Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt

Chương 148



Edit: Mei A Mei

"Cơ duyên?" Thanh Liên nhìn vào mắt hắn, không nghe thấy không động đậy.

"Đúng thế." Đạo nhân áo tím chính là Hồng Quân đã thành thánh từ sớm, được thánh linh Hồng Hoang xưng là đạo tổ.

Thánh nhân niệm một cái có thể biết hiện tại, quá khứ và tương lai.

Nhưng khi đối diện ánh mắt nàng, hắn lại không thể biết tương lai của nàng...Giây phút đó, Hồng Quân như hiểu ra điều gì nên không điều tra thiên cơ nữa.

Hắn trả lời: "Chỉ cần đạo hữu chờ lâu hơn chút, hắn sẽ trở lại thế gian này thôi."

Dứt lời, một luồng nguyên thần được săn sóc chu đáo trở về tay Thanh Liên.

Hơi thở nguyên thần rất yếu ớt, như thể sắp tiêu tan trong thiên địa này ngay giây sau vậy.

Vớt lại được tâm tình đã mất khiến Thanh Liên hơi bất an khi nâng sợi nguyên thần kia, "Đa tạ đạo tổ ra tay tương trợ." Thanh Liên khẽ cúi người xuống, nói lời cảm tạ.

Hồng Quân hơi nghiêng người, chỉ nói: "Mong đạo hữu tự giải quyết cho tốt."

Sớm ngày thành thánh.

Hồng Quân đến không hề kinh động tới bất cứ kẻ nào, trừ lúc rời đi ra thì sáu vị thánh nhân còn lại cũng chẳng ai biết được.

Bóng Thanh Liên biến mất khỏi chiến trường Vu tộc và Yêu tộc.

Lúc Thanh Liên rời đi, thấy thập nhị tổ vu chỉ còn mình cùng Hậu Thổ, Cộng Công lập tức bất an, lớn tiếng quát: "Thiên Đạo bất công với Vu tộc ta cỡ nào!!!" Dưới cơn nóng giận, gã vọt đến núi Bất Chu.

Núi Bất Chu chính là trụ trời. Trụ trời gãy thì sẽ khiến bầu trời xuất hiện một lỗ thủng lớn ngay lập tức, hồng thuỷ ào về phía Hồng Hoang.

Lần va chạm này cướp đi vô số tính mạng thánh linh vì hồng thuỷ. Trong đó, kẻ chịu ảnh hưởng lớn nhất là sinh linh yếu ớt nhất Hồng Hoang, và là tân Nữ Oa tạo ra chủng tộc -- loài người.

Giữa đất Hồng Hoang, duy chỉ con người sinh mạng yếu ớt nhất là không chịu nổi. Tuổi thọ cũng ngắn nhất.

Hồng thuỷ đến. Gia viên ngập chẳng còn ai. Thu hoạch vô số tính mạng con người.

Linh hồn con người không có nơi nào để quay về. Tất cả đều tề tựu ở biển Tu La nồng nặc sát khí nhất Hồng Hoang.

Mà trong cuộc chiến, cả Vu tộc và Yêu tộc đều thiệt hại.

Trong thập nhị tổ vu, ngoại trừ Hậu Thổ, toàn bộ đã chết trên trận đại chiến cùng Yêu tộc.

Đế Tuấn đứng đầu Yêu tộc cùng Đông Hoàng Thái Nhất đã tự bạo nguyên thần và pháp bảo bẩm sinh, từ đó nguyên thần không tồn tại trong thiên địa nữa.

Đại tướng Yêu tộc tử thương vô số kể, khiến nguyên khí yêu giới tổn thương nặng nề, làm cho yêu tộc đành phải ẩn núp.

Hậu Thổ rời khỏi Vu tộc. Mười một vị huynh trưởng đã đi rồi. Nàng hành tẩu nơi Hồng Hoang một mình và bất tri bất giác đi đến biển Tu La.

