Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt

Chương 120: Tg5_(19)



Edit: Mei A Mei

Thân thể nhanh chóng rơi xuống, hòa cùng tiếng gió.

Lạnh quá.

Trong mơ hồ, tiếng rên rỉ thê lương, bi thương và tuyệt vọng như con thú vang vọng bên tai...

Có vẻ là lần đầu. Cô nghe rõ giọng nói của y cất giầu nhiều tâm trạng, mãnh liệt vậy mà.

Nhưng, làm thế trước mặt nhiều người...

Ý thức dần hỗn loạn. Cô vô tình lẩm bẩm tên y:

"Chu, Triều, Khanh..." Ngay khi cô hoàn toàn rơi vào bóng đêm, một đôi tay mạnh mẽ vòng qua eo cô, bế bổng cô lên, vững vàng đáp đất.

Nhìn miệng vết thương chảy máu không ngừng trên người cô, Chu Triều Khanh muốn ngăn máu chảy nhưng vô ích...Vết thương này, vốn không thể cầm máu.

Trường đao kia đâm xuyên người cô. Lẽ nào...y chỉ biết nhìn cô chết ngay trước mặt mình sao?

Không!

Đặt cô nằm xuống đất, Chu Triều Khanh ngẩng đầu nói với Tả Thiên Dụ: "Bảo hộ giúp ta."

Trên tường thành, cuối cùng Hạ Hầu Phỉ Nhiên đã thấy rõ người ôm Trần Nhữ Tâm là ai. Quả đúng gã thái giám hầu hạ bên cạnh mình - - Chu Triều Khanh!

Lại là y! Nhưng y lại có võ công?!

Hạ Hầu Phỉ Nhiên còn chưa kịp nghĩ kĩ thì thủ lĩnh cấm vệ quân đã sai người bắt về.

"Buông cô ra!"

"Thái tử điện hạ, chúng ta đã mất đi cơ hội giảng hòa." Thủ lĩnh cấm vệ quân vô cảm nói: "Thuộc hạ ưu tiên bảo vệ sự an toàn của ngài. Cho nên xin ngài hãy rời khỏi tường thành này trước."

"Vớ vẩn! Buông cô ra!"

Hạ Hầu Phỉ Nhiên giãy giụa không được, đành miễn cưỡng bị đưa đi.

Thủ lĩnh cấm vệ quân chỉ có thể thi hành mệnh lệnh thứ hai của bệ hạ, cố sống cố chết giữ lấy hoàng thành!

"Triệu tướng quân, xem ra cuộc chiến hôm nay không thể hoãn được nữa."

"Ít nhất một ngày nữa viện quân mới đến. Hy vọng chống đỡ được tới lúc đó..." Triệu Quảng Bình mặc khôi giáp, bước lên tường thành, giơ tay ra lệnh cho binh lính đã mai phục từ trước: "Bắn tên!"

Dưới tường thành rất yên tĩnh. Các tướng sĩ vây xung quanh hai người kia. Tả Thiên Dụ đứng đằng trước ngăn mũi tên.

Mặt cô dần mất đi vẻ hồng hào, càng yếu ớt nhợt nhạt.

Chu Triều Khanh, hoặc thay xưng hô là Vân Hề. Y quỳ trên mặt đất, vẽ một trận đồ bằng chính máu của mình. Sau khi trận đồ đó hoàn thành xong, tốc độ máu chảy ở thân thể cô chậm dần. Lí do tại sao cấm thuật bị gọi là cấm thuật, bởi vì nó phải đánh đổi bằng tuổi thọ của người thực hiện.

Mạch đập của cô vẫn yếu, như thể sẽ ngừng đập bất kì lúc nào.

Lần đầu tiên, cảm giác bất lực ấy phang thẳng vào tim y. Y vẫn không giữ được cô...

"...Ai có thể, cứu nàng ấy đây..." Đáy mắt Vân Hề tối thẫm như mực, cực kỳ trống rỗng, "...Sư phụ."

Đúng. Nhất định sư phụ có cách!

