Tôi Bị Sáu Nam Nhân Tàn Nhẫn Vây Làm

Chương 1: Hoàn



* Bạn nào hảo tâm edit giúp tui cái tựa đi, “Bị sáu cái nam nhân vây quanh ta tàn nhẫn hoảng np”

Edit: Mạn Già La

“Ưm…… Đừng làm nữa…… Chỗ này…… Em thật sự không được nữa!…… Em thật sự, thật sự không được nữa đâu! Hức……” Thanh âm hỏng mất từ cửa sổ bay ra, nội dung khiến người ta ngơ ngác.

“A, mới đó đã không được? Đằng sau…… Còn chưa xong đâu.” Hắn tùy ý nhướn đôi mắt viền vàng của mình lên, chế phục cũng không loạn chút nào ở chỗ hỗn loạn này, trên gương mặt tuấn tú vẫn là nụ cười nho nhã, nhưng động tác ấn vai tôi lại bá đạo, lời nói nhẹ nhàng nhưng lại không cho phép từ chối: “Đêm nay tôi chơi em chưa đủ đâu, em đừng nghĩ rời đi.”

Tôi run run rẩy rẩy cầm lấy bút, chỉ cảm thấy kiện sức, “Em…… em thật sự không được, chuyện này em thật sự không…… A……”

Tôi vươn tay, như cầu cứu duỗi về nam nhân trầm mặc đã lâu bên cạnh. Cơ bắp săn chắc màu mật ong của hắn ở dưới ánh đèn có loại cảm xúc gần như đặc sệt, giống như đang chậm rãi chảy xuống vậy.

Hắn an tĩnh đứng một bên nhìn dáng vẻ ‘hấp hối’ của tôi, nhưng chỉ cụp mắt xuống nhìn ngón tay run rẩy của tôi. Hắn thấp giọng nói: “…… Giúp hắn trước đi.”

Nhưng lồng ngực hắn rõ ràng phập phồng không ngừng, trong mắt là nhẫn nại và dục vọng.

Hormone bùng phát.

“Hừ,” Lịch Sử phía sau tôi hừ cười một tiếng, ấn đầu tôi, “Vẫn còn năm bộ bài thi nữa, đây là một bài trình bày và phân tích đề cuối cùng…… Ngoan……” Trong thanh âm tràn ngập dục vọng.

Tôi thấy Địa Lý không để ý tới tôi, đành phải nước mắt lưng tròng nhìn về phía Ngữ Văn: “Em…… em thật sự không được, em, em muốn chép thơ cổ……”

Ngữ Văn xoay chiếc quạt hoa xinh đẹp, trên người là đường trang nhẹ nhàng tao nhã, dịu dàng cười với tôi: “Trình bày và phân tích đề đúng là quá khó, lại đây viết thơ đi.”

Tôi vội vàng nhào đến muốn giữ chặt ngón tay như bạch ngọc của Ngữ Văn, nữa đường lại bị tiếng Anh bắt lại, kéo tôi vào trong lồng ngực hắn, bất mãn nói: “Chủ nhân, nhiệm vụ học thuộc lòng của em còn chưa hoàn thành đâu! Em muốn chạy đi đâu hử?”

“Huhuhuhu em học! Chút nữa em sẽ học mà! Em chép xong……”

“Thế thì không được đâu!” Hắn nhìn tôi, nét mặt chậm rãi thay đổi, vài chiếc khuyên tai trên tai lập lòe ánh sáng dưới ánh đèn. Ánh mắt khát cầu của hắn trần trụi nhìn chằm chằm tôi, giống như đã dùng ánh mắt lột sạch tôi: “Em yêu, tôi không thể chiếm được một vị trí nhỏ nào trong trí nhớ của em, tôi thật sự rất khó chịu. Em có thể giúp tôi tuốt trước được không……”

Toán Học bên cạnh thần sắc lạnh nhạt nới lỏng cà vạt tây trang, cúi đầu thong thả ung dung sửa sang lại cổ tay áo, nhưng một ít động tác im lặng ấy lại khiến tôi run rẩy, hắn lạnh lùng nói: “Buông ra. Lại đây.”

