Tôi Bắn Sưng Bụng Chồng Cũ

Chương 4: Hành trình sao biển



Nhìn người đàn ông trước mặt lần nữa, Tạ Ngộ không dám chắc.

Chung quy lại, Lục Doanh Châu là một gã trai thẳng lắm mưu mô quỷ kế.

Tạ Ngộ chẳng bao giờ biết được lời hắn nói là thật là giả.

Lần đầu bọn họ tương ngộ, Tạ Ngộ đã có phát hiện.

Có lẽ là đồng loại đều nhạy cảm đặc biệt với nhau, hắn nhìn thấy dục vọng và dã tâm lớn mạnh hừng hực trong ánh mắt đẹp đẽ của đối phương.

Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt là ở Tạ trạch.

Mẹ Lục Doanh Châu là bảo mẫu ở Tạ gia, hai người họ không hẹn mà gặp nhau trên con đường sỏi trong vườn biệt thự.

Năm ấy Tạ Ngộ 15 tuổi, thành tích học tập cực kém, ở trường suốt ngày đánh lộn ẩu đả, người đầy gai.

Lục Doanh Châu nhỏ hơn Tạ Ngộ một tuổi, lại học cùng năm với Tạ Ngộ.

Cấp hai hắn nhảy một lớp, năm nào cũng giành được hạng nhất khối.

Tạ mẫu ngoài mặt vẫn đối xử khá tốt với Tạ Ngộ, ít nhất là không thiếu thốn gì về mặt vật chất.

Tạ Ngộ nhớ rõ ràng, Lục Doanh Châu chính là muốn ăn bánh quy trong phòng mình, cho nên mới chủ động đề nghị với bà Tạ làm gia sư của hắn.

Tình cảm nảy sinh thời niên thiếu với Lục Doanh Châu cũng là vì đối phương chủ động dụ dỗ.

Đây là một người đặt lợi ích lên hàng đầu giống hệt mình, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn.

Phòng khách tầng 1 Tạ gia.

Bọn họ vốn đang ăn hoa quả sau bữa cơm, Lục Doanh Châu lại khom người nhẹ nhàng hôn hắn.

Cánh môi hắn dính nước quả đỏ thắm.

Đó là một cái hôn vị dâu, dù lướt qua rồi lại ngọt lịm.

Lúc ấy tim Tạ Ngộ đập dữ dội thế nào, sau đó lại xấu hổ nhường ấy.

Lục Doanh Châu thấy Tạ Ngộ vươn lưỡi tới, liền lùi về phía sau vài bước, dùng ánh mắt phức tạp khó tả nhìn hắn nói:

“Xin lỗi, tôi là trai thẳng.

Thực ra tôi chỉ đang chơi truth or dare với Tạ Thừa An thôi.”

……

Không thể mắc mưu lần nữa!

Giờ phút này, Tạ Ngộ cảnh cáo mình lần nữa.

Mấy con hải âu chao qua không trung đảo.

Hôm nay trời đẹp, mặt trời lên cao, gió êm sóng lặng.

Ngặt nỗi quá nóng.

Nóng tới mức Tạ Ngộ giật cổ áo, giọng chẳng lành: “Anh có vấn đề đấy à?”

Lục Doanh Châu sững sờ, rồi lập tức phản ứng được, nói: “Tôi không có vấn đề gì hết! Ngài không tin thì có thể đưa tôi đến bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ.”

Tạ Ngộ: “……”

“Anh cảm thấy đùa giỡn tôi hay ho lắm đúng không?” Hắn bỗng áp tới, mắt dữ dằn nhìn chằm chằm vào Lục Doanh Châu.

Thư ký Vương ở bên cạnh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

#Chồng chồng cãi nhau, liên quan gì tôi #

“Tôi không đùa giỡn gì ngài cả, tôi nghiêm túc mà.” Lục Doanh Châu dừng lại, mặt không thể giấu được chút mất mát: “Nếu ngài không muốn tôi làm thế thân thì thôi.”

Làm cái gì?

Tạ Ngộ nhíu mày nghĩ nếu như đầu óc đối phương hư thật, giờ chắc chắn phải đang ở bệnh viện.

Ê kíp của Lộc Kiến sẽ không cho phép hắn lang thang một mình giữa hoang đảo.

Cho nên tất cả những chuyện này… nhất định là âm mưu.

