Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 139: Đây là thế lực sau lưng cậu ta sao? Con tin sao?



Lý Nhược Thái có chút sốt ruột, lại giống như lén lút, cho nên giọng nói đè xuống rất thấp.

“Sắp tới rồi, đừng nóng vội.” Lý Nhược Băng vẫn đang nhìn Ngô Thần nói với đầu bên kia điện thoại, nói xong trượt tay tắt điện thoại, nắm chặt điện thoại, ánh mắt của cô ta từ đầu tới cuối chưa từng rời khỏi Ngô Thần.

Yên tĩnh vài giây đồng hồ.

Lý Nhược Băng lại dùng sức kéo cà vạt Ngô Thần, trực tiếp hôn vào môi Ngô Thần.

Mặc kệ những cái khác, hôn trước rồi nói!

Trước kia Lý Nhược Băng đã hôn Ngô Thần mấy lần, còn bị Ngô Thần chủ động hôn, nhưng hoặc là diễn kịch, hoặc là kèn cựa nhau, lần này thì khác.

Lần này hôn Ngô Thần, cô buông lỏng bàn tay đang kéo cà vạt của Ngô Thần, ngược lại hai tay vòng qua cổ Ngô Thần, đặc biệt chủ động, Ngô Thần cũng chủ động vòng qua eo cô, kéo cô sát lại.

Rất lâu rất lâu.

Lý Nhược Băng cuối cùng cũng dời ra một chút, thấp giọng nói: “Nên đi rồi.”

Nói xong cô nở nụ cười với Ngô Thần, vừa nhìn khóe miệng của Ngô Thần, nâng tay chạm vào mặt anh, dùng đầu ngón tay lau lau.

Có son của cô.

Lý Nhược Băng buông Ngô Thần ra, đi đến trước bàn, rút mấy tờ giấy, lại quay lại, Ngô Thần đưa tay vừa muốn nhận, Lý Nhược Băng lại không để Ngô Thần nhận, mà nhẹ giọng nói một câu: “Để tôi.”

Nói xong, cô cầm giấy, tự mình lau khóe miệng cho Ngô Thần, lau rất cẩn thận, rất nghiêm túc, ánh mắt không ngừng dừng ở mắt và khóe miệng Ngô Thần, nụ cười trên mặt có vẻ bình thường, nhưng lại mang cảm giác rất quyễn rũ.

Có thể nói đây là lần đầu tiên cô để lộ cảm xúc và tâm trạng như vậy với một người đàn ông.

Ngô Thần biết, Lý Nhược Băng cũng không phải đang lấy lòng mình.

Đương nhiên không phải!

Lý Nhược Băng chỉ là đã hạ quyết tâm rồi! Những chuyện kia trong mấy ngày nay, quan trọng nhất là cuộc họp hội đồng quản trị của nhà họ Tô ngày hôm quá đã khiến cho Lý Nhược Băng hoàn toàn hiểu rõ, Ngô Thần mạnh mẽ và kinh khủng đến mức nào, thậm chí cô phải thừa nhận, có một số mặt Ngô Thần còn mạnh hơn mình rất nhiều!

Nhưng cô ta không phải là Tô Thanh Ảnh!

Cô cảm thấy Ngô Thần mạnh hơn mình, thẳng thắn mà nói Ngô Thần xứng với mình! Có thể làm bạn đời của mình!

Đây là suy nghĩ của “người mạnh”!

MÀ vừa rồi, Ngô Thần đã chọc thủng ô cửa sổ giấy kia rồi!

Cô muốn ở bên cạnh Ngô Thần, nhưng cô quyết không cho phép mình ở trong mối quan hệ này, rơi vào thế yếu bị khống chế! Trong mối quan hệ bạn đời, tất nhiên phải có một bên mạnh mẽ hơn, đương nhiên cô muốn nắm thế chủ động!

Cho nên, cô hiện tại chủ động lau khóe miệng cho Ngô Thần, trên thực tế là… Cô đang vẩy Ngô Thần!

Ngô Thần biết rõ ý nghĩ trong lòng Lý Nhược Băng.

