Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 111: Nhân chứng tài liệu đen trí mạng



Ngô Thần hiểu Đinh Thụy Long rất rõ.

Mặc dù Đinh Thụy Long không ở Đông Hải mà ở thành phố Nam Quảng, nhưng Ngô Thần từng lặp đi lặp lại ngày bảy tháng bảy, nhiều lần đến thành phố Nam Quảng, bay hơn hai giờ bay.

Trong lúc luân hồi, mỗi buổi sáng Ngô Thần điều tra các loại thông tin khác nhau ở mỗi thời gian khác nhau nhưng thuộc một thời điểm, cuối cùng bắt cóc Đinh Thụy Long, hỏi anh ta rất nhiều chuyện.

Luân hồi nghìn năm, Ngô Thần hiểu rõ Đông Hải, nhưng anh cũng từng đi đến những nơi ngoài Đông Hải, đa số đều là bị động. Bởi vì anh đang điều tra người nào đó ở Đông Hải, nếu ai đó có quan hệ với người này, anh sẽ đi ra ngoài tìm để điều tra.

Trước mắt mà nói, thì Ngô Thần biết dường như những bí mật của thành phố Nam Quảng đều liên quan đến Đinh Thụy Long, không phải toàn bộ, mà là người có bí mật đều có quan hệ với Đinh Thụy Long.

Bởi vì Đinh Thụy Long là nguyên nhân khiến Ngô Thần đến Nam Quảng điều tra.

Bởi vì Đinh Thụy Long, Ngô Thần đến Ma Đô điều tra, Ma Đô rất gần Đông Hải, không cần bay, ngồi xe lửa hai tiếng là đến.

Nhưng mà, lần đầu tiên Ngô Thần đến Ma Đô cũng không phải vì Định Thụy Long, sau này biết được con riêng của anh ta sinh sống ở Ma Đô thì anh mới lại đến đó điều tra.

Ngô Thần mở tin nhắn của “Lâm Uyên bất tiện ngư”, cũng gõ chữ trả lời.

Lâm Uyên bất tiện ngư: ‘Chào thầy Tinh Thần.’

Tinh Thần: ‘Đừng gọi tôi là thầy, tuổi của tôi không lớn đến vậy.’

Lâm Uyên bất tiện ngư: ‘Thầy khách sáo quá, tranh của thầy tốt như vậy cho nên tôi gọi thầy, không có liên quan gì đến tuổi tác.’

Tinh Thần: ‘Cám ơn vì đã khen, tôi vẽ cũng tàm tạm thôi.’

Lâm Uyên bất tiện ngư: ‘Thầy quá khiêm tốn rồi, sao có thể gọi là tạm được? Lúc trước tôi mời gia sư về cho Hân Hân, so với thầy, bản vẽ của bọn họ mới gọi là tàm tạm.’

Lâm Uyên bất tiện ngư: ‘Hân Hân là con gái của tôi, hiện tại con bé đang học cấp hai.’

Tinh Thần: ‘Con gái của cô cũng học vẽ sao? Học được mấy năm rồi?’

Lâm Uyên bất tiện ngư: ‘Ba năm rồi. Trước đó có học với giáo viên Vương Chính Đào của học viện mỹ thuật Ma Đô, nhưng sau đó Hân Hân gây họa, người ta không dạy nữa. Đứa nhỏ này làm tôi nhức đầu quá đi thôi!’

Tinh Thần: ‘Trẻ con mà, nghịch ngợm một chút là chuyện bình thường.’

Từ một cuộc trò chuyện bình thường cho đến chuyện học vẽ của đứa trẻ.

Sau khi Ngô Thần trả lời, đối phương ngừng một chút, hơn mười giây sau, đầu bên kia gửi một tấm ảnh đến, là ảnh chụp tranh vẽ bữa tối…

Sau đó “Lâm Uyên bất tiện ngư” vẫn gửi anh chụp, năm, sáu tấm liên tục.

Tất cả đều là tranh vẽ, vẽ hoa, chim, cá, sâu, hoa quả, cảnh đường phố đều có đủ.

Lâm Uyên bất tiện ngư: ‘Thầy Tinh Thần nhìn thử xem, đây đều là tranh của con gái tôi, phiền thầy nhận xét.’

Ngô Thần ngừng một chút.

Anh không cần nhìn tranh, bởi vì anh nhìn mấy lần khi luân hồi rồi.

