Tôi Bán Thức Ăn Trên Wetchat Phát Tài

Chương 42



Dịch: Autumnnolove

CHƯƠNG 42

Sau khi trường học nhận được điện thoại của mẹ Tiểu Di, xử lý những em học sinh đã bạo lực bằng lời nói đối với Tiểu Di ra sao tạm thời không đề cập đến.

Hôm sau, mẹ Tiểu Di cố tình chuẩn bị quà tặng và dẫn con gái đến nói lời cảm ơn. Lúc mẹ Tiểu Di đi tới Quảng trường Hoa Hưng, "Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh" đã bắt đầu buôn bán, ngoài cửa có một hàng dài người xếp hàng. Nếu vào lúc này, chắc chắn người ta không có thời gian. Mẹ Tiểu Di suy nghĩ một lúc, dứt khoát bảo tài xế lái xe tới khách sạn Hương Tạ.

Ba của Tiểu Di họ Tôn, là cổ đông lớn của khách sạn Hương Tạ. Sau khi hai mẹ con họ tới khách sạn, giám đốc khách sạn hay tin đích thân có mặt tiếp đón. Tôn gia vốn dĩ là cổ đông lớn của khách sạn, tất nhiên sẽ có một phòng chuyên dụng ở đây. Mẹ Tiểu Di dự định để con gái nghỉ ngơi ở khách sạn, chờ khi nào cửa hàng không bận nữa mới tới.

Giám đốc khách sạn biết được mục đích tới đây của bà ấy, trên mặt không có vẻ gì, nhưng trong lòng lại lộp bộp, sau đó âm thầm cảm thấy may mắn. Sáng nay ông ta cử người tới "Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh" để được một câu trả lời, bên đó một mực từ chối. Giám đốc khách sạn có chút không vui, ngẫm nghĩ bản thân quen biết nhân viên quản lý của Quảng trường Hoa Hưng, ông ta đang định tranh thủ thời gian mời người nọ ăn một bữa cơm, để người nọ giúp đỡ nói chuyện hoà giải. Ông ta cho rằng "Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh" bày bán ở Quảng trường Hoa Hưng, chắc chắn phải nể mặt nhân viên quản lý. Tất nhiên, hành vi kiểu này ít nhiều cũng có một chút ý đồ ép buộc người khác. Nhưng giám đốc khách sạn không ngờ, một quán ăn gia đình nhỏ mà lại quen biết một trong những cổ đông của khách sạn, thậm chí cổ đông thoạt nhìn giống như mắc nợ ân tình người ta. Nghĩ tới điểm này, ông ta không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn bản thân vẫn chưa hành động, nếu không e rằng đã đắc tội với người khác.

Mẹ của Tiểu Di không biết những suy nghĩ trong lòng ông ta, nhớ lại sau khi tới thành phố H đã có chút lơ là con gái, nhân cơ hội này trò chuyện với cô bé nhiều hơn. Trong lúc đó, mẹ của Tiểu Di còn thuê người mua hộ, mua bánh mặc ngọc và trà lá sen từ "Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh".

"Mẹ ơi, món điểm tâm này thoạt nhìn đen ơi là đen, nhưng mùi thì lại rất thơm!", Tiểu Di hít hà và nói.

Có lẽ Tiểu Di ăn uống đủ chất, mái tóc vốn dĩ rất tốt, nhưng có thể tốt hơn cũng không phải chuyện xấu. Mẹ Tiểu Di vuốt tóc cô bé, nói: "Thế thì con nếm thử đi".

Hương vị bánh mặc ngọc tất nhiên là không có gì để bàn cãi, sau khi ăn một miếng, Tiểu Di không thể ngừng lại được. Mẹ Tiểu Di vốn không muốn ăn, nhưng ngửi mùi hương và nhìn thấy con gái ăn ngon đến vậy, không khỏi cầm một phần bánh khác lên và ăn. Trước kia gia đình của mẹ Tiểu Di cũng khá giả, sau khi lấy chồng cũng từng ăn không ít món ngon, tuy vậy vẫn bị hương vị bánh mặc ngọc làm cho kinh ngạc.

"Món điểm tâm này ngon quá!", Tiểu Di ăn xong, lộ ra nụ cười thỏa mãn trên mặt.