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong lòng. Vân Hề ôm cô khinh công rời đi.

Thấy y ôm công chúa đi, Tả Thiên Dụ bèn tiến lên ngăn y lại, nhìn đăm đăm bằng ánh mắt sắc bén: "Ngươi muốn mang công chúa đi đâu?!" Dù công chúa có chết thì cũng sẽ không muốn chết ở Hạ Quốc. Ông ta đã thề đưa công chúa về Trần Quốc.

Vân Hề lôi ra một khối ngọc quyết khắc kì lân rồi ném về phía ông ta. Tả Thiên Dụ dễ dàng bắt được nó. Sau khi thấy vật trong tay, Tả Thiên Dụ nhìn y: "Ngươi là..."

Thấy ông ta không ngăn cản nữa, Vân Hề lập tức mang người trong ngực biến mất giữa thiên quân vạn mã này.

"Chủ nhân Tử Vi Cung, Vân Hề."

Giọng Tả Thiên Dụ chẳng hề nhỏ. Thủ lĩnh cấm vệ quân trên tường thành tinh thông khẩu ngữ, tức thì đọc được ra, tràn đầy khiếp sợ!

Vân Hề đại nhân là quốc sư Hạ Quốc, vì sao bây giờ lại ruồng bỏ Hạ Quốc?!

Hay...ngay từ ban đầu đã như thế rồi? Không biết được.

Phải bẩm báo chuyện này với bệ hạ ngay!

"Triệu tướng quân, ta có chuyện quan trọng cần bẩm bệ hạ. Xin nhờ nơi này cho tướng quân."

"Ngươi cứ đi đi."

...

...

Tử Vi Cung, Vân Hề vào trận pháp hộ sơn như chốn không người.

Y ôm Trần Nhữ Tâm hấp hối quỳ bên ngoài sơn động mà sư phụ đang bế quan, thỉnh cầu sư phụ có thể ra tay cứu nàng.

Thế nhưng, một canh giờ sau.

Một lão già râu tóc bạc trắng rốt cục cũng ra khỏi sơn động. Ông ta nhìn đồ đệ của mình, hơi bất lực và cảm khái: "...Con vẫn chạy trời không khỏi nắng."

"Sư phụ, cầu xin người hãy cứu nàng ấy...Đồ nhi đã phụ ân nuôi dạy của người. Người trách phạt đồ nhi sao cũng được. Chỉ cần người cứu nàng ấy thôi..."

Ông lão thở dài nhìn nữ tử thở yếu ớt: "Đã là duyên phận thì nàng ta phải trải qua nó."

Thấy y quỳ thẳng không dậy nổi, ông lão nói: "Đứng dậy đi. Lần này ngay cả vi sư cũng không thể cứu nàng ta, hẳn con biết đây vốn là số mệnh của nàng rồi mà? Kể cả có chuông trấn hồn ở đây thì nàng ta cũng khó sống qua tuổi 16..."

"Thật...hết cách rồi sao?" Giọng y hơi hoảng hốt, hơn hết là đau lòng đến chết lặng, như thể bị rút linh hồn ngay lập tức vậy, chỉ còn lại một đống vỏ quỳ trên mặt đất.

Lão già thở dài một tiếng, nhìn trò cưng của mình, bỗng nảy lòng bi thương: "Lát nữa, nàng sẽ tỉnh lại. Thời gian của vi sư sắp tới rồi, lần này xuống núi sẽ không trở về nữa, liệu mà giải quyết cho tốt."

Xuân se se lạnh. Gió giữa rừng núi có phần buốt giá.

Phải rất lâu Vân Hề mới hồi thần. Y ôm người trong ngực bước vào phòng. Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, thay y phục phủ đầy tuyết giúp cô. Cô không thích mùi máu tanh, sau khi tỉnh lại sẽ không thoải mái.

Trong lúc thay y phục, dường như Vân Hề phớt lờ miệng vết thương be bét màu kia. Y thắt dây lưng, búi mái tóc dài của cô lên.