Nhưng cần có thời gian để nhìn tranh, cho nên anh không thể trả lời ngay lập tức.

Hơn mười giây sau, Ngô Thần mới đáp lại.

Tinh Thần: ‘Vẽ được lắm, tốt hơn mấy đứa trẻ vừa gửi lúc nãy nhiều. Con gái của cô mới học cấp 2 sao? Bao nhiêu tuổi?’

Lâm Uyên bất tiện ngư: ‘Sáu tháng nữa là lên lớp mười, mười bốn tuổi.’

Tinh Thần: ‘Mười bốn tuổi mà vẽ được như thế này là quá lợi hại rồi, thiên phú rấy cao. Nếu người nhà bồi dưỡng cẩn thận, làm con bé phát triển theo con đường này, chắc chắn sẽ có tương lai.’

Lâm Uyên bất tiện ngư: ‘Thầy Tinh Thần cũng nói như vậy… Tôi đã nói rồi, con của tôi làm được, con bé có thiên phú. Giáo viên trong trường, gia sư cũ cũng khen con bé có thiên phú.’

Tinh Thần: ‘Vậy thì tốt, bồi dưỡng cẩn thận là được.’

Lâm Uyên bất tiện ngư: ‘Đúng vậy, nhưng mà… Vốn dĩ Hân Hân rất nghe lời, cũng chăm học, nhưng hai năm nay, nhất là năm nay, không biết là do dậy thì hay bị ai ảnh hưởng đến, mà sao mà con bé bắt đầu trở nên ngang bướng, càng ngày càng không nghe lời… Mấy gia sư dạy kèm cũng bị con bé chọc tức mà bỏ đi.’

Tinh Thần: ‘Có lẽ là đến tuổi dậy thì nên ngang bướng, làm phụ huynh, hai người nên nói chuyện với con nhiều hơn, quan tâm con bé nhiều hơn.’

Sau khi Ngô Thần nói câu này, bên kia ngừng một chút, không có trả lời ngay lập tức mà là đợi một lúc mới nhắn lại.

Lâm Uyên bất tiện ngư: ‘Hân Hân mồ côi cha, một mình tôi nuôi nó.’

Tinh Thần: ‘Tôi thật vô ý, tôi không biết, xin lỗi.’

Lâm Uyên bất tiện ngư: ‘Không sao, cũng không phải chuyện gì khó nói, tôi là mẹ đơn thân… Cũng có thể là có liên quan đến việc mồ côi bố. Tôi đang lo lắng có phải là có người nói với Hân Hân chuyện gì, nói là con bé không có bố, con bé bị sỉ nhục, cho nên mới trở thành thế này.’

Tinh Thần: ‘Vậy thì phải chú ý, phải quan tâm con bé, phải thấu hiểu con bé.’

Lâm Uyên bất tiện ngư: ‘Tôi cũng muốn làm vậy, nhưng hiện tại đứa nhỏ này không thích nói chuyện với tôi, tôi bảo nó làm gì thì nó đều làm ngược lại.’

Tinh Thần: ‘Lúc cần nghiêm khắc thì phải nghiêm khắc, vậy thì mới có thể dẫn dắt con bé một cách đúng đắn.’

Lâm Uyên bất tiện ngư: ‘Thầy Tinh Thần nói rất đúng. À phải rồi thầy, hiện tại thầy đang làm gì? Thầy có ở Ma Đô không?’

Tinh Thần: ‘Hiện tại tôi đang làm nghề tự do, nhưng không có ở Ma Đô.’

Lâm Uyên bất tiện ngư: ‘Làm tự do thì tốt, đi đâu cũng tiện. Vậy thầy có thể đến Ma Đô không?’

Tinh Thần: ‘Sao? Để làm gì?’

Lâm Uyên bất tiện ngư: ‘Là thế này, thầy Tinh Thần, thầy xem Hân Hân nhà tôi có thiên phú cao như vậy, nếu để lãng phí thì quá đáng tiếc. Cho nên tôi nghĩ… thầy có thể đến Ma Đô để làm gia sư dạy con bé hay không?’

Tin nhắn vừa gửi đến, đối phương không đợi Ngô Thần trả lời mà lập tức nhắn thêm một tin.