Giờ Tạ Ngộ càng thêm chắc chắn Lục Doanh Châu đang đào hố chờ mình nhảy vào trong, chờ hắn vừa nói tiếp là sẽ bật trào phúng MAX.

Tôi càng không nhảy!

Tạ Ngộ thầm nghĩ mấy năm nay ông đây chìm nổi thương hải, có sóng to gió lớn nào chưa thấy, chẳng lẽ còn thua cùng một kẻ?

“Lượn đi.” Hắn trở tay chụp thuốc mê lên miệng mũi Lục Doanh Châu.

Đợi người kia hôn mê, Tạ Ngộ lấy thứ trong vali ra hí húi, rồi gỡ con chíp ra từ lớp da ngoài sau gáy Lục Doanh Châu.

Đây là sản phẩm công nghệ cao mà Tạ thị nghiên cứu phát minh, gỡ ra rồi cũng hoàn toàn không để lại miệng vết thương trên làn da.

Nhìn thấy con chip thư ký Vương hết cả hồn: “Nó nó nó thế mà lại ở trên người Lộc ảnh đế?!”

Phải biết rằng con chip này chỉ cần bị truyền ra ngoài là có thể khiến cho thương giới Hoa Hạ rung chuyển.

Tạ Ngộ trừng hắn, rồi đứng dậy gỡ găng tay cao su ra, lạnh lùng nói: “Ngậm chặt miệng của cậu, không được nói chuyện này cho người khác.”

Thư ký Vương vâng vâng dạ dạ gật đầu, nghĩ thầm cơ mật quan trọng đến vậy của công ty thế nhưng lại được bảo quản trên người Lục Doanh Châu, Sếp Tạ trước kia nhất định là rất tín nhiệm chồng cũ

Trước khi đi, Tạ Ngộ thấy tay Lục Doanh Châu nắm chặt một thứ gì đó, hắn cúi đầu lại gần nhìn, phát hiện là sao biển.

Có lẽ là đối phương tiện tay nhặt được bên bãi biển.

Một con sao biển màu cam rất bé.

Hoa văn hình mạng nhện, còn sống.

Tạ Ngộ hồi nhỏ cũng rất thích nhặt thứ này ở rìa đảo Ninh Sơn.

Nhớ tới Lục Doanh Châu thích Patrick Star, ngay cả nền ảnh đại diện Weibo cũng là cái này, hắn buông tiếng cười nhạo, cứ thế đút con sao biển này vào trong túi cướp đi.

Sau khi tỉnh lại, Lục Doanh Châu phát hiện mình đang ở trạm xá đảo.

Bác sĩ cùng mấy bác gái trên đảo thấy hắn tỉnh lại, vội vàng xúm tới quan tâm: “ Cậu Lục, giờ cậu cảm giác trong người thế nào, có trở ngại gì không…”

“Tôi không sao.” Lục Doanh Châu nhớ mang máng mình bị người giàu có kia chuốc thuốc mê, lập tức đứng dậy hỏi: “Mọi người có nhìn thấy hai người đàn ông mặc vest không? Một người trông có vẻ rất giàu có……” Hắn cố gắng minh hoạ.

Hắn hoài nghi mình bị người đánh, nhưng hắn không có chứng cứ.

Dân đảo bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ, cậu nói Tạ Ngộ đúng không? Hôm nay cậu ấy cùng thư ký lên đảo, nhưng mới ngồi thuyền rời đi rồi.”

Bọn họ vốn đang dự định tổ chức đón tiếp long trọng vị đại nhân vật này đây.

Lục Doanh Châu hơi bất ngờ, thì ra người nọ chính là Tạ Ngộ.

Nhớ lại khuôn mặt lạnh nhạt chán đời ấy, Lục Doanh Châu nghĩ thầm đối phương thật sự trông rất đẹp, chẳng trách hồi nhỏ lại mơ làm minh tinh.

Hơn nữa hắn còn rất có duyên với Tạ Ngộ.

Không chỉ có duyên vì quyển sách kia, hắn thế nhưng còn rất giống chồng cũ của đối phương.

Nhớ tới chuyện này, Lục Doanh Châu thoáng bồi hồi.

Trạm xá kê cho hắn ít thuốc, Lục Doanh Châu tiện tay nhét vào túi rồi đi ra ngoài.

Bên ngoài, sắc trời đã tối mịt.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới điều gì, mò mẫm trong túi quần rỗng tuếch, lấy làm kì lạ: “Ơ, sao biển của tôi đâu?”