Tiếng Anh nhíu mày, nhưng cũng biết dụng ý của hắn, không tình nguyện buông tôi ra, nhưng tôi thà lùi về trong lồng ngực tiếng Anh còn hơn, chỉ vì Toán Học này quá mức lạnh nhạt vô tình, tôi bởi vì “Vũ khí bí mật” của hắn mà ăn khổ không ít lần, mỗi lần ở cùng hắn, hắn luôn là người kéo dài nhất, khổ nổi tôi còn chưa tìm ra chiêu thức để hắn xong việc nhanh chút, cho dù tôi dùng thủ đoạn thế nào, cũng không thể khiến hắn nhẹ nhàng với tôi một chút.

Tôi không đoán được tính tình của hắn lắm, đành phải dùng trực giác để đối phó hắn, ai ngờ được hắn miễn dịch với trực giác của tôi, tôi luôn có thể hoàn mỹ tránh hết tất cả đáp án chính xác về vấn đề của hắn.

Hắn thấy tôi bất động, ngữ khí nặng hơn, đầy áp lực như bầu trời đầy mây đen: “Lại đây.”

Đang lúc tôi không tình nguyện dịch qua, Chính Trị bỗng nhiên duỗi tay ôm bả vai tôi.

Hơi thở của nam nhân thành thục tỏa ra, tôi cúi đầu an tâm rúc vào lồng ngực hắn, nghe hắn lễ phép nói với số học: “Tôi không muốn em hầu hạ dãy số dưới háng tên chết bầm đó.”

Chính Trị quay đầu, làm lơ sắc mặt âm u của Toán Học, nhìn về phía Tiếng Anh đang xem kịch vui: “Cũng không muốn em ăn từ đơn hắn bắn ra.”

Sắc mặt Tiếng Anh lập tức thay đổi, tức giận nói: “Cậu!”

Tôi vội vàng can ngăn: “Đừng đánh! Có chuyện gì từ từ nói.”

“Còn cậu nữa, tôi cũng không muốn em liếm hai cái tự nhiên và nhân văn trước ngực hắn.”

Ánh mắt của Địa Lý giống như diều hâu trừng hắn. Truyện Nữ Cường

Ánh mắt Chính Trị nhìn về phía Ngữ Văn, nhưng chưa đợi hắn mở miệng, Ngữ Văn phong độ nhẹ nhàng đã ôn hòa nói: “Sao Chính Trị nói cứ như tôi thích giúp em ấy rà lại đề lắm ấy? Cậu biết đấy, mỗi lần giúp em loát xong tay tôi cũng mỏi chết được.”

“Ha, không phải lần nào cũng là cậu bắn văn chương vào sâu nhất à?”

“Chính Trị,” Lịch Sử nâng mắt kính một chút, nheo mắt thần sắc nguy hiểm.

Chính Trị không sợ chút nào, hắn vẫn nói bằng giọng nói trầm thấp hiền hậu kia: “Cậu thử hỏi xem mỗi lần cậu làm chuyện đó thì cái nốt ruồi trên người cậu mọc lên từ bao giờ, nguyên nhân mọc ra là gì, nói không được sẽ hung hăng trừng phạt, cậu cảm thấy cậu có thể coi là tốt sao?”

Tôi run bần bật dựa vào trong lòng ngực Chính Trị.

“Đừng nói như thể bản thân cậu không thích ấy.”

Chính Trị trầm mặc.

Không khí yên tĩnh một hồi, Lịch Sử đột nhiên phá vỡ trầm mặc, hắn ý vị sâu xa cười cười: “Có lẽ…… Qua hai ngày nữa là phải khai giảng rồi, giờ ai cũng không chịu nhường, không bằng……”

Bọn họ trao đổi ánh mắt trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Tôi mở to mắt: “Yamete (Đừng mà) ——”

“Một bản tin được lên sóng, theo thông tin được biết, có một học sinh đột nhiên chết vào rạng sáng, ở hiện trường chúng tôi chỉ phát hiện một cây bút, một khối thi thể và rất nhiều bày thi rơi lả tả, bước đầu hoài nghi là chết do thận suy kiệt……”

Phiên ngoại về câu chuyện còn đang dang dở:

“Nhanh lên.” Giọng Toán Học khàn khàn, tay hắn giữ chặt eo tôi, trong ánh mắt nhìn về phía tôi giống như có ngọn lửa hừng hực cháy lan ra đồng cỏ.

