia, phóng viên không thể nào đặt chân được vào.

Nhưng ai bảo phu nhân của Tạ đại thiếu lại nằm trong giới nghệ sĩ.

Hạ Lạc Lạc thân là tiểu minh tinh tuyến mười tám, tuy đã gả vào hào môn cũng nén được khát khao hot lên, cho nên lần này cố ý mời không ít phóng viên tới, muốn bọn họ chụp được lễ cưới xa hoa giàu có của mình.

Trên mạng rất nhiều người đều nói cô nàng này là gà rừng bay lên cành cao làm phượng hoàng, có thể làm chị dâu của ảnh đế Lộc Kiến nhất định là tích đức từ tám đời trước.

Hạ Lạc Lạc nghĩ thầm, cô nàng sẽ chứng minh cho mọi người thấy mình được sủng ái đến thế nào!

Từ giờ đỉnh lưu Lộc Kiến sẽ chính là người nhà của Hạ Lạc Lạc này.

Cô nàng gả cho người thừa kế tương lai của Tạ gia, sau này trở thành ảnh hậu sóng vai bên hắn cũng là chuyện nhỏ.

Đang mơ mộng hão, một người phóng viên hiểu biết nhận tiền lì xì của cô nàng bỗng nhiên dán đến nhỏ giọng hỏi:

“Hạ tiểu thư, hôm nay Lộc Kiến không tới à?”

Hạ Lạc Lạc xoay đầu, hỏi người hầu: “Này, Lộc Kiến hôm nay đến không?”

Người hầu cúi đầu nói: “Phu nhân nói, Lộc tiên sinh và nhị thiếu gia đều không tới.”

Hạ Lạc Lạc lập tức sầm mặt, hừ lạnh nói: “Thật là vô tình, đến lễ cưới của anh trai ruột cũng chẳng thèm ló mặt…”

Phóng viên nghe xong, ủ ê rời đi.

Hôm nay vì khoảnh khắc thế kỷ Lộc Kiến và chồng cũ cùng chung khung hình, gần như toàn bộ phóng viên paparazzi trong giới giải trí đều tới đây.

Bọn họ có thèm gì chút tiền lì xì của Tạ gia, mà là đang chuẩn bị tạo nên trang bìa làm chấn động cư dân mạng.

Không ngờ là bọn họ lại chẳng đến…

Tin tức lan truyền, hầu hết paparazzi tức thì rã đám.

Bọn họ vẫn còn cả đống minh tinh cần bám đuôi đây này.

Bầu không khí tại đó lập tức cô quạnh đi nhiều.

Hạ Lạc Lạc oán hận dậm chân, rồi lại không thể làm gì.

Bởi thực ra nàng ngượng ngùng nói mình cũng là fan Lộc Kiến.

Lần này gả cho đại thiếu Tạ gia, ngoài hưởng phúc, còn là muốn đu idol cự ly gần.

Mấy tháng trôi qua

Không ngờ Lộc Kiến và Tạ Ngộ căn bản lặn mất bóng, tin tức bọn họ sắp tái hợp trên mạng cũng không hề có chứng cứ rõ ràng.

Hạ Lạc Lạc không nén được, liền đi dò la tin tức.

Nhưng khắp Tạ gia, chỉ có mình Tạ Thừa An không đáng tin nói cho cô: “Cô cứ chờ đấy, hai người bọn họ tương lai chắc chắn sẽ có một ngày tái hợp.”

Hạ Lạc Lạc: “Cậu có chứng cứ không?”

Tạ Thừa An nhún vai, “Không có, linh cảm hết, tin thì tin không tin thì tin.”

Hạ Lạc Lạc: “…”

Xem như cô đã hiểu, vì sao mọi người đều nói Tạ Thừa An không đáng tin.

Đại phu nhân Tạ gia cũng chẳng quan tâm Tạ Ngộ có tới hay không, ngày lễ ngày tết sẽ phái người mời hắn về ăn cơm, tặng quà, nhưng nếu người ta đã không muốn đến, bà cũng sẽ không cưỡng cầu.

So sánh ra thì, địa vị của Tạ Ngộ trong gia đình dường như còn cao hơn nhiều hai thằng con bà không đánh cũng mắng.

Sau một thời gian ở Tạ gia, Hạ Lạc Lạc cũng dần nghe được thêm nhiều câu chuyện về Lộc Kiến và Tạ Ngộ.

Chẳng hạn như bọn họ thế mà lại là thanh mai trúc mã.

Mẹ của Lộc Kiến họ Lục, đã từng là vú nuôi ở Tạ gia.

Hắn từ nhỏ lớn lên ở Tạ gia, thành tích học tập hết sức tốt, song quan hệ với hai vị thiếu gia Tạ gia lại lạnh nhạt.

Từ năm mười lăm tuổi được đón về Tạ gia, Tạ Ngộ đã như hình với bóng với hắn.

Một người hầu kể với Hạ Lạc Lạc, Tạ Ngộ hồi nhỏ sinh sống ở hải đảo hoang vu, chất lượng giáo dục không tốt.

Trước kia Lộc Kiến còn chủ động dạy thêm cho Tạ Ngộ, cuối cùng tay nắm tay dắt Tạ Ngộ thi đỗ vào đại học hàng đầu trong nước.

Có điều về sau Lộc Kiến không tiếp tục nghiệp học mà vào giới giải trí.

Vì lăng xê Lộc Kiến, Tạ Ngộ vừa hoàn thành việc học vừa vất vả gây dựng sự nghiệp, không lấy một cắc tiền của Tạ gia, cứ thế dựa vào bản thân, dốc sức giành được cho Lộc Kiến cả đống tài nguyên làm người trong giới đỏ mắt ghen tị.

Bệnh dạ dày của hắn chính là di chứng của những buổi xã giao đó.

“Ultr, đây là tình yêu tuyệt mỹ gì thế.” Nghe xong, Hạ Lạc Lạc rơi lệ.

Nhưng cô nàng cũng lấy làm lạ, nếu đã thích nhau như vậy, tại sao trước đó bọn họ lại ly hôn?