Tôi Bị Trêu Đùa Bởi NPC Trong Trò Chơi Kinh Dị Ảo Tưởng

Chương 10: Lâu đài ma cổ ăn thịt người



- Chương 10 lâu đài ma cổ ăn thịt người

Cố Ninh nghe tiếng nhìn lại.

Chỉ thấy một tên đàn ông cường tráng như cẩu hùng đang không ngừng nói móc.

Hùng Lâm thấy Cố Ninh xoay người, ánh mắt gã vốn dĩ đang căm tức, lập tức thay đổi.

Hùng Lâm vừa rồi chỉ là liếc mắt nhìn sườn mặt và thân hình thon gầy của Cố Ninh, vốn tưởng rằng là một tên tiểu bạch kiểm gầy gầy nhược nhược, nhưng ai lại ngờ người kia chỉ cừa mới xoay người, khuôn mặt điệt lệ kia liền cứ vậy triển lộ ra ngoài, khiến người chơi ở đây cùng tiến vào lâu đài cổ du ngoạn thám hiểm, đều mắt lộ ra vẻ kinh diễm và si mê.

Mặt rỗ bên cạnh Hùng Lâm bất mãn với biểu hiện của gã, hắn mới vừa há miệng thở dốc, đã bị Triệu Dương một chân đá ngã trên mặt đất, Triệu Dương túm lấy cổ áo Mặt rỗ, thấy vẻ mặt Mặt rỗ hoảng sợ, đe dọa nói: "Tự mình rãnh rỗi đi tìm việc à?"

Mặt rỗ khẩn cầu nhìn về phía Hùng Lâm, nhưng Hùng Lâm giờ phút này ánh mắt đều dính ở trên người Cố Ninh, không thấy được vẻ cầu cứu của Mặt rỗ.

Triệu Dương cho Mặt rỗ mấy quyền, liền buông hắn ra.

Triệu Dương cười nhạo một tiếng: "Mày tùy tiện túng bao còn phẫn thanh người chơi khác, tao còn là lần đầu thấy, nói mấy lời như đàn bà, mày còn là đàn ông à."

Mặt rỗ quỳ rạp trên mặt đất, biểu tình căm giận nhìn chằm chằm Triệu Dương nhìn đến mức cả ngón tay đều nắm chặt bùn đất, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.

Vì sao những người này luôn là dùng ánh mắt xem phế vật kia nhìn hắn, rõ ràng hắn nỗ lực như vậy. Lại vẫn chẳng khác gì cái đám tự bán đứng thân thể kia, vì sao!

Mặt rỗ ghen ghét nhìn Cố Ninh, một chút sương mù màu xanh lặng yên chui vào xoang mũi hắn, một thứ màu đỏ tươi ở tròng mắt hắn mọc rễ, cũng nhanh chóng ở trong thân thể hắn khuếch trương "Lãnh địa".

Nhưng mà một màn này, không có người nhìn thấy.

Mặt rỗ đứng lên, vỗ vỗ lớp bụi trên người, cợt nhả đi theo Hùng Lâm nói chuyện, mà Hùng Lâm cũng như cũ nghe Mặt rỗ nói.

Mặt rỗ nói: "Hùng ca, đàn ông uy vũ hùng tráng như anh, nên có được mỹ nhân như vậy, anh nói có phải hay không?"

Hùng Lâm lòng không an phận, bị châm ngòi đến đỉnh điểm, gã đi tới chỗ của Cố Ninh, vẻ mặt dầu mỡ miệng lưỡi không xương nói với Cố Ninh: "Này, mỹ nhân, làm tình nhân của tôi thế nào?"

Cố Ninh vốn dĩ liền bởi vì không có nhìn thấy cái tên nào đó vốn cùng anh ước hẹn mà tâm tình áp lực, Hùng Lâm vừa rồi khẩu xuất cuồng ngôn, Cố Ninh dưới tình huống còn chưa xác định được quy tắc của phó bản, không tiện ra tay giáo huấn Hùng Lâm.

Nhưng Hùng Lâm không chỉ không có an phận, ngược lại lại đây khiêu khích anh.

Cố Ninh bình đạm mở miệng: "Chẳng ra gì?"

Hùng Lâm không vui nói: "Cậu đừng quá tự cao, cẩn thận tôi tấu cậu đấy."

"Ồ." Cố Ninh híp mắt, Triệu Dương một bên đã nhỏ giọng cười trộm.

Cố Ninh nắm chặt nắm tay, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hung hăng đánh vào bụng Hùng Lâm.

Hùng Lâm bị đánh ra xa 1 mét, đầy mặt không thể tin được nhìn Cố Ninh.