Thôi.

Lục Doanh Châu chỉ coi như mình bỏ quên ở nơi nào đó, lắc đầu, kéo bao tải đi đến vựa ve chai.

Hôm nay đảo Ninh Sơn có chút không giống thường ngày.

Lục Doanh Châu đi ven đường chốc lại nghe thấy người chung quanh đang bàn tán về Tạ Ngộ.

“Hôm nay tôi nhìn thấy Tiểu Tạ, nhiều năm như vậy mơi là lần đầu tiên cậu ta trở về đó.

Giờ trông xuất chúng lắm, khí chất trên người không tầm thường chút nào, chèm chẹp…”

“Chỉ khổ thân mẹ nó thôi.”

Hình như ai trên đảo cũng quen biết hắn.

Tạ Ngộ.

Lục Doanh Châu nghiền ngẫm cái tên này, trong lòng ân ẩn thoáng qua một tia khác thường.

Hắn như thể biết người này, rồi giống như không biết.

Có lẽ trước kia bọn họ đã gặp nhau?

Chờ tới vựa ve chai, Lục Doanh Châu nghe thấy ông chú cũng đang bàn về chuyện mẹ Tạ Ngộ qua đời với thím hàng xóm, vừa nói vừa lắc đầu.

Lục Doanh Châu vốn dĩ không phải người thích hóng chuyện, nhưng không hiểu sao lại hỏi nhiều một câu:

“Mẹ anh ta làm sao vậy?”

Ông chú thở dài: “Ngày Tạ Ngộ được cha đưa đi, nhảy từ rìa đảo chúng ta xuống biển chết, tới xác cũng không tìm được.”

Lục Doanh Châu nghĩ thầm, chẳng trách mấy năm nay Tạ Ngộ vẫn chưa bao giờ trở về.

Đảo Ninh Sơn đã từng là quê nhà hắn, chỉ e cũng là một nơi đau lòng không muốn đặt chân tới.



Đầu kia.

Trải qua hơn hai tiếng dập dềnh sóng biển, hai người trở về bến thuyền Phúc Kiến.

Tạ Ngộ rời thuyền như không sao cả, thư ký Vương lại ộc một phát nôn thốc nôn tháo.

Cuối cùng cũng có tín hiệu……

Tạ Ngộ nhìn 5G xuất hiện trên màn hình điện thoại, lập tức gọi cho Phương Trác:

“Tại sao Lục Doanh Châu lại đến đảo Ninh Sơn?”

Còn cả hành động quái lạ muốn làm thế thân cho hắn của Lục Doanh Châu.

Tạ Ngộ ngoài mặt giả bộ không thèm để ý, trong lòng lại nhớ mãi một đường.

Phương Trác giải thích: “Tìm hiểu phong tục, method acting, tìm kiếm linh cảm cho kỹ thuật diễn.”

“Các anh cứ mặc kệ Lục Doanh Châu một mình ở đó?” Tạ Ngộ cau chặt mày, chất vấn: “Anh có biết anh ta sống thế nào trên đảo không? Lúc tôi gặp anh ta còn đang nhặt rác…”

Đường đường ảnh đế thế mà đi nhặt rác ở hoang đảo, nói ra người nghe cũng cười chết.

“À thì, Doanh Châu giờ đang đóng vai người lang thang mà.” Phương Trác hơi xấu hổ ổ sung: “Nhưng đúng là cậu ta mất trí nhớ.”

Tạ Ngộ: “???”

Ba chữ “mất trí nhớ” vừa phát ra đã như sấm sét giữa đất bằng, đánh cho hắn sững sờ mất một giây.

“Lục Doanh Châu vì sao lại mất trí nhớ?” Tạ Ngộ cố gắng trấn định.

Phương Trác: “Ừm…… Doanh Châu chủ động yêu cầu, nhân tiện nên chúng tôi thuê bác sĩ thôi miên xóa bỏ ký ức của hắn.”

Tạ Ngộ không thể tưởng tượng nổi, giận dữ quát: “Hoang đường!”

Phương Trác dần nhỏ giọng: “Tôi khuyên rồi mà, nhưng vô dụng.”

Tạ Ngộ không tin một chữ nào trong miệng Phương Trác.

Hắn dập điện thoại phái người đi điều tra, kết quả lại biết được sự thật nhất trí với lời Phương Trác.

