Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 154: Sởn tóc gáy



Thực ra, trong lòng Lý Nhược Băng đang rối rắm nhiều hơn.

Cô thật sự rất sùng bái Ô Ngữ Dong, song số lần cô tới Đông Hải và gặp mặt được Ô Ngữ Dong trong mấy năm qua lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Thông thường thì đều sẽ là gặp nhau trong những buổi tiệc tối, nhưng mà Ô Ngữ Dong rất ít khi xuất hiện, những lần xuất hiện mà cô có thể nhìn thấy thì đều là đi cùng với người yêu.

Điều Lý Nhược Băng lo lắng nhất không phải là Ô Ngữ Dong sẽ làm gì Ngô Thần, biết được năng lực bùng phát của người kia một khi Ngô Thần đụng tới con gái của bà ta, Lý Nhược Băng đã không có bất cứ nghi ngờ gì nữa. Cũng giống như chuyện cô sẽ không nghi ngờ việc Ngô Thần đã có được Tống Huyên hay chưa vậy, cũng đâu có một Khả Phi thứ hai chứ.

Với Lý Nhược Băng thì vấn đề hiện tại chính là, nếu như Ngô Thần đi tới bước kia thì bản thân cô nên làm gì đây?

Ai cũng biết Ngô Thần là bạn trai của Lý Nhược Băng cô, trước đó là giả vờ nhưng mà hôm nay là sự thật rồi.

Cô phải xử lý như nào đây?

Lẽ nào nói với Ô Ngữ Dong rằng cô mặc xác cho bạn trai mình có người phụ nữ khác?

Hay là nói cô với Ngô Thần hùa nhau lừa gạt Ô Ngữ Dong?

Lý Nhược Băng càng nghĩ càng thêm khó chịu, cô sẽ không chia tay Ngô Thần, nhưng mà cũng không muốn lừa gạt thần tượng của mình. Trên phương diện tình cảm mà nói thì đây thật sự là một chuyện rất khó mà tiếp nhận.

Còn có thể làm sao đây?

Bây giờ, cô là đang muốn ngăn cản Ngô Thần.

"Cô chủ thân yêu của tôi ơi, bây giờ có phải là cô đang khẩn trương quá mức rồi không? Như này không giống cô chút nào." Ngô Thần mỉm cười, giọng điệu vô cùng thoải mái: "Thả lỏng chút đi, những chuyện mà cô đang nghĩ sẽ không xảy ra đâu, cũng sẽ hoàn toàn không diễn ra như trong suy nghĩ của cô đâu..."

Lý Nhược Băng nhìn thái độ này của Ngô Thần lập tức biết ngay là không khuyên ngăn được.

Vô dụng rồi.

Lý Nhược Băng trầm mặc, biểu cảm lạnh như băng nhìn chằm chằm Ngô Thần vài giây lại sâu xa mà nói một câu: "Ngô Thần, cậu không thấy cậu rất khốn kiếp hả?"

"Khốn kiếp? Có hả?" Ngô Thần nhướng mày về phía Lý Nhược Băng.

"Cậu thấy con gái nhà người ta xinh đẹp thì lập tức tóm trong tay, cũng mặc kệ hậu quả như nào."

"Phàm là người thì ai lại không thích cái đẹp, lời dạy của ông bà ngày xưa không có sai. Ngược lại tôi còn phải nhắc nhở cô một chút, xinh đẹp chỉ là một trong những tiêu chuẩn của tôi khi chọn phụ nữ thôi, nhưng không phải chỉ có mỗi Tống Huyên là người vừa thú vị lại không phải bình hoa di động."

"Cậu... Cậu không thể nghĩ tới cảm nhận của đối phương một chút hay sao? Người như cậu..."

"Chứ tôi không tốt với cô sao?" Ngô Thần cắt ngang lời của Lý Nhược Băng, thâm thúy hỏi một câu.

Lý Nhược Băng thoáng cứng họng, không nói được gì nữa.

Còn có thể nói được gì nữa? Ngô Thần đối với cô tốt hay không thật sự rất khó để hình dung. Mặc dù hiện tại đều là "lợi dụng" cô thôi, nhưng mà Ngô Thần làm mấy chuyện này cũng là để chống đỡ thay cho cô mà thôi. Nhưng mà người gắn bó với cả cuộc đời của cô như Đinh Thụy Long, thậm chí là cả nhà đều là vì cô mới trở thành đối thủ của Ngô Thần.

Ngô Thần lại chưa từng chủ động đòi hỏi gì ở cô cả.

Cô cũng không chủ động cho Ngô Thần cảm nhận "sự ngọt ngào" được bao nhiêu.