Cố Ninh nhìn mắt mu bàn tay đỏ bừng của mình, mặt mày thanh lãnh: "Lại có lần nữa, tôi liền liền cắt lưỡi anh, để anh không còn có cơ hội ồn ào."

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Cố Ninh, không khỏi nhiều chút cảnh giác.

Bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới, Cố Ninh thân thể thon gầy, cư nhiên lại tiềm tàng sức mạnh khủng bố như vậy.

Hùng Lâm thể trạng cường tráng, là tên to con, lực lượng tất nhiên không cần phải nói.

Nhưng mà, hắn lại bị Cố Ninh một quyền đánh ngã xuống đất, nửa ngày cũng chưa đứng lên được.

Cố Ninh liếc mắt Hùng Lâm, tìm chỗ bình thản đứng thẳng, Triệu Dương một tấc cũng không rời đi theo phía sau.

Mười mấy người chơi ở đây, ánh mắt nhìn Cố Ninh mang theo sự nóng bỏng, trong phó bản này, có người chơi từ phó bản thí luyện T đi ra, cũng có người chơi nghe đến đại danh của Cố Ninh.

Bọn họ hạ quyết tâm, chậm rãi tới gần Cố Ninh, Cố Ninh lại còn đang rũ mắt cùng Triệu Dương nói cái gì.

Đột nhiên, Cố Ninh nâng mắt lên, tầm mắt lạnh băng ngưng kết trên người mấy người kia.

Mấy tên người chơi bị ánh mắt nàynhìn đến trong lòng tê dại, chỉ có một người chơi nhàn rỗi hỏi: "Đại lão, có thiếu liếm cẩu không?"

Người chơi nói: "Tôi cái khác không có, chỉ biết liếm, cậu bảo tôi đi hướng đông tôi không đi hướng tây, cậu bảo tôi giả thành chó tôi không giả thành mèo. Cậu cảm thấy thế nào?"

Cố Ninh một ngụm từ chối: "Tôi không cần liếm _ cẩu, anh mau tìm người khác đi."

Tên người chơi kia sắc mặt tối sầm, còn muốn quấn lấy Cố Ninh nói gì đó, đúng lúc này, một chìm sáng trắng từ bầu trời rơi xuống, một hình người màu trắng từ trong đi ra.

Hệ thống phó bản lạnh lùng nhìn qua một vòng.

Nó đem du khách loại ra bên ngoài, lạnh như băng nói với người chơi.

【 hoan nghênh tiến vào phó bản L 】

【 đây là một tòa lâu đài cổ xưa, trong lâu đài có một vị bà cố nội và một đám sinh vật hắc ám cư trú 】

【 tay nghề bà cố nội rất tốt, am hiểu nấu nướng các loại thịt, đồ ăn bà làm, hương vị cực kỳ tươi ngon, không chỉ có nhân loại thích ăn, đám sinh vật hắc ám ở trong lâu đài cũng rất thích 】

【Trong lâu đài cổ đám sinh vật hắc ám cư trú, chúng nó yêu thích đặc biệt, năng lực đặc thù 】

【 bà cố nội gần đây có chút hoang mang, đồ ăn của bà luôn không hiểu sao mà biến mất, bé con âu yếm [oa oa] cũng không cánh mà bay, ăn trộm để lại một chuỗi dấu chân, dấu chân đi thông tới phía sau của lâu đài cổ, mà sau đó nửa viện, có một vị vương giả bóng tối cứ trú 】

【 vị vương giả bóng tối này, gần dây lại đang tìm kiếm tân nương của hắn, trên người tân nương của hắn có ấn ký đóa hoa 】

【 thỉnh người chơi đi vào lâu đài cổ, trợ giúp bà cố nội tìm được đồ ăn bị ăn vụng và bé con đang mất tích 】

【 nhắc nhở: Bà cố nội trong bóng đêm sẽ đánh mất thính giác và khứu giác 】

【 chỉ có máu của tân nương mới có thể áp chế vương giả bóng tối】

【đám sinh vật hắc ám trong lâu đài cổ cấp nguy hiểm rất cao, thỉnh các vị người chơi chú ý an toàn, không nên bị cắn 】

【 nhiệm vụ chủ tuyến: Giúp bà cố nội tìm được kẻ ăn vụng vật ăn trộm và bé con mất tích】

【 nhiệm vụ chi nhánh: Giúp vương giả bóng tối tìm được tân nương của hắn 】

【 nhiệm vụ chi nhánh 2: Trợ giúp "Người" dị biến trong lâu đài cổ khôi phục bình thường 】

【 hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh 2, tùy cơ khen thưởng đạo cụ ×1】

Hệ thống phó bản nói xong, lại lạnh lùng nói.

