Tôi Bị Trêu Đùa Bởi NPC Trong Trò Chơi Kinh Dị Ảo Tưởng

Chương 1-2: Thoát khỏi tòa nhà khối Rubik (2)



Cố Ninh cảm thấy trước mắt mình lóe lên một tia chớp, anh nhắm mắt lại. Đến khi mở ra lần nữa, trước mặt anh xuất hiện một tòa nhà cao tầng.

Ngôi biệt thự chót vót và đứng sừng sững trong rừng rậm, lồng bê tông cốt thép hòa mình vào thiên nhiên. Trong không gian yên tĩnh lại có chút u ám.

Cố Ninh gom lại áo khoác, tìm một chỗ bằng phẳng để dừng nghỉ chân. Đôi mắt không gợn sóng, không có chút tò mò hay sợ hãi về mọi thứ trước mắt, con ngươi hoàn toàn lãnh đạm.

Người chơi lần lượt kéo đến, chỉ trong chốc lát, khu đất trống đã chật ních người.

Trong đó có hơn chục người, trên cổ tay đeo vòng tay, vẻ mặt bình tĩnh, hiển nhiên là người chơi chính thức mà phó hệ thống đã thông báo trước đó.

Những người chơi thử chạy tới như sói đói, bắt chuyện với khoảng hơn chục người chơi chính thức, còn bắt đầu nói về ưu thế của mình, hy vọng sẽ được những vị người chơi kia che chở và vượt qua phó bản thử nghiệm lần này.

Hầu hết bọn họ ở trong thế giới thực đều rất thê thảm, có mạng cũng không giữ được, sau khi biết nếu thông quan phó bản là có thể nhận được khen thưởng, một đám chuẩn bị đầy đủ mà chọn ở lại trò chơi.

Người chơi Trương Châu có vẻ ngoài dữ tợn, không hề nghĩ ngợi liền từ chối tất cả những người vây quanh hắn. Nói đùa chứ hắn cũng không phải là thần thánh hay gì mà đi cứu vớt những người kia, vừa hao tâm khổ lực, mà còn có khi bị đâm sau lưng.

Người chơi Vu Mãn và Lâm Văn bên cạnh đều là tiểu đệ của Trần Văn, lão đại mà không lên tiếng thì bọn họ cũng không dám tự quyết định, may mà Trần Văn đồng ý. Họ lập tức nhận thêm hơn trăm đứa em trai khác.

Lưu Vũ kéo cánh tay Trần Văn, thấy thế cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn "Bia thịt*" rồi thu hồi ánh mắt. Cô căm giận trừng mắt sang phía Vương Như đang bên cạnh Trần Văn, dường như đây mới là đối tượng cô muốn đề phòng.

(ở đây là lá chắn thịt, nhưng thấy không hay nên tui đổi lại là Bia thịt he, là Bia đỡ đạn hình người ắ)

Những người chơi còn lại, ngoại trừ vẻ mặt khinh thường của Triệu Dương cùng hung thần Trương Châu ra, thì ít nhiều cũng nhận vài người chơi thử.

Triệu Dương khịt mũi coi thường, y biết rõ những người này đang nghĩ gì. Tuy rằng y không phải người tốt nhưng cũng không có lòng dạ đen tối đến như này.

Bản thử nghiệm này có nhiều lớn người như vậy, cũng có thể biết rõ nó nguy hiểm cỡ nào.

Nhưng nói chung, các phó bản thử nghiệm cũng không quá nguy hiểm, nếu không sau khi người chơi chết hết rồi, chủ thần cũng phải lết đến thế giới hiện thực tìm người thôi.

Cố Ninh đứng ở nơi đó, hờ hững nhìn những người kia thao thao bất tuyệt về tác dụng của chính mình, tranh nhau cướp đi vị trí đồng đội của những người chơi chính thức đó.

