Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 232: Chú! XIN LỖI CHÚ!



"Bố... cũng quá... quá khoa trương rồi..." Mao Khải lắp bắp, cảm giác có não cũng không đủ dùng.

"Khoa trương cái đầu mày, tao lừa mày để làm gì? Tao còn có thể hại mày sao?" Mao Như Tùng lại tức giận mắng chửi.

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

Đây cũng là con ruột của ông ta, đổi lại là những người khác, có thể làm Mao Như Tùng tức giận như vậy, ngược lại Mao Như Tùng sẽ không mắng chửi... Ông ta sẽ giết luôn!

Hơn nữa, Mao Như Tùng cũng không phải là cố ý khoa trương, hù dọa con mình.

Ông ta thật sự cho là như vậy, chỉ có thể nói là dùng từ khoa trương, còn tình hình lại không hề khoa trương.

Không chỉ vì tình huống của ngày hôm qua, thái độ của Cốc Duệ Bác hôm qua đối với Ngô Thần, mà còn bởi vì hôm nay... Vào buổi trưa hôm nay, Cốc Duệ Bác và Mao Như Tùng lại gặp nhau.

Lúc trưa hai người nói chuyện rất nhiều.

Từ trong lời của Cốc Duệ Bác, Mao Như Tùng cảm thấy, Cốc Duệ Bác đã coi Ngô Thần như một nhân vật lớn còn lợi hại hơn chính mình! Quả thật là đang tâng bốc tới trời, cảm giác này vô cùng rõ ràng!

Cho nên...

Mao Như Tùng hôm nay, phán đoán thân phận và năng lực của Ngô Thần, còn cao hơn so với ngày hôm qua!

Mao Khải vừa gọi điện thoại vừa đi đi lại lại, vẫn luôn che tay bên miệng.

Cùng lúc nói chuyện điện thoại với bố mình, cậu ta còn luôn liếc nhìn Ngô Thần, biến hóa biểu cảm trên mặt có thể nói là vô cùng lớn. Hơn một trăm người xung quanh nhìn cậu ta thấp giọng gọi điện, cũng không nghe rõ là đang nói cái gì, chỉ có thể nhìn sắc mặt Mao Khải thay đổi.

Cũng không biết là đã nghe thấy việc đáng kinh ngạc gì.

Hơn hai phút sau.

"...Nghe hiểu chưa?" Mao Như Tùng hỏi con mình qua điện thoại.

"Con biết rồi, biết rồi bố. Bố yên tâm, con nhất định sẽ cho bố... Tuyệt đối..." Mao Khải cũng không biết nên cam đoan như thế nào mới tốt, trong lòng cậu ta thật sự luống cuống.

Cậu ta có cảm giác mình sẽ gặp chuyện không may ở chỗ này.

Hoặc là, về nhà... Cậu ta cảm thấy mình có thể bị bố đánh gãy chân! Cơn giận của bố quá lớn, nói chuyện cũng làm người ta vô cùng khiếp sợ!

"Được rồi, được rồi..." Mao Như Tùng ngắt lời con trai, lại hỏi: "Thầy Ngô có ở bên cạnh không?"

"Có..."

"Con đi qua đưa điện thoại cho cậu ta."

"Vâng."

Mao Khải lại ngẩng đầu, ánh mắt lúc này nhìn về phía Ngô Thần, giống như học sinh nghịch ngợm ở trường học gặp giáo viên chủ nhiệm của mình... rất bất an.

Cậu ta cũng không lôi kéo nữa.

Cậu ta đi đến chỗ Ngô Thần cách đó một mét, mở miệng nói còn hơi lắp bắp, cũng không biết nên xưng hô thế nào: "Cái đó... Cái gì kia... Bố tôi..."

Nói rồi cậu ta đưa điện thoại cho Ngô Thần.

Ngô Thần nhìn cậu ta cười, cầm lấy điện thoại, đặt ở bên tai.

"Chào ông chủ Mao." Ngô Thần cười nhạt rồi gọi.