Anh đương nhiên không lo lắng bản thân bởi vì “luân hãm” mà chịu khuất phục, ngược lại cảm thấy, như thế này cũng rất thú vị!

“Lớp trang điểm của cô.” Ngô Thần mỉm cười nói một câu, khoát tay, lập tức rút giấy từ trong tay Lý Nhược Băng, lau khóe miệng đi đến bên sô pha.

Lý Nhược Băng duy trì động tác giơ tay một chút, lại nhìn về phía bóng lưng của Ngô Thần khẽ nói: “Tôi dặm lại chút đã, anh yêu ngồi xuống trước đi.”

Nói xong, Lý Nhược Băng cầm túi, sau đó giẫm lên giày cao gót, đi vào phòng vệ sinh trong văn phòng tổng giám đốc dặm lại lớp trang điểm, văn phòng tổng giám đốc này của cô, không chỉ có nhà vệ sinh riêng, còn có phòng nghỉ riêng, có lúc Lý Nhược Băng tăng ca quá trễ, không trở về nhà, trực tiếp ở nơi này.

Lý Nhược Băng trang điểm không lâu lắm, chủ yếu là son môi bị trôi lúc hôn Ngô Thần…

Mấy phút sau, Lý Nhược Băng đi ra khỏi nhà vệ sinh, trực tiếp đi về phía phòng ngủ.

“Tôi thay quần áo đã.” Lúc Lý Nhược Băng đi qua nói một câu.

“Được!” Ngô Thần ngồi trên ghế sô pha mỉm cười nói một tiếng.

Lại qua mấy phút.

“Ngô Thần, qua đây giúp tôi kéo một chút…” Lý Nhược Băng trong phòng nghỉ đột nhiên kêu lên.

“Hả? Tới ngay.” Ngô Thần trả lời, đứng dậy đi về phía phòng nghỉ.

Cửa phòng nghỉ khép hờ, trực tiếp đẩy ra, bên trong diện tích không lớn lắm, là một nơi nghỉ ngơi tạm thời, nhưng bên trong phòng ngủ có đầy đủ trang thiết bị, còn có một chiếc tủ quần áo không lớn không nhỏ.

Lý Nhược Băng đứng trước gương chạm đất, đưa lưng về phía Ngô Thần.

Cô đã đổi trang phục trang nghiêm rồi, mặc chiếc váy liền dài màu đen, kiểu dáng trang trọng mà không mất đi nét quyến rũ của người phụ nữa, phía sau lưng còn có khóa kéo dài, dường như cô không kéo được khóa kéo, cho nên mới gọi Ngô Thần đi vào giúp cô kéo lên.

Ngô Thần đi đến phía sau cô.

Có thể nhìn thấy eo váy rất nhỏ, eo nhỏ và lưng của Lý Nhược Băng đều rơi vào trong tầm mắt anh, thậm chí còn có thể nhìn thấy dây áo lưng phía sau lưng Lý Nhược Băng, biết cô mặc kiểu dáng gì.

Lý Nhược Băng đứng trước gương sát đất nghiêng đầu, nhìn qua tấm gương thấy Ngô Thần đi tới, cô kéo mái tóc thẳng dài của mình sang một bên, tay giơ lên một chút nói: “Giúp tôi kéo một chút.”

Tâm tư của cô rất đơn giản.

Cho Ngô Thần nhìn, nửa che nửa hở, lại không cho Ngô Thần đạt được khiến lòng Ngô Thần ngứa ngáy.

Chỉ cần Ngô Thần chủ động, cô muốn cự tuyệt, Ngô Thần cầu xin cô thì anh sẽ thua!

Trên mặt Ngô Thần vẫn duy trì nụ cười thản nhiên, anh nhìn thấu hết tất cả, thực ra anh hiểu rõ anh và Lý Nhược Băng đi đến bước này, Lý Nhược Băng chơi như vậy, cô nhất định sẽ chơi tới bến! Bởi vì kinh nghiệm của cô ở phương diện này căn bản bằng không! Cô thông minh lại dùng mánh khóe không chút kinh nghiệm như vậy dùng trên người “level cao” như Ngô Thần, chắc chắn sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện!

Ngô Thần khẽ vươn tay, giúp Lý Nhược Băng từ từ kéo khóa áo lên.