Lâm Uyên bất tiện ngư: ‘Thầy Tinh Thần cứ yên tâm, nếu thầy có thể đến thì tôi sẽ lo chỗ ở cho thầy, chắc chắn sẽ chuẩn bị tốt cho thầy.’

Lâm Uyên bất tiện ngư: ‘Còn có chi phí phụ đạo, dựa vào cấp bậc của thầy, thầy dạy theo giờ đúng không? Tôi trả thầy một tiết hai nghìn được không?’

Lâm Uyên bất tiện ngư: ‘Tôi còn biết rất nhiều phụ huynh có con thích vẽ tranh, trình độ của thầy Tinh Thần cao như vậy, nếu thầy có thể tới, tôi sẽ liên lạc với bọn họ cho thầy, đảm bảo thầy có thể kiếm nhiều tiền.

“Lâm Uyên bất tiện ngư” liên tục nhắn tin đến. Cô ta rất muốn thuê Ngô Thần làm gia sư cho con gái mình, đây cũng là lý do vì sao cô ta chủ động nói chuyện riêng với Ngô Thần.

Ngô Thần nhìn màn hình di động, mỉm cười.

Muốn tiếp xúc với người phụ nữ này rất đơn giản.

Ít nhất là đối với Ngô Thần.

Ngô Thần không những muốn tiếp xúc với cô ta, mà anh còn muốn đưa hai mẹ con cô ta đến Đông Hải. Ngô Thần sẽ cho Đinh Thụy Long mọc sừng, mà đây cũng chỉ là món khai vị, món chính là… Người phụ nữ này là nhân chứng quan trọng, nắm giữ tài liệu mật trí mạng của Đinh Thụy Long.

Đinh Thụy Long là kẻ bạc tình nhưng có tính sở hữu và kiểm soát rất mạnh.

Khi con riêng vừa ra đời, anh ta có đến gặp một lần, mười mấy năm sau, anh ta cũng không gặp nữa. Đến cả đi xem cũng không. Còn mẹ của đứa con gái riêng là nữ thần thời trung học của anh ta, anh ta cũng không gặp nhiều năm.

Nhưng, bởi vì có con riêng, năm nào anh ta cũng gửi một số tiền lớn để hai mẹ con sinh hoạt.

Châm ngôn của người này là… Của tôi thì là của tôi, tôi cảm thấy của tôi thì cũng là của tôi, cho dù tôi còn chưa có được. Nếu tôi chưa cho phép mà ai dám động vào thì người đó sẽ chết.

Còn những thứ anh ta từng để ý, bây giờ không còn nữa thì người người khác cũng không được động vào, ai động người đó chết.

Lúc học cấp ba, “Lâm Uyên bất tiện ngư” mang thai, năm nay cũng mới ngoài ba mươi, tuổi hơi lớn nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Cô ta từng là hoa khôi, hiện tại chăm sóc bản thân rất tốt nên trông giống hai mươi sáu, hai mươi bảy hơn. Nhưng hơn mười năm, cô ta chưa từng quen ai, không phải không có người theo đuổi cô ta, mà là cô ta không dám nhận lời.

Ngô Thần biết cô ta sợ Đinh Thụy Long, cũng hận Đinh Thụy Long.

Một khi Đinh Thụy Long mà biết anh ta không những bị cắm sừng tư tưởng mà còn là thực tế, vậy thì…

Mà nếu như anh ta lại biết bản thân không chỉ bị cắm sừng, thậm chí bị phản bội, bị người phụ nữ của mình tố cáo, vậy thì…

Ngô Thần hơi lo lắng.

Anh lo Đinh Thụy Long bị anh giết chết trước khi vào ngục giam, nghĩ quẩn, tự tức chết mình.

Ngô Thần mỉm cười nhìn màn hình, sau đó dùng tay nhắn tin trả lời “Lâm Uyên bất tiện ngư.”

Cùng lúc đó.

Phòng họp thứ hai của tòa nhà Kim Phúc.

“Con nói gì? Thanh Ảnh!” Bà Tô giận tím mặt, vỗ bàn đứng lên nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh của Tô Thanh Ảnh: “Con lặp lại lần nữa! Tạo phản rồi phải không?”

“Con kiên trì với đề nghị của con! Chắc chắn phải sa thải Chu Đạt cùng Dương Khoát!” Tô Thanh Ảnh trả lời cứng rắn: “Nếu mẹ không đồng ý, vậy thì mở họp hội đồng quản trị!”