Tôi Bắn Sưng Bụng Chồng Cũ

Chương 25: Phòng khám tâm lý



Thật ra trước khi đi Lục Doanh Châu đã trải qua một cuộc đấu tranh tâm lí khá phức tạp.

Mặc dù hắn luôn miệng đòi theo đuổi tự do, nhưng trên thực tế hắn không thể bỏ mặc một thai phụ bảy tháng được.

Sau khi ra cửa Lục Doanh Châu lén lút liên hệ quản gia cùng người hầu kêu họ trở về.

Nhân cách thứ ba: “Sự nghiệp quan trọng với anh thế à? Rõ ràng anh đã kiếm được nhiều tiền, cũng đã có địa vị rất cao rồi mà.”

Hắn tựa hồ không có dã tâm gì, nên không thể lý giải hành vi của Lục Doanh Châu.

Mặt hồ lấp lánh.

Biệt thự chìm trong màn đêm có vẻ hơi quỷ dị u ám.

Lục Doanh Châu cũng không quay đầu lại mà bước ra chỗ này: “Giờ tôi phải đi tìm người đại diện trước.

Tôi mất tích lâu như vậy, người ở phòng làm việc chắc sắp điên hết rồi.

Hơn nữa phim của đạo diễn Lí sắp bấm máy, tôi đã hứa sẽ tham gia.”

Nếu xem Tạ Ngộ là người đứng sau cánh gà âm thầm ủng hộ Lộc Kiến, thì Lý Thuật như ông bầu trân trọng Lộc Kiến.

Ngay sau khi ra mắt, Lộc Kiến đã giành được giải thưởng điện ảnh đầu tiên của mình khi đóng vai chính trong một bộ phim lãng mạn của Lí Thuật.

Cũng lập kỷ lục là ảnh đế trẻ tuổi nhất làng giải trí và thoát khỏi cái mác thần tượng.

Lý Thuật có ân với hắn, Lục Doanh Châu về tình về lý đều không dám thất hứa với ông.

Bằng không hắn khác gì bị con cu làm mù con mắt?

Ngoại ô khó đón xe.

Lục Doanh Châu gọi xe công nghệ, đứng chờ trên lề đường.

Lộc Kiến tạm thời biến mất khỏi cơ thể hắn.

Nhân cách thứ ba lại thành bà tám, hắn kháy: “Con người thật kỳ quái.

Anh rõ ràng là một kẻ máu lạnh ích kỉ vô tình, linh hồn lại cắt ra một phần biến thành Lộc Kiến yêu đương mù quáng.”

Lục Doanh Châu: “Tôi cũng thấy lạ đấy, một người đầy lòng cầu tiến như tôi sao lại có một nhân cách lười nhác phế vật như anh.”

“Tôi phế á?”

Nhân cách thứ ba cho dù bị người một nhà công kích cũng không hề tức giận.

Hắn không nóng tính giống Lộc Kiến, giọng điệu thậm chí còn rất ôn hòa: “Chỉ là tôi tử tế và có trách nhiệm thôi, tôi sẽ không bỏ rơi gia đình vì công việc.”

Lục Doanh Châu: “…”

Cuộc trò chuyện đã kết thúc!

Chờ xe taxi vừa đến, hắn liền dùng sức mở cửa xe ngồi vào.

Thấy ánh mắt khác thường của tài xế, Lục Doanh Châu cũng không thèm để ý.

Hắn đeo khẩu trang và kính râm, cho dù mẹ ruột sống dậy cũng nhận không ra.

Có lẽ do cách ăn mặc, cộng với việc gọi xe ở vùng đồng không mông quạnh vào nửa đêm trông khá đáng ngờ.

Chắc vì hôm nay đã trải qua quá nhiều chuyện.

Lục Doanh Châu dựa vào ghế, không bao lâu sau đã thiếp đi.

Quốc lộ bằng phẳng, tốc độ xe rất nhanh.

Phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng lùi xa.

Lục Doanh Châu mơ một giấc mơ về ngày xưa.

Thân xe khẽ tròng trành, như thể kéo hắn vào một thế giới khác…

Tuổi 18 gần như bị lãng quên, có trời xanh mây trắng, đường đua nhựa, bọn họ mồ hôi nhễ nhại chạy trong bộ đồng phục học sinh.

Đối với những đứa trẻ nhà nghèo, hạt giống dục vọng được gieo từ rất sớm.

