Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 196: Là không đến? Hay là chưa đến?



Trên đường Tân Giang, xe Lamborghini màu xanh dương đang phóng như bay!

Anh cười nói: “Cũng không chắc chắn.”

“Không chắc chắn?” Lý Nhược Băng hỏi, lẽ nào anh ta cố tình thừa nước đục thả câu. Anh ta luôn thần bí thế đấy. Không thích nói rõ ràng.

“Vẫn chưa gặp được người mà, sao có thể chắc chắn?” Ngô Thần cười nhạt đáp lại.

“Được.” Lý Nhược Băng không hỏi gì thêm, cô ta có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng “gió ồn” bên Ngô Thần rất lớn. Không phải đang mở cửa sổ xe, mà là tốc độ xe quá nhanh, mới có tiếng gió ồn rõ rệt đến vậy: “Cậu chuyên tâm lái xe đi, vậy thôi.”

“Được.” Ngô Thần nói một câu.

Sau khi cúp máy. Ngô Thần đạp ga, tiếp tục tăng tốc. Anh ta đã vượt quá tốc độ, nhưng vấn đề không lớn, tất cả điều trái phép đều sẽ được Vương Trạng Nguyên xử lý, anh ta cứ tùy tiện lái, đừng xảy ra tai nạn là được.

Phía trước đèn xanh, Lamborghini dùng đuôi lao qua giao lộ.

Thực ra Ngô Thần đang vòng đường.

Lúc bấy giờ chưa tới buổi chiều ba giờ, nên chưa phải là giờ cao điểm. Tuy nhiên ở một thành phố lớn và phát triển như Đông Hải, có phải giờ cao điểm hay không trên đường vẫn có rất nhiều xe, giờ cao điểm chắc chắn sẽ kẹt xe, không phải giờ cao điểm, muốn lái nhanh cũng không dễ dàng gì.

Ngô Thần để đảm bảo tốc độ xe, vì thế anh ta vòng đường một chút, chọn con đường ít xe chạy!

Anh quá hiểu Đông Hải rồi.

Cho nên như vậy, anh trái lại có thể đến nơi sớm hơn.

Ba mươi mấy phút sau.

Song Kiều, Quận Tây Thành.

Song kiều là một địa danh không chính quy. Ban đầu dùng để chỉ hai cây cầu bắc qua sông cách nhau không xa, đều là những cây cầu cũ được xây từ thập niên mười chín. Bởi vì lâu đời nên dần trở thành xưng hô đối với khu vực quận Tây Thành.

Ngày cả trạm xe buýt ở đây cũng gọi là trạm Song Kiều.

Khu vực Song Kiều này, đối với Đông Hải trước đây mà nói, tất nhiên được xem là khu Lão Thành. Sớm thêm một chút thì đã không được xem là khu chủ thành Đông Hải, cùng với việc bắt đầu đô thị hoá xây dựng vào thế kỷ mới, diện tích khu chủ thành được mở rộng, được thêm vào cho quận Tây Thành.

Là một nơi rất hẻo lánh, cách trung tâm thành phố khá xa.

Song kiều.

Đường số 2 Tân Dân, hẻm Bảo An.

Ngô Thần ngừng xe Lamborghini màu xanh dương ở bên đường cạnh con hẻm, sau đó cởi áo khoác vest ra. Ném lên ghế phụ, lại chỉnh một chút áo sơ mi trắng của mình, sau đó mới xuống xe đi vào hẻm.

Trong hẻm không hẹp, xe cộ qua lại không có vấn đề gì, nhưng do đường ngoằn ngoèo không thẳng nên rất ít xe đi vào đây, vì nhiều quán nhỏ nằm ở phía tây hẻm, đều là cửa hàng nhỏ nằm gần sát đường, quán ăn nhỏ, cửa hàng trang phục, cửa hàng dụng cụ tự sửa chữa, có người bày quầy hàng, có người bán cổ vịt. Cửa hàng nhỏ nhiều. Người qua lại cũng nhiều, xe chạy ở đây rất khó khăn, sẽ bị kẹt xe.