Nhìn thấy con gái vui vẻ, mẹ Tiểu Di cũng mỉm cười theo, đồng thời đặt trà lá sen tới trước mặt con gái. Trà lá sen tản ra mùi hương thơm ngát, nhưng nói chung là trẻ con ở lứa tuổi này đều thích uống trà sữa hơn, cho nên Tiểu Di thực sự có chút vô cảm đối với trà.

"Chỉ có ba và ông nội mới thích uống trà", ngoài miệng thì cô bé nói vậy, nhưng vẫn đón lấy ly trà từ tay mẹ.

Sau khi cúi đầu uống một ngụm, đôi mắt cô bé bỗng nhiên sáng rực: "Ôi, trà này dễ uống quá, còn hơi ngọt ngọt nữa!".

"Hơi đắng trong miệng, nhưng dư vị trong cổ họng lại ngọt", mẹ Tiểu Nhi uống một hớp trà lập tức bình phẩm.

Phát hiện con gái bị bạn bè bắt nạt ở trường học mà bản thân không hay, trong lòng mẹ Tiểu Di hơi giận chính mình, đến khi dùng bánh mặc ngọc và trà lá sen xong, tâm trạng mới tốt hơn một chút.

–Editor: Autumnnolove–

Hơn tám giờ tối, "Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh" chuẩn bị đóng cửa, cửa hàng bận rộn cả ngày cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh. Hai cô nhân viên hoàn thành công việc của mình thì trở về trước, còn lại mẹ Hướng đang ở sau quầy thu ngân.

"Ông thấy nên mua loại nhà nào cho bé cưng thì tốt hơn?". Có lẽ lợi nhuận của cửa hàng quá tốt, mẹ Hướng cảm thấy khả năng mua được nhà cho con gái càng lúc càng cao, không khỏi bàn bạc với ba Hướng trước.

"Mua một căn biệt thự nhỏ nhỉ?", Ba Hướng tắt đèn phòng bếp và đi ra.

Mẹ Hướng quay đầu nhìn ba Hướng, nói: "Ông còn dám mơ xa hơn cả tôi".

"Có gì đâu mà không dám mơ. Tuy giá nhà ở thành phố H khá cao nhưng tìm một căn biệt thự nhỏ một cổng một căn cũng không thành vấn đề". Ba Hướng tính toán, nếu thật sự không đủ thì bán luôn căn nhà mặt tiền ở quê là đủ.

Mẹ Hướng vừa dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về nhà vừa nói: "Tôi nghe nói bây giờ phổ biến chung cư cao cấp gì đó…".

Hai vợ chồng đang trò chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy có người đi đến bên ngoài, lời nói tới miệng lập tức ngừng lại.

"Xin lỗi, tiệm đã đóng cửa rồi".

Mẹ Hướng nghĩ là khách hàng, bước ra ngoài mấy bước để thông báo. Vừa nói dứt câu, mẹ Hướng mới nhận ra người ngoài cửa chính là giám đốc khách sạn Hương Tạ. Trước đó giám đốc khách sạn Hương Tạ muốn mua công thức nấu ăn mà không được, lấy lùi làm tiến tiếp tục muốn "Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh" ưu tiên cung ứng bánh mặc ngọc cho khách sạn, nhưng sau khi mẹ Hướng nghe con gái phân tích qua, sáng nay đã từ chối rồi. Bây giờ nhìn thấy ông ta tới đây, mẹ Hướng cho rằng ông ta còn chưa từ bỏ ý định, nụ cười trên mặt ảm đạm một chút.

Giám đốc khách sạn lập tức đoán được suy nghĩ trong lòng mẹ Hướng, vội vàng lên tiếng: "Tôi hiểu ý của bà chủ rồi, lần này tôi chỉ đi cùng bà chủ của chúng tôi tới đây thôi".

Mẹ Hướng nghe vậy, nhìn sang người phụ nữ dịu dàng quý phái bên cạnh ông ta.

"Chào chị!". Mẹ Tiểu Di chào hỏi một tiếng, rồi nhìn thoáng qua trong tiệm, sau đó nói luôn mục đích đến đây hôm nay.