Cho dù Lục Doanh Châu sinh ra ở Tạ gia, từ nhỏ không thiếu ăn mặc, lại học cùng ngôi trường quý tộc danh giá với hai vị thiếu gia, nhiều người đều hiểu lầm hắn xuất thân danh môn, nhưng sự khác biệt giai cấp đôi khi lại nhắc nhở hắn một cách rõ ràng —— mày chỉ là con của người hầu thôi.

Hồi nhỏ Lục Doanh Châu không hiểu chuyện.

Hắn cùng các thiếu gia Tạ gia đánh bạn trong trường, làm mưa làm gió, được mời vào phòng hiệu trưởng.

Mẹ Tạ cùng mẹ của hắn cùng đi tới trường học.

Một vị quần áo thanh lịch, khí chất thần thái lộ ra vẻ sang trọng.

Hiệu trưởng nở nụ cười ân cần, tự mình rót trà cho bà.

Một vị khác sống lưng hơi cong, khúm núm xin lỗi giáo viên.

Cho dù có tắm rửa sạch sẽ cỡ nào, trên người bà vẫn vương mùi khói dầu vì phải rúc trong bếp quanh năm suốt tháng.

Cũng chính vào thời khắc đó, Lục Doanh Châu bỗng nhiên tỉnh táo nhận ra ——

Hắn cùng các thiếu gia Tạ gia, mặc dù sống chung một chỗ, nhưng thực tế không phải người của một thế giới.

Sự khác biệt giữa người với người, đôi khi thật tàn nhẫn, chân thực, đẫm máu.



Lúc đầu, Lục Doanh Châu rất ghét Tạ Ngộ.

Cũng không phải vì lời đồn nhảm bên ngoài, mà vì Tạ Ngộ lén đổ thức ăn của mẹ hắn nấu.

Mẹ hắn là người hầu của Tạ gia, đã làm việc ở đây hơn hai mươi năm.

Lục Doanh Châu cảm thấy mẹ mình ngày nào cũng rất vất vả, phục vụ cả gia đình họ, còn phải bị tên thiếu gia mới tới Tạ Ngộ ghét bỏ… Hắn thường xuyên hận mình vô dụng.

Dường như nhận thấy được sự lạnh lùng xa cách của hắn, thái độ của Tạ Ngộ cũng trở nên kỳ quái.

Có lúc họ đã là đối thủ.

Nhìn nhau lại chướng mắt, sống dưới một mái nhà, học chung một lớp, mà số lần tương tác suốt mấy tháng qua chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cho đến một ngày, mẹ Tạ bất ngờ quan tâm:

“Điểm của Tiểu Ngộ tệ quá, thành tích lần này lại đứng nhất trường từ dưới đếm lên.

Tiểu Lục, mẹ cháu bảo cháo học giỏi lắm, lần này cháu đứng hạng mấy vậy?”

Lục Doanh Châu nói: “Hạng nhất toàn trường ạ.”

Kế đó mẹ Tạ đã để hắn dạy kèm cho Tạ Ngộ.

Số tiền mà bà trả là một khoản tiền lớn với một học sinh cấp ba, khiến Lục Doanh Châu không tài nào từ chối nổi.

Cho dù hắn và Tạ Ngộ rất ngứa mắt nhau.

Đây cũng là bước ngoặt trong mối quan hệ của họ.

Dần dần, Lục Doanh Châu mới phát hiện Tạ Ngộ chân thật khác với những gì hắn nghĩ.

Ví như Tạ Ngộ đổ đồ ăn, thật ra là vì hắn bị dị ứng.

Hắn dị ứng với măng, nấm, rau cần, thịt bò, mà khi ấy bữa tối ở Tạ gia đều nấu những món này.

Hắn chưa từng ăn cơm chung với người ở Tạ gia, mẹ Tạ bèn nhờ người hầu đem bữa tối lên phòng hắn.

Hắn không dám nói gì, cố nhịn đói, lặng lẽ đổ hết thức ăn đi.

Ví dụ Tạ Ngộ, một người nhìn như u ám kiệm lời, cáu kỉnh, ghét loài người, thực ra thích hắn.

Lục Doanh Châu thấy thiếu niên thon gầy muốn đưa nước suối cho hắn, lại vì các bạn nữ nhao nhao vây quanh hắn mà vội xoay lưng rời đi.

