Tôi Bị Ép Cứu Vớt Nam Chính

Chương 7



- -----------------------------

07.

Tiếng chuông điện thoại của mẹ vang lên đã đánh thức tôi khỏi giấc mơ ăn gà chiên. Hệ thống điên cuồng gọi tôi: "Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi! Đã 12 giờ rồi, nếu mẹ cô biết cô ngủ đến tận bây giờ thì cô sẽ chết đấy!"

Tôi mơ mơ màng màng nghe điện thoại, mặc dù mắt vẫn nhắm tịt nhưng giọng nói cũng cố ra vẻ tỉnh táo hơn: "A lô, mẹ ạ? Con đang ăn cơm với bạn, sao vậy ạ?"

Giọng mẹ tôi có chút hoài nghi nhưng vẫn hỏi: "Ừ, vậy ăn gì?"

Nhớ lại hình ảnh trong mộng, tôi không chớp mắt mà nói: "Gà chiên!"

Hệ thống đã gặp chuyện này quá nhiều lần, thuần thục đổi sang giọng nữ: "Kiều Kiều, mau ăn đi. Cậu mà không ăn nữa là tớ ăn hết đấy nhé!"

Nghe giọng nói này tất nhiên mẹ tôi đã tin tưởng hơn, bà ấy cười: "Vậy con đi ăn đi, nhớ tối nay về nhà một chuyến, mẹ có chuyện quan trọng muốn nói với con!"

Tôi căn bản không để ý đến bà có chuyện quan trọng gì, dù sao thì chắc chắn chẳng có gì đâu. Hệ thống hừ hừ: "Xem đấy, vào lúc quan trọng cô vẫn phải dựa vào tôi còn gì, tôi cứu cô bao nhiêu lần rồi hả?"

A a.

Dù thế nào cũng được coi là cộng sự sớm chiều bên nhau, Hệ thống có thể tốt bụng như thế sao? Tất nhiên là không rồi. Chẳng qua nó vì muốn lấy lòng và nịnh bợ tôi để tôi không lôi nhược điểm năm đó ra uy hiếp nó.

Mọi chuyện đã qua 10 năm rồi nhưng dùng chiêu đó uy hiếp nó thì tôi vẫn thành công cả trăm lần. Lần nào nó cũng bị dọa sợ đến mức tè ra quần.

Tôi cũng lười trả lời nó, lại ngã vật ra giường, nghịch di động.

Tôi lại quay trở về cuộc sống năm 24 tuổi, cuộc sống của tôi cũng không có thay đổi quá nhiều, không giống như những nhân vật chính trong tiểu thuyết ngôn tình có bàn tay vàng hỗ trợ từ một nhân vật vô danh trở thành một người có thể thay đổi cục diện. Tôi vẫn giống như kiếp trước, chỉ là một nhân viên làm công ăn lương quen mà thôi.

"Hệ thống, tôi đúng là người vô tích sự. Tôi cảm thấy sống lại thì cuộc sống của tôi vẫn chỉ như vậy, cũng chẳng cầu mong thăng quan tiến chức gì cả!"

Vì lúc trước tôi thờ ơ đối với việc nó lấy lòng, nịnh bợ nên giờ đây nó lại châm chọc tôi: "Heo nái chẳng thể leo cây, cá mặn không thể lật mình!"

Nhưng mà chuyện duy nhất khác biệt là vụ án giết người liên hoàn đáng sợ kia không xảy ra nữa. Xét trên khía cạnh nào đó quả thật tôi đã thay đổi được Quý Tinh Duệ.

Tôi hỏi Hệ thống rất nhiều lần: "Rõ ràng nhiệm vụ của tôi đã thành công, Quý Tinh Duệ không còn đi giết người nữa, tại sao cậu còn chưa đi hả? Tôi muốn tận hưởng cuộc sống một mình này!"

Hệ thống cắn răng nghiến lợi: "Cô nghĩ rằng tôi không muốn đi à? Tổng bộ bảo rằng tôi không được đi, chỉ có thể cùng tiếp tục sinh hoạt với cô mà thôi!"