Nhưng trong lòng Cố Ninh rất rõ ràng, thân là một người chơi thử, anh không có vũ khí, không có đạo cụ, cái óc này nhìn cũng không biết là sâu bao nhiêu. Ngoại trừ lớp da thịt bên ngoài, có thể nói là không có thứ vũ khí đặc biệt nào cả, vậy những người chơi chính thức kia đang nghĩ gì, Cố Ninh cũng biết thừa.

Thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, đạo lý này, Cố Ninh hiểu rất rõ.

Nhưng đám người muốn thông quan phó bản kia lại cứ không hiểu, bọn họ vẫn cứ thích đeo bám quá khứ.

Cố Ninh bình tĩnh đứng tại chỗ, quan sát xung quanh.

Không nghĩ tới anh ở trong mắt người ngoài, cũng là một phong cảnh rất mê người.

Trần Văn thích những mỹ nhân diễm lệ, mà Cố Ninh vừa đúng lúc chính là loại mỹ nhân như vậy.

Hắn ta liếc nhìn tiểu đệ Vu Mãn. Vu Mãn khi nhận được tín hiệu liền sải bước về phía Cố Ninh.vừa đi vừa nghĩ, lão đại đúng thật là diễm phúc không hết, đã có hai người đẹp đồng hành là Lưu Vũ cùng với Vương Như trong phó bản lần này rồi,lại không ngờ ở trong cái loại phó bản này, gặp được một người đẹp mỹ lệ như này.

Vu Mãn đi đến bên cạnh Cố Ninh, thẳng thắn nói:" Lão đại tôi coi trọng cậu, cho tôi đến hỏi cậu rằng: Có muốn đi cùng không?"

Cố Ninh nhẹ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Vu Mãn, lạnh giọng từ chối: "Tôi từ chối."

Vu Mãn đắc ý chờ người đẹp chấp nhận, nhưng không ngờ lại bị từ chối, hắn chợt sững sờ, có chút hụt hẫng.

Là người chơi chính thức, Vu Mãn tự nhiên có chút sự chú ý, cho nên Cố Ninh - người được hắn lại gần bắt chuyện, đương nhiên cũng sẽ nhận được sự chú ý.

Cố Ninh chán ghét cái cảnh đám tầm mắt kia nhìn mặt mình, anh lạnh mặt quay người đi, muốn rời khỏi chỗ này.

Vu Mãn muốn giữ chặt Cố Ninh: "Không được, cậu phải đồng ý!"

Cố Ninh nghiêng người né tránh, mặt mày thanh lãnh: "Nếu cậu muốn làm ầm ĩ, thì đừng trách tôi không khách sáo."

Vu mãn không chút nào để ý mà nhún vai: "Cậu đi theo lão đại đi. Thực lực của lão đại rất mạnh, có thể bảo đảm cậu thuận lợi thông quan phó bản thử nghiệm. Đối với loại mỹ nhân như cậu, tôi thấy cậu rất xứng đôi với loại anh hùng như lão đại nhà tôi, đúng không?"

Đáp lại hắn là ánh mắt lạnh băng của Cố Ninh.

Động thái bên chỗ Vu Mãn không thoát khỏi tầm mắt của Trần Văn, hắn ta nghiền ngẫm cười một cái, trên mặt thanh nhã thoáng qua chút thích thú.

Người chơi thử này rất thú vị nha~ Vì mỹ nhân xinh đẹp này, hắn ta có thể miễn cưỡng chơi đùa với anh.

Trần Văn không phát hiện ra, hai vị tình nhân bên cạnh sắc mặt dần khó coi.

Đặc biệt là Lưu Vũ, hận không thể ở tại chỗ mà khiến Cố Ninh biến mất!

Vương Như cụp mi rũ mắt, lòng bàn tay bị móng tay nắm chặt hồng một chút.

Mấy thứ này Cố Ninh lại không hiểu, anh phiền chán đáp:" Nếu như cậu nói thêm câu nữa, tôi liền cắt lưỡi cậu."

Vu Mãn nghe thấy vậy, không kiên nhẫn nữa nói:"Đừng có không biết xấu hổ, có tin..."