Cơ thể Vu tộc khoẻ khoắn. Thập nhị tổ vu càng hơn thế. Nhưng Vu tộc không có nguyên thần nên không tu nguyên thần.

Cũng không thể tính toán thiên cơ như các sinh linh khác.

Có lẽ, đây là nguyên nhân dẫn tới kết cục của Vu tộc.

Hậu Thổ thầm khóc buồn bã. Nàng không manh động như Cộng Công. Sau khi mọi thứ kết thúc, nàng cũng không liều mình cá chết lưới rách với yêu tộc.

Nhưng, cuối cùng nàng định giữ lại cho Vu tộc một cơ may, để hậu duệ Vu tộc được kéo dài.

Vì Cộng Công đụng vào núi Bất Chu mà khi chết đi hồn phách con người không còn chỗ quy về. Những hồn phách kia đang bi thương. Oán khí tràn ngập biển Tu La. Bọn họ giãy giụa nhưng đành phải bị sát khí trong biển Tu La ăn mòn, biến thành tộc Tu La chỉ biết giết chóc.

Hậu Thổ từng là Vu tộc, thầm thương xót nhưng lại chẳng thể làm gì.

"Nếu được, ta nguyện đền bù cho Vu tộc, bất luận phải trả giá cao bao nhiêu." Hậu Thổ nói ra lời từ tận đáy lòng. Thiên Đạo biết.

Hậu Thổ linh cảm được nên đột nhiên thề lớn về nơi nào đó: "Nay ta Hậu Thổ, lấy thân hoá luân hồi, để những hồn phách không chỗ quay về có một nơi an thân, thành 'lục đạo*'!"

* Lục đạo là 6 nơi ở của chúng sinh trong vòng luân hồi: cõi trời, cõi Atula, cõi súc sinh, cõi quỷ đói, cõi địa ngục. Phật giáo cho rằng, tất cả chúng sinh chưa được giải thoát, dưới sự thúc đẩy của nghiệp lực đều phải lưu chuyển sinh tử trong Lục đạo. Chúng sinh luân hồi đều ở trong biển khổ vô biên. (Theo Chungta.com)

Thiên đạo có cảm ứng, hạ xuống vô số công đức kim quang giúp nàng hoá luân hồi. Thiên đạo niệm đại đức kia, bảo vệ linh hồn nàng khỏi việc tan biến. Cũng chính vì vậy, Hậu Thổ có cơ duyên sở hữu nguyên thần.

Hậu Thổ lấy thân hoá luân hồi lập nên Âm Phủ và biến thành Bình Tâm nương nương ở Minh Giới.

Nay đã thành thánh tam thanh nhân, ai cũng phải yên lặng khom người chào Hậu Thổ.

Luân hồi hiện lên. Thanh Liên ở nơi Thanh Khâu xa đột nhiên mở mắt.

Nàng hành lễ về phía Hậu Thổ. Đồng thời cũng biết rõ, cơ duyên Hình Dã trở về thiên địa đã ở đây.

Thanh Liên đứng dưới thần mộc.

Hiện giờ Thanh Khâu không còn yên tĩnh như ngày xưa nữa. Trong này là thánh địa Hồ tộc. Thần mộc chính là thánh vật của Hồ tộc.

Bên cạnh Thanh Liên có một chiếc đèn trôi lơ lửng trước mặt nàng.

Kiểu dáng chụp đèn kia cực kì bình thường. Thân đèn có đường vân màu xanh biếc, phát ra ánh sáng ấm áp cực kì mờ nhạt.

Mà bên trong đèn đang ân cần chăm sóc một luồng nguyên thần của Hình Dã.

Thanh Liên đã tìm thấy nó ở Hồng Hoang, được luyện chế từ tinh chất thần mộc và thạch hồn trắng, gọi là: đèn Bích U.

Thanh Liên mặc thanh sam, tay cầm đèn Bích U, tới Minh giới.

Sau khi gặp Bình Tâm nương nương, Thanh Liên lấy ra sợi nguyên thần được săn sóc chu đáo bên trong thân đèn. Sự ấm áp nhàn nhạt như truyền đến lòng bàn tay. Chỉ có vậy thì hắn mới quay về thiên địa một lần nữa.