Tôi gian nan mà phun ra nuốt vào dãy số dưới háng của hắn, (không) bằng lòng nói ra mấy câu dâm đãng mà Toán Học thích nghe: “Ưm…… Quá…… Quá lớn, cái…… Cái sin=405 này…… hức…… Con số quá lớn…… em…… em không tính ra.”

Phía dưới của tôi còn đang bị hắn dùng sin ( π+∝) =-sin∝ cột chặt, không bắn ra được, vô cùng khó chịu.

Hắn đè lại đầu muốn rút ra của tôi, sâu hơn vào cổ họng tôi: “Hút ra đi.”

“A…… Vì sao…… Cầu, cầu xin anh……” Tôi nghẹn đỏ mặt, cự vật trong miệng chạm đến cổ họng tôi: “Em thật sự không tính được…… xin hướng dẫn…… A!”

Sắc mặt Toán Học ửng hồng, dường như cũng bị hành động không nắm được trọng điểm của tôi làm nghẹn muốn chết, thở hổn hển chỉ dẫn tôi: “Dùng đầu lưỡi của em liếm vòng quanh đầu của nó đi…… vẽ hàm số lần thứ hai.”

Tôi gian nan dùng đầu lưỡi của tôi vẽ phía trên nơi đó của hắn, còn may chỗ đó đủ lớn, có chỗ cho tôi thi triển.

Tôi tiếp tục dâm ngôn lãng ngữ, muốn tăng thêm hứng thú của hắn, để hắn nhanh bắn ra. Gian nan nói: “Kỳ biến…… Ngẫu nhiên bất biến…… nhìn ký hiệu…… nhìn…… Góc vuông……”

Nó càng thêm to lớn, tôi cảm thấy nó sắp bùng nổ đến nơi, vội vàng mút mạnh hơn nữa, nó thêm cứng rắn, nhưng vẫn còn thiếu chút nữa.

“A…… phải hút làm sao, khó quá…… Anh mau bắn đi……”

Toán Học nhịn đến trán nổi gân xanh, thứ nóng bỏng nhảy lên trong miệng tôi, hắn đè thấp thanh âm nói: “Em…… dấu hiệu sai rồi, tôi không bắn được.”

Đầu giống như bị dội một chậu nước đá, tôi tức khắc nhụt chí, “Em, em…… huhu…… Không, không muốn, ưm…… nữa đâu. Hức.”

Toán Học đưa đẩy nó vào yết hầu tôi, “Đổi công thức khác.”

Vì thế tôi đành đổi phương thức khác để cho nó giải phóng.

“Ưm……”

“A! Quá, quá sâu, em, em sẽ không…… không chịu được……”

“Ngoan, giải ra đi, bằng không em sẽ không dễ chịu.”

“Hức……”

Hắn đưa đẩy hông, sau những lần cố gắng không ngừng của tôi, giây cuối trước khi nó sắp bắn ra thì rút ra khỏi miệng tôi, nào là đáp án hàm số lượng giác..v.v phun hết lên mặt tôi.

[Chủ nhà ngốc nghếch biết mình rất thấp bé ( đau lòng)

( Cơ mà thật sự rất nghi ngờ sẽ có người rất thích xem thứ khiến dạ dày sôi trào này í ( vò đầu)

Phiên ngoại mới ở dưới, lướt xuống chút nhé ( châm thuốc)] - Hình như là lời tác giả:v

Tôi ngơ ngác lau con số và công thức dính đầy mặt, cúi đầu nhìn chất lỏng màu trắng dính nhớp trên tay mình, như quá trình tính sai bấy nhầy trên bản nháp.

Đột nhiên, có ai đó xách tôi lên, tôi không kịp chuẩn bị rơi vào vòng tay Chính Trị.

“Bốp ——”

Chính Trị cực kỳ sắc tình vỗ mông tôi một cái, dưới ánh mắt hoảng sợ run bần bật của tôi, cầm lấy gel bôi trơn bên cạnh, bóp ra lượng đề triết học sền sệt trong suốt ở sau mông tôi.

Rầm ——!!!