Nói còn chưa dứt lời, hắn đã bị Cố Ninh một quyền đánh ngã xuống đất, nửa ngày không bò dậy được.

Cố Ninh xoa xoa cổ tay, vẻ mặt lạnh lùng rời đi, để lại Vu Mãn nằm dưới đất không dậy nổi.

Mà những người xem náo nhiệt khác thấy thế, vội vàng lại đó đỡ Vu Mãn dậy, bọn họ bắt đầu mồm năm miệng mười mắng chửi Cố Ninh.

"Cũng chỉ là một tên tiểu bạch kiểm(*) thôi, thế mà dám đánh anh, thật sự là không muốn sống nữa!"(*Chỉ người con trai hiền quá mức, nhu nhược)[ủa tui tưởng là vịt]

"Vu ca, chúng ta chạy tới dạy cậu ta một trận đi ha?"

"Đừng đi, tôi cảm thấy cậu ta hình như rất lợi hại."

"Lợi hại? Vu ca chỉ là không cẩn thận, nếu thực sự đánh nhau thật, tiểu bạch kiểm này không chừng còn phải khóc lóc xin tha!"

Vu Mãn bị nâng dậy, ngực và bụng tê rần, không nói lời nào, bị người ta đỡ trở lại bên người Trần Văn.

Vu Mãn thành khẩn:" Thực xin lỗi anh Văn, em không thể hoàn thành nhiệm vụ anh giao cho."

Vốn Trần Văn nên tức giận, giờ phút này lại mê muội nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Cố Ninh, ý vị thâm trường cười cười: "Đủ rồi."

Cháo trắng rau xào ăn nhiều rồi, lâu lâu cũng phải ngậm cay một chút.

Cố Ninh tìm một nơi an tĩnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Còn chưa nghỉ được vài phút thì anh liền nghe thấy tiếng bước chân lại gần. Anh đột ngột mở mắt ra, dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào người đang đi tới.

Triệu Dương bị ánh mắt Cố Ninh làm hoảng sợ, y xoa lòng ngực nhìn về Trương Châu nói: "Thấy chưa? Nhìn cậu ta rất lợi hại đó."

Trương Châu không tỏ ý kiến mà gật đầu, ánh mắt hung ác, khi nhìn tới Cố Ninh liền dịu đi bao phần.

Triệu Dương đưa tay về phía Cố Ninh: "Xin chào, tôi tên là Triệu Dương. Tôi là người chơi cấp 3."

Sau đó y chỉ vào Trương Châu nói: "Vị đại gia hỏa này là người chơi cấp 4."

Cố Ninh liếc nhìn bàn tay của Triêu Dương đưa tới, nắm nhẹ lấy, nói:" Tôi tên Cố Ninh, là người chơi thử."

"Ha" Triệu Dương đĩnh đạc nói:"Ai mà không từ người chơi thử mà thăng cấp chứ, hơn nữa ——" Y nhướng mày nhìn Cố Ninh:" Tôi nhìn vẻ mặt của cậu. Tôi liền biết cậu rất lợi hại! Có lẽ tương lai cậu còn có thể thông quan phó bản cuối cùng! "

Cố Ninh đáp: "Quá khen."

Triệu Dương nói: "Ai nha, đừng khiêm tốn nha."

Trương Châu nhìn không vừa mắt, vỗ vai Triệu Dương: "Nghiêm túc đi, chúng ta có việc phải làm."

Triệu Dương thu lại bộ dáng cợt nhã, nghiêm túc hỏi Cố Ninh: "Tôi cảm thấy cậu rất phù hợp khẩu vị với tiểu đội nhà tôi, cậu có muốn gia nhập tiểu đội chúng tôi không?"

Khẩu vị?

Cố Ninh nhìn Triệu Dương, lạnh nhạt từ chối: "Không được."

Triệu Dương nói: "Đừng nhanh từ chối thế, tôi cho cậu làm đội trưởng, thế nào?"

