Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 219: Quan hệ hợp tác thân thiết?



Mặc dù Ô Ngữ Dung không quá thân thiết với Cốc Duệ Bác nhưng cũng là quen biết từ lâu.

Cốc Duệ Bác cũng khá hiểu biết, sự hiểu biết này chỉ xuất phát từ một phía, chính là Ô Ngữ Dung không quá biết nhiều về anh ta, còn anh ta lại nghe nói rất nhiều về Ô Ngữ Dung.

Ở trong giới nhà giàu Hoa Đông này, hễ nhắc tới chủ đề về máy móc thiết bị đều sẽ liên quan đến Ô Ngữ Dung, bao gồm cả những scandal tình ái.

Ấn tượng của Cốc Duệ Bác về Ô Ngữ Dung là một người đàn bà thủ đoạn nham hiểm, thông minh khó lường.

Mấy năm nay số đại gia nhà giàu theo đuổi Ô Ngữ Dung rất nhiều, trong đó có không ít người khiến Cốc Duệ Bác cảm thấy đáng nể, đều là những người có gia cảnh lên đến trăm tỷ, sống cuộc sống xa hoa lộng lẫy.

Nhưng cuối cùng vẫn chẳng đi đến đâu.

Trong cái giới nhà giàu này, phụ nữ đẹp không cần phải nhiều quá, cho nên chỉ cần cao ráo, xinh xắn một chút thì đã được coi là của hiếm.

Cái mà Ô Ngữ Dung có không chỉ là nhan sắc hơn người mà khí chất của bà ta cũng vô cùng khác biệt, quả thật là một "nữ thần".

Nhưng cái khiến Cốc Duệ Bác cảm thấy Ô Ngữ Dung lợi hại chính là ở chỗ mặc dù bà ta được nhiều người theo đuổi nhưng đến cuối cùng chẳng ai có được bà ta, vậy mà bọn họ vẫn không trở mặt!

Hình như Ô Ngữ Dung không thích đàn ông.

Nhưng bà ta cũng chưa từng nói mình thích phụ nữ.

Chắc là bà ta không thích cả hai giới!

Cho nên Cốc Duệ bác mới tin chắc là mình nghe lầm, Ô Ngữ Dung sẽ không đời nào nói với Ngô Thần mấy câu đại loại như "nhớ em phải không?", bà ta sẽ không nói câu đó với bất kỳ tên đàn ông nào đâu!

Mà Ngô Thần lại có thể gọi Ô Ngữ Dung tới tận đây chỉ bằng một cú điện thoại!

Điều này chứng tỏ giữa hai người này tồn tại một mối quan hệ làm ăn vô cùng khăng khít, rất có khả năng là đã thương lượng từ trước với nhau.

Nghĩ tới đây Cốc Duệ Bác không khỏi quay sang nhìn Ngô Thần một cái.

Người đàn ông trẻ tuổi này lại có quan hệ làm ăn khăng khít đến vậy với Ô Ngữ Dung, hoặc có thể nói là, anh lại có thể kéo Ô Ngữ Dung vào cuộc chiến với Đinh Thụy Long như thế này? Vậy mà Ô Ngữ Dung lại đồng ý ư? Vậy thì lợi hại quá rồi, có thể nói là thủ đoạn vượt xa so với tưởng tượng!

"Tới rồi sao!" Ngô Thần mỉm cười chào hỏi Ô Ngữ Dung, sau đó anh ra hiệu cho bà ta ngồi sang ghế bên cạnh: "Ngồi xuống đi."

Cốc Duệ Bác đứng dậy, Ngô Thần lại vẫn ngồi tại chỗ.

Cốc Duệ Bác đã đoán ra quan hệ thân thiết giữa hai người họ, cho nên anh ta cũng không tỏ ra quá xã giao làm gì, điều này có thể hiểu được.

"Hóa ra là cậu hai Cốc." Ô Ngữ Dung vừa bước vào phòng, nhìn thấy Cốc Duệ Bác thì hơi tỏ ra kinh ngạc, giọng nói vẫn ngọt ngào, ấm áp như trước.

Hôm nay Ô Ngữ Dung mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, dài đến đầu gối, kiểu dáng khá thoải mái, vì là màu trắng nên nhìn hơi mập mạp một chút, nhưng Ô Ngữ Dung mặc lên người lại đem đến cảm giác rất vừa vặn, thậm chí còn có phần giống "tiên nữ".