Cuối cùng, Vân Hề tự thay y phục, đổi xiêm y trên người mình, chẳng hiểu tại sao, y vẫn đeo chiếc mặt nạ kia lên.

Bởi vì nàng ấy nói, muốn gặp Vân Hề.

Đến bên cạnh cô lần nữa, y yên lặng canh chừng, đợi cô tỉnh dậy.

Sư phụ nói cô sẽ tỉnh thì nhất định sẽ tỉnh.

Trần Nhữ Tâm đã không còn đau đớn nữa, chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng như giẫm trong mây, hoặc như bèo tấm không nơi nương tựa, chỉ biết xuôi theo dòng nước.

Cảm giác này, cũng chẳng tốt.

Nhưng vì chưa hồi phục ý thức nên Trần Nhữ Tâm chỉ có thể lơ lửng như vậy. Hồi lâu, rốt cục cô nhớ tới điều gì...

Thấy lông mi người trên sập khẽ run, y tiến lên dè dặt cầm tay cô, sợ quấy rầy cô.

Trần Nhữ Tâm chậm rãi mở mắt ra, bắt gặp một người đàn ông xa lạ. Mặc dù bộ dạng kia lạ lẫm thật, nhưng chẳng biết vì sao lại mang cho cô cảm giác quen thuộc.

Rõ ràng, cô chưa từng thấy người này mới phải.

Nhìn hai tròng mắt quầng thâm, tà áo màu vàng thêu hoa văn kỳ lân và tòa điện hỏa thạch, dường như Trần Nhữ Tâm đã hiểu ra điều gì...

Cô nhìn y, đôi môi bợt bạt như phủ một lớp sương trắng, khẽ cong môi, dịu dàng cười nói: "...Công tử có thể...tháo mặt nạ xuống không?

Y duỗi tay tháo mặt nạ, lộ ra diện mạo vốn có.

"...Công tử đẹp thật đấy." Y nắm tay Trần Nhữ Tâm. Cô cũng nắm hờ lại y. Liếc thoáng qua hai tròng mắt mông lung như mưa khói, "Ta đã thấy người đẹp nhất rồi đây."

"Cô nương quá khen." Y phải nhịn lắm mới không thất thố, may là đeo mặt nạ nên không khiến cô nhận ra điều khác thường.

Ánh mắt Trần Nhữ Tâm chưa bao giờ dời y. Cô khẽ mở miệng hỏi: "Ta có một chuyện muốn cầu xin công tử..."

"Nàng cứ nói đi." Cái gì ta cũng đáp ứng nàng, chỉ cần nàng ở lại, ở lại bên cạnh ta.

Nghe vậy, Trần Nhữ Tâm rũ mắt, che giấu nỗi buồn trào dâng đột ngột, bình tâm, bấy giờ mới mở miệng: "Thiên hạ 'phân lâu nhất định hợp, hợp lâu nhất định phân*', vốn đã phát triển vậy. Tử Vi Cung tính toán tường tận chuyện thiên hạ. Nếu đứng ngoài quan sát người không có bất kì ảnh hưởng gì tới thế giới này, nếu tùy tiện nhúng tay tiết lộ thiên cơ thì chắc chắn sẽ khiến sinh linh đồ thán, thiên tai không ngừng...Thế nên, liệu huynh có thể đồng ý với ta rằng đừng xâm nhập trừ phi vạn bất đắc dĩ được không."

*: Câu này tui cũng không biết nghĩa, ai biết nhắc hộ với nha ^^||

"Được." Y đồng ý dứt khoát.

...

Cũng chính ngày hôm đó, chỉ trong ba canh giờ, hoàng thành Hạ Quốc tan hoang. Tả Thiên Dụ thống lĩnh đại quân hoàn toàn đánh bại Hạ Quốc.

Tả Thiên Dụ cũng thuận tiện bắt giữ hoàng đế Hạ Quốc đang chuẩn bị tháo chạy bằng đường ngầm, cùng Hạ Hầu Phỉ Nhiên.