Tôi té ngã lộn nhào, nước mắt nước mũi giàn giụa muốn bỏ chạy, nhưng thùng xe chật hẹp, rất nhanh tôi đã bị bắt về.

“Đi đâu?”

Lời còn chưa dứt, tôi đã bị Chính Trị xách cổ về, hắn điều chỉnh một góc độ thích hợp, chậm rãi đút tài liệu vô cùng lớn của hắn vào trong tôi.

Tôi nhìn thoáng qua thứ giống như nửa tờ đề kia, nó cứng rắn thử thăm dò chọc chọc xung quanh lỗ nhỏ phía sau của tôi, cực có sức uy hiếp mà vẽ vòng. Tôi muốn chết lâm sàng luôn, vội vàng xin tha: “Chính Trị…… anh, anh tha cho em đi, còn lại, còn lại đều được cả……”

Trong mắt Chính Trị lộ ra khát vọng muốn ăn sạch tôi đến xương cũng không chừa, khiến đóa hoa cúc hoa của tôi run rẩy.

Tôi còn chưa kịp che đóa hoa phía sau lại, Chính Trị đã sờ mó lỗ nhỏ ướt át phía sau của tôi, sung sướng nở nụ cười.

Hắn nói: “Ngoan.”

Tôi đương nhiên biết vì sao hắn vui như vậy, bởi vì mỗi lần làm với hắn tôi đều chảy rất nhiều nước khiến hắn ra vào dễ dàng hơn, giống như tôi rất dâm đãng vậy……

Tôi miên man suy nghĩ còn chưa kip nghĩ ra kết quả, Chính Trị đã gấp không chờ nổi đè tôi lại, chậm rãi đè tôi ngồi xuống.

Tôi không khỏi hít một ngụm khí, hai mắt đẫm lệ mông lung: “Ưm hừ…… căng quá……”

Chính Trị dịu dàng vén tóc trên trán tôi, để tôi thấy rõ thần sắc trong mắt hắn.

s là đường cong tính dục trước khi thay đổi, s· là đường cong tính dục sau khi thay đổi, p là sung sướng, q là trị số, các yếu tố khác không thay đổi.

s· đường cong tính dục trong mắt hắn tăng lên!

Kéo sung sướng cũng tăng theo.

Mệt chết tôi.

Hắn biết tôi vẫn chưa thể thích ứng kích cỡ của hắn, vì thế ban đầu chỉ nhàn nhạt dùng thuyết duy vật thọc vào rút ra, điều này khiến cho tôi miễn cưỡng thở được chút đỉnh, nhưng rất nhanh hắn đã không còn thỏa mãn nữa, thay đổi một tư thế có phạm vi cuộc sống văn hóa lớn hơn, tốc độ đưa đẩy cũng tăng nhanh, cố gắng nhịn xuống, rên rỉ nói: “Kinh tế…… Quyết định chính trị…… hức…… Kiến trúc cao tầng…… ưm a ~ phản tác dụng…… hic……”

Chính Trị thích ý, đáy mắt s· điên cuồng bay lên, hắn nhìn dáng vẻ dục tiên dục tử (*) của tôi, nói nhỏ bên tai tôi: “Còn nhiều thứ hay ho nữa……”

* Dục tiên dục tử: trạng thái vô cùng sung sướng

Nói xong, thứ kia của hắn liền lớn một vòng, chịch tôi đến đầu váng mắt hoa, không khỏi xin tha: “Tính Mâu thuẫn đặc thù…… Tôi thật sự không được…… A……”

Chính Trị không nói gì, chỉ nhìn dòng nước ngày càng nhiều bên dưới tôi, đẩy eo đút vào càng sâu.

Tôi khóc lóc giãy giụa lay cửa sổ xe, rồi lại bị Chính Trị kéo đến dưới háng cường tráng của hắn.

Hắn tùy ý nhấn cái nút bên cạnh, chiếc ghế chúng tôi đang ngồi lập tức được kéo dài thành một chiếc giường.

Chính Trị nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tôi, khẽ mỉm cười: “Đây là ô tô năng lượng mới của tôi, mua theo trợ cấp giảm thuế của quốc gia.”

……?

––––––––

Già La: Đây là đâu? Tui là ai????? Ngơ ngác.jpg

❖HOÀN❖

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!