Lục Doanh Châu trông thấy thiếu niên giơ máy ảnh quên tắt đèn flash, giả bộ chụp phong cảnh nhưng thật ra là chụp trộm hắn.

Còn có trang cuối cùng trong cuốn tập Tạ Ngộ nộp, bị tẩy rất sạch sẽ, song dưới ánh sáng vẫn có thể thấy rõ dấu vết tên hắn hằn in trên trang giấy.



Không biết đi bao lâu, tài xế nói: “Anh ơi, đến nơi rồi ạ.”

“Vâng, cảm ơn anh.”

Lục Doanh Châu ngáp một cái, đứng dậy mở cửa xe ra đi ra ngoài.

Gió đêm thu lạnh buốt, khiến hắn tỉnh táo hẳn ra.

Những kí ức bị cố ý quên đi cũng tràn vào trong óc giống như thủy triều, Lục Doanh Châu bỗng chốc sợ sệt.

Hắn cho rằng thời cấp ba mình ghét Tạ Ngộ.

Nhưng vì sao, mỗi một cảnh trong mơ đều có Tạ Ngộ?



Chỗ cần đến là một biệt thự nằm ở trung tâm thành phố..

Ngoài cổng có treo một tấm bảng hiệu gỗ: phòng khám tâm linh XX.

Mặc dù không nổi tiếng, nhưng bác sĩ ở phòng khám này thực lực phi phàm, giữ bí mật rất tố.

Không ít minh tinh làng giải trí, chính trị nhân sĩ giới thượng lưu đều là khách quen ở đây.

Lục Doanh Châu cũng là một trong số đó.

Hắn cúi đầu nhìn thời gian, nhanh chân đi vào.



“Được rồi, mọi người về nhà sớm đi.”

Thiện Lệ chào hỏi các y tá tan tầm, kẹp lấy cặp công văn đang định rời khỏi.

Lạch cạch.

Hắn tắt đèn phòng làm việc, vặn nắm cửa.

Trước mặt tựa hồ có thứ gì đấy chợt lóe lên.

Thiện Lệ bị cận nặng, nhớ tới căn biệt thự mình thuê có tuổi đời xa xưa, trước kia hình như là nhà ma … Hắn tức khắc rùng mình một cái, hối hận phát điên.

Quả nhiên không nên ham của rẻ!!

Chính lúc Thiện Lệ hít một hơi thật sâu tính chạy mất dép.

Lạch cạch,

Giây kế tiếp, đèn lại mở.

Tia sáng chiếu xuống gã đàn ông trước mặt, cũng rọi ngời sự kinh ngạc trong mắt Thiện Lệ:

“Là cậu?!”

Lục Doanh Châu nhìn hắn, “Không thì anh tưởng ai? Bác sĩ Thiện.”

Thiện Lệ ho nhẹ một tiếng, nói thầm: “Tại lâu quá đâu có gặp cậu…”

Lục Doanh Châu: “Vậy chúng ta nên ngồi xuống nhìn nhau tâm sự chứ nhỉ?”

Thiện Lệ: “…Qua giờ làm việc rồi.”

“Vậy thì tăng ca.”

Lục Doanh Châu cầm túi công văn trong tay hắn đặt lên bàn, tung cú chí mạng: “Dù sao anh cũng chẳng có vợ chờ ở nhà.”

Thiện Lệ: “…” Thốn.

“Nếu là người khác tôi đã đuổi cổ ra ngoài rồi!” Hắn hùng hùng hổ hổ quay trở về phòng khám.

Lục Doanh Châu nhún vai, “Chúng ta là chỗ thân thiết mà.”

“Bớt xàm, phí một tiếng của tôi rất cao.” Thiện Lệ mở máy bấm giờ ra, tìm đơn đăng ký khám bệnh hỏi: “Sao hôm nay tới đây?”

Lục Doanh Châu bình thường sẽ không đến tìm anh.

Nhưng hắn lại là người bệnh có bệnh tâm lí nghiêm trọng nhất Thiện Lệ từng tiếp xúc, chỉ có thể chủ động thúc giục hắn tới mỗi tháng để khai thông tâm lí.

Nói thật, Thiện Lệ vẫn rất tò mò đối phương vì sao lại bỗng nhiên ghé đây vào đêm khuya.

Lục Doanh Châu: “Tôi xuất hiện nhân cách thứ ba.”

Thiện Lệ há to miệng.

Biểu cảm này hiển nhiên không hợp với hình tượng bác sĩ tâm lí.