【 thỉnh các vị người chơi lựa chọn nhiệm vụ 】

【 một khi lựa chọn nhiệm vụ, không thể sửa đổi 】

【 thỉnh người chơi lựa chọn nhiệm vụ ——】

【 thời gian là năm giây ——】

Các người chơi có chút mộng bức, này cũng quá ngắn rồi.

Cố Ninh nhanh chóng nhấn vào cái nút màu teắng, lựa chọn "Tiếp nhận" hai nhiệm vụ.

Năm giây sau, ánh sáng biến mất, một đám người chơi bắt đầu hối hận, vì sao tay mình không thể nhanh thêm chút đi!

Triệu Dương đã chọn xong từ lâu, nhỏ giọng hỏi Cố Ninh, biết được lựa chọn của Cố Ninh giống y, y lúc này mới không cấm mà nhẹ nhàng thở ra.

Còn may còn may, nếu để y một mình đi hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, 800 năm cũng không nhất định có thể tìm được người.

Nhưng, Triệu Dương có chút buồn bực, cái loại vương giả bóng tối tìm kiếm tân nương này, sao cứ giống như là đang thiết trí hình thức lên sân khấu, còn chính xác đến bớt.

Triệu Dương nghĩ chuyện không đâu, có lẽ đây là sở thích đặc thù của vương giả bóng tối đi.

Hệ thống phó bản thấy các người chơi đều đã lựa chọn xong, để lại một câu nhắc nhở lạnh như băng, liền biến mất ở trước mặt người chơi.

【 thỉnh các vị người chơi chú ý, không nên bị sinh vật hắc ám trong lâu đài cổ cắn bị hương 】

Các người chơi nghe xong một câu đầu voi đuôi chuột này, đều có chút khó hiểu.

Cố Ninh hai mắt hơi lóe lên, chặt chẽ nhớ kỹ nhắc nhở của hệ thống phó bản.

Phó bản hệ thống sau khi biến mất, các du khách dần dần khôi phục bình thường.

Mà đúng lúc này, trước mặt bọn họ xuất hiện một con đường nhỏ, đường nhỏ lát đá xanh, trong một mảnh sương trắng, hình dạng lâu đài cổ như ẩn như hiện.

Đội trưởng đội thám hiểm lại cùng Cố Ninh đáp lời: "Xin chào, tôi là đội trưởng tiểu đội thám hiểm, không biết cậu có hứng thú gia nhập tiểu đội chúng tôi hay không?"

Cố Ninh vừa định từ chối, liền thấy đội viên một bên phát vũ khí thám hiểm.

Đội trưởng đội thám hiểm thấy thế, cùng Cố Ninh giải thích: "Đây là vũ khí chúng tôi cố ý chuẩn bị, có thể giết chết một ít sinh vật hắc ám cấp thấp, chỉ cần cậu gia nhập với chúng tôi, liền có thể miễn phí nhận được vũ khí, còn có sự bảo hộ chuyên chức của thầy đuổi ma."

Đội viên đội thám hiểm khác, đều ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Cố Ninh.

Cố Ninh nhìn cây rìu sắc bén kia, lại nhìn thân hình cường tráng củ thầy đuổi ma, ý chí kiên định dần dần bị khuất phục.

Không trách anh không kiên định, là bọn họ cho quá nhiều.

Cố Ninh nói: "Tôi có thể mang một người vào đội luôn không?"

Đội trưởng đội thám hiểm dừng một chút, nói: "Tôi cần đội viên và tôi thương lượng một chút."

Cố Ninh gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

Đội trưởng đội thám hiểm vừa đi, các người chơi lập tức bắt đầu kịch liệt thảo luận.

"Đệt, vận khí đạp ngựa này cũng thật quá tốt! Ít nhất có đến S!"

"Không, không phải vận khí tốt, là mặt đẹp."

"Phó bản lúc trước tôi đến cùng cậu ta, vận khí của cậu ta ở phó bản trước rất tốt, năng lực cũng đặc biệt mạnh, so người chơi lâu năm còn lợi hại thêm vài phần đấy!"

"Đệt! Đều là người chơi, sau cậu ta lại có thể nổi như vậy được? Không công bằng!"

"Cậu vẫn là nên soi gương xong rồi hẵng nói những lời này, giá trị nhan sắc của người ta cao hơn cậu nhiều, giá trị vũ lực lại vẫn cao hơn cậu, vận khí của người ta tốt hơn cậu không phải rất bình thường sao?"