"Thầy Ngô! Hiểu lầm! Hiểu lầm thôi! Đây đúng là nước dâng làm ngập đền Long Vương mà! Cậu xem chuyện vừa xảy ra, thằng nhóc nhà tôi nó... Nó không biết cậu... Ôi chao cũng là do tôi, tôi thông báo cho đám ở dưới kia, cũng không nghĩ nó và cậu có thể... Chuyện này tôi cũng không dễ gì nói với nó được, tuổi còn nhỏ mà, vẫn là đứa trẻ thôi..."

Cưỡng chế "Nó vẫn còn là một đứa trẻ"!

Mao Khải đã mười tám tuổi, theo pháp luật thì đã là người trưởng thành rồi.

Mao Như Tùng nhìn có vẻ thoải mái, vui vẻ cười giải thích nhưng thực ra trong lòng đang hoảng loạn vô cùng, quỷ mới biết tính khí của Ngô Thần. Con trai mình tìm hơn một trăm người muốn đánh cậu ta, việc này đổ cho ai... Đoán chừng cho dù có độ lượng đến mấy, cũng không thể cười ha hả hai câu là xong.

"Không sao." Ngô Thần lại nói.

Lời này rất thoải mái, Ngô Thần cũng không có thái độ khác, ngược lại làm cho người ta cảm thấy qua loa.

"Thầy Ngô, ha ha, tôi biết là thầy Ngô không so đo với một đứa nhỏ. Chuyện này nhất định là nó không đúng, tôi sẽ xử lí nó, thầy Ngô yên tâm." Mao Như Tùng lại nói, lại cười to.

Ông ta cũng không còn cách nào, tạm thời chỉ có thể nghe theo Ngô Thần.

Sau chuyện này nhất định còn phải dùng cách khác để ổn định, bằng không thì ông ta không thể yên tâm được.

Mao Khải đứng đối diện Ngô Thần, cách đó rất gần, cậu ta không chỉ có thể nghe Ngô Thần nói chuyện, cũng có thể nghe thấy âm thanh trong điện thoại, biết bố mình nói gì.

Nên... trong lòng càng hoảng sợ.

Bố mình gọi người trẻ tuổi đứng trước mặt tên Ngô Thần này, cứ một tiếng lại gọi "thầy".

"Được rồi, trước hết cứ như vậy đi ông chủ Mao, tôi còn có việc." Ngô Thần lại nói, dường như không muốn nhiều lời với Mao Như Tùng.

"Được được được, vậy phiền thầy Ngô, đưa điện thoại cho thằng con tôi một lát..." Mao Như Tùng lập tức nói.

Ngô Thần đưa điện thoại qua.

Mao Khải nhận điện thoại, lại lấy tay che bên miệng, đi ra xa vài bước.

Cũng không biết Mao Như Tùng lại nói gì với cậu ta, còn nói đủ một phút, Mao Khải hừ ha đáp lại, liên tục gật đầu, liên tục đồng ý.

Rất nhanh, rốt cuộc Mao Khải cũng gác điện thoại.

Cậu ta cất điện thoại, bộ dạng không được tự nhiên nhìn về phía Ngô Thần, muốn nói gì đó, lại không biết mở đầu thế nào... Xung quanh hơn một trăm người, tất cả đều nhìn cậu ta, có vài người còn chờ cậu ta ra lệnh một tiếng, một số khác lại có cảm giác không thích hợp.

Nghe giọng điệu và cách nói chuyện của Ngô Thần, cũng rất bất thường!

"Không đánh nữa?" Ngô Thần lên tiếng trước, giọng điệu lạnh nhạt cười hỏi Mao Khải.

"Không đánh không đánh, là hiểu lầm!" Cuối cùng Mao Khải cũng "biết" nói chuyện rồi, xua tay ra hiệu, đột nhiên cậu ta nhìn thấy trên tay mình còn đeo nắm đấm gấu, lập tức tháo ngay xuống, bộ dáng rất căng thẳng cất trong túi.

"Cái đó... hiểu lầm thôi... Ngô..." Mao Khải cũng muốn gọi là thầy Ngô, nhưng cậu ta dừng lại một lúc, lại trực tiếp thay đổi xưng hô: "Chú! Cháu sai rồi chú! Cháu không biết chú là... bạn của bố cháu... Chú... chú Ngô... đều là hiểu lầm."