Hắn vội khép miệng lại, cố gắng giữ vững hình tượng tỉnh táo chững chạc, nói: “Sao cậu xác thực được điều đó? Nó cũng xuất hiện trong đầu cậu và nói chuyện với cậu như Lộc Kiến à?”

Lục Doanh Châu gật đầu, lại lắc đầu, chỉ vào Thiện Lệ nói lời kinh người:

“Trước kia là như vậy.

Tuy nhiên giờ tôi có thể nhìn thấy hắn đang đứng sau lưng anh.”

Tích tắc, tích tắc.

Thiện Lệ ngoái đầu một cách cứng đờ, chỉ thấy trống huơ trống hoác.

Phía sau hắn hoàn toàn không có một ai.

Thiện Lệ: “…”

Nửa đêm đừng hù người taaaa!

Làm hắn lại nhớ tới the conjuring house.

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Thiện Lệ liên tục hít sâu, kéo ngăn tủ lấy một lọ gì đó, đổ ra hai viên thuốc rồi nốc nước nuốt xuống.

Nhìn thấy ba chữ “thuốc an thần” trên thân lọ, Lục Doanh Châu sực nhận ra: “Xin lỗi, bộ tôi hù anh hả?”

Thiện Lệ: “…Không, đương nhiên là không rồi ha ha.” Đúng vậy, cậu biết là tốt.

Lục Doanh Châu: “Nhân cách thứ ba xuất hiện chắc là do thôi miên gây ra.”

Thiện Lệ: “Tôi đã bảo cô đừng có thôi miên nữa mà không nghe!”

Lục Doanh Châu lảng mắt, “Với cả, Lộc Kiến hiện tại cũng càng ngày càng mạnh.

Lúc trước tôi gần như mất quyền khống chế thân thể, đều bị hắn đoạt lấy.

Xế chiều hôm nay chúng tôi đều nhìn thấy được cả hai, tôi đấm hắn một cái, hắn liền biến mất.

Nhưng tôi cảm giác hắn chưa hoàn toàn biến mất.

Thiện bác sĩ, anh nghĩ cách giúp tôi diệt trừ hắn được không?”

“Chờ tí, cái này khoan hãy đề cập tới.” Thiện Lệ đứng lên, nghiêm túc ra mặt: “Cậu chắc chắn cậu thấy được thực thể của nhân cách khác?”

Lục Doanh Châu: “Ừm.”

Thiện Lệ: “Cậu miêu tả họ cụ thể một chút.”

Lục Doanh Châu: “Ngoại hình Lộc Kiến giống hệt tôi, chẳng qua luôn luôn mặc áo đen phục.

Nhân cách thứ ba… Là một ông chú đầu tổ quạ, thích nhặt phế liệu.”

Lúc nói chuyện, hắn đang nhìn chằm chằm nhân cách thứ ba đứng trước mặt.

Hình tượng của ông chú này khá lôi thôi lếch thếch, râu ria xồm xoàm, mặc áo 3 lỗ trắng cùng quần xà lỏn rộng, hay khom lưng lục thùng rác.

Lục hoài lục mãi, bới được một cái chai nhựa, ném xuống đất rồi giẫm bẹp nó.

Thấy Lục Doanh Châu tự dưng chạy đi bới thùng rác, Thiện Lệ trở nên đau đầu: “Cậu tỉnh lại đi!”

Lục Doanh Châu sực tỉnh, nhìn thấy chai nhựa dẹp lép dưới sàn thì đanh người lại.

Thiện Lệ: “Đây là biểu hiện nguy hiểm hơn của rối loạn đa nhân cách.

Cậu buộc phải tham gia điều trị cụ thể.

Nếu không cứ theo đà này, cậu có thể sẽ hình thành ngày càng nhiều nhân cách, họ đều sẽ tranh giành quyền kiểm soát cơ thể với cậu.

Ví dụ như lúc cậu ngủ, họ sẽ lặng lẽ xuất hiện làm chuyện mình thích làm.”

Lục Doanh Châu chau mày.

Thật khó để tưởng tượng ra hình ảnh đó.

Thiện Lệ: “Cậu biết kết cục cuối cùng của đa số người bị tâm thần phân liệt là gì không?”

Lục Doanh Châu: “Vào bệnh viện tâm thần hả?”

“Không.” Thiện Lệ dùng một loại giọng điệu thê lương nói: “Là thiếu ngủ dẫn đến đột tử.”