Nhân viên phục vụ vừa dẫn bà ta vào bèn đi ra ngoài đóng cửa lại.

"Ông chủ Cốc, lâu rồi không gặp."

"Bà Ô, đã lâu không gặp."

Sau khi đi tới cạnh bàn làm việc, Ô Ngữ Dung và Cốc Duệ Bác bắt tay nhau chào hỏi, hai người xã giao qua lại đôi câu rồi Ô Ngữ Dung mới kéo váy ngồi xuống cái ghế bên cạnh Ngô Thần, đồng thời vừa mỉm cười vừa nhìn anh.

Cốc Duệ Bác rót cho Ô Ngữ Dung một chén trà rồi mới ngồi xuống, Ô Ngữ Dung mỉm cười cảm ơn anh ta.

Nhìn chung thì địa vị của hai người họ khá bình bằng.

Chính là quan hệ kiểu Cốc Duệ Bác không hẳn là sẽ không đắc tội với Ô Ngữ Dung, và ngược lại bà ta cũng như vậy với anh ta.

Có điều người tới là khách.

Nên Cốc Duệ Bác rất khách sáo rót trà cho Ô Ngữ Dung.

"Đều là người mình cả, cứ thoải mái giống tôi là được..." Ngô Thần mỉm cười nói thẳng vào vấn đề.

Lúc trước Ngô Thần đã nói chuyện cởi mở được với Cốc Duệ Bác, cho nên giờ Ô Ngữ Dung tới, anh bèn đi thẳng vào vấn đề luôn.

Cốc Duệ Bác biết nhà họ Đinh sắp xảy ra chuyện, nhưng về phần sẽ xảy ra chuyện gì thì anh ta cũng không chắc, Ngô Thần chưa từng nói gì với anh ta.

Có điều chuyện đó không quan trọng!

Bởi vì Cốc Duệ Bác vốn đã là đối thủ trên thương trường làm ăn với Đinh Thụy Long rồi!

Cho nên chỉ cần có cơ hội là anh ta dám làm, cái này Ngô Thần cũng đã nói, rằng anh muốn để xem Cốc Duệ Bác có dám hay không... đương nhiên là anh ta dám rồi, kể cả có thất bại thì cũng không chịu nhiều tổn thất, mà thành công thì khỏi phải nghĩ đến lợi ích nhận được, có khi còn nhiều hơn số tài sản trước đây của anh ta cũng nên.

Mục tiêu của Ngô Thần không chỉ có Đinh Thụy Long.

Mà là cả nhà họ Đinh!

Cái bánh ngọt bị chia lần này không gì khác chính là cả nhà họ Đinh bị sụp đổ.

"Chị Dung sẽ rút hết vốn đầu tư ra khỏi việc kinh doanh của nhà họ Đinh, sau đó..." Ngô Thần nói, Cốc Duệ Bác ngồi một bên chú ý tới cách xưng hô mà Ngô Thần dùng với Ô Ngữ Dung, anh gọi bà ta là chị Dung, nếu bà ta ngang hàng phải vế với Lý Nhược Băng thì Ngô Thần gọi như vậy cũng không sai.

Đương nhiên, nếu Ô Ngữ Dung đã cho phép một người đàn ông gọi mình như vậy thì chứng tỏ mối quan hệ giữa bọn họ vô cùng khăng khít.

Nhưng có điều Cốc Duệ Bác không biết, đây cũng là lần đầu tiên Ô Ngữ Dung nghe Ngô Thần gọi mình như vậy.

Thật là kỳ lạ.

Một tiếng trôi qua, công việc cần bàn cũng đã bàn gần xong rồi.

Thật ra vẫn cần bàn một chút về vấn đề quá trình thực hiện nhưng cứ tạm thời để sau nói tiếp, trước mắt cứ sắp xếp mấy tháng, những chuyện về sau Ngô Thần không cần phải bận tâm nữa, hai người Ô Ngữ Dung và Cốc Duệ Bác sẽ kết hợp và bàn bạc kỹ lưỡng với nhau.

Thời gian chẳng mấy chốc đã gần mười giờ tối.

"Ở lại cùng ăn bữa cơm, anh Ngô, chị Ô, cũng đã muộn rồi..." Cốc Duệ Bác nhìn đồng hồ rồi nói.