"Hình Dã, chờ ta tìm chàng nhé." Dứt lời, Thanh Liên bấm niệm pháp quyết, tự đưa sợi nguyên thần yếu ớt kia vào luân hồi.

Cho tới khi sợi nguyên thần hoàn toàn biến mất, bấy giờ Thanh Liên mới hồi thần, khẽ khom mình với Bình Tâm nương nương đang nhắm mắt đứng bên cạnh: "Đa tạ."

Bình Tâm nương nương nghiêng người tránh đi.

Có được nguyên thần là biết được ý trời, tính toán thiên cơ.

Mặc dù thiên cơ không rõ nhưng giây phút đó lại khiến Bình Tâm nương nương hành động như vậy.

Thanh Liên rời khỏi Minh giới, quay về Thanh Khâu.

Đúng lúc này, Thanh Liên nhìn về phía Tam Thập Tam Thiên không thuộc về Hồng Hoang. Ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Thiên đạo vốn khiếm khuyết lập tức toàn vẹn.

Hồng Quân lấy thân hợp đạo.

Không hiểu vì sao, Thanh Liên hơi nhăn ấn đường. Chẳng mấy chốc lại trôi qua.

Thanh Liên nán ở Thanh Khâu quốc, trong lúc vô tình đã che chở cho đám sinh linh Thanh Khâu.

Thế nhưng, qua hơn vạn năm, Thanh Liên vẫn không định đến chỗ Hình Dã.

Vì tìm kiếm tung tích của hắn nên chỉ đành thoát khỏi Thiên Đạo, trở thành thánh nhân tồn tại cùng đại đạo.

Thành thánh.

Thanh Liên lấy hai luồng Tử Khí Hồng Hoang bám vào nguyên thần ra. Trong đó có một luồng đã lây hơi thở mình, hoà lẫn với nguyên thần của nàng.

Còn một luồng khác, nàng chuẩn bị tặng cho Hình Dã.

Vốn dĩ, Thanh Liên định tặng sau khi hắn ngao du Hồng Hoang trở về.

Nhưng...

Gác lại suy nghĩ trong lòng, Thanh Liên thoáng một ý nghĩ. Màu trắng mơ hồ hiển hiện xung quanh nàng. Chỉ chốc lát, một chàng trai mặc áo bào đen, khuôn mặt trang nghiêm nhưng xương chân mày lại giống nàng ba phần, đứng trước mặt nàng.

Thanh Liên nhìn chàng trai trước mắt, nói: "Ngươi là Ác thi của ta, tên: La Tỳ."

Chàng trai áo bào đen hơi khom người vái một cái, cũng không rời đi mà ở lại Thanh Khâu quốc tu hành. Đôi khi La Tỳ sẽ luận đạo cùng bản thể Thanh Liên. La Tỳ tính lạnh lùng, chỉ đối xử nhẹ nhàng với mỗi Thanh Liên.

Ma thần trong hỗn độn không tách âm dương. Thanh Liên vốn là Phù Du trông coi pháp tắc thời gian, ngay cả khi thay pháp thân cũng chưa bao giờ thay đổi.

Thứ thay đổi, chỉ là bản tính cứng rắn.

Nói A Tỳ trước mặt là ác thi của nàng thì chi bằng cứ nói là mình lúc đó.

Nửa năm sau, dưới gốc thần mộc Thanh Khâu xuất hiện một thiếu niên áo trắng nhìn vẻ ngoài như chỉ 15 tuổi.

"La Tỳ, sao bản thể phải rời khỏi Thanh Khâu?"

Chàng trai áo bào đen không ngẩng đầu lên, tựa như không nghe thấy.

"Thật ra huynh biết cái gì rồi?" Thiếu niên ngồi xuống bên cạnh hắn, "Nàng đã sớm tiếp thu pháp tắc thời gian, nhưng tại sao lại không muốn bỏ 'bản ngã'? Chỉ cần như vậy thì nàng có thể thành thánh rồi."