Mao Khải nói xong chắp tay trước ngực quơ quơ, còn cười trừ, cậu ta kế thừa rất tốt "thiên phú" của bố mình!

Không chỉ giải thích, còn lôi kéo làm quen!

Xung quanh hơn một trăm người, lúc này tất cả đều ngơ ngác.

Chú?

Phải gọi chú?

Cảm giác lô-gíc đều loạn cả lên rồi, chưa kể đến những thứ khác... Ngô Thần thoạt nhìn cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, mặc âu phục có vẻ trưởng thành một chút, nhìn qua cũng chỉ là hai ba hai bốn tuổi.

Mao Khải mười tám tuổi, chỉ kém vài tuổi.

Gọi là chú?

"Không nói tục nữa?" Ngô Thần lại hỏi Mao Khải một câu.

"Cháu nào dám! Cháu sai rồi chú, cháu thật sự sai rồi, cháu sẽ giải thích với chú, giải thích thành thật!"

Mao Khải vừa nói vừa khom mình với Ngô Thần, sau đó đột nhiên mạnh mẽ trở lại, chỉ vào một đám phú nhị đại trên xe thể thao bên kia rồi hét: "Đứa nào lúc nãy mới nói tục? Mau lại nhận lỗi với chú tao!"

Lúc quát lên, cậu ta đưa lưng về phía Ngô Thần, lại điên cuồng nháy mắt ra hiệu với đám anh em của mình, để các anh em phối hợp với cậu ta.

"Chú, rất xin lỗi!"

"Chú, rất xin lỗi!"

"Rất xin lỗi!"

Rất nhiều người vẻ mặt ngơ ngác, xin lỗi Ngô Thần.

Mao Khải là "đại ca" ở đó, sức kêu gọi rất đáng ngạc nhiên, mà một đám người lại bị thái độ của cậu ta làm cho bối rối, thấy Mao Khải căng thẳng như vậy, có người cũng hiểu ra được... sợ là đã chọc phải người mà đến bố cậu ta cũng không dám trêu vào.

"Mẹ nó, có thể nghiêm chỉnh một chút được không? Còn mấy cậu nữa, đến đây đến đây, xin lỗi chú tôi nhanh." Mao Khải vừa nói vừa ra hiệu xung quanh, ánh mắt rất dọa người.

"Lại đây! Làm cùng tôi!" Mao Khải hô, lại quay về phía Ngô Thần, bộ dạng thành thật nghiêm chỉnh, cúi đầu nói: "Chú, xin lỗi chú!"

"Chú! Xin lỗi chú!"

Hơn một trăm người lại đồng thanh hô to với Mao Khải, một vòng tròn người đồng thời cúi đầu, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Biểu cảm của Ngô Thần có hơi vi diệu, thật ra. Nhận thức của anh với Mao Khải là, thằng nhóc này tương lai tiền đồ vô hạn, bây giờ dù sao cũng còn nhỏ, mới tốt nghiệp trung học, là công tử nhà giàu. Nhưng cậu ta đã biết co biết duỗi, sức kêu gọi lại lớn, còn rất biết "lừa người".

Xấu hổ không?

Mao Khải không cảm thấy xấu hổ, hoặc là... cậu ta có thể chịu được sự xấu hổ này!

Quảng trường nhỏ yên tĩnh một chút.

"Giải tán đi." Ngô Thần cười nói.

"Giải tán, tất cả cút nhanh đi, giải tán..." Mao Khải lập tức đứng thẳng, lại ra hiệu xung quanh, cũng nói với Ngô Thần: "Chú, cháu đi trước đây."

Nói xong cậu ta xoay người rời đi, bước đi nhanh nhẹn, gần như là chạy.

Hơn một trăm người phân tán như chim thú, tất cả đều nhanh chóng rời đi.

"Hạ Hân Hân, em định đi đâu đấy?" Ngô Thần đột nhiên lên tiếng, gọi lại Hạ Hân Hân đang muốn nhân lúc hỗn loạn mà chuồn mất.