Đây là một nơi vô cùng náo nhiệt, đi sâu vào hẻm Bảo An sẽ có một cảm giác đến khu ẩm thực phố xá náo nhiệt của thành phố nhỏ, trên thực tế cũng không có khoa trương đến vậy. Ở đây không chỉ bán đồ ăn, cái gì cũng có bán, chỉ là do nơi này có nhiều nhà cho thuê, số người từ bên ngoài đến nhiều hơn một chút, vì thế mới dần hình thành một loại sự nghiệp “phồn thịnh”.

Hầu như mỗi thành phố đều có một nơi như vậy, cách trung tâm thành phố khá xa, nhưng lại rất náo nhiệt.

Ngô Thần ngày càng vào sâu hẻm.

Thời gian này, người đến đây đi dạo tuy khá đông, nhưng vẫn chưa đến mức độ chen chúc.

Lúc đi ngang qua một cửa hàng nhỏ dán “xả hàng tồn kho, giảm giá toàn bộ”, Ngô Thần quay đầu nhìn một cái rồi đi vào, đây là một cửa hàng nhỏ bán trang phục, đều là những loại rất rẻ tiền, một trăm tệ có thể mua hai chiếc quần, còn có các loại giày oversize, được gọi là hàng tồn.

Theo Ngô Thần biết, cửa hàng này đã bắt đầu “xả hàng tồn kho” từ ngày khai trương, chẳng qua là mánh khóe để bán đồ mà thôi.

Ngô Thần đi vào được hai phút bèn đi ra.

Anh ta mua một mũ lưỡi trai màu trắng. Tuy mũ lưỡi trai không hợp với áo vest, nhưng Ngô Thần không có mặc áo khoác vest, chỉ là một áo sơ mi trắng cộng thêm mũ lưỡi trai thì cảm giác như cả người đã thay đổi, một cảm giác rất trẻ trung và rất tỏa nắng.

Tiếp tục đi vào hẻm.

Ngô Thần băng qua toàn bộ con hẻm, từ phía đông đi đến phía tây, đi đến đầu kia của hẻm Bảo An, rất nhanh đã thấy được con đường lớn nằm ở đầu kia. Đó là đường số 3 Tân Dân.

Quẹo trái.

Trong hẻm Bảo An có rất nhiều lối rẽ, đi vào trong đều là toà nhà cũ cao bảy tầng, vả lại phần lớn nhà là thuê cho bên ngoài.

Đây là lối rẽ cuối cùng.

Ngô Thần đi vào trong.

Thực ra Ngô Thần hoàn toàn có thể từ đường số 3 Tân Dân vào hẻm Bảo An, và vào hẻm từ lối vào phía tây. Đi vào lối rẽ này tất nhiên gần hơn, không cần băng qua cả một con hẻm nhưng Ngô Thần đã vòng đường xa hơn, điều anh cân nhắc là nếu như xe đậu bên ngoài hẻm phía tây, rất có khả năng sẽ bị lão Đao trên lầu nhìn thấy từ cửa sổ.

Chiếc xe Lamborghini màu xanh dương mà Ngô Thần lái, lão Đao đương nhiên biết.

Hơn nữa từ bệnh viện tư nhân đến đây, lão Đao có lẽ sẽ đi từ hẻm phía tây vào, anh hoàn toàn không cần thiết vòng xa như vậy.

Đi vào lối rẽ không lâu, Ngô Thần dừng chân trước cửa một toà nhà cũ.

Anh kéo vành mũ lưỡi trai, ngẩng đầu nhìn toà nhà cũ này, chính là tòa nhà này, theo kết quả điều tra trong ngàn năm luân hồi. Đinh Thụy Long ở Đông Hải có chuẩn bị một số nhà để thuộc hạ dùng khi trốn thoát.

Tương tự “nhà an toàn”.

Cái khác biệt là, nhà an toàn không có an toàn, nếu thật sự phạm phải tội lớn, với cường độ giám sát của camera hiện nay mà nói, phía cảnh sát sớm muộn gì cũng có thể tìm đến đây. Cho nên những ngôi nhà tương tự nhà an toàn này, chỉ dùng để ở tạm thời, đồng thời chuẩn bị một số món đồ cần thiết cho “người lánh nạn”.

