Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 143: Tự hủy! LẠI TỰ HỦY! CHÍNH LÀ CÓ VẤN ĐỀ LỜN!



Ngô Thần đang “tự hủy”.

Lúc trước anh nói mình hiểu súng, cũng tìm một lý do không kẽ hở cho điều này, anh không quan tâm đối phương có tin hay không, quan trong là anh có lý do, điều này đủ rồi. Đây được xem là một loại “cãi bướng”. Cho dù đối phương có tin hay không, có chất vất hay không thì cũng không quan trọng! Quan trọng là anh có giải thích!

Ngô Thần không nghĩ rằng Lý Mậu Nhân tin mấy lời anh nói.

Thậm chí là ngược lại.

Ngô Thần chủ động để Lý Mậu Nhân nghi ngờ anh.

Anh còn muốn chủ động “tự hủy”.

Căn phòng trở nên yên tĩnh, sắc mặt của Lý Mậu Nhân trở nên bất thường, nhưng ông ta khác với hai đứa con, bởi vì ông ta hiểu súng hơn hai người họ. Ông ta xuất thân từ quân nhân, còn đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo ở xưởng quân sự.

Cho nên ông ta rõ Ngô Thần đang nói dối hơn bất cứ kẻ nào.

Ngô Thần lại cầm súng lục lên nhìn một chút, sau đó hỏi Lý Mậu Nhân một câu: “Cháu có thể tháo ra không?” Dường như anh đang rất tò mò với kết cấu bên trong, muốn xem là có phải giống như anh biết hay không.

Mà anh cũng không đợi Lý Mậu Nhân đáp lại, anh bắt đầu mở súng ra luôn.

Kéo ống đồng, gỡ bộ ống, tháo lò xo, lấy kim hỏa… Mỗi khi gỡ xuống một linh kiện, Ngô Thần đều đặt lên bàn trà, nhưng động tác của anh quá nhanh, vô cùng quen thuộc chứ không hề mang lại cho người ta cảm giác anh đang khựng lại.

Sau khi tháo hầu như toàn bộ khẩu súng, anh không dừng lại mà tiếp tục lắp vào. Tốc độ lắp phải chậm hơn tốc độ mở, bởi vì phải chính xác, nhưng động tác của Ngô Thần vẫn rất nhanh, sau khi kéo bộ ống, Ngô Thần lại cầm một viên đạn, tay thuận cầm hộp tiếp đạn, tay kia đưa đạn vào trong, sau đó nhét hộp tiếp đạn vào súng.

Cạch.

Ngô Thần đặt súng lục lên giữa bàn trà.

Xong xuôi!

“Thú vị đấy.” Ngô Thầm mỉm cười nhìn thẳng Lý Mậu Nhân, nói.

Lý Mậu Nhân dùng vẻ mặt không thay đổi nhìn Ngô Thần. Bắt đầu từ khi Ngô Thần tháo súng ra, mặt của ông ta vẫn lạnh lùng, vô cùng tỉnh táo nhìn Ngô Thần tháo súng ra, mà ông ta có thể tính ra thời gian tháo súng, có lẽ là trong vòng hai mươi giây.

Đây đã đạt đến trình độ của chuyên gia súng ống bên trong đại đội đặc công.

Phải là huấn luyện viên ưu tú nhiều năm trong quân đội mới đạt được tốc độ này! Chỉ là ngang ngửa chứ không dám nói nhanh hơn Ngô Thần!

Năm đó Lý Mậu Nhân cũng đạt được tốc độ tháo súng lục này, nhưng mà bây giờ tuổi cao, tay cũng yếu đi nên không được nữa.

Năm đó Lý Mậu Nhân tham gia vào đội quân mũi nhọn.

Ông ta mang vinh quang của gia tộc đi vào, ông ta phải ưu tú, ông ta có áp lực thăng cấp vô cùng lớn, áp lực này không đến từ quân đội mà là từ gia tộc của mình, ông ta nhất định phải đạt được đúng chức vụ cùng quân hàm ở đúng tuổi đó.

Gia tộc chỉ giúp một phần, nếu ông ta không có khả năng thì chắc chắn không được.

Vì ông ta quá hiểu, cho nên thậm chí ông ta còn cảm thấy có phải Ngô Thần thuộc lực lượng đặc chủng xuất sắc nào đó không, bởi vì chỉ có nơi đó mới có tinh anh trẻ tuổi như vậy.

Nhưng mà.

Hết lần này đến lần khác ông ta điều tra bối cảnh của Ngô Thần, tra xét toàn bộ.

Ông ta biết Ngô Thần rất bình thường, vừa tốt nghiệp đại học, chưa từng đi lính bao giờ.

Dựa vào những thông tin đó, Ngô Thần không thể nào hiểu rõ súng như vậy!

Vốn dĩ súng là thứ nhạy cảm, huống hồ đây là kiểu 92, phiên bản dành cho quân đội…

Ngô Thần có vấn đề rất lớn.

Lý Mậu Nhân xác nhận.

Mà đây cũng là mục đích của Ngô Thần.