Chả bù cho Tô Thanh Ảnh, ở trước mặt Ngô Thần cô ta lúc nào cũng là kiểu vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu, còn đã từng qua đêm cùng với Ngô Thần.

Lý Nhược Băng vốn đang mắng Ngô Thần là "đồ khốn kiếp" bỗng bị anh chọc lại một câu câm nín, càng nghĩ càng cảm thấy có khi nào Ngô thần đang nghĩ mình có chút... Không hiểu chuyện rồi không. Vậy có phải mình nên...

Lý Nhược Băng bỗng lắc lắc đầu, trong lòng có chút hoảng loạn tự hỏi mình đang suy nghĩ mấy chuyện bậy bạ gì vậy chứ.

"Tôi không tốt với Thanh Ảnh sao?" Ngô Thần lại mỉm cười hỏi Lý Nhược Băng một câu.

Lý Nhược Băng vẫn im lặng không đáp.

Những chuyện mà Ngô Thần làm cho Tô Thanh Ảnh, cô biết rất rõ.

"Vì thế? Tôi có khốn kiếp không?" Ngô Thần vẫn tiếp tục duy trì nụ cười, hỏi Lý Nhược Băng thêm lần nữa.

"Không khốn kiếp." Lý Nhược Băng cất lời.

Thật ra, vừa nãy Lý Nhược Băng nói Ngô Thần là "khốn khiếp" chẳng qua là để tìm cớ ngăn cản Ngô Thần mà thôi. Trong lòng của cô thì Ngô Thần chưa bao giờ là một người đàn ông khốn khiếp cả, chỉ là kì thực thì cô không nghĩ ra được cớ gì để có thể ngăn cản Ngô Thần được.

Thấy Lý Nhược Băng im lặng không nói chuyện, Ngô Thần cười cười cũng không gặng nói thêm nữa.

Anh xuống giường rồi mặc quần áo vào.

Lý Nhược Bằng đưa mắt nhìn Ngô Thần, một lúc lâu sau đó mới bỗng mở miệng nói: "Tôi cho cậu."

"Hả?" Ngô Thần quay đầu nhìn Lý Nhược Băng, cười hỏi: "Cho gì cơ?"

"Cậu nói xem?" Lý Nhược Băng hỏi ngược lại.

Ngô Thần thoáng choáng váng, lúc này mới hiểu được.

"Cậu đừng đi tìm Tống Huyên nữa, tối nay tôi cho cậu, sau giờ làm việc." Lý Nhược Băng lại nói.

Trò chơi may rủi thật sự xảy ra rồi.

Với tính cách của cô mà nói thì có rất nhiều chuyện không nhất thiết phải rườm rà như thế, nếu như cô đã xác định mối quan hệ yêu đương với Ngô Thần rồi thì việc ngủ chung với nhau là chuyện sớm muộn. Chuyện này không liên quan tới việc có chuẩn bị tâm lý trước hay không, bởi vì vốn dĩ Lý Nhược Băng cũng không cần chuẩn bị tâm lý. Cô đã nhận định Ngô Thần là người sẽ đi cùng mình tới cuối đời rồi, thậm chí còn đã nghĩ xong chuyện sau này sẽ có mấy đứa con.

Những chuyện nên xảy ra trong quá trình đó thì sẽ xảy ra thôi, Lý Nhược Băng không hề thắc mắc gì nhiều.

Thậm chí cô còn muốn chủ động.

Nếu không phải vì cô vẫn luôn làm theo kịch bản quen thuộc tình trong như đã mặt ngoài còn e thì cũng đã không phiền não mà tỏ tình với Ngô Thần luôn rồi.

Còn hiện tại!

Vì để ngăn cản Ngô Thần đi chuốc phiền phức, cô quyết định chủ động lấn tới.

Thực ra chuyện này cũng không gọi là chuyện gì to tát, về sau thì vẫn còn rất nhiều cơ hội để giở "ngón võ quen thuộc" này với Ngô Thần.

"Nhược Băng, tôi thấy hình như là cô đang hiểu lầm một chuyện rồi." Ngô Thần mỉm cười nói với Lý Nhược Băng: "Cô thật sự cho rằng là vì trước đó cô hay chọc ghẹo, đùa giỡn nhưng lại không cho tôi nên tôi mới đi tìm người phụ nữ khác, chỉ đơn giản để thỏa mãn loại chuyện đó thôi sao?"

Lý Nhược Băng sửng sốt.

Sắc mặt thoáng biến đổi.

