Thấy Lục Doanh Châu cầm máy hút sữa bằng tay trở về, Tạ Ngộ ngượng mặt, nhưng cũng chỉ đành chịu.
Dù sao cảm giác đau đớn này chỉ người trừng trải mới hiểu, giống như bị vô số con kiến gặm cắn, vừa ngứa vừa căng vừa dày vò.
Nữ giới thông thường chỉ tiết sữa sau khi sinh, nhưng nam giới có vẻ không phải vậy.
Bác sĩ riêng Nghiêm An vốn đã nhắc nhở hắn chuyện căng sữa —— đây là tình huống xảy ra phổ biến nhất ở các nam giới sinh con.
Tạ Ngộ đã mua một chiếc chạy bằng điện đặt ở nhà, ngặt nỗi giờ mà đi một chuyến lấy, chắc hắn đã khó chịu chết được.
“Đến đây đi.” Tạ Ngộ sột soạt cởi cúc áo, nhắm mắt lại như sẵn sàng hi sinh.
Lục Doanh Châu: “……”
Vấn đề là hắn không biết làm!
Thôi, chưa thấy heo chạy cũng từng thịt heo.
Lục Doanh Châu nghĩ thầm tuy mình chưa thấy hút sữa người, nhưng đã thấy công nhân vắt sữa bò, bản chất chắc sẽ giống nhau.
“Em chờ đã.” Hắn ngăn động tác của Tạ Ngộ trước, xoay người cầm một chiếc khăn và băng keo y tế đi tới cửa.
Phó Tu Chi đang đứng ngoài cửa, xuyên qua cửa kính nhìn chòng chọc vào bọn họ.
Lục Doanh Châu rốt cuộc đang muốn làm gì?
Giây sau, trước mắt Phó Tu Chi tối sầm.
Hắn kinh ngạc nhìn cánh cửa sổ bị vải che kín, tầm mắt hoàn toàn bị ngăn cản.
“Anh, anh…” Phó Tu Chi cắn răng chất vấn: “Các anh có việc gì không thể bị người khác nhìn thấy?!”
Cách cửa, Lục Doanh Châu trả lời: “Đương nhiên là việc không thể lộ cho người ngoài.”
Phó Tu Chi: “……”
–
Máy vắt sữa có cấu tạo gồm một bình sữa đi kèm núm hút và đầu bơm.
Lục Doanh Châu cẩn thận dí núm hút vào thẳng Tạ Ngộ, chỉ thấy nó dính bụp một cái.
Sau đó hắn đè mạnh lên đầu bơm màu tím, sữa màu ngà liền chảy vào đáy bình.
“Hờ……”
Tạ Ngộ thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Tuy hơi đau, nhưng thoải mái vẫn nhiều hơn.
Nên hình dung chính xác thế nào, hơi giống như cửa đập lấp kín hồng thủy bỗng nhiên được khơi thông, rất sảng khoái.
Thiết kế của máy hút sữa cũng hết sức khoa học.
Cùng lúc đầu bơm hút không khí, núm hút sẽ mát xa đầu ti với tần suất 80~100 một phút, kích thích tuần hoàn, làm cho sữa chảy ra.
Chất liệu silicon có thể làm giảm bớt đau đớn trong quá trình hút.
Phải nỗi cảnh tượng trước mắt có gì đó quái dị.
Nhưng Lục Doanh Châu vốn đã có bệnh nghề nghiệp, chỉ cần đắm chìm vào một việc, bất kể làm gì cũng hết sức chăm chú, hoàn toàn phớt lờ bên ngoài.
Giống như giây phút này, hắn hoàn toàn bỏ qua sự lúng túng, đắm chìm vào động tác ấn đầu bơm.
Tạ Ngộ cúi đầu nhìn mặt hắn.
Người đàn ông nhíu nhẹ cặp mày kiếm, xuyên thấu qua kẽ hở của hàng mi dài có thể thấy ánh mắt tập trung, hoàn toàn không hề liếc ngang liếc dọc nơi không nên nhìn
Ánh mắt của Tạ Ngộ lưu luyến trên đường nét góc cạnh trên mặt hắn, cuối cùng dừng lại tại đôi môi mỏng nhạt màu.
Mặc dù trong phòng tối, Tạ Ngộ cũng có thể nhìn thấy rõ ràng môi hắn khô, có vẻ thiếu nước.
“……”
Nhưng tại sao hắn lại chăm chú như vậy?
Tạ Ngộ cắn nhẹ môi, nghĩ thầm chẳng nhẽ bộ dạng thiếu vải của mình lại chẳng có chút sức hút nào với Lục Doanh Châu ư?
Nhận ra điều này, Tạ Ngộ vừa ảo não, lại vừa buồn rầu.
“Rột rột rột.”
Chỉ có tiếng vắt sữa vang vọng trong căn phòng yên tĩnh
Một lúc sau, Tạ Ngộ lấy hết can đảm, thử kéo áo mình xuống.
Kết quả lại bị đối phương phũ phàng kéo lên.
“Em không sợ lạnh à?”
Tạ Ngộ tức thì cứng đờ cả người, trong đầu cũng lộn xộn.
Hắn nghĩ thầm là do mình thiếu sức hút ư? Nghe nói rất nhiều người đều thích người mang thai mà, nhưng giờ hắn đã hiểu Lục Doanh Châu chắc chắn sẽ không thích.
Lục Doanh Châu rất biết kiềm chế, chú trọng quản lí vóc dáng, nên chắc sẽ không thích người béo.
Mặc dù hắn “béo” là vì đang có mang ba đứa bé.
Tạ Ngộ bắt đầu chìm vào chầm kẽm.
“Rột rột rột”
Trong phòng bệnh nồng nặc mùi sữa ngọt béo.
Một bình sữa 500ml nhanh chóng được rót đầy.
Sữa mẹ có màu sẫm hơn sữa bò bình thường
Lục Doanh Châu không khỏi rầu rĩ, sữa vắt ra nên làm gì bây giờ?
Cảm giác đổ luôn trước mặt chủ nhân không được hay lắm, hắn nghĩ rồi đứng dậy cầm một túi máu không coi như vật chứa, đổ hết sữa vào trong