Tất cả mọi người, Lý Nhược Băng, Lý Nhược Thái, thậm chí Lý Mậu Nhân đều nghĩ sai. Lý Mậu Nhân cảm thấy Ngô Thần đang diễn kịch, đang giấu vấn đề của mình, không muốn bị vạch trần chuyện anh là bạn trai giả của Lý Nhược Băng. Lý Nhược Băng thì lo lắng bố của cô cho rằng Ngô Thần là bạn trai giả của cô. Cho nên vô cùng lo lắng Ngô Thần sẽ mắc sai lầm, sẽ bị bố của mình vạch trần.

Sai lầm lớn nhất của suy nghĩ này chính là – ai có vấn đề thì chẳng khác nào là bạn trai giả sao?

Hiện thực thì tương phản.

Nếu Ngô Thần là một người bình thường chỉ nghe theo sự sắp đặt của Lý Nhược Băng, vậy anh mới là giả. Lý Mậu Nhân sẽ không bao giờ tin Ngô Thần là thật! Bởi vì con gái ông ta không thể nào để ý người bình thường!

Bởi vì Ngô Thần để lộ vấn đề của mình, cũng mở rộng vấn đề này đến tình trạng không thể giải thích, không thể tưởng tượng.

Đây cũng là điều quan trọng, “vấn đề” phải càng lớn mới được.

“Tiểu Ngô tiếp xúc với súng cũng được nhiều năm rồi nhỉ!” Cuối cùng Lý Mậu Nhân cũng mở miệng, ông ta nhìn Ngô Thần bằng vẻ mặt lạnh tanh, rõ ràng trong lời nói của ông ta có ý gì khác.

“Đúng là không ngắn, bắt đầu từ khi chưa học cấp hai, lần đầu tiên là xem trên mạng…” Ngô Thần mỉm cười đáp lại, rõ ràng anh đang nói cho Lý Mậu Nhân rằng “cháu đang lừa bác đấy!”

Nhưng Ngô Thần dùng phương pháp rất khốn nạn. Anh nói là học trên mạng, ông ta cảm thấy không hợp lý? Vậy cũng chẳng có nghĩa lý gì, anh là thiên tài có được hay không?

Ngô Thần không nói mấy lời này, vì Lý Mậu Nhân không hỏi, ông ta biết Ngô Thần không muốn nói thì sẽ nói cho có lệ.

Mà ông ta đã nghi ngờ Ngô Thần có bối cảnh rất phức tạp, rất lớn, rất bí ẩn. Là bối cảnh mà nhà họ Lý không thể điều tra được trong thời gian ngắn. Nếu không thì không thể nào giải thích được.

Với trí tuệ của Lý Mậu Nhân, không khó để ông ta nghĩ đến việc Ngô Thần cố tình nói với mình.

“Xem ra tiểu Ngô đúng là có tài thật!” Lý Mậu Nhân lại nói.

“Bác trai quá khen, chẳng qua chỉ là chút yêu thích của cháu mà thôi.” Ngô Thần vẫn mỉm cười, vừa nói vừa vẫy tay, sau đó đặt tay lên đùi Lý Nhược Băng theo thói quen, còn vịn đầu gối của cô bóp một chút, ánh mắt vẫn nhìn Lý Mậu Nhân như cũ: “Nhưng mà có thể được con gái của bác để ý, thì cháu phải có chút đặc biệt, bác trai nói xem có đúng không?”

Cho đến khi Ngô Thần nói câu này ra, Lý Nhược Băng mới lập tức hiểu ra rốt cuộc Ngô Thần đang làm gì.

Trực tiếp bác bỏ khả năng anh được Lý Nhược Băng mời đến để diễn kịch.

Nhưng mà!

Điều này lại kéo theo một rắc rối lớn khác!

Đó là một người đàn ông có lai lịch không rõ nhưng chắc chắn có bối cảnh đặc biệt chỉ yêu đương với cháu gái cả của nhà họ Lý! Chỉ yêu đương thôi sao? Mục đích là gì?

Ngô Thần chính là rắc rối này.

“Tôi nói mà, vừa rồi tôi còn thấy kỳ lạ.” Lý Mận Nhân vẫn là vẻ mặt kia, giọng điệu kia. Nói rồi, ông ta lườm Lý Nhược Băng một chút, lại nhìn Ngô Thần: “Từ trước đến nay ánh mắt của Lý Nhược Băng rất cao, đàn ông bình thường không thể nào lọt vào tầm mắt của nó, lòng dạ cao làm người bố như tôi nhức đầu… Tiểu Ngô thật đúng là làm người ta cảm thấy ngoài dự đoán!”

“Cũng tàm tạm ạ, cháu và Nhược Băng là vừa thấy đã yêu.” Ngô Thần mỉm cười.

‘Tin cậu chết liền đấy! Còn vừa thấy đã yêu!’

“Bác trai, hay là chúng ta nói chuyện riêng, thế nào?” Đột nhiên Ngô Thần mở miệng chủ động nói.

Sắc mặt của Lý Nhược Băng và Lý Nhược Thái đều khựng lại.

Lý Mậu Nhân thì vẫn như cũ, ông ta nhìn Ngô Thần, im lặng vài giây rồi nói: “Được thôi.”