Để tránh cho người ta nhận lầm người, mẹ Hướng còn lấy ảnh chụp của con gái trong điện thoại ra cho họ xem một cái, sau khi chắc chắn không có nhầm lẫn mới nói: "Chuyện nhỏ thôi mà, không cần khách sáo như vậy".

"Chuyện liên quan tới con cái nhà mình, sao có thể là chuyện nhỏ cho được. Tối mai anh chị có rảnh không? Em muốn mời anh chị một bữa cơm", mẹ Tiểu Di xoa đầu con gái và nói.

"Không cần đâu, thật sự không cần đâu", mẹ Hướng từ chối lời mời của mẹ Tiểu Di, mẹ Tiểu Di vẫn kiên quyết muốn gửi quà tặng lại.

Mẹ Tiểu Di cảm thấy hơi tiếc vì không gặp được Hướng Vãn, sau khi khen ngợi Hướng Vãn trước mặt mẹ Hướng một hồi mới chịu rời đi.

Chờ hai mẹ con họ về rồi, niềm vui trên mặt mẹ Hướng không có cách nào che giấu được: "Chu choa, bé cưng nhà chúng ta chính là một đứa trẻ tốt bụng…".

Ba Hướng gật đầu tán thành, hai vợ chồng họ mải miết khen ngợi con gái nhà mình trong suốt chặng đường về nhà.

Chút chuyện vặt vãnh, vốn dĩ Hướng Vãn không hề để trong lòng. Sau khi biết được người ta cố ý tìm đến cảm ơn từ trong miệng của ba mẹ Hướng, không thể không xuýt xoa một tiếng.

"Phải rồi, cô bé Tiểu Di đó muốn xin wechat của con, mẹ nói phải được sự cho phép của con mới được, cô bé đã lưu wechat của cô bé cho mẹ, hình như cô bé rất thích con đó". Giọng điệu mẹ Hướng lộ ra niềm tự hào, cảm thấy con gái nhà mình rất được người khác yêu thích.

Hướng Vãn gật đầu bày tỏ đã biết, sau đó thuận tay kết bạn với dãy số wechat kia. Ngoài đời cô bé trông có vẻ rất nhút nhát, nói chuyện lí nhí, nhưng ở trên mạng lại nói không ít và lời nói rất ngọt. Một cô bé vừa ngoan vừa biết cách nói chuyện, tóm lại sẽ không làm cho người ta khí chịu. Hướng Vãn xem cô bé giống như đứa em gái nhỏ, thỉnh thoảng trò chuyện với cô bé một chút.

[ Chị Vãn Vãn, chị thật là ờ mấy zing! Có thể làm ra thứ tốt như trà lá sen này, em gầy đi rồi ~ *love* ]

[ Hôm nay là thứ ba phải không? Em không phải lên lớp sao? ]

[ Nội dung bài học của học kỳ này em đã học xong rồi, mẹ cho em ở nhà ôn tập và củng cố kiến thức. ]

Hướng Vãn không hỏi vì sao cô bé không lên lớp, khen ngợi cô bé là học sinh giỏi rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

–Wattpad: Autumnnolove–

Sắp tốt nghiệp, Hướng Vãn rất bận, còn phải quản lý cửa hàng trực tuyến. Nhưng dù như thế, mỗi ngày cô đều bỏ ra chút thời gian đi đưa cơm trưa cho ba mẹ Hướng. Trưa nay trong lúc cô đang đi vào Quảng trường Hoa Hưng, nhận ra cửa tiệm còn náo nhiệt hơn so với ngày thường, lo lắng không biết xảy ra chuyện gì cho nên vội vàng bước nhanh.

"Bà chủ, dì cứ nhận lấy đi mà! Một lá cờ thưởng thôi, đâu có đáng bao nhiêu tiền".

"Nói tới chuyện này, tôi cũng muốn tặng cờ thưởng cho bà chủ đây. Cảm ơn trà lá sen của bà chủ giúp tôi giảm bớt một mớ thịt trên người".

Hướng Vãn quan sát tình hình bên ngoài cửa tiệm, kết hợp với những gì nhóm khách hàng xung quanh nói, mới hiểu thì ra có một khách hàng nữ đã mọc mấy centimet tóc con ở ngay phần trán bị rụng tóc, cô ấy hết sức vui mừng, cho nên cố tình tìm người làm một lá cờ thưởng và mang đến.