Chỉ là Tạ Ngộ hơi không hiểu.

Sự nghiệp diễn xuất của Lộc Kiến như mặt trời ban trưa, vì sao lại muốn dừng chân ở thời điểm này?

Diễn xuất rơi vào thời kỳ ổn định … Hắn tin Lục Doanh Châu mới là lạ.

Diễn xuất của tên này quả thực là thần sầu, căn bản không cần tiến bộ thêm.

Thấy trời sắp sửa tối, thư ký Vương dò hỏi: “Sếp Tạ, giờ chúng ta về Bắc Kinh luôn sao? Hay là ở đây một đêm……”

Tạ Ngộ đang muốn nhấc chân, trong đầu bỗng nhiên ma xui quỷ khiến vang lên câu chiều nay Lục Doanh Châu nói với mình…

“Đúng, tôi có thể làm thế thân của cái anh kia, ông chủ cứ ra giá đi.”

“Đúng, tôi có thể làm thế thân của cái anh kia, ông chủ cứ ra giá đi.”

……

Giọng nói vang lên bên tai Tạ Ngộ hết

lần này tới lần khác, quá tẩy não.

Tức thì, một ý nghĩ kinh hãi thế tục nảy ra trong lòng hắn.

“Chúng ta quay về, giờ cậu đi bao con thuyền.” Tạ Ngộ quay đầu chỉ đạo thư ký Vương.

Mặt thư ký Vương tức thì nhăn nhúm.

Không phải chớ… mưa to gió lớn lập tức ập tới rồi mà.



Hồi tưởng lại ba năm kết hôn với Lục Doanh Châu, Tạ Ngộ chỉ cảm thấy hết thảy trôi qua quá nhanh.

Cuộc hôn nhân tựa như bọt biển, ảo ảnh, làm hắn cảm thấy không hề chân thật.

Tạ Ngộ biết ba năm đó mình đã làm sai rất nhiều việc.

Hắn không phải một người chồng hoàn hảo, càng không muốn nhún nhượng cầu hòa.

Hắn cao ngạo, cường thế, dù có nằm dưới người kia cũng hung hãn dữ dằn, phải cắn để lại dấu răng trên bả vai Lục Doanh Châu, để lại dấu cào như thú vật trên lưng Lục Doanh Châu.

Trước khi gặp được Lục Doanh Châu, hắn mơ ước trở thành đại minh tinh.

Sau khi gặp được Lục Doanh Châu, hắn càng hy vọng có thể lăng xê đối phương thành minh tinh hơn.

Mới đầu Tạ Ngộ quyết định lăng xê Lục Doanh Châu, cho dù là bạn bè thân thích hay là người Tạ gia cũng đều không hiểu.

Dưới cái nhìn của bọn họ, một gã tình nhân nhỏ nhặt, nuôi trong nhà là tốt rồi, không cần thiết phí nhiều tâm tư đến thế.



Hơn nữa chim hoàng yến cứng cánh sẽ nghĩ thoát khỏi cái lồng sắt này.

Nhưng cuối cùng, Tạ Ngộ thành công.

Lăng xê được Lộc Kiến —— truyền kỳ điện ảnh thời đại này, làm giá trị công ty hắn tăng gấp khoảng mười lần.

Lúc ấy mỗi người đều khen mắt nhìn người của hắn tốt, tia trúng một con cự thú hút tiền như vậy.

Năm ấy Lộc Kiến đưa đến một khoản doanh thu khổng lồ cho công ty Tạ Ngộ, làm từ trên xuống dưới Tạ gia đều đỏ mắt không thôi.

Lục tục có người muốn đào Lộc Kiến đi.

Tạ Ngộ bỏ vốn lớn đến vậy để lăng xê Lục Doanh Châu, đương nhiên đã có chuẩn bị từ trước.

Để trao đổi, Lục Doanh Châu phải kết hôn với hắn.

Cho nên hôn nhân của bọn họ thực chất bắt đầu từ một trang hợp đồng.

Ngặt nỗi lòng người luôn thay đổi.

Lục Doanh Châu vốn là trai thẳng, thứ đã khắc vào gien không đổi được.

Tạ Ngộ biết hắn yêu phụ nữ hơn mình nhiều.

Ba năm qua, bọn họ giằng co, giận nhau, cãi nhau.

