Tôi Bị Hai Kẻ Biến Thái Cùng Theo Dõi

Chương 7



15.

Buổi chiều lúc chúng tôi đang chạy bộ, bỗng bên ngoài sân thể dục có một chiếc BMW dừng lại.

Một người phụ nữ bước xuống từ trên xe, trên tay cầm một bó hoa ghi "Chúc Chương Thiêm sinh nhật vui vẻ".

Cô ấy đi tới muốn ôm đầu gấu, cậu ta lại nhìn tôi một cái, ngại ngùng đẩy ra.

"Dì nhỏ, con đã trưởng thành rồi, dì không thể ôm con nữa."

Người được gọi là dì của cậu ta sửng sốt, "Từ nhỏ học được thói bám đuôi dì xin tiền tiêu vặt có thấy con nói thế đâu?"

"Nói chung bây giờ không ôm được." Cậu ta vẫn tiếp tục nhìn tôi.

?

Nhìn tôi làm gì?

"Cô nhóc nào đây?" Dì nhỏ của cậu ta bấy giờ cũng quay qua nhìn tôi.

"Bạn cùng bàn." Đầu gấu kéo tôi về phía cậu ta.

Người phụ nữ này tôi từng gặp, vào tối hôm cô ấy nhảy lầu, cô ta chính là cảnh sát Đàm người phụ trách lấy lời khai lập biên bản.

Cô ta chính là dì của đầu gấu và hotgirl sao?

Tôi lập tức không còn thiện cảm với cô ta, chỉ chào một tiếng rồi rời đi.

Đi tới bên rìa sân thể dục, tôi mới phát hiện hotboy đang đứng trong góc hút thuốc.

Mà ánh mắt của cậu ta nhìn cảnh sát Đàm thật sự không thể gọi là thân thiện.

- ---------

Mấy ngày sau đó, tôi vẫn không hiểu ánh nhìn của hotboy dành cho cảnh sát Đàm rốt cuộc là có ý gì.

Có một ngày tôi ở văn phòng giúp giáo viên sắp xếp tài liệu, phát hiện một tin tức kinh người.

Hotboy lớn hơn chúng tôi hai tuổi.

Cậu ta lưu ban hai năm.

Không phải chữa bệnh thì là ngồi tù.

Cậu ta mắc bệnh gì sao?

Tôi vẫn giữ suy nghĩ ấy cho đến khi tôi ngồi đợi xe buýt, khóe mắt liếc thấy cậu ta bước lên chiếc BMW của cảnh sát Đàm.

Trong lòng tôi chợt có một ý nghĩ nảy sinh, chẳng lẽ bởi vì trước đó cậu ta ngồi tù, cho nên hôm ấy nhìn thấy cảnh sát Đàm mới giống như nhìn thấy người quen?

Rốt cuộc cậu ta đã làm gì?

Tôi lo lắng một đường, lại nhìn thấy trong xe, hai người bọn họ vừa nói vừa cười, thực ra là cảnh sát Đàm mới luôn cười, từ trước đến nay hotboy không nói nhiều, nhưng chỉ cần đeo lên nụ cười đặc trưng của mình, cũng đủ để cậu ta chinh phục người phụ nữ bên cạnh.

Cuối cùng xe dừng lại trước cửa khách sạn.

Da đầu tôi tê dại một trận.

Cảnh sát và tù nhân?

Hotboy, cậu ta muốn làm gì?

Buổi tối tự học hôm đó hotboy không tới.

Ngày hôm sau cậu ta vừa đến lớp liền nằm sấp trên bàn ngủ.

Cậu ta trông mệt mỏi và kiệt sức.

Khi tôi đi ngang qua, hotboy đột nhiên chạm vào tay tôi, cười hỏi,

"Ngày hôm qua có phải cậu đã đợi tôi suốt tiết tự học buổi tối không?"

Tôi giật mình, làm sao hotboy biết tôi đã nhìn chỗ trống của cậu ta mấy chục lần?

Cậu ta lắp camera trong lớp à?

"Không có."

Tôi kiềm chế hất tay hotboy ra.

Cậu ta cũng không nói gì nữa, chỉ thấp giọng cười.

Hotgirl đúng lúc đó từ bên ngoài phòng học đi vào, hùng hùng hổ hổ vọt tới trước mặt chúng tôi, "Tối qua cậu đi đâu?"

"Ngủ." Giọng nói hotboy rất lạnh nhạt.

"Ngủ ở nhà?"

"Không phải."

"Sao không nói trước cho mình biết?"

Cậu ta làm sao nói bản thân không phải ở nhà, mà ở khách sạn, hơn nữa không phải một mình, mà còn ở với dì nhỏ cô ta, sự thật này ép tôi không thở nổi.

Tôi ở một bên đều sốt ruột thay, cậu ta lại cực kỳ bình tĩnh.

"Không thích nói."

Hotboy tiếp tục gục xuống bàn ngủ, không để ý tới cô.

Tôi bị hành động của cậu ta dọa đến choáng váng, nhanh chóng rời khỏi.