Cố Ninh nghe vậy, kinh ngạc nhìn Triệu Dương: "Tiểu đội các người tổng cộng có bao nhiêu người?"

Triệu Dương ngẩng đầu nhìn mắt Trương Châu, nói: "Chắc phải hơn ba người... Cậu yên tâm đi, tôi cùng Trương Châu chắc chắn sẽ nghe lời cậu, sẽ không ỷ vào chính mình so với với cậu cường tráng hơn mà khi dễ cậu!"

Cố Ninh: "......"

Cảm ơn, không cần.

Nhưng Cố Ninh vẫn là không nhịn được cái miệng cứ nhắc mãi chuyện này của Triệu Dương, cuối cùng đành đồng ý gia nhập đội với tư cách là đội trưởng.

Triệu Dương phấn khởi nói: "Tôi nghĩ kỹ rồi, chúng ta đặt tên cho tiểu đội là Đội Liên Minh Người Chiến Thắng, được không?"

Cố Ninh không nói gì, còn Trương Châu nói: "Tùy."

" Như vậy là định rồi nhé! Đội Liên Minh Người Chiến Thắng xông lên, xông lên!!"

Cố Ninh: "......"

Trương Châu: "......"

Thật ngốc, tôi đột nhiên không muốn cùng đội với cậu ta nữa.

Đội Liên Minh Người Chiến Thắng chính thức được tập hợp xong, lúc này hệ thống phó bản cũng xuất hiện.

Hệ thống phó bản là một đám ánh sáng trắng, lơ lửng trên không trung, thanh âm lạnh nhạt âm trầm.

【 Hoan nghênh tiến vào phó bản, hãy để tôi vì mọi người giảng giải bối cảnh cùng nhiệm vụ 】

【 Đây là một tòa nhà hắc ám bị khối Rubik bao phủ, mỗi ngày tòa nhà sẽ thay đổi hình dạng, bố cục 】

【 Gần đây, khách thuê phòng 306, phát hiện dưới gầm gường chính mình xuất hiện một đồ vật rất quái dị, khách thuê 307 cách vách tử vong rất kỳ lạ, một tuần sau, một người cùng với khách thuê phòng 307 đã chết đi giống nhau như đúc, xuất hiện trước mặt người khác, dùng vân tay mở cửa phòng 307 】

【 Thỉnh người chơi đến tòa nhà, giúp đỡ khách thuê 306, tìm ra chủ nhân thứ này, cũng đem nó gửi trả cho chủ nhân 】

【 Nhắc nhở: Tầng ngầm tòa nhà, có một con quái vật đang ở đó, quái vật gần đây rất phiền não, rốt cuộc là ai ăn ngón tay của ta 】

【 Ở trong tòa nhà không chỉ có mỗi con người, cũng có những sinh vật khác, thỉnh người chơi không nên tùy ý đi lại, để tránh bị phi nhân loại tập kích 】

【 Nhiệm vụ chủ tuyến: Tìm ra hung thủ giết hại khách thuê 307 】

【 Nhiệm vụ chi nhánh: Trợ giúp quái vật tìm về ngón tay nó mất đi 】

【 Thỉnh các vị người chơi lựa chọn nhiệm vụ 】

【 Chú ý: Một khi đã chọn nhiệm vụ, không thể giữa đường sửa đổi, không thể giữa đường ngừng lại 】

【 Đếm ngược nhiệm vụ bảy ngày, bắt đầu tính giờ ——】

【 Thỉnh người chơi chú ý, nếu người chơi không ở trong thời gian quy định thoát khỏi tòa nhà khối Rubik, sẽ phán định người chơi thông quan thất bại 】

Mấy câu nói đó, làm các người chơi hãi hùng khiếp vía, nhìn trời cao hiện lên con số màu vàng, một loại sợ hãi từ trong ra ngoài phát ra.

【 Thỉnh người chơi lựa chọn nhiệm vụ ——】

【 Lựa chọn bắt đầu ——】

【 Đếm ngược, mười...... Sáu......】

Một màn hình ánh sáng thật lớn xuất hiện trước mặt Cố Ninh, anh dừng lại một chút, vâng theo nội tâm lựa chọn, nhấn "Chấp nhận".