Một canh giờ sau, viện quân Hạ Quốc đã đến.

Tướng lĩnh viện quân thấy đại thế đã mất, chính bản thân cũng bị đại quân Trần Quốc âm thầm bao vây, rơi vào đường cùng, bèn chỉ biết đầu hàng.

Mọi thứ dường như kết thúc.

Toàn bộ hoàng thân quốc thích của Hạ Quốc bị Tả Thiên Dụ nhốt lại, mang về Trần Quốc.

Trong khi ấy, Hạ Đế cố gắng tự sát nhưng bộ hạ Tả Thiên Dụ đã ngăn cản, hơn nữa còn cướp độc trong tay khiến ông ta không thể tự sát được nữa.

Còn Hạ Hầu Phỉ Nhiên bị nhốt riêng một chỗ. Binh lính trông coi nghiêm ngặt.

Tên thái tử Hạ Quốc này đã giết công chúa, chắc chắn sẽ phải chịu sự trừng phạt!

Giữ lại thân binh trấn thủ hoàng cung Hạ Quốc, Tả Thiên Dụ giải hoàng thất Hạ Quốc về Trần Quốc.

Rốt cục Hạ Hầu Phỉ Nhiên là đứa con số mệnh của thế giới này, cũng không dễ dàng chết như vậy. Ngay khi Tả Thiên Dụ và nghĩa nữ Anh Lạc bẩm báo mọi chuyện cho Trần Đế, một đế vương vốn hồn hậu bất ngờ giận tím mặt!

Có lẽ, không phải ông ta không có tình cảm với mẫu thân Thái An công chúa. Tình yêu của đế vương quá mơ hồ. Nhưng cuối cùng cũng chỉ là nam nhân bình thường. Bằng không thì tại sao phần đông gái trai, duy có Trần Nhữ Tâm được ở cạnh hoàng hậu ngay từ khi còn nhỏ?

Chỉ bởi vì cô là trưởng công chúa?

Thành viên hoàng thất Hạ Quốc đều bị nhốt trong thiên lao, tới chết.

Chỉ có Hạ Hầu Phỉ Nhiên không cần ở nơi thiên lao lạnh lẽo tối tăm. Trần Đế hạ lệnh hành hình, giam hắn trong lao, cả đời bị ám vệ Trần Quốc quan sát nhất cử nhất động.

Nếu có hành vi khác thường, có thể tiền trảm hậu tấu!

Bản đồ Trần Quốc mở rộng, trở thành đệ nhất cường quốc trên mảnh đại lục này.

Trăm năm không ai dám xâm phạm.

...

Trần Quốc, ngự thư phòng.

"Tả ái khanh, Thái An của trẫm đâu?"

"Xin bệ hạ thứ tội, công chúa bị chủ nhân Tử Vi Cung mang đi rồi." Tả Thiên Dụ lấy miếng ngọc quyết khắc kỳ lân đặc biệt ra, dâng lên, "Trước lúc đi, hắn giao cái này cho vi thần. Công chúa bị trọng thương. Trên đời này chỉ người Tử Vi Cung mới có biện pháp. Vậy nên, vi thần không ngăn cản..."

"Cũng được." Trần Đế đứng dậy, trầm giọng nói: "Chọn ngày để trẫm tự đi thăm hỏi người Tử Vi Cung, mang Thái An về."

...

Sắc trời bên ngoài bất giác tối thui.

Trong Tử Vi Cung, cũng chưa đốt nến.

Căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở khe khẽ, "Giờ chúng ta đều không chống lại được quy tắc. Chúng ta có thể tạm biệt." Giọng Trần Nhữ Tâm nhỏ dần, "Chu Triều Khanh, chàng phải chờ ta...Mặc kệ chàng biến thành bộ dạng gì, ta nhất định sẽ tìm được chàng..."

Quả nhiên nàng ấy nhận ra mình.

Vân Hề đặt trán lên lòng bàn tay lạnh ngắt của cô, tức thì nước mắt như mưa, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào:

"...Thật xin lỗi, Nhữ Tâm."