Chàng trai áo bào đen mở mắt ra. Dù là mình hay là Thiện thi thuộc bản thể trước mặt cũng không có bất cứ ký ức nào về người kia, chỉ có kí ức vùng Hồng Hoang này và những chuyện trong hỗn độn.

"Tư Lâu, tại sao ngươi không tự đi hỏi nàng?" Giọng chàng trai áo bào đen lạnh tanh, thờ ơ liếc hắn một cái.

Thiếu niên áo trắng nghiêng đầu, cười: "Không biết rõ, chẳng dám hỏi."

La Tỳ: "..."

Bảy vạn bốn nghìn năm sau, Thanh Liên trở về.

Thanh Khâu khi ấy, vì được La Tỳ và Tư Lâu trấn áp số mệnh nên dù thiên địa có thay đổi như thế nào đi chăng nữa, duy chỉ Thanh Khâu là chưa bao giờ thay đổi.

Khoảnh khắc Thanh Liên xuất hiện ở Thanh Khâu, Tư Lâu lập tức nhận ra, nháy mắt đến trước mặt nàng: "Thanh Liên, tỷ về rồi."

"Ừ." Thanh Liên khẽ lên tiếng. Đáy mắt hằn nỗi bi ai vô tận.

Người khác không thể cảm nhận được tâm trạng đó. Nhưng thân là thiện thi của nàng, dĩ nhiên phát hiện rất rõ ràng.

Nhưng cũng vào giây phút ấy, Tư Lâu không lên tiếng, cũng không quấy rầy nàng như thường ngày nữa.

Tư Lâu trở về bên cạnh La Tỳ, buồn bã nói: "Cứ cảm giác...có lẽ không thừa kế kí ức của nàng, là chuyện tốt."

Ngược lại lần này, La Tỳ nhìn hắn lâu hơn, sau đó trông ra bóng lưng thê lương đằng xa.

Gió nhẹ dịu dàng thổi qua biển hoa.

Thanh Liên nhìn vùng nở đầy hoa cúc trắng lớn trong Thanh Khâu. Mắt không có tiêu cự.

Bất kể là Hình Dã hay là nàng, đều không nên tồn tại ở thế gian.

Thiên đạo cũng sẽ không cho phép có tám vị thánh nhân trong thiên địa. Mà nàng, là vị thứ tám sở hữu đạo cơ, lập tức có thể tồn tại thành thánh.

Nhưng hết lần này tới lần khác, sự tồn tại của Hình Dã đã khiến nàng chậm chạp không muốn chém Chấp Niệm thi.

Nàng chắc chắn chẳng thể thành thánh

Thiên Đạo đã vẹn toàn, nhưng lại không có khả năng gì.

...Cuối cùng, nàng vẫn thua.

Tuy nhiên, cũng may không thất bại thảm hại.

Thanh Liên lập tức kiên định. Dù cho mất mạng đạo tiêu, cũng muốn thử một lần.

Ngày đó, La Tỳ mở mắt ra nhìn Thanh Liên đang đứng trước người mình.

Dường như sau một đêm mê chướng quấy nhiễu nàng đã tản đi.

"Ngươi...suy nghĩ cẩn thận."

Nàng nói: "Ta tình nguyện trở thành quân cờ để Hình Dã đối phó với Thiên Đạo."

Cặp mắt La Tỳ khẽ nhúc nhích: "Người biết mình đang định làm cái gì không?"

Bấy giờ nàng đã ở cuối kì tu vi chuẩn thánh, tiếp thu pháp tắc thời gian từ lâu. Thiên cơ chỉ thoáng qua ngón giữa. Nàng thản nhiên nói: "Ta đời đời chết không tử tế, còn hắn đời đời vì ta mà chết."

"Ta muốn dẫn hắn về."

- ----------------------------

Fact: La Tỳ và Tư Lâu chính là hai người đội lốt hệ thống đó:)))