Sau khi bấm, màn hình sáng đó biến mất, Triệu Dương ở bên cạnh đi tới hỏi Cố Ninh và Trương Châu về sự lựa chọn của họ, sau khi biết được cả hai đã chọn chấp nhận, y rất hào hứng muốn cùng họ bắt tay(?).

Cố Ninh đắm chìm trong lời nhắc nhở vừa rồi mà phớt lờ Triệu Dương, trong khi đó Trương Châu hất tay y ra, Triệu Dương giận dữ giậm chân, hô to bọn họ không có tình đồng đội. (Bé hờn, bé dỗi)

Người chơi đã chọn trong vòng mười giây này, hệ thống phó bản tính giờ xong, ngữ khí lạnh lùng nhắc nhở.

【 Thỉnh các vị người chơi chú ý, không nên cùng NPC trong phó bản này đánh nhau, người trái với quy tắc này —— chết 】

Lời cuối cùng này, hệ thống phó bản đọc rất nghiêm trọng, nghe tới đây trong lòng người chơi không rõ mà lạnh.

Sau khi hệ thống phó bản giải thích về bối cảnh và nhiệm vụ, nó từ từ biến mất trước mặt người chơi.

Cánh cổng sắt kim loại màu bạc khổng lồ xuất hiện trước mặt Cố Ninh, vang tiếng ầm ầm, rồi từ từ mở ra, lộ ra cảnh tượng xa hoa bên trong tòa nhà.

Tòa nhà khối Rubik tổng cộng có mười tám tầng lầu, mà những nhóm khách thuê có vấn đề đều ở tầng đỉnh, cũng chính là tầng thứ mười tám.

Người chơi nộp đơn đăng ký, cố gắng chen lấn vào Tòa nhà khối Rubik kia để lấy manh mối trước.

Ba người Cố Ninh chậm rãi đi ở phía sau. Triệu Dương chắp tay sau đầu, vẻ mặt đắc ý. Còn Trương Châu thì vẻ mặt bình tĩnh nhìn xung quanh.

Trước khi bước vào Tòa nhà khối Rubik, Cố Ninh quay đầu liếc nhìn những con số đang đếm ngược trên cao, trong lòng cảm thấy có chút bất an. Anh đè ép cảm xúc trong mắt mà bước vào Tòa nhà khối Rubik.

Sau khi người chơi cuối cùng bước vào, cánh cửa kim loại từ từ đóng lại, cánh cửa nặng nề che đi ánh nắng bên ngoài, con số đếm ngược màu vàng kim vẫn treo cao trên bầu trời, phát ra ánh sáng mờ ảo.

Một giây trước khi cánh cổng đóng lại, một luồng khí đen nhanh chóng xâm nhập vào khe hở và biến mất sau cánh cổng.

*

Hoàn cảnh trong Tòa nhà Khối Rubik rất dễ chịu mà phong cảnh thì lại rất tươi đẹp.

Tầng một có lớp núi giả và một đài phun nước chảy không ngừng, một nhóm người chơi đông như kiến cỏ tiến vào lối vào của tầng 1. Nhân viên bảo vệ trong tòa nhà đã xuất hiện và cấp giấy thông hành cho mọi người.

Bảo vệ: "Giấy thông hành đại biểu các bạn là người dân của tòa nhà. Nếu làm mất giấy thông hành, vậy thì nên chạy khỏi đây càng sớm càng tốt, nhắc nhở thiện ý đấy."

Cố Ninh nhận giấy thông hành, cúi đầu nhìn lại.

Cái gọi là giấy thông hành nhưng cũng chính là một cái tấm card, mặt trên có tên họ cùng ảnh chụp người chơi, cùng với số phòng ở tầng nào.

Tầng sinh hoạt của Cố Ninh là tầng mười tám, số phòng là 308, cách phòng xảy ra chuyện thật sự rất gần.