Thật sự mệt mỏi chịu không nổi, làm ầm ĩ tới mức vứt luôn thể diện, Tạ Ngộ mới miễn cưỡng thả Lục Doanh Châu đi.



Vào đêm, gió nổi lớn, con thuyền chao đảo trôi nổi trên mặt biển.

Người sống trong đất liền như thư ký Vương không tài nào làm quen được, Tạ Ngộ lớn lên ở vùng biển bước chậm trên boong tàu như giẫm trên đất bằng.

Thư ký Vương lén liếc Sếp Tạ.

Ánh trăng xối đầy đất.

Tạ Ngộ đứng trước lan can rìa thuyền, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Gió biển tanh mặn thổi tóc hắn bay lộn xộn.

“Bản hợp đồng tôi vừa mới bảo cậu đóng dấu đâu?” Tạ Ngộ bỗng nhiên mở miệng.

Thư ký Vương xoay người rút từ trong cặp hồ sơ ra văn kiện mà đối phương bảo mình đóng dấu trước khi lên thuyền —— hai bản hợp đồng bao nuôi.

Thứ này căn bản không có hiệu lực về mặt pháp luật, thư ký Vương không rõ Sếp Tạ muốn làm gì.

Bao nuôi chồng cũ?

Không có khả năng này đâu nhỉ.

Thư ký Vương nghĩ, Lục Doanh Châu giờ đã không phải cá trên thớt mặc hắn xâu xé nữa rồi.

Hiện tại sức ảnh hưởng của fans Lộc Kiến đã lớn đến mức có thể đấu lại với tư bản.

Tạ Ngộ nhận lấy văn kiện, giở xoàn xoạt một lần.

“Thư ký Vương.” Hắn nói sâu xa: “Nếu có cơ hội giúp cậu có thể làm lại từ đầu với người cũ mà cậu đã từng yêu sâu đậm, cậu có chấp nhận không?”

Thư ký Vương nổi da gà.

Đây vô cùng có khả năng là một đề bài chí mạng.

Một năm này, Sếp Tạ hận Lục Doanh Châu tới nhường nào, thư ký Vương tận mắt chứng kiến.

Nhưng trước kia Sếp Tạ yêu Lục Doanh Châu ra sao, thư ký Vương cũng ấn tượng sâu sắc.

“Tôi không biết, tôi bẩm sinh độc thân.” Thư ký Vương cười gượng nói.

“Vậy cậu nghĩ tôi có nên chấp nhận không?” Tạ Ngộ quay đầu lại nhìn.

Lòng thư ký Vương đánh cái độp.

Gió biển thổi phần phật.

Phản chiếu trong cặp mắt nâu nhạt của Tạ Ngộ là lốc xoáy chính mình cũng nắm được, tựa như biển khơi sâu thẳm không thấy đáy.

Thư ký Vương nhìn bản hợp đồng trên tay hắn, nghĩ rồi nói: “Chắc ngài đã biết đáp án rồi.”



Vừa lên đảo, Tạ Ngộ đi thẳng tới nhà Lục Doanh Châu.

Dân đảo hơi ngỡ ngàng với chuyện hắn đi vòng vèo, nhưng vẫn rất hăng hái dẫn đường cho hắn, chỉ vào căn nhà xập xệ: “Chính là nơi này.”

Bước chân Tạ Ngộ khựng lại.

Căn nhà này… là nơi trước kia hắn sống cùng mẹ.

Lục Doanh Châu sống ở đây chỉ là trùng hợp?

“Cộc cộc cộc!”

Thư ký Vương tiến tới gõ vang cửa phòng.

Một lát sau, người nọ mới ra mở cửa: “Ây dà…”

Lục Doanh Châu mặc áo ba lô lấm lem, dưới mặc một chiếc quần, ống quần xắn cao.

Chân đi dép lào.

Trang phục khó coi như vậy, lại vì dáng người và khuôn mặt xuất chúng, mà thành ra có thêm vài phần lãng tử.

Tầm mắt Tạ Ngộ không kiêng nể gì mà lướt xuống, đảo quanh cơ ngực rắn chắc, xem đường nét nhô lên trên bụng dưới, cùng với hai sợi dây quần vắt vẻo…

“Là tôi.” Tạ Ngộ đưa bản hợp đồng kia tới, giọng nói trầm thấp: “Chiều nay không phải anh bảo muốn làm thế thân của chồng cũ tôi à?”