"...... Tôi vậy mà không cãi lại được."

Triệu Dương biết Cố Ninh là vì y, lập tức cảm động đến nước mắt lưng tròng.

"Đội trưởng, cậu đối với tôi thật tốt."

Cố Ninh lạnh mặt: "Anh đừng cô phụ tôi là được."

Triệu Dương: "Đội trưởng yên tâm! Quái vật tới tôi tuyệt đối để cậu làm người chạy đầu tiên!"

Cố Ninh vừa muốn nói chuyện, liền thấy Đội trưởng đội thám hiểm vẻ mặt ý cười đi tới: "Bọn họ đồng ý, hoan nghênh gia nhập tiểu đội thám hiểm, tôi là đội trưởng Trần Lực."

Cố Ninh: "Xin chào, tôi là Cố Ninh."

Triệu Dương cũng nói: "Chào mọi người, kêu tôi là Triệu Dương được rồi."

Tự giới thiệu với nhau xong, Cố Ninh và Triệu Dương được phát một cây rìu sắc bén.

Các người chơi cùng của thành viên tiểu đội thám hiểm, đi trên đường nhỏ lát đá xanh, hướng tới lâu đài cổ.

Cố Ninh vừa đi một bên cùng thành viên tiểu đội thám hiểm nói chuyện, lấy được một ít giới thiệu về sinh vật hắc ám trong lâu đài cổ.

Triệu Dương ở một bên nghe được chút mùi ngon, người chơi khác thấy thế, đều thẳng hô Cố Ninh trâu bò.

Chỉ có một người, trên tay cầm một chiếc gương đồng, ánh mắt nhìn Cố Ninh, tràn ngập vẻ ghen ghét.

Thì ra là thế, sao lại có người chơi thật sự lợi hại như vậy chứ? Thì ra là cùng npc trò chơi trộn lẫn ở bên nhau, thật là khiến người ghê tởm!

Nếu, nếu hắn đoạt đi tương lai thuộc về Cố Ninh không chỉ ở trong phó bản này, về sau hắn sẽ không bao giờ lo lắng sẽ thông quan thất bại.

Ác ý tùy ý sinh trưởng, hết thảy đều lặng yên không một tiếng động.

Ngoài lâu đài cổ trồng trọt một tảng lớn hoa hồng, đóa hoa tươi đẹp, mỗi một bông hồng đều xinh đẹp như vậy.

Mùi hoa xông vào mũi, mọi người say mê đắm chìm ở trong mùi hoa, Cố Ninh ngửi được mùi hoa này, mày nhíu lại, còn chưa kịp cùng Triệu Dương nói chuyện, liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cái gì đều nhìn không thấy.

Không quá vài phút, một tiếng bước chân truyền đến.

Cùng truyền đến, còn có lời nói âm thanh sắc nhọn.

"Đây là nhân loại Đại vương muốn?"

"Đại vương nói, tân nương của hắn ở trong này."

"Nhiều người như vậy, cái nào là tân nương của Đại vương chứ?"

"Mặc kệ, trước kèo trở về lại nói, Đại vương chắc chắn biết ai là tân nương."

Trở lại phần viện ở phía sau lâu đài cổ, Minh Chấp ngồi trên vương tọa, chán đến chết thưởng thức đầu ngón tay, trong lòng tưởng niệm trầm trọng, nhưng hắn lại cảm thấy, mình hình như quên mất cái gì đó.

Không quá vài phút, thủ hạ liền mang theo người trở về: "Đại vương, chúng tôi đã đem tân nương của ngài mang về rồi!"

Minh Chấp nghe vậy, vội vàng thằng lưng, chột dạ ho khan vài tiếng: "Còn không đem người mang tiến vào."

Có lẽ là cảm thấy ngữ khí của mình quá mức vội vàng, Minh Chấp mím môi, hắn cũng không muốn vợ yêu của mình nghĩ mình chỉ là một tên phu tử ham sắc.

Vài giây sau, Minh Chấp nhìn một đám người trong điện, nghiêng đầu không vui nhìn thủ hạ.

Thủ hạ nói: "Chúng ta thật sự không biết tân nương của Đại vương ngài là vị nào, cho nên liền đem người mang tới đây hết."

"Đại vương ngài lợi hại như vậy lại thông minh như vậy, chắc chắn biết tân nương là ai!"

Minh Chấp: "???"

Đệt, hắn rốt cuộc đã biết hắn quên cái gì.

Con mẹ nó hắn cư nhiên quên mất bà xã nhà hắn?!!

- -------------DFY--------------