Tôi Bị Hai Kẻ Biến Thái Cùng Theo Dõi

Chương 13



21.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi tôi lớn lên dám nghỉ học cả ngày.

Ngày hôm sau lúc tôi tới lớp, Chương Ngọc và đám bạn kia của cô ta cười đến ngã tới ngã lui.

"Vịt con xấu xí không biết còn dám đi tán tỉnh người khác không?"

"Nó không tự soi gương xem, khuôn mặt như thế đi ra đường người khác nhìn vào thì phát tởm lên mất thôi."

...

Tôi ngồi tại chỗ làm bài tập, không để ý đến họ.

Tôi nhất định phải học tập thật tốt, thi đậu đại học tốt, thoát khỏi nơi này.

Thi tốt nghiệp trung học phổ thông xong là tốt rồi, lên đại học là tốt rồi, trong lòng tôi tự động viên mình.

Nhưng mà, làm sao bây giờ, con mắt mơ hồ, chữ trên quyển sổ cũng bởi vì nước mắt mà nhòe mất...

Dưới đáy lòng tôi tự hỏi mình, tôi còn có thể chịu đựng đến sau khi thi đại học sao?

Lúc Chương Thiêm tới, nhìn thấy bộ dáng của tôi thì giật nảy mình.

Chắc hẳn nhìn tôi xấu xí quá, tóc cũng bị cắt ngắn đến cổ rồi, cũn cỡn, lại còn nham nhở.

"Cậu... có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Cậu không biết?" Tôi tự giễu.

"Làm sao tôi biết được?" Cậu ta nghiêm mặt lại.

Tôi bỗng nhiên thấy thật nực cười, đúng vậy, cậu ta làm sao biết được.

"Bức thư tình chết tiệt của cậu bị thầy hiệu trưởng lấy được, mẹ tôi cầu xin cha cậu đừng đuổi học tôi, nên cắt tóc của tôi, sau đó tôi biến thành một con quái vật xấu xí như này, thế nào, bây giờ cậu đã biết chưa?"

Chương Thiêm sững sờ, sắc mặt trắng bệch.

Cậu ta mặt vênh mày váo, cho rằng phạm sai lầm cùng lắm cũng chỉ bị phạt cắt đứt tiền tiêu vặt một tuần, nhưng cậu ta lại không biết rằng, trên thế giới còn một loại người đến tiền tiêu vặt cũng không có.

Vì vậy tại sao bọn họ luôn gây sự với tôi?

Tôi không tài nào hiểu được.

"Trêu chọc tôi như vậy đủ vui chưa?" Tôi không muốn nhiều lời nữa.

Cũng bởi vì bức thư tình mà tôi thậm chí không biết tới do cậu ta viết, lại khiến tôi bị đánh một trận, bị cắt tóc, bị làm nhục, bản thân cậu ta lại không sao cả.

Đều là con người, tại sao có người vừa sinh ra đã đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn?

"Tôi không phải nói đùa hay trêu chọc em, tôi nghiêm túc thích em." Chương Thiêm vẫn cố gắng giải thích.

"Được, nhưng tôi nói cho cậu biết. Cả đời này. Tôi. Không. Thể. Nào. Thích. Cậu. Được. Nữa."

"Không." Cậu ta ném sách xuống liền chạy ra ngoài, "Tôi đi tìm ông ta."