"Cô phải hiểu, bởi vì tôi biết quá nhiều chuyện nên tôi có thể vào bất cứ lúc nào, bất cứ lý do nào, bất cứ thời cơ nào cũng đều có thể làm những chuyện có lợi cho bản thân. Tôi quen biết ai, tôi kết giao với ai, hoặc là tôi có muốn có được người phụ nữ nào thì cũng phải có lợi cho tôi, chứ không phải chỉ là mấy chuyện ngủ với nhau hay xa xôi hơn thế đâu."

Sắc mặt của Lý Nhược Băng thay đổi.

Cô hiểu ý của Ngô Thần.

Ý của Ngô Thần là anh đi tìm Tống Huyên không phải hoặc không đơn giản chỉ là có được người kia, mà là... Lý Nhược Băng cũng không biết rốt cuộc tại sao, nhưng mà cô có thể liên tưởng trực tiếp tới Tô Thanh Ảnh.

Không chỉ có được Tô Thanh Ảnh, Ngô Thần còn thay đổi được vị thế của Tô Thanh Ảnh ở trong nhà họ Tô, thay đổi kết cấu quyền lực của nội bộ tập đoàn Kim Phúc khiến Tô Thanh Ảnh từ một người thụ động chờ đi làm lại biến thành người chủ động nắm quyền tạo phản.

Mặc dù sau đó, Ngô Thần không có yêu cầu Tô Thanh Ảnh phải khống chế tập đoàn Kim Phúc để làm gì cho mình cả, nhưng anh chỉ là không có yêu cầu chứ không phải không thể yêu cầu. Nếu như anh muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đòi hỏi được.

Lý Nhược Băng lại nghĩ tới bản thân mình, nếu như Ngô Thần chủ động đòi hỏi cô, bảo cô giúp anh làm gì đó, vậy... Nghĩ tới đây, cả người Lý Nhược Băng đều sởn tóc gáy.

Cô giật mình khi bản thân mình vô thức tiến vào trạng thái có thể bị Ngô Thần lợi dụng.

Cô chính là muốn Ngô Thần đòi hỏi mình.

Chỉ cần Ngô Thần đòi hỏi cô, chỉ cần chịu đòi hỏi cô, cô nhất định sẽ thỏa mãn anh.

Lý Nhược Băng còn nhớ tới Lỗ Quảng Niên, nhớ tới người đàn ông tên Lôi Thành đứng sau lưng Đào Hồng Ảnh, nhớ tới Chiêm Hương Mai cũng nợ ân tình của Ngô Thần...

Đây chỉ là những người mà cô biết.

Lý Nhược Băng không biết còn bao nhiêu người mà cô vẫn chưa biết nữa.

Càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ lại càng thấy đáng sợ.

Cô cảm thấy rất có thể đây là một cái bẫy. Một cái bẫy vẫn luôn được bày sẵn từ lúc Ngô Thần gọi điện thoại cho cô cho tới hôm nay.

Lý Nhược Băng thất thần hồi lâu.

"Rốt cuộc cậu... Cậu muốn làm gì?" Cuối cùng, Lý Nhược Băng cũng hoàn hồn, ngẩng đầu chăm chú nhìn Ngô Thần.

Lúc người bên đây hoàn hồn lại thì Lục Duyên cũng đã mặc quần áo xong xuôi.

"Cô đoán xem." Xắn ống tay áo lại đàng hoàng, Ngô Thần mới ngẩng đầu mỉm cười nói với Lý Nhược Băng, chỉnh lý Âu phục lại một chút rồi đút tay vào túi quần, nói: "Đừng nghĩ nữa, để cuộc sống của bản thân thoải mái một chút đi, tôi cũng sẽ không hại cô."

Anh nói xong, xoay người đi ra ngoài.

Lý Nhược Băng ngồi trong phòng nghỉ, đưa mắt nhìn Ngô Thần rời đi, nghe tiếng bước chân của người kia ra khỏi phòng làm việc từ rõ dần rồi biến mất. Cô bần thần hồi lâu, nghĩ tới nghĩ lui rồi lại rơi vào trạng thái trầm mặc.

Mấy phút sau.

Ở quán cà phê Thụy Phong, sát đường phía Bắc bên ngoài tầng một của tòa 5B.

Ngô Thần đút tay vào túi, một tay đẩy cửa quán cà phê đi vào. Anh ngó nhìn xung quanh, thấy một cô gái cột tóc đuôi ngựa, đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai đang ngồi ở phía cạnh cửa sổ.

Ăn mặc kín mít, giống như là sợ bị nhận ra vậy.

Ngô Thần đi qua, lôi cái ghế rồi trực tiếp ngồi xuống phía đối diện, sau đó mỉm cười nói: "Bạn học Tống, vẫn sợ bị chụp lén như vậy à?"