Nhắc tới cũng kì lạ, suốt 16 năm, tôi không hề gặp Quý Tinh Duệ dù chỉ một lần. Cậu ấy dường như chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của tôi vậy. Nhưng kí ức về cậu ấy lại chưa bao giờ phai nhạt.

Tôi nằm ườn từ 12 giờ trưa đến 7 giờ tối, tùy tiện chuẩn bị một chút rồi về nhà. Nơi tôi ở chỉ cách nhà bố mẹ 1 giờ đi xe buýt hoặc tàu điện ngầm, đi taxi cũng chỉ mất khoảng nửa tiếng. Vừa ra khỏi cổng tiểu khu, một chiếc ô tô màu đen đỗ gần đó, khẽ nhấp đèn xe và ấn còi tin tin...

A? Đang chờ tôi sao? Tôi nửa tin nửa ngờ tiến lại gần, người đàn ông vuốt keo bóng loáng nhanh chóng bước ra khỏi xe.

"Cô Đinh!" Anh ta hơi khom người, mở cửa xe đằng sau giúp tôi: "Mời cô lên xe!"

Tôi sợ hãi: "A? Anh biết tôi à?"

Người đàn ông kia lấy di động, không biết bấm số của ai, một lát sau trong điện thoại vang lên tiếng của ba tôi: "Con gái, đây là... bạn của ba. Ba nhờ người ta đến đón con, mau về đi, mẹ đang gói sủi cảo cho con này!"

Đã nghe được giọng của Lão Đinh, tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn nhưng cũng có chút nghi ngờ, từ khi nào ông già nhà mình lại quen biết bạn bè như vậy chứ?

Mặc dù tôi không nhận ra xe này của hãng nào nhưng nhìn qua cũng biết rất đắt rồi...

Mang theo một bụng nghi vấn bước vào nhà, chỉ thấy mẹ già bưng đĩa sủi cảo nóng hổi đặt lên bàn. Cả ngày hôm nay tôi chưa ăn gì nhìn thấy vậy, không khống chế mà xông tới, lấy tay nhón một miếng đút hết vào miệng: "A, a a! Nóng nóng nóng quá!"

Tôi bị bỏng mà nhảy cỡn lên nhưng cũng không nỡ nhổ miếng sủi cảo ra, cố nuốt nó xuống bụng nhưng lại bị nghẹn giữa họng. Tôi cố chịu đựng đi tìm nước uống thì đột nhiên nhìn thấy một bàn tay trắng nõn với khớp xương rõ ràng đưa cốc nước tới trước mặt tôi.

Tôi sững sờ chừng vài giây, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt sáng như sao băng của một người đàn ông. Trong đầu xuất hiện rất nhiều nghi vấn. Đây là ai chứ? Tại sao lại có thể đẹp trai như vậy nhỉ? Tại sao trai đẹp lại có thể xuất hiện ở trong nhà tôi chứ?

Tôi không hiểu, nhưng điều quan trọng nhất là tại sao tôi luôn cảm thấy tên này có chút quen thuộc nhỉ?

"Hệ thống, không biết tôi tỉnh ngủ chưa nhỉ?"

Hệ thống vẫn dùng câu nói kia: "Cô tát mình mấy cái là biết thôi mà!"

"Ai nha, con nhóc này!" Mẹ tôi cau mày quở trách: "Đã lớn tướng từng này rồi mà không biết phép tắc gì cả... Tinh Tinh à, con đừng để ý đến nó. Đến tận bây giờ nó vẫn còn trẻ con lắm!"

Ai cơ?

Vừa rồi mẹ gọi ai vậy?

Tôi lẳng lặng quay đầu nhìn chàng thanh niên trước mặt, cậu ấy cũng lẳng lặng nhìn tôi, khóe môi hơi nở nụ cười: "Không sao đâu, dì ạ! Con biết mà!"

Tôi nhìn cậu ấy chằm chằm, càng nhìn càng thấy quen thuộc, lông mày, ánh mắt, lỗ mũi, môi và nụ cười quen thuộc kia, dần dần tổng hợp thành một người quen thuộc trong trí nhớ.

"Cậu là... Quý Tinh Duệ?"

Người đàn ông trước mặt gật đầu một cái, trong mắt dường như có vô số tia sáng ấm áp: "Vẫn khỏe chứ, Đinh Kiều Kiều?"