"Do anh quyết định vậy." Ngô Thần mỉm cười nói.

"Vậy được, để tôi gọi điện thoại gọi người mang tài liệu đến..." Cốc Duệ Bác đứng dậy, thấy Ngô Thần và Ô Ngữ Dung cũng đứng dậy theo thì vội vàng ra dấu nói: "Hai người cứ ngồi xuống, ngồi đi ngồi đi, tôi vào phòng tắm gọi điện thoại một chút rồi ra ngay, sau đó chúng ta sẽ xuất phát..."

Ngô Thần vừa đứng dậy lại ngồi xuống, mỉm cười nói: "Không vội đâu."

Cốc Duệ Bác lấy điện thoại ra, nhanh chân đi ra ngoài.

Trong phòng bao chỉ còn lại Ngô Thần và Ô Ngữ Dung.

"Tự dưng không báo trước đã tìm cho tôi một đối tác, làm việc năng suất vậy?" Ô Ngữ Dung quay sang nói với Ngô Thần, nụ cười của bà ta ngọt ngào, rất xinh đẹp kiều diễm.

"Không vừa ý sao?" Ngô Thần cũng cười lại.

"Vừa ý, rất vừa ý." Ô Ngữ Dung đáp lại đồng thời nghiêng người liếc Ngô Thần một cái, cười nói: "Cậu muốn tôi cảm ơn như thế nào đây? Anh chồng nhỏ của tôi?"

Vừa nói bà ta vừa ghé sát người hôn lên môi Ngô Thần.

"Cảm ơn gì chứ, vốn là một phần trong kế hoạch của tôi, chỉ là chị may mắn, quen biết tôi đúng lúc mà thôi." Ngô Thần nói xong bèn mỉm cười.

"Hừ, bớt lừa tôi đi, cậu làm thế vì tôi, lại còn không chịu thừa nhận." Ô Ngữ Dung khẽ hừ lạnh, bà ta muốn có cảm giác yêu nhiều hơn cả Lý Nhược Băng, rất lạ là dù cho bà ta kết hôn đã lâu, con gái cũng lớn lắm rồi nhưng Ngô Thần lại lọt được vào mắt xanh của bà.

"Tùy theo ý hiểu của chị." Ngô Thần cười.

"Cậu làm thế là vì tôi." Ô Ngữ Dung lại nhấn mạnh một lần nữa, bà ta hơi tỏ ra nũng nịu, bởi vì hiện giờ trong lòng bà ta đang cảm thấy có chút hưng phấn, với bối cảnh của Cốc Duệ Bác, anh ta quả thực rất phù hợp để trở thành cộng sự với bà ta.

Chuyện này vượt khỏi dự liệu của Ô Ngữ Dung, nếu để bà ta tự mình tìm kiếm cộng sự, cho dù bà ta quen biết toàn những nhân vật tai to mặt lớn nhưng nếu hợp tác với họ, cùng lắm bà ta chỉ có thể uống canh mà thôi.

Nhưng hợp tác với Cốc Duệ Bác lại không giống như vậy!

Ô Ngữ Dung ôm lấy cánh tay Ngô Thần rồi nói.

Ngô Thần tiện tay bóp lên đùi bà ta một cái.

Ô Ngữ Dung ghé sát vào lỗ tai Ngô Thần, nghiêng người qua, một tay ôm chặt lấy cổ anh, nhỏ nhẹ nói: "Cốc Duệ Bác có biết quan hệ giữa chúng ta không?" Nói rồi bà ta nhìn Ngô Thần, bà ta không muốn giấu diếm, cảm thấy không cần thiết, để mà so sánh thì bà ta thua kém hơn Lý Nhược Băng, nhưng bà ta sẽ không để lộ những chuyện quan trọng của Ngô Thần.

"Không phải không thể không cho anh ta biết, chuyện cũng chẳng có gì, anh ta biết cũng không sao." Ngô Thần lại cười, nói.

"Vậy sao, cậu không sợ tin tức truyền ra ngoài, cậu với..." Nét cười trên gương mặt Ô Ngữ Dung hơi ảm đạm, bà ta thấp giọng hỏi.

Đúng lúc này!

Cạch.

Cốc Duệ bác đẩy cửa đi vào, anh ta nhìn thấy cảnh tượng Ô Ngữ Dung đang ôm lấy cổ và tai Ngô Thần.