“Được rồi.” Ngô Thần nói.

Lý Nhược Băng lại tìm vươn tay, cầm chiếc hộp trên bàn, đưa cho người phía sau nói: “Giúp tôi đeo lên.”

Ngô Thần nhận lấy, mở hộp ra xem.

Là dây chuyền kim cương.

Hai tay vòng qua, Ngô Thần giúp Lý Nhược Băng đeo dây chuyền kim ***** *** cổ.

Lý Nhược Băng ngắm mình trong gương, lại quay người nhìn về phía Ngô Thần hỏi: “Thế nào?”

“Không tệ lắm.” Ngô Thần nói.

“Chỉ không tệ thôi sao?” Lý Nhược Băng hỏi ngược một câu.

“Bằng không thì sao? Lý Nhược Băng cô còn cần người ta khen ngợi nữa sao? Cô để ý sao?” Ngô Thần mỉm cười hỏi ngược lại một câu.

Lý Nhược Băng hơi híp mắt, sau đó nở nụ cười, cô bước lên kéo cổ áo Ngô Thần, sửa sang cà vạt vuông vức, xích lại gần nói khẽ: “Tức giận như vậy sao, tôi thực sự rất tò mò, không biết có phải cậu đối với tất cả phụ nữ đều như vậy hay không? Hay là nói… đối với tôi như vậy? Cố ý kích động tâm trạng của tôi, là do tôi rất đặc biệt? Đúng không?”

Nói xong cô lại cười, nụ cười chiến thắng.

Ngô Thần thừa nhận cô rất đặc biệt, lần trước cô thắng rất ầm ĩ.

“Nên xuất phát rồi.” Ngô Thần mỉm cười nói.

Anh không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận!

Nụ cười trên gương mặt Lý Nhược Băng rạng rỡ hơn rất nhiều, tâm trạng cũng lập tức tốt lên! Cuối cùng cũng đè ép được Ngô Thần một lần, khiến Ngô Thần không thể đáp lời.

Cô cũng không ý thức được, Ngô Thần cố ý cho cô sự “ngon ngọt” này, cô sẽ càng chủ động!

Sau khi chính thức xác lập quan hệ, Ngô Thần không thể chọc tức cô, nhất định phải khiến cô thỉnh thoảng thoải mái một chút, bởi vì thứ Ngô Thần muốn giành lấy là tình yêu của cô!

Chỉnh cổ áo cho Ngô Thần xong, Lý Nhược Băng kéo cánh tay Ngô Thần.

“Xuất phát thôi!”

Sau hơn ba mươi phút!

Câu lạc bộ giải trí Hoàng Quan, trong căn phòng được trang trí tinh xảo trang nhã rất có khí chất nghệ thuật còn đặt dương cầm nữa.

Lý Nhược Thái ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt có chút lo lắng nhìn về phía đối diện.

Ngồi đối diện cậu ta trên ghế sa lon có một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi ngồi đấy, trên người mang khí chất cao quá, dung mạo của ý Nhược Thái cũng giống nhau đến mấy phần.

Chính là bố của Lý Nhược Thái, Lý Nhược Băng, chủ nhân tương lai của nhà họ Lý Lý Mậu Nhân!

“Chỉ những thứ này thôi sao? Đây là toàn bộ tài liệu mà các người tìm được sao?” Lý Mậu Nhân đã xem hết một chồng tài liệu dày, ngẩng đầu nhìn về phía con trai hỏi, rất nghiêm túc.

“Bố! Con cũng giống bố, cảm thấy không đúng lắm, con giấu bà chị điều tra rất lâu rồi, cũng gọi người mở rộng điều tra toàn quốc rồi.” Giọng nói của Lý Nhược Thái rất kiên định giải thích: “Chính là như vậy đấy! Thực sự không thể điều tra được gì nữa!”

“Ý của con là, người đàn ông hiện tại Băng Băng nhìn trúng, trong nhà mở một quán mỳ hay sao? Đây chính thế lực phía sau lưng cậu ta sao? Con tin sao?” Lý Mậu Nhân nói xong ném tập hồ sơ trên bàn.