Những nơi này có vài nơi thuộc nơi bảo mật nhất ở Đông Hải, còn những nơi không quá bảo mật tất nhiên là nơi do một số người của Đinh Thụy Long ở Đông Hải cung cấp.

Tuy chỗ này có một số khả năng.

Nhưng Ngô Thần vẫn cảm thấy lão Đao có thể sẽ trực tiếp đến đây.

Bởi vì ở đây là nơi duy nhất được chuẩn bị ổn thỏa từ trước, nhưng những địa điểm khác của “nhà an toàn” chưa được dùng tới, mặc dù chưa bị phát hiện, nhưng bốn năm trước đã được sử dụng.

Chỉ có chỗ này chưa sử dụng qua, là nơi an toàn và bảo mật nhất.

Lần này Tưởng Xuyên mời lão Đao tới làm việc do thân phận của lão Đao rất đặc biệt, thậm chí có thể được coi là sát thủ hàng đầu được mời từ nước ngoài về, nếu gã ta xảy ra chuyện, thì sẽ có vấn đề lớn. Vì thế sử dụng nơi này, với tính cách cẩn thận của Tưởng Xuyên mà nói, điều đó rất có thể xảy ra.

Hiện tại cả một Đông Hải, người biết được nơi này ngoại trừ Tưởng Xuyên người đã rời khỏi, có lẽ chỉ có lão Đao mà thôi.

Những người cùng làm việc với lão Đao đều là lính tôm tướng cua, nếu thật sự xảy ra chuyện cũng sẽ chia ra bỏ trốn. Sẽ không đến nơi này. Hậu quả mang lại từ việc họ bị bắt sẽ giảm đi nhiều.

Mọi thứ đều là sự suy đoán của Ngô Thần.

Còn cần phải nghiệm chứng.

Ngô Thần vào cửa một cánh, đi lên lầu.

Hành lang rất âm u, nhìn đâu cũng có cảm giác bẩn thỉu, trên tường dán đủ loại quảng cáo nhỏ. Dưới đất còn có tàn thuốc, bước chân của Ngô Thần rất nhẹ, gần như không phát ra tiếng động, anh ta rất nhanh đã đến được lầu năm, dừng lại trước cửa.

Chính là căn này. Chủ nhân của căn hộ này là một người Đông Hải chính gốc, nhưng trên thực tế đứng sau tất cả bọn họ là Đinh Thụy Long! Là Đinh Thụy Long đã dặn Tưởng Xuyên, Tưởng Xuyên sắp xếp người mua vào ba năm trước.

Ngô Thần dừng lại một hồi, quay đầu nhìn hộp công tơ trên tường.

Anh đưa tay sờ vào rảnh khe giữa hộp công tơ và bức tường và nhíu mày, vì chiếc chìa khóa vẫn còn ở đó!

Chính là chìa khóa phòng.

Nếu có người tới đây, vậy thì chìa khóa chắc chắn sẽ không ở đây.

Lão Đao không có tới đây?

Ngô Thần nhíu mày nghĩ một hồi, lập tức lại nghĩ đến một khả năng khác, không phải không tới, mà là vẫn chưa tới, vẫn đang đi trên đường! Gã ta thương nặng đến vậy, lại còn mặc quần áo bệnh nhân, trên đường nhất định sẽ nghĩ cách thay đồ ra. Còn phải trốn sự truy đuổi của những người do Lý Nhược Băng sắp đặt, vì thế anh rất có thể đã đến sớm, cũng có thể là không sớm.

Ngô Thần nghĩ rồi lấy chìa khóa ra.

Lão Đao là không đến, hay là chưa tới, anh chỉ cần vào nhà là có thể nghiệm chứng! Nhìn xem có chuẩn bị trước đồ hay không là biết.

Ngô Thần lấy chìa khóa mở cửa.

Chính vào lúc này.

Bụp bụp bụp.

Tầng dưới vang lên tiếng bước chân nặng nề. Còn có một chút cảm giác hỗn độn, giống như đi không vững, nhưng cũng có cảm giác vội vàng.

Có người đang lên lầu.