Triệu Dương ở tại tầng mười bảy, Trương Châu cùng Cố Ninh thì ở tầng mười tám, nhưng hắn ở 321, cách Cố Ninh một khoảng.

Triệu Dương thấy thế, trong lòng thở dài bất mãn.

Các người chơi lần lượt vào thang máy, Cố Ninh cùng Triệu Dương tách nhau ra ở lối vào thang máy rồi bước vào thang máy, thân thể Cố Ninh lay động, chuẩn bị tiếp xúc thân mật với thành thang máy thì đột nhiên, một lực mạnh mẽ giữ chặt cánh tay anh, tránh cho bi kịch xảy ra.

Chân mày Cố Ninh nhíu lại, ngón tay trắng nõn mềm mại vuốt ve cánh tay, hơi thở lạnh lẽo vẫn còn vương trên đó(Editor: =))) À có gian tình kìa)

Ánh mắt Trương Châu nhìn về phía Cố Ninh có chút nghi hoặc. Song Cố Ninh lại chỉ với hắn lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì.

Trong thang máy ngoại trừ Trương Châu còn có người chơi khác, bọn họ thấy Cố Ninh diện mạo điệt lệ, nổi lòng xấu. Khi Trương Châu thấy thế đang chuẩn bị ra tay, hắn liền nghe thấy một trận quỷ khóc sói gào, kêu ca thảm thiết.

"Ôi ôi! Tay của tôi! Bị gãy mất rồi!!"

"ah ah ah ah ah Mắt tôi đau quá!!!"

Cố Ninh liếc mắt, nghi hoặc trong lòng càng mãnh liệt.

Trương Châu đánh giá hai người kia một phen, ôm cánh tay tự hỏi cái gì.

Thang máy cực kỳ yên tĩnh, ngoại trừ hai người chơi thỉnh thoảng kêu gào.

Thang máy nhanh chóng lên đến tầng mười tám, phòng của Trương Châu không ở cùng hành lang với Cố Ninh, trước khi tách ra, Trương Châu đưa cho Cố Ninh một mảnh giấy màu vàng.

"Nếu như cậu gặp nguy hiểm, xé giấy bùa đi. Tôi sẽ cảm nhận được,sau đó tôi sẽ tới trước cửa phòng cậu." Trương Châu nói.

Cố Ninh cầm lấy lá bùa nói với Trương Châu: "Cảm ơn."

Trương Châu vẫy tay rồi quay người rời đi: "Không cần cảm ơn, đội trưởng."

Cố Ninh sững sờ, bỗng khẽ cười một tiếng, rồi quay về phòng.

Khi đến cửa số 308, Cố Ninh đặt ngón tay lên ổ khóa vân tay và bấm mở cửa.

Cố Ninh còn chưa vào cửa liền thoáng thấy một màu đỏ tươi, nhìn nghiêng, cửa phòng 307. Một người phụ nữ dựa vào tường ở cửa đang nhìn thẳng vào anh.

Cố Ninh hơi nhíu mày, định nói gì thì người phụ nữ xinh đẹp kia đã chạy nhanh vào nhà trông có vẻ hơi sợ hãi. Cánh cửa đóng sầm lại.

Nhìn cánh cửa đóng lại, Cố Ninh nhíu mi đẩy cửa, thời điểm vào phòng đóng cửa lại, cánh tay của chính mình lại bị đè mạnh, thân thể bị ép dựa vào tường.

Cố Ninh mở to hai mắt, cực lực chống cự giãy dụa: "Mày là ai? Buông tao ra!"

Đáp lại Cố Ninh chính là một tiếng cười khẽ, sau đó anh cảm giác bên hông chợt lạnh, quần áo có lẽ đã bị xốc lên, đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một trận tiếng đập cửa.

"Cộc cộc cộc ——"

Cùng với một trận tiếng bước chân dần lớn dần.

Ngoài ra còn có một giọng nói khàn khàn già nua.

"Phù...phù..."

"Có ai không?"