"Đừng, đừng, đừng…là chuyện nên làm, mọi người đừng tặng cờ như thế", mẹ Hướng nghe những khách hàng khác nói, lập tức tiếp lời.

Cuối cùng, nhóm khách hàng mỗi người một câu nói vào, mẹ Hướng vẫn nhận lấy lá cờ thưởng và treo phía sau quầy thu ngân, nhưng đồng thời yêu cầu những khách hàng khác tuyệt đối đừng tặng nữa.

Thấy không phải chuyện nghiêm trọng gì, Hướng Vãn xoay người rời đi, nhanh chóng đi vào trong tiệm từ lối cửa sau. Cô đi rồi, khách hàng xếp hàng còn đang trò chuyện với khách hàng nữ tặng cờ thưởng, hỏi thăm quá trình mọc tóc của cô ấy.

Có lẽ vị khách hàng nữ kia rất vui mừng, không ngần ngại mà vén tóc lên cho họ xem: "Tôi cảm thấy tốc độ mọc tóc nhanh hơn một chút sau khi ăn bánh mặc ngọc, từ lúc mọc tóc con đến dài được như vậy chỉ có hơn một tuần…".

"Quào! Hâm mộ quá đi, khi nào tôi cũng có thể được như cô thì tốt rồi".

"Tiếc là gần đây tôi mới biết đến cửa hàng này…".

"Tóc của cô trước đó như thế nào, còn hình chụp không?".

"Để tôi cho mọi người xem!". Khách hàng nữ thật sự không xấu hổ, lấy điện thoại ra cho những khách hàng xung quanh xem sự khác biệt trước sau.

Sau khi nhóm khách hàng xem xong, trong lòng càng thêm hâm mộ, đồng thời cũng tích cực xếp hàng hơn nữa.

–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–

Trong tiệm,

Lúc nãy đứng xa nên Hướng Vãn nhìn không rõ, bây giờ đi đến quầy thu ngân, mới nhận ra mấy chữ to tướng được viết trên lá cờ thưởng chính là: nguyên khí ẩm thực, cứu vớt tóc tôi, suýt nữa thì cô bật cười thành tiếng. Lúc Hướng Vãn không cười đã rất xinh đẹp, lúc cười rộ lên đôi mắt xinh đẹp giống như ánh sao rơi, khiến khách hàng nam trẻ tuổi vốn đang chuẩn bị quét mã thanh toán phải thốt lên:

"Anh có thể thêm wechat với em không?".

"Xin lỗi, wechat của tôi đã đầy rồi". Đây cũng không phải lần đầu tiên có người muốn xin wechat của cô, cho nên Hướng Vãn từ chối một cách hết sức tự nhiên.

Khách hàng nam trẻ tuổi có chút thất vọng, nhưng cũng không nói gì thêm.

Mỗi ngày Hướng Vãn không ở lại tiệm quá lâu, chờ ba mẹ Hướng ăn cơm trưa xong sẽ lập tức trở về, hôm nay cũng không ngoại lệ. Nhưng trước khi về, cô còn chụp một bức ảnh lá cờ thưởng kia, chia sẻ điều thú vị trong nhóm chat nhỏ, làm cho nhóm bạn Dương Điềm cười "ha ha ha ha ha" một trận.

Đây thật sự có thể xem là một câu chuyện thú vị, trong thời điểm tiktok được thịnh hành như hiện nay, tình huống lúc đó được một vị khách hàng quay lại và chia sẻ trên mạng.

[ Trời đất mẹ ơi, "nguyên khí ẩm thực", cười ẻ…. ]

[ Hahaha huhuhu…cười ra nước mắt, vì sao người mọc tóc không phải là Mị? Nếu mà là Mị á, Mị có thể tặng một trăm lá cờ thưởng luôn ớ! ]

[ Cờ thưởng đã chuẩn bị sẵn sàng, bao giờ thì tóc của tôi mới mọc lại đây? ]

[ Cười? Sờ sờ mái đầu dần dần hói đi, phải khóc thét lên oa oa oa. ]

[ Tôi cũng muốn ăn bánh mặc ngọc, hu hu hu…chừng nào bà chủ mới mở chi nhánh ở đây? ]